Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

3011 chữ

Huyết Sát tới nhanh hơn so với sự tưởng tượng của Tạ Văn Đông. Người tới không nhiều lắm, chỉ có hai mươi người, nhưng bọn họ đều là tinh ưng, do không có thân phận của bộ chính trị để yểm hộ như Tạ Văn Đông cho nên không thể mang theo vui khí qua sân bay. Tạ Văn Đông rút điện thoại ra gọi cho lão Quỷ, lão vừa hay cũng đang ở Đả Lạc, bị hắn gọi tới Côn Minh.

Sau khi gặp mặt, lão Quỷ mặt mày sầu khổ, nói: "Cậu tim tôi tới nhất định không có chuyện gì tốt!" Tạ Văn Đông cười cười, quan hệ giữa hai người không cần phải khách khí, hắn vào thẳng chính đề: "Tôi cần súng, thật nhiều súng!" Lão Quỷ nuốt nước bọt, nhắc tới súng ống đạn được là mắt hắn lại đỏ rực lên, lớn tiếng nói: "Tôi nói nè lão đệ, cậu tìm tôi lấy súng không phải là tìm nhầm người rồi chứ, quân hỏa của chúng tôi đều do cậu cung ứng mà!" Tạ Văn Đông cười ha hả, nói: "Lần này tới Côn Minh gấp quá, không có thời gian đi đường bộ, không thể vận chuyển quân hỏa theođược, hơn nữa tôi chỉ mượn tạm thôi, sau này sẽ trả lại gấp bội, ông không phải là có thế cũng không chịu giúp chứ?"

Lão Quỷ thở dài, nói: "Tôi đã bảo là gặp cậu nhất định sẽ không có chuyện gì tốt mà! Được rồi, dùng quân hỏa làm gì?Không phải là muốn làm một cuộc 'buôn bán' lớn ở Côn Minh chứ?"

Tạ Văn Đông nhếch mép, mắt trở nên sắc bén, nói: "Tôi muốn mạng của một người!"

Lão Quỷ rùng minh, hắn chưa bao giờ thấy biểu tình này của Tạ Văn Đông, trong lòng kỳ quái, vội vàng hỏi: "Muốn mạng của ai?"

Tạ Văn Đông gằn từng chữ: "Ma Phong!" Lão Quỷ gật đầu, nghiêm mặt nói: "Đi theo tôi!" Nói xong, lão Quỷ bắt một chiếc taxi, Tạ Văn Đông bước theo hắn. Bốn người Ngũ Hành và Huyết Sát cũng bắt xe đi theo. Tạ Văn Đông thấy sắc mặt không bình thường của lão Quỷ nghe thấy tên Ma Phong, ngữ khí cũng thay đổi, hỏi: "Thế nào? Ma Phong có cừu oán với ông à?"

" Không có!" Lão Quỷ lạnh lùng nói: "Nhưng hắn có cừu oán với những trùm thuốc phiện của Tam giác vàng và Đông Nam Á. Lần trước lúc tụ hội hắn đã một hơi giết mấy vị đại ca và thủ hạ của bọn họ, người ta không oán hận Tam giác vàng của chúng tôi, hơn nữa bang hội của bảy đại khu liên hợp lại, chi ra bảy vạn đô-la mua cái đầu của Ma Phong!"

Tạ Văn Đông cười lạnh một tiếng, nói: "Thì ra đầu của hắn đáng giá như vậy!"

Taxi dựa theo chỉ thị của lão Quỷ, sau khi đi quanh co lòng vòng thì tới một khu nhà trệt vắng vẻ, dẫn mọi người rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt một ngôi nhà. Cửa nhà làm bằng sắt, bên ngoài sơn đen sì, lại dán hai tấm đại môn thần ở trên cửa, trông rất khí phái. Lão Quỷ gõ cửa theo tiết tấu, một lát sau, bên trong truyền ra giọng nói khàn khàn: "Xin hỏi tìm ai?"

