Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 03

Phiên bản Dịch · 2935 chữ

Chương 3: thế nào là yêu nữ?

Nếu biết mà không nói thì là gì?

Là một người phụ nữ thật sự nguy hiểm, một sinh vật đáng dè chừng…

Nhưng là một sinh vật nguy hiểm mà không ai biết thì sao?…

.

Chị gái của Âu Phong Kỳ không phải là một cô gái bình thường!

Là một cô gái hiện đại 22 tuổi, tốt nghiệp là sinh viên ưu tú của một trường đại học danh tiếng, được nhận xét của mọi người là một cô gái đoan trang hiền thục.

Nhưng đó là một cái vỏ trang bị bên ngoài để tiếp xúc với xã hội, nếu người nào thật sự quen biết thân thiết, đảm bảo sẽ tặc lưỡi nói rằng.

“ Cô ấy là yêu nữ”.

Thế nào là yêu nữ?!!!

Là xinh đẹp vạn phần? Từng cử chỉ lời nói đều có khả năng thu hút đàn ông?

Lục Vân của chúng ta không như vậy!

Chữ “ yêu” trong “ yêu nữ” của cô ta chính là: ứng xử chớp nhoáng, lời lẽ dễ dàng khiến cho những người thân cận như Phong Kỳ phải điêu đứng ngả nghiêng vì mức độ “ yêu quái” của cô.

Nghe cứ như là Lady Gaga tại Hollywood ấy nhỉ?

Kỳ thật trước đây Lục Vân đích thị là một kiều nữ chính hiệu, ăn nói nhỏ nhẹ. Cử chỉ nho nhã.

Mầm mống này bắt đầu xuất hiện cách đây 5 năm. Bắt đầu từ khi nào? Có lẽ là từ khi cô nhấn chữ hiện từng câu vào màn hình máy tính, phóng khoáng tưởng tượng trong trí óc từng chữ đầu tiên.

Lục Vân là một bà chị quá đỗi tốt đẹp, từ khi ba mẹ của Phong Kỳ đi du lịch, cô bắt đầu kiêm luôn chị gái lẫn hướng dẫn viên vô số những vấn đề khác.

Từ ăn uống, trang phục, học hành đến tư vấn “ tình dục”.

Khụ…nói ra điều này có vẻ khá bất nhã. _ _!

Trước đây đã có lần Phong Kỳ đề nghị Lục Vân viết “hot scene”. Sáng ngày hôm ấy Lục Vân đứng nhìn trời mây, đêm quyết định đáp ứng cô em gái cả một đêm viết “ hot scene”. Là một truyện ngắn. nó nóng bỏng đến mức Phong Kỳ xem xong điêu đứng 5 giây, nhìn chị cô không chớp hỏi rằng.

“ Chị à! Chị đã xem phim người lớn bao giờ chưa?”

Lục Vân nhướn mày.

Khi đó cô nàng mới 20 tuổi.

Ngay tối hôm đó khi Phong Kỳ đang bó gối chau mày đánh máy thì Lục Vân về, vẻ mặt rất đỗi bình thản, ăn uống xong xuôi chậm rãi đi đến dàn băng đĩa điềm nhiên bỏ vào một cái rồi nhấn nút bật màn hình lên.

Phong Kỳ tò mò quay lại nhìn, thấy chị cô nằm dài chống tay duỗi thẳng lưng trên chiếc ghế sô pha thản nhiên như không, tay bốc bừa vài cái snack chiên lên miệng. Cô cũng bỏ máy tính xuống đi sang ngồi xuống bên cạnh.

1 phút sau…

2 phút sau… À ! Là phim tình cảm.

3 phút sau… Có cảnh hôn, hay nha hay nha. Nam thanh nữ tú. Xinh đẹp đôi đường.

3 phút 35 giây… Ôm nhau ngã xuống giường. Úi chà! tình cảm quá đi.

