Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

2891 chữ

Mấy người bọn Kim Nhãn nhìn cô gái đang nằm trên giường, thở dài một hơi, ai cũng phải công nhận vẻ mỹ lệ của cô ta, gật đầu nói: "Rất đẹp."

Tạ Văn Đông kéo áo ngực của cô gái xuống, để lộ ra hai bầu vũ trắng nõn. Cô gái kêu lên một tiếng kinh hãi, nước mắt tuôn như suối. Cô ta thực sự không ngờ rằng, người thanh niên thanh tú ở trước mặt lại có thể làm ra loại chuyện này. Tạ Văn Đông cười nói: "Nếu cô ta đẹp như vậy, chúng mày có bằng lòng chơi đùa với cô ta không?"

Kim Nhãn nuốt nước bọt, một mỹ nhân nửa người lõa lồ nằm trên giường đúng là một loại mê hoặc, thật khó mà rời mắt sang chỗ khác được, hắn thở dài, nói: "Đáng tiếc là em đã có tiểu Kính rồi, tuy rằng cô ta rất động lòng người, có điều nếu để Thủy Kính biết thì nhất định sẽ tìm em liều mạng."

Mộc tử cười nói: "Anh Kim đúng là sợ vợ có tiếng! Ha ha!" Kim Nhãn trừng mắt nói: "Đây gọi là yêu! Mày hiểu không, mà nói với mày cũng vô dụng." Mộc Tử nói: "Người có gia đình rồi thì đúng là khác hẳn." Tạ Văn Đông lắc đầu cười khổ, bốn người này coi việc giết người phóng hỏa giống như ăn cơm, nhưng bảo bọn họ cưỡng gian một cô gái thì bọn họ mềm chân ngay.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tạ Văn Đông giật mình, nhanh tay nhét áo của cô gái vào trong miệng cô ta, sau đó móc súng bước ra cửa rồi nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy ngoài cửa có bốn người đang đứng, ba nam một nữ, nam thì hắn không nhận ra, nhưng nữ thì không xa lạ gì với hắn. Lần trước khi hắn từ Tam giác vàng trở về đã từng ở lại Côn Minh một đêm, cô ả chính là người đã giả trang làm cave để giết hắn. Có điều lúc đó hắn chỉ lột sạch quần áo của cô ả, chứ không hề động đến, hôm nay lại gặp mặt, chẳng trách Tạ Văn Đông lại buồn cười. Tạ Văn Đông quay đầu lại đánh mắt ra hiệu cho bọn Kim Nhãn rồi lui về phòng ngủ.

Kim Nhãn ra mở cửa ra. Cô ả kia ngây người, hỏi: "Mày là ai?" Kim Nhãn cười khổ nói: "Anh Ma có việc bảo em đến đón chị dâu đi." Cô ả mặt kinh ngạc, nói: "Không đúng! Anh Ma bảo bọn tao đến đón chị dâu cơ mà!" Kim Nhãn nghe xong suýt chút nữa thì cắn cả lưỡi của mình, thầm nghĩ sao mà trùng hợp thế. Nhưng sắc mặt hắn vẫn không biến đổi, lộ ra vẻ khó xử, nói: "Cô không biết rồi, thôi vào nhà đi rồi tôi từ từ nói cho cô biết!"

Cô ả và ba gã đại hán ngu ngơ bước vào trong biệt thự. Kim Nhãn dẫn bọn họ vào phòng ngủ, vừa tiến vào, cô ả thấy Tạ Văn Đông đang ngồi trên giường híp mắt cười, còn có cả chị dâu đang bị trói gô vứt trên giường, nửa thân trên lõa lồ, lúc này cô ả mới hiểu ra tất cả, nhưng đã muộn rồi. Trong tay Kim Nhãn không biết từ lúc nào đã có thêm một cây súng, dí lên gáy ả, quay đầu lại nhìn ba gã đại hán ở phe mình thì thấy cũng đã bị người ta dùng súng khống chế. Cô ả nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ Văn Đông!"

