Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Có Thích Thằng Nhóc Đó Không?

Phiên bản Dịch · 1667 chữ

Người dịch: Phương Hà

Biên: Cẩu ca.

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: TruyenYY.com.

Thật lòng mà nói thì Tô Hạo cảm thấy năng lực Lãnh Nguyệt Ly thật sự rất kinh khủng.

Một đống giấy chứng nhận, trong đó giấy chứng nhận cấp nhà nước khoảng bốn năm cái, mấy cái cấp tỉnh, cấp thành phố còn nhiều hơn.

Mà cũng nhờ vậy hắn mới có thể ép được Lãnh Kiến Hoa lùi về sau.

- Tôi... tôi rất bận... tôi cũng có công việc của mình… Lãnh Kiến Hoa hạ giọng giải thích.

Điều này khiến cho đám người Lãnh Nguyệt Ly và dì Tư há hốc miệng.

Bắt đầu từ khi nào mà Lãnh Kiến Hoa – người không cho phép bất cứ ai nghi ngờ mệnh lệnh của mình lại nói chuyện bằng giọng điệu như vậy? Lại còn tự mình giải thích với người khác?

Lần đầu tiên Lãnh Nguyệt Ly nghiêm túc nhìn vào bóng lưng của Tô Hạo, đột nhiên cô cảm thấy thì ra bóng lưng của người con trai ấy lại to lớn đến vậy, to đến nỗi dám chống lại cha cô.

Cậu ấy... không sợ chút nào sao?

Những cái gọi là uy nghiêm của người cấp cao nghe có vẻ như hoàn toàn không có thật nhưng trên thực tế thì nó lại thật sự tồn tại.

Ở kiếp trước của Tô Hạo, cho dù là đối mặt với những ông chủ địa vị thấp thì những công nhân nhỏ bé cũng phải nơm nớp lo sợ, không dám nhìn thẳng, đó chính là uy nghiêm!

Nhưng Tô Hạo thì khác, từ trước đến giờ Tô Hạo chưa bao giờ nghĩ mình thấp kém hơn họ, bởi vì hắn tự tin rằng sau này cứ cho là mình không bằng được họ nhưng chắc chắn cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu!

Suy cho cùng thì hắn có tài nguyên của cả một thế giới làm hậu phương!

Đồng thời trong chuyện này người có lý là hắn!

Dù cho có thể hiện ra mình uy nghiêm đến đâu thì Lãnh Kiến Hoa cũng hiểu rõ trong chuyện này là mình đã sai!

Đây là một kiểu lợi thế về tâm lí, tuy không hiện rõ ra ngoài nhưng rất có ích!

Tô Hạo chỉ nhìn thoáng qua Lãnh Kiến Hoa, nói:

- Những lời như vậy ông không cần giải thích với tôi, ông nên phải thích với con gái mình thì đúng hơn.

Vừa nói, Tô Hạo vừa đẩy nhẹ Lãnh Nguyệt Ly ra phía trước rồi hạ giọng:

- Tôi biết ông không quen thể hiện cảm xúc của mình, nhưng mà... việc quan trọng như vậy nếu như không dám thử sức mà đã bỏ cuộc thì đến cả tư cách để thua cũng không còn nữa!

Nói xong hắn đi thẳng ra ngoài.

Vệ sĩ xung quanh rất nhiều nhưng lại không ai ngăn cản hắn.

Đám người dì Tư cũng lặng lẽ lùi xuống chừa lại không gian cho hai cha con Lãnh Nguyệt Ly.

Chỉ tiếc là hai người vẫn im lặng…

- Người đó tên Tô Hạo phải không, là bạn học của con sao? Cuối cùng thì Lãnh Kiến Hoa cũng mở lời trước.

- Vâng! Lãnh Nguyệt Ly gật đầu, sau đó nói với vẻ lo lắng:

- Ba à, lần này cậu ấy đều là vì con, tất cả là lỗi của con, là con...

- Con gái ngốc, ba cũng đâu có làm gì! Lãnh Kiến Hoa lắc đầu, khóe miệng hé ra một nụ cười:

- Có điều, ba có một câu muốn hỏi... Nguyệt Ly, con thích thằng nhóc đó không?

- Hả? Lãnh Nguyệt Ly bỗng ngượng chín mặt.

Sau khi Tô Hạo ra khỏi nhà họ Lãnh thì tiện tay mua chút đồ ăn rồi trở về nhà.

Tiếp sau đó là chuyện của nhà họ Lãnh, Tô Hạo cũng không tiện nói thêm điều gì, nhưng hắn nghĩ có là sẽ có một kết quả tốt...

Bởi vì xảy ra chuyện hôm nay nên Tô Hạo về nhà rất sớm.

Hắn giặt đồ, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đợi đến tối khi Tô Tiểu Di tan học hắn mới bắt đầu nấu ăn, như vậy thì cơm canh mới nóng.

- Nghe nói dạo này trường trung học cơ sở rất hành hạ học sinh, lại còn để cho học sinh tan học trễ như vậy nữa! Tô Hạo nhún vai nhìn vào một góc khác của phòng khách.

Mép phòng khách có treo một bao cát, bên dưới có lót cả thảm lông.

Đó không phải của Tô Hạo mà là của cô em gái ham mê võ thuật Tô Tiểu Di mua về.

Có thể là do sức khỏe con bé không tốt nên nó rất mê võ thuật.

Võ hiệp, tiên hiệp, huyền huyễn...

Tiểu thuyết, truyện tranh, phim truyền hình, phim điện ảnh...

Cứ hễ có dính tới võ thuật thì con bé đều thích, đánh càng hăng thì con bé càng thích coi.

