Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 04

Phiên bản Dịch · 3531 chữ

Chương 4: lời tâm sự lúc nửa đêm

Nhiều lúc cô cũng phải cảm ơn bản thân đã có được 5 năm tu luyện bền bỉ, bản thân là một yêu nữ cũng không tồi, có thể thu giữ cái rung động đó sâu vào bên trong, bề ngoài vẫn có thể ứng xử nói chuyện như bình thường…

.

Đêm gió thổi êm đềm, cái thời điểm mà đáng nhẽ bất kỳ ai cũng đang yên giấc trong chăn, cuộn người trong đệm. Thì trong căn phòng trang nhã ở khu nhà cao cấp tầng thứ năm, người con gái chăn đắp lấy nửa thân dưới. Chiếc máy tính đặt trên đùi qua lớp chăn dày mềm mại, ngón tay theo thói quen gõ lên những ký tự trên bàn phím, đôi mắt thỉnh thoảng lại nhìn đến quyển tập dày cộm công việc cần phải làm cho ngày mai.

Trên màn hình máy tính hiện lên một ký hiệu quen thuộc, đánh động đến Lục Vân đang thở dài phiền muộn vì công việc.

“ Thiên Vũ gửi cho bạn một bức thư.”

Tên này giờ này còn chưa ngủ?

Lục Vân hiếu kỳ mở email ra. Tên này từ khi quen biết đến bây giờ đã trở nên vô cùng quái đảng, không thể xem thường nổi. Cái bằng chứng chính là hai câu thơ bất hủ anh ta dành cho cô sáng nay, dẫn đến thiệt hại không chút mở mặt trên cái màn hình máy tính của Phong Kỳ. Cho nên hỏi tại sao Phong Kỳ vẫn hay đùa là : Chị đã cải biến mất một bông hoa của quốc gia rồi!

Cái gì vậy chứ? Nói đúng là cô là ngòi nổ, anh ta là bom, giữa bom và ngòi nổ phải có thuốc dẫn, mà thuốc dẫn vốn từ đầu nó đã có. Cô đơn giản chỉ là thức tỉnh con người thật đằng sau nên phải có của anh ta mà thôi!

“ Thiên Vũ: Chăm chỉ thức đến lúc này sao?”

Lục Vân nhìn vào màn hình máy tính. Ờ được rồi đúng là cô không ngủ. Nhưng mà cái bản báo cáo hay dàn xếp cuộc họp này quả thực khó quá đi mất!

“ Tiểu Tuyết: Phải! không ngủ được.”

“ Thiên Vũ: Mai phải đi làm phải không?”

Cái này là đương nhiên rồi, mai là thứ 7, công ty cô có cuộc họp, nghỉ sao nổi chứ.

Còn chưa nói đến là cô phải thay thư ký Mai phụ trách giúp sếp tổng tổ chức cuộc họp, sơ lược chương trình. Còn một vài công việc của thư ký Mai anh ta cũng bắt cô làm. Nghĩ đến mà đau đầu…

Lục Vân nhún vai, nhắn trả lời lại.

“ Tiểu Tuyết: Phải! không được nghỉ, mai có cuộc họp quan trọng”

“ Thiên Vũ: Họp?”

Đúng rồi nha, cô đang muốn khóc với cái tập dày cộm công việc đây, thử hỏi còn chuyện gì thảm hơn, còn một điều thảm hại hơn nữa là…

“ Tiểu Tuyết: TT^TT ~ Đang không biết phải chuẩn bị như thế nào, lần đầu tiên làm”

Phía bên kia tín hiệu đang trả lời, Lục Vân tựa lưng vào gối, mắt nhìn lên trần nhà. Phương tổng gần đây thức quá ác tặc rồi, bắt cô làm thêm giờ nhiều chết đi được, gọi cô làm hết cái này đến cái kia. Thư ký Mai nghỉ làm, anh ta dở chứng lấy ai không lấy lôi ngay cô ra, còn bao nhiêu nhân viên nữ làm việc xuất sắc hơn sao không chọn? Lúc cô hỏi thì chỉ trả lời qua loa cho có lệ:

“ Trưởng phòng Âu bên khu lập trình không phải là rất ít công việc phải đụng đến sao?”

