Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là Của Lãnh Nguyệt Ly

Phiên bản Dịch · 1648 chữ

Người dịch: Phương Hà

Biên: Cẩu ca.

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: TruyenYY.com.

Không khí bỗng chốc im lặng.

Đám bảo vệ trợn tròn mắt, dì Tư há hốc miệng, Lãnh Nguyệt Ly lập tức hóa đá!

Bây giờ dù chỉ là một cây kim nhỏ rơi xuống thì cũng có thể nghe rõ âm thanh ấy!

Phía đầu dây bên kia điện thoại cũng rơi vào trầm lặng, phải mất một lúc lâu sau mới nói chuyện lại.

- Cậu là ai?

- Tôi tên Tô Hạo, nhân tiện nhắc luôn là con gái rượu của ông đã có thai hai tháng, thêm tám tháng nữa là ông được làm ông ngoại rồi. Tô Hạo nói không nể nang gì.

Tu tu tu…

Phía đối diện không thể nghe thêm được nữa nên đã cúp máy.

Tô Hạo cũng không quan tâm, tiện tay ném trả điện thoại cho dì Tư rồi hùng hồn ngồi lên ghế sô pha, tiếp tục cầm ly trà ban nãy lên uống.

Nhưng lần này đừng nói là đám bảo vệ kia mà ngay cả dì Tư vừa nãy vẫn còn tức giận đùng đùng cũng đều không làm gì cả…

- Thằng nhóc này... cũng khá đấy chứ!

- Đúng vậy, ở tuổi này rất ít người dám chịu trách nhiệm như nó!

- Tuy là đã bắt nạt cô chủ nhưng nhân cách cũng không tồi!

Bọn họ cũng không phải là kẻ mù nha!

Hơn hai năm rồi ông chủ không về cái nhà này, nếu nói trong lòng họ không có chút bất bình nào thì đều là giả dối!

Làm sao có thể chứ?

Tuy tính tình Lãnh Nguyệt Ly hơi lạnh lùng nhưng không hề nghe nói là cô có tật xấu gì mà ngược lại luôn hết mình giúp đỡ người khác, người thì lại xinh đẹp, không biết là có bao nhiêu người thầm thương trộm nhớ cô gái lạnh lùng này…

Lời nói của Tô Hạo tuy là hơi quá đáng nhưng khi họ nghe như vậy thì lại có một cảm giác gì đó rất là đã!

- Tô Hạo...

Lãnh Nguyệt Ly cắn nhẹ môi, cô rõ hơn ai hết là giữa mình và Tô Hạo không có bất kì quan hệ gì.

Mà ngược lại phải nói là bản thân cô đã gây thêm cho hắn không ít phiền phức.

- Tô Hạo, cậu đi đi, đợi bố tôi về sẽ phiền to đấy... Ông ấy sẽ cho là… là… Lãnh Nguyệt Ly ấp úng nói không ra lời. Hai gò má cô đỏ ửng lên như lòng đỏ trứng rồi nói với giọng nũng nịu.

- Suy cho cùng thì ông ấy cũng nghĩ tôi và cậu đã...

- Không sao! Bây giờ bỏ chạy thì còn ra thể thống gì nữa! Như thế thì không phải ban nãy tôi đã uổng công giật điện thoại sao? Tô Hạo khoát tay.

Hắn cứ như vậy ngồi một cách tùy ý, vừa uống trà vừa chờ đợi.

Ừm… trà này quả là ngon...

Mười phút sau mọi người nghe thấy tiếng vù vù của động cơ máy bay.

Nhìn qua cửa sổ ra ngoài thì thấy ba chiếc trực thăng đang chầm chậm đáp xuống, bên cạnh đó là không ít những tên vệ sĩ được trang bị vũ khí hạng nặng lần lượt bước xuống.

Một lát sau cửa nhà bị mở toang, sau khi đám vệ sĩ lũ lượt tràn vào thì một người đàn ông trung niên lập tức bước đến.

Tô Hạo quay đầu lại phát hiện ra đây là một người đàn ông vô cùng uy nghiêm, toàn thân mặc đồ vest cao cấp, sống lưng thẳng, hai hàng lông mi sắc sảo, hai mắt lấp lánh có hồn, lúc bước đi có một khí thế gì đó khiến cho người khác phải ngạc nhiên, gương mặt có vài phần giống với Lãnh Nguyệt Ly, không cần phải nói thì cũng biết ông ta là ai.

Đó là Lãnh Kiến Hoa, cha của Lãnh Nguyệt Ly.

Lãnh Kiến Hoa lướt mắt một vòng, ánh mắt bỏ qua chỗ của dì Tư và với Lãnh Nguyệt Ly, sau đó ánh mắt lạnh lùng ấy tập trung về phía Tô Hạo.

Ông vẫy tay với đám người phía sau:

- Đánh cho tôi!

Đám vệ sĩ áo đen đằng sau xông đến không chút do dự, tuy rằng bọn họ tay không tấc sắt nhưng ai nấy cũng vạm vỡ gấp đôi Tô Hạo.

Khóe miệng của Tô Hạo nhếch nhẹ, mẹ nó, quả nhiên là vẫn bị đánh.

Nhưng đã là nam tử hán đại trượng phu thì vào những lúc như thế này sao có thể sợ hãi mà lùi bước chứ?

Cho nên hắn vẫn ngồi trên ghế sô pha, thản nhiên nhìn thẳng vào Lãnh Kiến Hoa.

- Đợi đã! Ba à, chuyện không kiên quan đến cậu ấy, chúng con không có gì hết! Lãnh Nguyệt Ly vội vàng bước ra, đồng thời đưa tờ giấy khám thai đến trước mặt Lãnh Kiến Hoa.