Ví dụ như bộ tiên hiệp tình cảm mà Cố Thi Thi diễn kia, lúc đó gần như ngày nào con bé cũng theo dõi bộ phim đó, nếu không thì Tô Hạo cũng không biết chuyện về đại minh tinh Cố Thi Thi.

- Một con bé con mà lại thích võ thuật như vậy... Tô Hạo khẽ cười một tiếng rồi bước qua chỗ bao cát.

Hắn đứng tấn, mở rộng cánh tay đấm mạnh một cái về phía bao cát.

Bụp!

Bao cát khẽ rung lắc, rồi phát ra một âm thanh trầm đục.

- Cũng may tố chất cơ thể con bé kém nếu không thì kiểu gì cũng trở thành cô gái bạo lực! Tô Hạo nhún vai, thật không hiểu nổi con gái mà lại đi mua cái thứ này thì có tâm lí như thế nào nữa…

Hơn nữa bao cát này rất nặng, thể chất yếu như Tô Tiểu Di muốn đánh cho nó nhúc nhích cũng khó.

Từ giờ đến lúc em gái tan học cũng còn khá lâu nên Tô Hạo lại tiếp tục viết tiểu thuyết.

Trong thời gian một ngày này, lúc mới bắt đầu thì hắn chỉ đăng lên ba chương, mỗi chương chín nghìn chữ, hơn nữa hắn cũng không hề ôm hy vọng gì về thành tích của tiểu thuyết.

Suy cho cùng thì đó cũng là sách mới, một quyển sách non tay mấy chục ngàn chữ thì sẽ có bao nhiêu độc giả kiên nhẫn đọc chứ?

Cho dù lời văn của bản thân thuộc loại tiết tấu nhanh mạnh, thẳng thắn nhưng đoán chừng cũng phải tăng số lượng chữ lên thì mới có tác dụng.

Ngoài dự đoán của Tô Hạo, tuy là mới ngày đầu tiên nhưng đã có hơn năm mươi lượt truy cập.

"Nhiều vậy sao?" Tô Hạo thầm nghĩ: "Mình nghe mấy tác giả cùng làm nói là sách mới ra thì thành tích thường rất kém mà, lượng truy cập chỉ ở hàng đơn vị mới là trạng thái bình thường."

"Không lẽ do tình hình ở hai thế giới khác nhau?"

Hắn nghĩ một hồi rồi kích vào phần bình luận phía dưới, phần bình luận này vô cùng sôi nổi.

- Cách hành văn này thật là nhạt, nhưng không hiểu sao lại muốn đọc tiếp?

- Ơ, tôi cũng có cảm giác như vậy!

- Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác muốn xem tiếp, mau ra chương mới đi!

- Chỉ có điều hơi ít chữ, chương tiếp theo bao giờ mới có?

Bình luận phía dưới rất sôi nổi, tuy là có vài người thắc mắc về cách hành văn nhưng dù sao cũng là những bình luận tích cực.

- Yên tâm, sẽ ra chương mới ngay! Tô Hạo trả lời một vài bình luận rồi bắt đầu múa phím thành văn.

Hai tiếng đồng hồ hắn đã viết xong ba chương hơn mười ngàn chữ.

Đăng tải lên đúng giờ, trong chốc lát hắn thấy cả người tràn đầy cảm giác thành công!

Tô Hạo nghĩ một hồi, sau đi đăng bài xong thì lập tức xin gia nhập vào một hội tác giả trên QQ, cảm thấy bản thân ngày càng có phong thái của một nhà văn.

“Xin hãy gọi tôi là nhà văn Tô Hạo!”

Tô Hạo nhìn đồng hồ, vẫn còn chút thời gian nữa mới đến giờ nấu cơm...

- Hôm nay thì rảnh rồi, nhưng tới tối phải gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm một tiếng, nếu không thầy ấy mà gọi điện cho chị họ thì phiền phức to…

Tuy là trước khi đi hắn có nói với giáo viên một tiếng nhưng đó không phải chủ nhiệm lớp hắn mà là chủ nhiệm lớp của Lãnh Nguyệt Ly!

Nói cách khác là Lãnh Nguyệt Ly thì chắc là không sao còn hắn thì có thể sẽ bị xử tội trốn học.

- Cứ đợi cơn thịnh nộ của đám nam sinh trong trường nguôi bớt đã, nếu không... Khóe miệng Tô Hạo nhếch nhẹ, hoa khôi Lãnh có bao nhiêu fan trong trường thì ai mà không biết cơ chứ?

Phú nhị đại, quan nhị đại và cả một đội thể dục nam nữa!

Phụ tình bạc nghĩa với cô ấy còn không chịu trách nhiệm? Nói không chừng sẽ có không ít người chặn cửa đánh hắn sau giờ học cũng nên!

"Cũng may mình nhanh trí bảo Lãnh Nguyệt Ly tự mình giải thích!" Tô Hạo nghĩ ngợi một chút rồi cầm điện thoại lên xem diễn đàn của trường.

Ừm, bài post của Lãnh Nguyệt Ly có vẻ như còn được cô ghim lên đầu trang, nói thế nào thì cô cũng làm quản trị viên của diễn đàn trường, mặc dù từ trước giờ cô chưa bao giờ dùng đến quyền hạn của quản trị viên.

Nhấp vào xem thử một chút, bỗng nhiên lòng Tô Hạo nặng trĩu.

"Mẹ kiếp, tiêu rồi..."

Bạn đang đọc Bạn Gái Nhà Ta Có Hệ Thống của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 577

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.