Đùa à? Công việc cô làm không phải hoàn thành rất tốt sao? Anh ta thuê cô làm trường phòng bên lập trình mà, tự dưng nói rất ít công việc. Đùa, thuê cô làm trưởng phòng bên lập trình chứ đâu phải là nhân viên làm thêm dự bị cho tổng giám đốc. Thử hỏi còn cái gì vô lý hơn như thế không? Bây giờ cư nhiên bắt cô làm thêm giờ, nửa xu tăng lương cho cô cũng không có.

Thật quá lắm rồi.

Có tín hiệu trả lời, cắt đứt dòng suy nghĩ tức tối của Lục Vân, cô liền chú tâm đến cái màn hình máy tính. Cái dòng chữ mới hiện lên khiến cô ngẩn cả người.

“ Thiên Vũ: Việc làm phụ trách tổ chức hay chuẩn bị không khó lắm đâu, chỉ là kê khai ra một bản tường trình đầy đủ khái quát tóm tắt việc sẽ bàn đến, in ấn một số thông tin cần thiết, việc này giám đốc Tuyết nhi ắt sẽ đưa cho thôi, đứng lo lắng quá”

Lục Vân giật mình, tường tận minh bạch chỉ có như vậy thôi à?

“ Tiểu Tuyết: Thật chứ?”

“ Thiên Vũ: Phải! Không cần phải gò bó đâu, thoải mái đi”

Kỳ quái, sao anh ta lại có kinh nghiệm nhiều như vậy? Chẳng lẽ cũng đã chủ trì tổ chức nhiều cuộc họp lắm rồi sao? Cái gì cũng cần phải chứng thực một chút. Nhưng trong cơn bí đường không biết làm sao, cô cố lấy chút bình an, chậm chạp gõ lại vào bàn phím.

“ Tiểu Tuyết: Huynh đã từng làm qua nhiều lắm sao?”

Bên kia không hề dông dài chần chừ trả lời ngay.

“ Thiên Vũ: Có thể nói như thế!”

Lục Vân ngẩn ra, cô đang bí thì anh ta rơi xuống giúp cô, có phải cô làm việc thiện tích đức nên ông trời phái xuống giúp đỡ không?

Cô nuốt xuống một lần, thận trọng nhấn nút.

“ Tiểu Tuyết: Vậy phần khái quát tóm tắt..”

“ Thiên Vũ: Tuyết nhi không biết làm?”

“ Tiểu Tuyết: >”Bên kia chần chờ một lát, rồi cuối cùng cũng nhắn đến trả lời.

“ Thiên Vũ: Tệp nội dung đã được đưa đến rồi phải không?”

” Tiểu Tuyết: * gật gật*”

Lục Vân mong chờ đợi lời khuyên của anh ta, dù ít dù nhiều cũng mong rằng anh ta giúp được cô. Vì nếu không làm tốt, chỉ e cô sẽ bị hành hạ khổ sai không biết bao lâu nữa.

“ Thiên Vũ: Đọc qua một lần, lấy những mục lớn ghi ra, những nội dung chính thâu lược chi tiết, phần còn lại là của cấp trên”

Lục Vân chớp mắt.

Cấp trên?

Là tổng giám đốc?

Vậy mọi lần thư ký Mai cũng làm như vậy hết sao? Đơn giản thế thôi à?

Cô vươn tay lấy tập nội dung sáng nay sếp lớn đã đưa cho cô, phía dưới mỗi trang đều rõ ràng nội dung, khái quát rất rõ ràng tỉ mỉ.