4 phút 11 giây… Bắt đầu sờ soạnh vén áo. Hít hà… tuy hơi nhanh nhưng vẫn chấp nhận được.

10 phút 55 giây… Có chuyện rồi.

Phong Kỳ nhà ta đỏ mặt rồi!

Là… là tường tận từ đầu đến cuối. +__+

Phong Kỳ ngây ngốc nhìn hai nhân vật trên màn hình cùng nhau vận động, ngực bất giác nóng lên, cho đến lúc cảnh 18+ đó hết hoàn toàn, cô cũng chưa bình tâm nổi. Đầu óc bay bổng tân trên mây còn chưa quay trở lại.

Đây là phim cấp 3 mà. >”<

Chị cô từ khi nào bắt đầu xem cái loại phim này chứ?

“ Chị à! Đây là…”

Hỏi chưa hết thì Lục Vân tốt bụng trả lời lại, mắt vẫn nhìn vào màn hình, cặp má “ hoàn toàn không hề biến sắc”.

“ Là phim cấp 3”

Phong Kỳ không dám tin nhìn vào chị mình, chị ấy xem cái này mà sắc mặt không đổi, có phải là đã xem đến lần thứ”n” rồi không?

Lục Vân lúc ấy lơ đãng nhắc lại

“ Hôm qua không phải em đã hỏi chị xem phim người lớn bao giờ chưa sao? Hôm nay chị xem!”

.

…Nói thế nghĩa là hôm nay là lần đầu? O__o

Nhưng sao lại bình thản như thế chứ? Từ đầu đến giờ chị cô chỉ cựa mình có hai cái, có tý nào chứng minh là Lục Vân chị cô đang “ đóng của xem phim người lớn” hết!

Phong Kỳ cúi mặt đầu hàng. Quả thực lần đầu nhìn qua chân thực đến mức khó mà thích nghi nổi, muốn rút chân xin lui. Nhưng Lục Vân không buồn nhìn sang cô, chỉ nhẹ giọng nói rằng.

“ Em cứ xem đi, em đã 18 tuổi rồi, đã tìm hiểu được rồi. Không có gì phải xấu hổ cả!”

Không xấu hổ? Cô đâu phải quái nhân chứ?

Bản thân Lục Vân không muốn em gái cô là người ngu ngơ về vấn đề giới tính. Đã là thiếu nữ trưởng thành, quả thực trong cái thế kỷ 21 này , có quá nhiều thứ phải học, kể cả là tình dục. Cô không thể để em gái cô cứ chớp mắt không hiểu rồi gật đầu bừa bãi mỗi khi cô răn dạy cái này cái kia về vấn đề này được!

Biết không có nghĩa là sẽ phô trương, đánh trống khua chiêng nói rằng mình biết, mình hiểu. Nhưng những vấn đề này không thể không biết.

Cho nên ngày đó Lục Vân của chúng ta đã kết lại một câu với Phong Kỳ bé nhỏ là:

“ Đây là tìm hiểu quan hệ giới tính, em bắt buộc phải biết. Biết để dè chừng cẩn thận. Đừng để một thằng con trai đến gần ép em vào tường, nhìn em quái dị. Em lại bắt đầu ngô nghê hỏi là : Anh định làm gì?”

Phong Kỳ hiểu cũng gật mà không hiểu cũng gật tuốt.

Vì cô chưa kịp bàn luận gì thì… xuân sắc đã ngập tràn, thanh âm ngâm nga khiến người ta ngượng ngùng đỏ mặt đã thi nhau trình diễn trên màn ảnh rồi.

Thế cho nên chúng ta phải hiểu, Lục Vân là một người chị tỉ mỉ đến mức nào.span>

Loại phim đó cô chỉ lấy về cùng Phong Kỳ xem vài lần, tuyệt nhiên biết rồi thì không thèm đụng đến nữa. Vì thực tế thì những thước phim đó… không hợp ý cô chút nào.