Lão Quỷ nói: "Lão Từ, là tôi đây!" Vừa dứt lời thì cửa sắt kẽo kẹt mở ra, bên trong có một lão đầu khoảng hơn sáu mươi tuổi đang đứng, vóc người nhỏ gầy, lưng gù, sắc mặt vàng như nến, tóc hoa râm, giống như chỉ cần một trận gió là có thể thổi ngã lão. Người được lão Quỷ gọi là lão Từ thấy bên ngoài có hơn hai mươi người đang đứng, trừ lão Quỷ thì ai cũng đều lạ mặt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Lão Quỷ thấy thế liền bảo: "Không có gì đâu, đều là người của mình cả, vào rồi nói!"

Lão Quỷ dẫn đám người bọn Tạ Văn Đông vào trong sân, nói: "Lão Từ là lão nhân của Tam giác vàng chúng ta, chủ quản vũ khí, trông lão già vậy thôi, nhưng lợi hại lắm đó! Ba bốn người trẻ tuổi cũng đừng hòng tới gần được lão."Tạ Văn Đông biết hắn không phải là người thích khoa trương, người có thể được lão Quỷ tán thưởng chắc chắc không đơn giản, nhịn không được mà nhìn lão đầu thêm vài lần. Lúc này mới phát hiện, lão đầu tuy thân thể yếu ớt, nhưng dáng đi mềm mại, không hề có vẻ lọm khọm, chủ yếu nhất là đôi mắt của lão, trong lúc đó chuyển động, thần quang bắn ra. Lão Từ niên kỷ tuy lớn, nhưng tai vẫn còn rất thính, tiếng nói khe khẽ của lão Quỷ vẫn bị lão nghe thấy, bèn cười nói: "Đừng nghe A Quỷ nói bậy, tuổi trẻ thì có lẽ còn được, nhưng hiện tại tuổi tác đã cao, sớm đã không còn so được với năm đó. Hiện tại là lúc của người trẻ tuổi các cậu rồi!"

Câu cuối cùng là dễ nghe nhất, Tạ Văn Đông cười ha ha, nói: "Gừng, càng già càng cay, người, càng già càng tinh!" Lão đầu mắt sáng lên, cười nói: "Người trẻ tuổi thật là biết nói chuyện."

Trong lúc nói chuyện, ba người đã tiến vào trong phòng, do diện tích có hạn, những người khác đều đợi ở trong vườn. Trong phòng rất đơn giản, ngay cả thiết bị điện cũng khó thấy, chỉ có một cái giường và một cái ghế. Lão Từ bước tới trước giường, nắm lấy tay vịn, không thấy lão dùng sức như thế này, cả một cái giường sắt mấy chục cân đã bị kéo sang một bên. Ván dưới giường có cửa ngầm, lão Từ kéo lên rồi nhìn xuống dưới. Lão Quỷ tựa hồ như đã quen với cảnh này rồi, trực tiếp nhảy xuống dưới, một lát sau, nghiến răng nghiến lợi kéo một cái rương lên, lão Từ cúi xuống nắm lấy cái rương, cả hai đều dùng sức để lôi nó lên. Một lát sau, lão Quỷ lại lôi lên một cái rương nữa, qua mười phút, trên mặt đầy bày bốn cái rương. Tạ Văn Đông mở ra nhìn, thấy bên trong đều là quân hỏa, súng ngắn, súng tiểu liên, súng trường, súng bắn đạn ghém, đủ các loại. Lựu đạn, thủ pháp cũng có tất.

Tạ Văn Đông vỗ vỗ vai lão Quỷ, cười nói: "Các ông dùng nhiều quân hỏa như vậy để làm gì? Không phải là muốn tạo phản chứ hả!"

Lão Quỷ cười thần bí, nói: "Cái này là anh nói chứ tôi không hề nói gì đâu nhé!" Tạ Văn Đông hờ hững cười, lão Quỷ vì sao lại chuẩn bị chỗ quân hỏa này thì hắn không quan tâm, cái hắn muốn hiện tại chính là máu của Ma Phong. Tùy tiện cầm lấy một cẩu súng ngắn, thấy rất chắc tay, kéo chốt súng một cái, nghe thấy thanh âm lanh lảnh, liền buột miệng khen: "Không tồi!"