“ Thiên Vũ: Còn phải phân tích những thuận lợi và thiệt hại, bất cập, toàn bộ ghi rành mạch rõ ràng”

Lục Vân nhìn kỹ lại tập hồ sơ đọc lướt qua một lần, phân tích những thứ này dều được thâu tóm lại, chỉ cần chăm chỉ tách ra và phân tích lại một chút là OK.

Thực là chỉ dễ dàng như thế? Cô xúc động gõ lên bàn phím.

“ Tiểu Tuyết: Thiên Vũ ơi Thiên Vũ! Huynh đúng là cứu tinh trong tuần của Tuyết nhi.”

“ Thiên Vũ: Thật vinh dự nhỉ?!!”

Nghe giống như anh ta đang nhếch môi thở nhẹ vậy, có phần trêu ghẹo, có phần thở dài. Haiz~~ biết làm sao, đành đánh gửi lên cái ký hiệu mặt cười, phía cuối còn cho thêm cái ký tự trái tim xem như cảm ơn.

Bên kia yên lặng một lát, rồi hiện lên một câu hỏi.

“ Thiên Vũ: Tuyết nhi có tình nguyện làm thêm giờ cho anh ta không?”

Nhìn đến cái chữ “ làm thêm giờ”, Lục Vân mím môi, không thèm nghĩ ngợi dứt khoát đánh lên mấy chữ.

“ Tiểu Tuyết: Hoàn toàn bị ép buộc, bắt Tuyết nhi làm thêm, vậy mà sếp tổng tuyệt nhiên không trả thêm lương, thật không công bằng tý nào hết”

“ Thiên Vũ: Vậy là rất ghét anh ta?”

Lục Vân không chần chờ viết ra hai chữ “ đương nhiên”, nhưng khi ngón tay chạm đến chữ “ enter”, bản thân cô lại lưỡng lự dừng lại.

Cô nhớ ngày đầu tiên cô đi làm. Trong buổi khai mạc chào đón nhân viên mới, tổng giám đốc đứng ở trên bục cao, lời nói âm vang khắp tòa hội trường, uy lãnh nắm chắc đại cuộc, giống như đức vua thuyết giảng đạo lý cho con dân chúng sinh.

Mạnh mẽ, ngắn gọn, xúc tích.

Từ anh luôn toát ra vẻ uy nghiêm quyền lực của kẻ bề trên. Giống như từ lúc sinh ra ghi danh trên cõi đời này, anh đã xác định được bản thân phải đứng trên vạn người, chèo chống tập đoàn Phương Thịnh to lớn mà hiện nay cô đang làm nhân viên.

Nhân viên nữ trong cô ty đều si mê anh ta, ngày ngày cố gắng tân trang cho bản thân trở nên đẹp nhất trong đôi mắt của vị tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai phong độ. Công việc cũng nhất lượt cô gắng hơn, mong sao có thể ghi điểm đối với người lãnh đạo quyến rũ.

Hỏi làm sao, trai đẹp dù chưa có biểu hiện gì, cái liếc mắt cũng chưa thèm ban cho, hiệu suất làm việc cũng như chất lượng doanh thu của anh ta cư nhiên tăng lên rõ rệt chỉ sau vài lần “vi hành” quanh cái công ty lớn.

Nhân viên nữ thì ngất ngây hạnh phúc, nhân viên nam thì chột dạ sợ hãi.

Vì vậy dù là cảm giác khác nhau nhưng cái đạt được luôn là “hết lòng chú tâm vào công việc”.

Nhưng phong cách làm việc của anh ta, quá sức nghiêm túc, một cái liếc mắt cũng không buồn ném xuống. Khiến những đóa hoa ôm ấp chờ mong ấy nhất lượt tàn héo ý nguyện, tạm biết cái ước mơ to lớn đến mức khó có thể ôm được. Đó là trở thành “ chủ tịch phu nhân”.

Còn cô thì sao?

Nghĩ đến đây cô bất giác nhếch môi cười nhạt.

Cô vốn chưa bao giờ nghĩ đến, cô muốn cứ như cô bây giờ, yên bình trôi chảy… có phải tốt hơn không?