Tạ Văn Đông cười ha hả, nói: "Không sai, là tao!" "Mày..." Cô ả không nói ra lời, vẻ mặt chán nản, đây là lần thứ hai cô ả bị Tạ Văn Đông bắt được, sắc mặt ả đỏ lên, không còn lời nào để nói. Nhưng đột nhiên cô ả hồi cước đá mạnh vào bụng dưới của Kim Nhãn, Tạ Văn Đông thấy vậy đầu tiên là ngẩn người. nhưng sau thì lập tức bật cười, cô ả chơi trò đó với Kim Nhãn thì đúng là tìm sai người rồi. Quả nhiên, Kim Nhãn nhẹ nhàng vung tay lên, đỡ một cước đó, rồi thuận thế bước lên một bước, vung quần đấm một phát lên bụng dưới của cô ả. Ả ta hự một tiếng, cúi gập người rồi ngã xuống đất. Kim Nhãn cũng không khách khí, miệng lầm bầm: "Mày biết điều thì thành thật một chút!" Vừa nói vừa trói gô cô ả lại, sau khi xong việc thì bồi thêm một cước vào mông ả ta.

Cô ả nằm trên mặt đất há miệng chửi to, Mộc Tử tìm một cái khăn nhét vào miệng ả, lần này, cô ả chỉ biết trừng mắt chứ không thể chửi ai được nữa, rồi chỉ có thể dùng ánh mắt ác độc để lườm Tạ Văn Đông, thấy bộ dạng cười ha ha của hắn, chỉ mong sao hắn đột nhiên chết ngắc trước mặt mình, nếu như, ánh mắt có thể giết người...

Mộc Tử muốn trói luôn cả ba gã đại hán lại thì Tạ Văn Đông khoát tay cản hắn lại, rồi nói với ba gã đại hán: "Chúng mày có hứng thú với cô chị dâu này không?"

Ba người đó nhìn lên giường, hai mắt đột nhiên sáng rực. Vừa rồi lúc tiến vào mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, bọn chúng còn không có thời gian để phản ứng, cho nên căn bản chưa kịp chú ý đến cô gái đang nằm trên giường. Bọn họ đối với cô tình nhân của Ma Phong này có thể nói là dám thèm nhưng không dám sờ, cô gái xinh đẹp như thế này tất nhiên là khiến bọn chúng phải thèm thuồng, nhưng Ma Phong là dạng người gì thì chúng biết rõ nhất. Ba người ngơ ngác, Tạ Văn Đông mỉm cười cầm súng đi đến cạnh ba người, lạnh lùng nói: "Chúng mày đang nói dối, nếu muốn thì làm đi. Ma Phong hiện tại không có ở đây, hơn nữa hắn cách cái chết cũng không còn xa, chúng mày sợ cái gì?"

Ba người nhìn Tạ Văn Đông rồi lại nhìn tình nhân của Ma Phong đang nằm trên giường, không dám tin vào những gì hắn nói, hơn nữa sự uy nhiếp mà Ma Phong đã tạo ra trong lòng chúng không phải là có thể biến mất được ngay. Gái của hắn ai dám đụng vào chứ? Tạ Văn Đông đoán ra được ý nghĩ của chúng, nói: "Cơ hội thế này rất hiếm có, nếu không chúng mày chỉ đành chơi đùa trên đường tới hoàng tuyền thôi!" Nói xong, hắn nhắm súng vào đầu ba người. Ba người quay sang nhìn nhau, tiếng hít thở biến thành ồm ồm, không hẹn mà cùng lao lên giường như phát điên.

"Ha ha!" Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên trời cười dài, trong mắt phóng ra hồng quang, khiến cho người ta thấy mà kinh hãi. Hắn rút điện thoại ra, nhấn số của Ma Phong, quả nhiên người nhấc điện thoại chính là Ma Phong. Tạ Văn Đông cười nói: "Ma huynh, tôi từ xa tới đây, anh là chủ nhân sao lại chạy nhanh quá vậy?"

Ma Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Tạ Văn Đông, mày đừng cao hứng quá sớm, tao rất nhanh sẽ quay lại tìm mày." Tạ Văn Đông nói: "Vậy ư? Tao hi vọng mày sẽ lập tức quay lại, tình nhân của mày đang bị người ta dày vò đây này, tao không biết có nên giúp cô ta hay không?" Ma Phong biến sắc, vội vàng hét lên: "Mày đang ở đâu?" Tạ Văn Đông hờ hững nói: "Đương nhiên là ở chỗ cô tình nhân của mày, cho mày nghe một thanh âm rất có ý tứ này!" Hắn đặt điện thoại ở cạnh giường, tiếng kêu gào thảm thiết của cô gái, tiếng quần áo bị xé rách, còn có tiếng hô to gọi nhỏ của đàn ông. Ba thủ hạ của Ma Phong sớm đã bị mỹ sắc trước mắt làm cho mê muội, cũng mặc kệ là bên cạnh có người hay không, thú tính đã chiến thắng lý trí.