Lão Quỷ cười nói: "Thứ giết người sao có thể qua loa được!" Tạ Văn Đông cười ha hả, gọi mấy huynh đệ tới khiêng các rương quân hỏa ra vườn, nói với mọi người: "Chọn những khẩu súng mà chúng mày cảm thấy vừa tay đi, chúng ta chuẩn bị ngạnh chiến một trận!" Kim Nhãn vừa cầm súng lên ngắm nghía, vừa hỏi: "Anh Đông, chúng ta hiện tại không biết Ma Phong ở đâu, làm thế nào mà tìm hắn tính sổ bây giờ?"

Tạ Văn Đông híp mắt cười nói: "Mày nói xem giờ Ma Phong muốn làm gì nhất?" Kim Nhãn trầm tư một lát, nhìn Tạ Văn Đông rồi cẩn thận nói: "Giết người!" Tạ Văn Đông gật đầu, cười ha hả nói: "Nếu muốn giết tao, trước tiên nhất định phải tìm được tao, chúng ta không cần phải cực khổ đi tìm hắn làm gì, hắn tự nhiên sẽ tìm đến chúng ta thôi, dẫu sao đi nữa thì cơ sở ngầm của hắn ở Côn Minh nhiều hơn chúng ta nhiều!" Kim Nhãn thở dài, nếu ai chọc vào Tạ Văn Đông trở thành địch nhân của hắn, đó thực sự là một chuyện thống khổ.

Tạ Văn Đông nói không sai, bọn họ vừa ngủ lại ở trong một khách sạn thì cơ sở ngầm của Ma Phong lập tức đem tin tức chuẩn xác hồi báo cho hắn.

Ba giờ sáng, vạn vật đều tĩnh lặng, mặt trời lười biếng chưa ló dạng. Đây khẳng định là lúc yên tĩnh nhất trên thế gian, cũng là lúc mà người ta mệt mỏi nhất, bất kể là người quen sinh hoạt buổi sáng hay là quen sinh hoạt buổi đêm, lúc này đều đã say giấc nồng.

Tạ Văn Đông không hề ngủ, nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà.Hắn đang đợi Ma Phong tới giết mình.Tuy rằng mấy ngày qua hắn không có nổi một giấc ngủ ngon nào, tuy rằng ngực vẫn nhâm nhẩm đau, thế nhưng hắn ra lệnh cho mình phải tỉnh táo. Đêm nay, hắn suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ tới Thu Ngưng Thủy, nguyên nhân chính là vì mình mà khiến cô ta phải chịu tổn thương lớn như vậy, lỗi là ở mình, nếu như cần có người đứng ra chịu trách nhiệm, Tạ Văn Đông nguyện ý gánh vác, thậm chí cưới cô ta, bởi vì đây là lỗi lầm của hắn. Hắn nhớ tới Bành Linh, nhớ tới khoảng thời gian hai người ở bên nhau, lúc trước hắn cũng rất hận cô ta, cũng muốn báo thù, nhưng theo thời gian trôi qua, hận ý càng lúc càng mờ, rồi trở thành tình yêu. Người ta đều nói yêu là có thể bao dung tất cả, Tạ Văn Đông cười khổ, lời này hắn tin. Hắn nghĩ tới bang hội của mình, có lúc hắn nghĩ mình rất ích kỷ, vì lý tưởng của mình mà kéo theo cả vạn người liên lụy, vào sinh ra tử, theo hắn đi trên con đường hắc ám không có lối về. Hiện tại Văn Đông hội đã thành một tòa nhà to lớn, còn móng sắt bên dưới chính là xương trắng và máu.