Nhưng cô cũng có phần giống những người phụ nữ kia, bất giác cũng có lúc không thể cưỡng lại sức hút trời ban của anh ta.

Sức đề kháng của cô đối với mỹ nam rất cao. Cô không bị anh ta hoàn toàn quyến rũ bằng bề ngoài có thể gọi là “ tội lỗi của chúa”, cô không chỉ bị thu hút ở anh ta tại điểm đó, mà chính là tác phong nghiêm túc trong công việc của anh ta, đôi mắt của anh ta.

Một người đàn ông quyến rũ và lịch lãm, tài năng mà nghiêm nghị. Đứng cạnh anh ta, dù chỉ thoáng chốc… cô cũng thấy bản thân nhỏ bé biết bao.

Giọng nói nam tính của anh ta đủ khả năng đánh gục bất cứ người phụ nữ nào, trầm trầm , thanh âm êm ái nhưng cứng rắn, băng lãnh thu phục người nghe. Vì thế đối với cô, cho dù bản thân có cố gắng chống cự đến mấy, anh ta cũng có khả năng thu hút đến sự chú ý của cô.

“ Thiên Vũ: Tuyết nhi!”

Lục Vân giật mình, tiếng vang nhỏ từ máy tính rút mình ra khỏi rừng suy nghĩ. Cô thở dài xóa đi hàng chữ vừa nãy, nhập vào mấy chữ.

“ Tiểu Tuyết: Không có”

Bên kia ngừng lại một chút, rồi tiếp tục hỏi.

“ Thiên Vũ: Tuyết nhi thấy anh ta thế nào?”

Một nỗi cảm giác ôm lấy Lục Vân. Không biết là do đêm xuống, con người ta thư giãn dễ bộc bạch lòng mình không. Hay là do bản thân trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, khiến cô mong muốn được thổ lộ tâm tình của mình. Bàn tay cô trên bàn phím chậm rãi gõ chữ . Đôi mắt đẹp nhắm lại nhớ đến khuôn mặt tuấn tú của anh ta.

“ Tiểu Tuyết: Anh ta có một đôi mắt rất đẹp, như có thể nhìn khắp thế giới rộng lớn, sống mũi thẳng thanh cao quyền quý, làn môi quyến rũ chưa từng thấy nở một nụ cười. Một bờ vai rộng rãi uy mãnh, khiến người phụ nữ nào khi nhìn thấy anh ta, đều có một mong muốn được dựa vào cái cảm giác an toàn từ bờ vai ấy..”

“ Thiên Vũ: Anh ta đối với Tuyết nhi, là như vậy?”

Khóe môi hồng có chút lên, đôi mắt gian xảo mọi ngày thoáng qua một điều ấm áp, sự ngượng ngùng trên khuôn mặt đúng với một cô gái chạm tuổi thiếu nữ.

“ Tiểu Tuyết: từ ngoại hình cho đến con người… anh ấy hoàn hảo”

Lục Vân trầm tư, trong cuộc đời cô, liệu còn có thể gặp một người đàn ông nào khiến cô phải gật đầu khán phục như anh ta nữa không?

Trong đầu cô thoáng qua chàng trai trẻ cập tập báo cáo, sắc mặt nghiêm túc quyền lực nhìn xuống cô gái nhỏ.

“ Em có ý kiến gì sao?”

Lục Vân cười khẽ, Vương Thành! Đúng , còn anh ta.

Cô nhìn sang Phong Kỳ vẫn đang cuộn mình trong ổ chăn, ngón tay nhẹ nhàng vén đi sợi tóc vương trên vầng trán thanh tú, vẫn còn đang say sưa trong mộng. “ Từ nay em sẽ chịu nhiều thiệt thòi rồi”

“ Thiên Vũ: Hoàn hảo? Vậy là Tuyết nhi thích anh ta?”

Lục Vân trầm ngâm rồi tách tách vào bàn phím.