Lục Vân của chúng ta chính là “yêu nữ” trên phương thức đó. Ngoài miệng không nói, không có nghĩa là không để tâm suy nghĩ. Chớp mắt đi qua, không có nghĩa là sẽ không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.

Mà biết mà không nói thì là gì?

Là một cô gái thật sự nguy hiểm, một sinh vật đáng dè chừng…

Nhưng là một sinh vật nguy hiểm mà không ai biết thì sao? =__=

.

- Chị ơi! – Phong Kỳ vẫy tay về phía Lục Vân đang đứng lau tóc, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính có vẻ thích thú lắm.

- Sao thế? – Lục Vân quỳ một chân xuống giường nhìn vào cái màn hình vi tính, có một hàng chữ trang trí rất tinh xảo đẹp đẽ ở một trang wep ở một forum trên mạng. “ Fan club Tuyết Quân! ♥__♥”

Lục Vân nheo mắt lại. “ Tuyết Quân”? Là biệt hiệu của cô và Kỳ Kỳ. Hai người có cả Fan club? Từ khi nào vậy? Sao cô lại không biết?

- Chủ đề này mới được lập ra cách đây hai ngày – Phong Kỳ cười khúc khích di chuột xuống bên dưới – Chị à! Là Fan hâm mộ đấy.

- Ừ! – Lục Vân gật đầu, tiếp tục công việc còn đang bị ngắt quãng – Comment cho người ta đi còn gì?

- Vâng! – Phong Kỳ nghe lời, bàn phím bắt đầu lạch cạch, không hiểu cô đang suy nghĩ cái gì, rúc rích một chút rồi đột nhiên cười phá lên, lăn lộn trên giường.

- Em làm sao thế? – Lục Vân nhíu mày hỏi, không bình thường chút nào cả.

- Em đang nghĩ – Phong Kỳ cố nén cười trong miệng, hỏi lại chị cô thêm rành mạch – Chúng ta thế này đã nổi tiếng như vậy, con em đất nước sau này rồi sẽ đi về đâu?

- Sóng sau xô sóng trước! – Lục Vân tặc lưỡi – Sẽ gấp lên vài phần.

- Vậy đấy! Chị à, chúng ta đã trở thành người nổi tiếng – Phong Kỳ ho nhẹ để nín cười, quả thật càng nghĩ càng không thể nhịn nổi – Mặt dày như chị, yêu nữ như chị, tiểu quái như em… Ôi đau bụng quá.

- Chị mặt dày? – Lục Vân nhíu mày.

- Chị à! Làm áo chống đạn được rồi! Đảm bảo đạn xuyên không thủng.

- Vậy sao?- Lục Vân chớp mắt sờ má, lẩm bẩm hồ nghi – Trước đây da chị cũng mỏng lắm, lát tực giấy phông, mịn như trứng gà luộc mà..

- hahahaha .. – Phong Kỳ nhịn không nổi nữa cười lớn – Chị đúng là không biết xấu hổ.

Thật là không thể chống đỡ nổi, cô phải lấy giấy, ghi lại những câu nói bất hủ của chị cô mới được. rất đáng để dùng đến !

Lục Vân chẹp miệng ném cái khăn lau lên đầu Phong Kỳ, lấy cái máy sấy treo trên tường bật nút.

Phong Kỳ nín cười đi treo cái khăn, lân la đến cạnh chị cô gợi mở vấn đề – Chị này!

- Huh? – Lục Vân ầm ờ đáp lại, chuyên tâm sấy tóc , đôi mắt khẽ đảo liên một chút.

“ Có chuyện gì nhờ vả rồi!”

- Truyện chị viết đang đến đoạn lâm li, hay là… – Giọng nói của Phong Kỳ ngọt lịm nịnh nọt – Viết một cái truyện ngắn, nội dung lỏng lẻo phóng khoáng một chút, thoải mái một chút.

- Mờ ám à? – Vòng qua vòng lại, nói giảm nói tránh vẫn là dụ cô viết cái đó.