Tạ Văn Đông thở dài, từ trên giường ngồi dậy, vừa móc ra một điếu thuốc thì điện thoại vang lên, đó là Kim Nhãn đang nấp trong bóng tối gọi: "Anh Đông, có ba thằng đang vào khách sạn, tám chín phần mười là sát thủ." "Ừ! Tạ Văn Đông tin vào con mắt của Kim Nhãn, bởi vì hắn chính là xuất thân từ sát thủ. Sát thủ là loại người thần bí, vĩnh viễn trốn trong những góc tối, nếu nói ai có thể hiểu về sát thủ nhất, vậy thì chắc chắn là chính sát thủ. Tạ Văn Đông hỏi: "Ma Phong có tới không?"

Kim Nhãn nói: "Không! Chỉ có ba người, em không nhìn nhầm đâu!"

Tạ Văn Đông nhướn mày, ngẩng mặt lên nhắm mắt một hồi lâu, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, đang đoán xem Ma Phong rốt cuộc là đang tính toán cái gì, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Thả cho bọn chúng vào đi!" Kim Nhãn dạ một tiếng, thông tri cho những huynh đệ đang canh gác khác. Hai mười thành viên Huyết Sát sớm đã mai phục kín đáo trong khách sạn, chờ Ma Phong tới là động thủ, không ngờ cá lớn không mắc câu, chỉ có ba con tôm tép tới.

Ba người không gặp cản trở gì, thuận lợi đi tới trước cửa phòng của Tạ Văn Đông, nhưng vẻ mắt của ba người đó đã không hề có nửa điểm vui mừng, mà lại lộ ra vẻ ngưng trọng. Ba người nhìn nhau, một người trong đó chầm chậm rút súng từ trong ngực ra, lắp ống giảm thanh vào, rồi ra hiệu cho đồng bọn ở bên cạnh, sau đó bắn một phát vào ổ khóa.

"Keng!" Một tiếng động khe khẽ vang lên, khóa cửa bị bắn thủng một lỗ, ba người chen nhau xông vào trong, bất chấp tất cả mà chĩa súng lên giường bắn xối xả. Thế nhưng bên trên làm gì thấy bóng ai. Ba người tựa hồ như sớm đã chuân bị tâm ký, cơ hồ như đồng thời lao ra ngoài phòng.

Hai người thuận lợi đi qua, người thì ba thì không được may mắn như vậy, lúc vừa qua cửa sắt thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị kéo ra, tên sát thủ còn chưa kịp phản ứng thì người bên trong đã tung ra một cước trúng vào bụng dưới của hắn. Một cước này lực lượng không nhẹ, thân hình sát thủ bay đập vào tường. Còn chưa kịp đợi hắn đứng dậy thì kim quang đã lóe lên, một thanh kim đao dài ba tấc đã đặt lên động mạch cổ của hắn. Căn phòng này đích thực là của Tạ Văn Đông mà hắn cũng quả thật là ở trong phòng, chỉ là sau khi nhận được điện thoại thì trốn trong phòng vệ sinh, nếu ba sát thủ không quá khẩn trương mà kiểm tra cẩn thận căn phòng một lượt, cũng không khó để tìm thấy hắn, đáng tiếc bọn họ không làm vậy, Tạ Văn Đông cũng tính ra là bọn họ sẽ không, cho nên hắn không chút lo lắng ngồi trong phòng vệ sinh hút thuốc.

Hai sát thủ khác cũng không khá hơn tên vừa rồi bao nhiêu, hai người vừa ra khỏi phòng thì chia ra mỗi người chạy một hướng, người chạy theo hướng bên trái vừa xuống tới chỗ ngoặt của hành lang thì đột nhiên có một cánh tay thò ra đánh mạnh lên cổ họng của hắn, tiếp theo là tiếng răng rắc vang lên, thân hình của sát thủ bay ra sau, rơi ra ngoài hai mét, đầu vẹo sang một bên, thân hình không ngừng co giật. Kim Nhãn dựa vào bức tường ở chỗ rẽ, cú đánh vừa rồi chính là hắn tung ra. Chầm chậm bước tới trước mắt tên sát thủ, cúi đầu nhìn, chỉ thấy tên sát thủ đang trợn trừng hai mắt, khóe miệng trào ra nước bót, xương cổ đã bị một kích của hắn đánh gẫy, thấy đã hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, cách cái chết không còn xa. Kim Nhãn bĩu môi, nhổ nước bọt, nói: "Phì! Thế này mà còn dám tới giết người à!"