"Trời ơi! Tao chưa từng thấy cặp vú nào đẹp như thế này!" "Bịt mồm cô ta lại, kêu nhiều làm tao bực quá!" "Mày tránh ra, để tao ngồi lên mặt cô ta!" "Ha ha!"

Ma Phong đầu kêu ong ong, trong lòng sống như có sóng cuộn trào, hét to vào điện thoại: "Tạ Văn Đông, đ*t con mẹ mày!"

Nhưng Tạ Văn Đông không nghe thấy tiếng chửi của hắn mà đang an nhàn ngồi trên ghế. Kim Nhãn có chút không đành lòng, than: "Anh Đông, như thế này có phải là quá đáng quá không?"

Tạ Văn Đông lãnh đạm nói: "Đây là hậu quả phải nhận khi trêu vào tao. Tao cũng không muốn, nhưng có những người lại cứ nhăm nhăm khiêu chiến cực hạn lý trí của tao, nếu khiến tao nổi điên, hậu quả như thế nào thì hắn cũng phải chịu!" Kim Nhãn than: "Nhưng em cảm thấy chúng ta làm thế này sẽ khiến người khác chê cười!" Tạ Văn Đông ngẩng mặt lên cười dài, hai mắt lấp lánh: "Ai dám chê cười! Thực lực chính là đạo lý, chính là pháp luật!"

Ma Phong quả thật rất yêu chiều ả nhân tình này, cho nên hắn không thể không tới, có điều hắn không tới một mình, mà dẫn theo mười người, thuật bắn súng của người này rất giỏi, võ nghệ cũng siêu quân. Những người này thuộc về Hồn tổ, người đi đầu chính là hán tử thanh niên đã bị Tam Nhãn đánh cho phải chạy trốn. Ma Phong rất kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt người này thì lại vô cùng cung kính, tuy trong lòng đang nóng như có lửa đốt nhưng không dám để lộ ra trước mặt thanh niên đó. Khi đám người đi tới trước cửa biệt thự thì trời đã tối, trong biệt thự tối om như mực, không có một chút ánh sáng nào.

Ma Phong trong lòng trầm xuống, xem ra những gì Tạ Văn Đông nói không phải là giả, trong nhà quả thực đã xảy ra chuyện. Nghĩ vậy, mồ hôi trên đầu hắn lập tức túa ra, nói với người thanh niên."Sơn Điền tổ trưởng, đây là nhà của tôi, chúng ta mau vào đi!" Sơn Điền lạnh lùng nói: "Gấp cái gì? Nếu Tạ Văn Đông đã tới rồi thì việc gì phải vội, vạn nhất bên trong có mai phục thì sao?" Nói xong, hắn nói với thủ hạ ở phía sau: "Hai người đi trước, từ cửa sổ sau mà vào, nếu trong phòng có người thì chúng mày đừng đánh, lập tức rút lui!"

Có hai người gật đầu, từ trên xe bước xuống, vòng ra sau biệt thử, nhảy qua tường, rồi mở cửa sổ bò vào. Bên trong lặng im như tờ, yên tĩnh đến đáng sợ. Hai người nhìn nhau, rút súng ra rồi bước vào bên trong. Đi tới phòng khách, một mùi máu tanh xộc vào mũi, hai người trong lòng kinh hãi, bước về phía phòng ngủ có mùi màu nồng nhất. Cẩn thận đẩy nhẹ cửa phòng, bên trong vô cùng lộn xộn, trên giường có bốn người toàn thân trần truồng đang nằm, vết màu chảy đầy giường.

Hai người trong lòng kinh hãi, vội vàng lui ra ngoài. Do biệt thự không người, bọn họ ít nhiều có chút yên lòng, không bò qua cửa sổ nữa mà trực tiếp từ cửa chính đi ra. Vừa chuẩn bị mở cửa, đột nhiên cảm thấy đầu cứng đờ, một người vội vàng kéo cánh tay đang định mở toang cửa của người kia lại, chỉ chỉ về phía trước, người đó nhìn lên, sợ đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh. Chỉ thấy trên cửa treo một quả lựu đạn, kíp nổ cố định trên tường, nếu như mở cửa ra, lưa đạn sẽ chuyển động theo cánh cửa, hậu quả sau đó thì thiết tưởng không chịu nổi. Người đó thở hắt ra, cẩn thận gỡ lựu đạn xuống rồi mới mở cửa mà đi ra.

Đúng vào lúc Ma Phong nóng lòng không thể đợi nổi thì hai người chạy lại. Sơn Điền thấy sắc mặt hai người không đúng thì vội hỏi: "Bên trong thế nào?"