- Chị sao lại nói thẳng ra như thế chứ? – Con ngươi Phong Kỳ đảo quanh vô số tội.

Lục Vân nhắm mắt lại, ngón tay vuốt tóc. Làn môi mấp máy lẩm bẩm – Ánh trăng soi sắc bạc xuống bóng cây, in lên nền đất bức tranh hoa màu đẹp tuyệt sắc. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua lại như khúc nhạc du dương êm dịu. Bên trong ánh nến ấm áp, một nam một nữ đối diện cùng nhau, một lần thêm một lần, đôi mắt đượm tình ấm áp… mải miết cho đến nửa đêm.

- Khụ.. – Phong Kỳ ho một cái, chị cô đọc thẳng ra như vậy hả? =”=

- Nếu em muốn đọc, để chị đọc cho em nghe không phải nhanh sao? Mỗi ngày càng thêm phong phú – Lục Vân đá mắt sang cười nhe một cái.

- Chị đọc một tràng như vậy. Nếu người khác nghe được thì sẽ ra sao chứ? – Phong Kỳ sưng mặt lên trách móc, đó là cầm kị trong đời sống của một thục nữ nha.

- Em nghĩ thành cái gì? – Lục Vân thờ ơ nói như có như không. Mắt vẫn chú tâm vào trong gương. Chỉnh chu lại mái tóc.

- Thì là… là… – Phong Kỳ cố gắng tìm từ ngữ sao cho đúng đắn – Là quan hệ..

- Là hai người đánh cờ vây.

.

Phong Kỳ điêu đứng.

Lục Vân bỏ cái lược xuống nhìn sang, thở dài ai oán – Đầu óc em thật là đen tối!

Tiểu Kỳ á khẩu.

Cô đâu có đen tối đâu. Nếu chị cô viết đầy đủ cái đoạn đó lên. Hỏi 10 người, cô dám cam đoan cả 10 đều không nghĩ đến đánh cờ mà.

Nữ hoàng nhà cô quả thức là một người bình thường trong sáng.

Bình thường đến đáng sợ. =w=

Cô ở với chị ấy suốt mấy năm trời, thỉnh thoảng cũng có cảnh “ không bắt được trọng điểm để phòng tránh” giống như lúc nãy.

Nhưng sống với nhau mấy năm, cô cũng có công lực tu luyện hẳn hoi nha.

Phong Kỳ nhảy lên giường chui vào chăn , dựa người đến chị cô bận đang đánh máy chương mới. Cô bắt đầu “ mặt dày mày dạn” ôm lấy cánh tay chị cô tỉ tê.

- Chị Lục Vân…

- Sao?- Lục Vân đáp lời, đôi mắt vẫn chú tâm vào màn hình máy tính.

- Thì cái truyện ngắn.. – Dù có mặt dày cũng phải đòi cho bằng được.

- Được thôi!- Lục Vân nghiêng người đối diện sang, nghiêm túc đến bất bình thường – Chị viết.

- Thật chứ?- Đôi mắt Phong Kỳ sáng lên, gật đầu rồi?

- Thật! Em muốn bao nhiêu trang.p>

- 10 , 15… À không .. 20 trang- Cô cố ước lượng, phải nhiều một chút nha.

- Không ai cho không ai cái gì cả – Chân mày Lục Vân nhướn lên, gian tà như hồ ly.

- 2 chương “ Tình ái” của em có được không? Ngay ngày mai có – Phong Kỳ bắt đầu vướng vài cái trò cá cược quyết liệt.

Lục Vân cau mày.

- 4 chương! – Phong Kỳ tiếp tục trả giá.

- 30 trang đổi 10 – Lục Vân nhếch môi ra điều kiện.

Con số 30 quá nặng, Phong Kỳ u mê trong cái chữ số đầu tiên, liền không do dự gật đầu.