Sát thủ chạy sang phía bên phải so với hắn thì tốt hơn một chút, bị thành viên của Huyết Sát cản lại, vừa nâng súng lên thì bị người ta đá bay. Những hắn còn muốn làm một cái chống đỡ cuối cùng, đối mặt với mọi người mà không chút sợ hãi, sắc mặt dữ tợn, răng cắn chặt vào môi, trái một quyền phải một cước, mỗi lần chiêu đều hét lên một tiếng,đánh rất có màu mè. Huyết Sát vốn còn muốn chơi đùa với hắn, nhưng lại ghét tiếng hét của hắn, càng không hi vọng để cho các người khách khác nghe thấy, cho nên quyết định tốc chiến tốc thắng, một người xông nên né khỏi quyền của hắn, vung tay dùng báng súng đập lên đầu hắn, một tiếng "bốp" vang lên, sát thủ lập tức dừng lại, ngã xuống hôn mê.

Ba sát thủ tới đây, chỉ sau một lát, một chết hai bị bắt. Tạ Văn Đông sai người đem thi thể và người còn đang hôn mê đó vào trong phòng của mình, sau đó kéo một cái ghế vào đặt giữa phòng rồi ngồi lên, nhìn tên sát thủ bị mình bắt được, sắc mặt xám xịt bị người ta bắt quỳ trên đất, Tạ Văn Đông mỉm cười, hỏi: "Mày có phải là thủ hạ của Ma Phong không?"

Tên chớp chớp mắt nhìn Tạ Văn Đông, thở dài rồi lại cúi đầu xuống không nói gì.

Tạ Văn Đông nháy mắt với Kim Nhãn, Kim Nhãn hiểu ý của hắn, tiến tới kéo tay áo của tên sát thủ lên, hình xăm chữ "hồn" trên cánh tay có thể thấy rất rõ ràng. Tạ Văn Đông cười nói: "Những người của Hồn tổ mà tao đã gặp tất cả đều là người dám làm dám chịu!" Tên đó biến sắc, thẳng lưng lên, lớn tiếng nói: "Không sai! Tao là người của Hồn tổ, mày muốn làm gì tao?"Tiếng Trung của tên đó hơi cứng ngắc, có điều nghe thì vẫn có thể hiểu được." "Ừ!" Tạ Văn Đông gật đầu, khen: "Thế mới giống người của Hồn tổ chứ, lời nói ra phải kiên cường, và phải có khí thế bao trùm tất cả!" Sát thủ nghe thấy Tạ Văn Đông khen mình, trái lại có chút ngu ngơ không hiểu. Tạ Văn Đông híp mắt nói: "Vậy mày biết chỗ ở của Ma Phong chứ?"

Tên sát thủ gật đầu, nói: "Tao biết." Tạ Văn Đông rít một hơi thuốc, ngồi bắt chéo chân, hờ hững nói: "Vậy mày nói cho tao biết nó ở đâu đi!" Tên sát thủ nhìn xung quanh, sau cùng ánh mắt chiếu lên người tên đồng bạn, không nói gì. Tạ Văn Đông nhìn ra ý tứ của hắn, chỉ vào tên sát thủ đã hôn mê, cười nói: "Mày sợ hắn biết hà? Đơn giản lắm!" Nói xong búng tay một cái, thành viên Huyết Sát rất cơ linh, lập tức hiểu ý của Tạ Văn Đông, tiến lên bắn một phát vào đầu tên sát thủ đó.

Bạn đang đọc Bại Hoại của Lục Đạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.