Lãnh Kiến Hoa cau mày đón lấy.

Ừm, là báo cáo kiểm tra của Lãnh Nguyệt Ly.

Nếu như chỉ dựa vào lời nói thì Lãnh Kiến Hoa còn có thể nghĩ rằng con gái đang bao che cho thằng nhóc này nhưng nếu cả báo cáo khám thai cũng đem ra luôn thì...

Lãnh Kiến Hoa nhìn Lãnh Nguyệt Ly thấp giọng hỏi:

- Chuyện là thế nào?

Lãnh Nguyệt Ly bặm môi rồi hơi cúi đầu, không nói gì.

Người trả lời ông là Tô Hạo.

- Chả có chuyện gì cả, chỉ có điều ông nên quan tâm con gái mình một chút đi!

Ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng của Lãnh Kiến Hoa nhìn chằm chằm Tô Hạo, không nói lời nào.

Quan niệm của ông hơi truyền thống nên có chút thiên về trọng nam khinh nữ, quan trọng hơn là người tiền nhiệm của gia tộc họ Lãnh – tức là cha của Lãnh Kiến Hoa lại càng trọng nam khinh nữ hơn.

Con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi, lại không thể nối dõi tông đường cho họ "Lãnh" nên mỗi lần ông nhìn thấy Lãnh Nguyệt Ly thì đều nổi giận.

Vì vậy Lãnh Nguyệt Ly mới phải sống ở một biệt thự xa xôi chứ không phải sống trong biệt thự của gia tộc.

Lãnh Kiến Hoa híp mắt, trong lời nói mang theo một sức ép gì đó khiến người khác e sợ:

- Cậu chính là tên Tô Hạo đó? Cho hỏi cậu là bạn học, bạn bè hay là bạn trai của Nguyệt Ly? Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?

Rõ ràng là câu hỏi nhưng khi ông nói ra lại thành câu tường thuật.

Cộng thêm khí thế nặng như núi của ông ập tới thì chắc chắn sẽ khiến cho người bình thường không dám lên tiếng.

Nhưng điều này không hề ảnh hưởng gì đến Tô Hạo.

Tô Hạo đứng dậy, cầm đống giấy chứng nhận trên bàn trà lên nói khẽ:

- Ông không muốn xem thử cái này sao?

Lãnh Kiến Hoa liếc mắt nhìn tập giấy chứng nhận, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo:

- Giấy chứng nhận? Cậu bạn học này, không lẽ cậu nghĩ cậu có nhiều bằng cấp, tự nhận mình có tài thì thể nói chuyện trước mặt tôi sao? Tôi nói này, không cần biết cậu là ai, nếu như nhà họ Lãnh muốn chơi cậu, cậu...

- Tờ giấy chứng nhận này là giấy chứng nhận hạng nhất cuộc thi viết văn khái niệm mới vào học kì hai năm lớp mười… Tô Hạo lên tiếng ngắt lời Lãnh Kiến Hoa.

- Là giấy chứng nhận của Lãnh Nguyệt Ly!

Những lời nói của Lãnh Kiến Hoa bỗng dừng lại, trên mặt hiện lên chút ngượng ngùng.

Giấy chứng nhận của con gái ông lại bị ông nhìn thành của người khác? Người làm cha như ông thật là thất bại...

Nhưng Tô Hạo còn chưa nói hết, hắn ném tờ giấy chứng nhận thứ nhất cho Lãnh Kiến Hoa, sau đó cầm tờ giấy thứ hai lên.

- Đây là là giấy chứng nhận hạng nhất cuộc thi hóa trung học trên toàn quốc vào học kì hai năm lớp mười…

Hắn ngừng lại một chút, nói tiếp:

- Cũng là của Lãnh Nguyệt Ly!

- Tiếp theo là giấy chứng nhận hạng ba cuộc thi viết văn Diệp Thánh Đào Bôi học kì hai năm lớp mười, là của Lãnh Nguyệt Ly!

- Tờ này là giấy chứng nhận hạng nhất của tổ karate thiếu niên Trung Quốc học kì một năm lớp mười một, là của Lãnh Nguyệt Ly!

- Giấy chứng nhận này là...

Hắn ném từng tờ một về phía Lãnh Kiến Hoa.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Nguyệt Ly thấy có người dám nói chuyện với cha cô bằng giọng điệu như thế, lại còn dám ném đồ về phía ông nữa.

Không lẽ Tô Hạo không sợ chút nào sao?

Phải biết là ngay cả đổng sự trưởng, phó giám đốc trong công ty cũng không dám nói như vậy trước mặt Lãnh Kiến Hoa!

Tô Hạo lật từng tờ giấy chứng nhận trên bàn ra sau đó ném thẳng về phía Lãnh Kiến Hoa.

Bởi vì số lượng lớn nên sau đó Lãnh Kiến Hoa đành phải đặt số giấy chứng nhận trước đó xuống dưới chân rồi mới có thể tiếp tục đón lấy những tờ giấy chứng nhận mới.

- Số giấy chứng nhận này vẫn luôn được đặt trên bàn, được gom góp lại từ cách đây hai năm rưỡi...

Tô Hạo tiến đến một bước với khí thế giống như lúc ném từng tờ giấy chứng nhận.

- Nhìn thấy những thứ này ông không nghĩ là mình đã quên mất thứ gì sao?

Bạn đang đọc Bạn Gái Nhà Ta Có Hệ Thống của Cục Gạch Xào Cay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 603

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.