Gật xong chưa kịp hí hửng thì…

Thôi rồi lỗ quá!!! T^T

“ 30 trang H mà đổi lấy 10 chương “ Tình ái” thực quá đắt, quá đắt.”

Chị cô viết cho dù là truyện ngắn, dù có là “ H” đi nữa cũng phải có gặp gỡ, có ăn uống rồi mới kết thúc tốt đẹp. 30 trang… bắt đầu vào “H” đến lúc kết thúc thì có thể chỉ có từ 15 đến 20 trang thôi. 1 chương của cô bình thường dài từ 6 đến 10 trang.. lỗ… thực quá lỗ rồi.

Vô sỉ… quá vô sỉ mà. >”<

- Không đáng sao? – Chị cô hỏi lại. Tiếng nói chậm rãi nhưng cũng khiến Phong Kỳ chột dạ.

- Đáng, đáng chứ – Vì bé “H” đó sẽ làm cô rất hài lòng, Phong Kỳ liền “ đâm lao theo lao” lia lịa gật đầu.

- Thế thì tốt! – Lục Vân mỉm cười vừa ý, tiếp tục công việc vừa nãy, tiếng bàn phím lách cách tiếp tục vang lên.

Phong Kỳ ủ rũ nằm xuống, rúc đến bên chị cô than thở – sao em thấy em càng ngày càng tiểu nhân vậy?

Rất dễ bị dụ, giống như con heo thấy cơm thì chạy đến đòi ăn ấy.

- Chị thì càng ngày càng thủ đoạn – Lục Vân gật đầu kết luận. Em cô tuy cũng quái đảng không ít, nhưng khả năng thích ứng phản xạ nhanh chóng… thì còn yếu lắm.

- Đáng thương, đáng thương.. – Phong Kỳ thở dài, cớ gì mà cô cứ suốt ngày bị chị cô dụ dỗ như thế?

Lâu lâu sau bên cạnh Lục Vân đã đều đặn tiếng thở nhẹ nhàng chầm chậm, Phong Kỳ khẽ cựa mình ngủ say, ngoan ngoãn không buồn quấy nữa.

Lục Vân vẫn nhịp nhàng nhấn nút trên bàn phím, đèn giường sáng rõ, đồng hồ tích tắc trên đầu mãi đến nửa đêm mới xong.

Cô lưu bài vào máy, Phong Kỳ bên cạnh bắt đầu trở mình, chăn bông bị kéo xệch xuống dưới chân, lăn xịch sang một bên, tiếp tục thở đều đều.

Lục Vân thở dài, sao mãi cũng không sửa được vậy?

Cô kéo chăn lên cho Phong Kỳ. Em gái cô lúc ngủ rất quái dở, ướng ngủ tuy cũng không xấu nhưng rất hay xốc chăn xuống giường. Lâu sau mới lạnh quá mà tỉnh lại kéo lấy chăn. Nên trước khi cả hai sống chung, Phong Kỳ rất hay tỉnh giấc lúc nửa đêm, mùa đông thì thường xuyên bị cảm lạnh.

Cô vẫn thường hỏi Phong Kỳ rằng, nếu cô đột nhiên muốn kết hôn, Phong Kỳ ở một mình… sức khỏe sẽ trở nên thế nào?

Cô em gái cô đã cười trừ trả lời là: ” Thì khi nào chị kết hôn, em cũng đi lấy chồng, lúc đó sẽ có người khác chăm sóc cho em!”

Nghe cũng không phải là không có lý~ _ _!

Kéo chăn đắp lên người giúp cô, Phong Kỳ ngoan ngoãn cuộn người lại, rúc mình trong ổ chăn. Tiếp tục chu du trong tiên cảnh viễn tưởng tự tạo.

Còn lại Lục Vân công việc chưa xong, vươn tay lấy trên tủ tập tài liệu tóm tắt công việc tháng 4, thở dài nghĩ đến cuộc họp ngày mai.

Bạn đang đọc Bản chất sau những chiếc mặt nạ hoàn mỹ của Bích Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.