“ Tiểu Tuyết: Có thể nói là như thế, không ít thì nhiều, cũng bị anh ta thu hút” Cái này là sự thật, nhưng mà là điều cầm kỵ trong công ty, cô không muốn dấy lên đàm tiếu qua lại, rất phiền hà.

“ Thiên Vũ: Vậy sao? Thế anh ta biết chứ?”

Lục Vân nhếch môi, cô là ai ? Nếu anh ta có thể dễ dàng biết được thì quả thực quá hổ danh “ yêu nữ” là cô rồi!

“ Tiểu Tuyết: Chỉ là rung động thôi, anh ta sao có thể biết được ở một cô nhân viên nhỏ như Tuyết nhi chứ!”

Nhiều lúc cô cũng phải cảm ơn bản thân đã có được 5 năm tu luyện bền bỉ, bản thân là một yêu nữ cũng không tồi, có thể thu giữ cái rung động đó sâu vào bên trong, bề ngoài vẫn có thể ứng xử nói chuyện như bình thường.

Nên thử hỏi làm sao cô có thể điểm nhiên thẳng thắn không chút lo sợ nhìn vào mắt anh ta, hít thở đồng đều. mỉm cười thân thiện che giấu nhịp tim có chút loạn lên, lồng ngực như được hâm nóng.

Bên kia người đối diện cô cũng có vẻ đồng tình chấp thuận.

“ Thiên Vũ: Phải!”

Cô mỉm cười, bộc lộ lòng mình.

“ Tiểu Tuyết: Thích anh ta nhưng Tuyết nhi vẫn có thể điều chỉnh tình cảm của mình, Tuyết nhi sùng bái anh ta, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc gạ gẫm gây ấn tượng với anh ta cả”

“ Thiên Vũ: Nếu là anh ta chú ý Tuyết nhi thì sao?

Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh người đàn ông cao ráo đến sát cô, khóe môi cong lên dịu dàng, đôi mắt kiên nghị chứa đậm tình ái, vươn tay đến chạm vào cô thì thầm ba từ ngọt ngào “ anh yêu em”.

Nghĩ mà nực cười, sao mà nó có thể vô lý như thế được!

“ Tiểu Tuyết: Sự thật nó khác như vậy”

“ Thiên Vũ: Có lẽ thế, vậy muộn rồi, ngủ ngon”

“ Tiểu Tuyết: Ngủ ngon”

Lục Vân thoát khỏi chương trình, vươn tay lấy tập tài liệu lật bừa vài trang, nhớ đến lời nói vừa nãy… Cô hít lấy một hơi, rồi lại thở dài, ánh mắt nhìn qua màn đêm sau lớp cửa kính dày.

“ Nếu anh ta chú ý đến Tuyết nhi thì sao?”

Sao có thể?

Hơn nữa, cuộc sống êm đềm hiện tại của cô và Phong Kỳ, có gì không tốt chứ?

Tầng lớp thượng lưu, bước vào đó lại cần thêm một chiếc mặt nạ mới, một cuộc sống mới.

Cô không có hứng thú.

Không có hứng thú viển vông đến một người đàn ông quá ưu tú. Dù bản thân có dâng lên tình cảm dồi dào, nhưng lại đứng trên tầng lớp quá cao có cố gắng thế nào cũng không thể chạm đến.

Vậy thì nghĩ đến làm gì chứ?

.

Đêm khuya thanh vắng, trên ban công của tòa nhà đồ sộ, người đàn ông uy mãnh dựa người trên lan can, ngón tay vuốt nhẹ ly rượu vang đỏ lóng lánh ánh trăng.

Chiếc áo ngủ để mở nơi cổ áo, hiển lộ bờ ngực rắn chắc, thân thể tráng kiện. Ngón tay anh viền quanh chân ly thủy tinh, bờ môi mềm ngậm bên miệng ly che giấu một nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng.

.

- Alo! Thư ký Mai phải không? – Lục Vân uống lấy ngụm café, trông ngóng chờ tiếng trả lời của người bên kia điện thoại.

- Phải! là rôi đây! – Giọng nói người phụ nữ êm ái vui vẻ, nhưng có chút ngượng ngịu như xấu hổ gì đó.

Lục Vân khẽ cau mày, tiếng nói vẫn êm dịu như cũ – Khi nào thì cô đi làm lại? Quả thực giúp cô phụ giúp chi giám đốc đúng là rất khó khăn.

Phiền chết đi được, thời gian cho cô nghỉ ngơi cũng không có.

Phong Kỳ đặt nhẹ đĩa bánh xuống bàn, kéo ghế ngồi xuống. Chị cô sao lại gọi điện vào lúc sáng sớm thế không biết, đêm qua thức cả đêm hay sao mà sáng sớm phải uống hẳn café thế này? Lúc cô nhìn thấy chị ấy cầm lấy cái máy pha café trong tủ ra, còn ngỡ ngàng tưởng rằng mình nhìn nhầm chứ.

Tiếng nói trong điện thoại vừa nhỏ vừa chậm, giọng nói rụt rè như lời xin lỗi – Lục Vân, tôi xin nghỉ làm rồi. - huh? – Lục Vân sững lại, thoáng ngạc nhiên trôi qua, cô thấp giọng hỏi lại – Từ khi nào vậy? Tại sao?

Cô cứ tưởng là cô ấy bệnh nên mới nghỉ chứ? Mà sếp tổng của cô cũng chẳng nói gì đến chuyện này cả!

- Tôi có thai.. – Tiếng của thư ký Mai mỗi lúc một nhỏ – Giờ đang ở nước ngoài chuẩn bị đám cưới.

- Có thai? – âm điệu của Lục Vân có chút cao lên, cô lấy tay che miệng – Thật ngại quá, không biết được sớm hơn để chúc mừng cô.

- Không sao. Có lẽ tôi chỉ nộp đơn cho giám đốc rồi nghỉ luôn, nên cô không biết.

- Vậy bây giờ.. – Chức thư ký không có ai phụ trách, vậy cô sẽ bị giám đốc sai vặt “ vô thời hạn” sao?

- Lục Vân, tôi phải đi rồi, về việc thư ký cô cứ thẳng thắn hỏi giám đốc nhé

Chỉ còn tiếng tút dài triền miên bên tai, Lục Vân mím môi nhắm mắt lại, mệt mỏi hết sức.

Anh ta đâu có nói gì đến việc tuyển thư ký mới, cứ thế nhờ vả cô nhiệt tình. Tình trạng này rồi sẽ kéo dài đến lúc nào?

- Sao thế chị? – Phong Kỳ ngồi đối diện tò mò hỏi.

- Công việc chất đầy, có chút căng thẳng – Lục Vân trả lời ngắn gọn, uống nốt cốc café.

- Chị dạo này hay phải làm thêm giờ thế ạ? – Thời gian biểu cư nhiên thay đổi rất nhiều nha – Về nhà rất muộn.

- Ừ! – Lục Vân thở dài, liếc mắt lên đồng hồ vội lấy cái cặp cùng tập hồ sơ, cầm luôn cốc sữa của Phong Kỳ uống đi một nửa.

- Chị.. – Chị cô làm cái gì thế?

- Xin lỗi chị vội quá, sẽ bù cho em khi khác, thế nhé – Nói rồi đóng nhanh cửa, số phận khổ sở chất đầy. Thử hỏi tại sao cô lại bị nhờ vả, cư nhiên sáng nay có cuộc họp lớn bắt cô làm chuẩn bị, cái kiểu bá đạo này từ đâu mà ra thế?

Thật là chịu hết nổi rồi!!!!!!!!!!!!

Cô phải thoát khỏi cái tình trạng này càng sớm càng tốt, nếu không cô sẽ bị Phương tổng ép đến kiệt sức mất.

Bạn đang đọc Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ của Bích Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.