Một người trả lời: "Không có ai cả, không, chính xác là không có người sống nào cả, chỉ có bốn cỗ thi thể thôi." Ma Phong không nhịn nổi nửa, gầm lên một tiếng rồi lao vào biệt thự. Khi tới phòng ngủ thì bật đèn lên, tình cảnh bên trong khiến hắn cả người như hóa đá. Chỉ thấy tình nhân của hắn đang nằm trên giường, cả người không một mảnh vải che thân, hạ thân lộn xộn, mi tâm có một lỗ thủng cỡ ngón tay, trên người còn bị một người đàn ông nằm úp lên, bị người ta bắn xuyên qua gáy, nhưng trên mặt vẫn đang mỉm cười, vẻ mặt hoàn toàn tương phản với cô gái đang nằm bên dưới, hai người rõ ràng bị một súng bắn chết, thậm chí còn không kịp giãy dụa, biểu tình trên mặt vẫn hoàn toàn nguyên trạng. Bên cạnh còn có hai tên đàn ông trần truồng cũng bị người ta một súng bắn chết.

Ma Phong ngây ngốc đứng đó, nước mắt bất giác chảy ra. Một lúc sau, hắn mới đá thi thể của tên đàn ông đó xuống giường, phục lên người cô gái mà khóc rống lên.

Sơn Điền đứng ở cửa thở dài, rồi xoay người bước tới phòng khách, thầm khen thủ đoạn lãnh khốc của Tạ Văn Đông. Hồn tổ so với hắn e rằng cũng không ngoan độc bằng. Lúc này hắn nghe thấy tiếng gào thét của Ma Phong: "Tạ Văn Đông...!

Tạ Văn Đông ở ngay trong một góc cách biệt thự không xa, hắn hiện tại đang thở dài, lắc đầu nói: "Đáng tiếc! Đáng tiếc là không nghe thấy tiếng lựu đạn nổ!"

Kim Nhãn gật đầu nói: "Xem ra Hồn tổ có không ít người tài giỏi!" Tạ Văn Đông cười nói: "Bại tướng dưới tay tao mà thôi." Kim Nhãn nói: "Xem ra ngày hôm nay muốn giết Ma Phong cũng không dễ dàng gì rồi." Tạ Văn Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn có Hồn tổ hỗ trợ, chúng ta cũng có quân tiếp viện, Huyết Sát rất nhanh sẽ tới thôi. Mạng của hắn, sớm muộn gì tao cũng thu lại." Tạ Văn Đông cười nhạt một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Mộc Tử kéo cô ả bị bắt lại, nói: "Anh Đông, làm gì với con này bây giờ!"

Tạ Văn Đông vỗ vỗ má cô ả, cười nói: "Tao thiếu chút nữa thì quên mất mày."

Cô ả thấy nụ cười của hắn mà lạnh run, nói: "Mày... mày muốn làm gì?"

Tạ Văn Đông mỉm cười đánh giác thân hình của cô ả, cười nói: "Mày bảo nên làm gì?" Cô ả đỏ mặt, tức giận nói: "Đồ bại hoại, thằng rùa đen..." Không đợi cô ả mắng xong, Mộc Tử cầm một cái khăn bẩn nhét vào miệng ả ta, mấy ngày nay Mộc Tử hơi bị cảm, nước mũi đặc biệt nhiều. Tạ Văn Đông thầm nghĩ, mang theo ả này quả thức là một chuyện phiền phức, hơn nữa cũng không tiện, nói với Mộc Tử: "Thả nó đi! Ân oán giữa tao và Ma Phong vốn cũng không muốn liên lụy đến người khác, thế nhưng hắn đã làm thương tổn người bạn và cũng là ân nhân của tao. Mày quay về nói với Ma Phong, không cần hắn tới tìm tao, tao tự nhiên sẽ đi tìm hắn, bảo hắn rửa sạch cái cổ một chút Hơn nữa, đừng tưởng rằng Hồn tổ có thể bảo vệ được hắn, người tao muốn giết, dù có thiên vương lão tử bảo vệ thì tao cũng giết hế!" Nói xong, hắn quay người bước đi.

Mộc Tử cũng có chút hào cảm với cô ả này, rất thích tình tình nóng nảy của ả ta, hắn rút khăn trong miệng cô ả ra rồi nhét vào trong ngực, phất phất tay, cười nói: "Cô em, hẹn gặp lại lần sau! Hi vọng không phải là dưới tình huống em lại bị bọn anh bắt được!"

Cô gái tức giận nói: "Mày đi chết đi? Ê ê ê, mày đợi một tí đã, còn chưa cởi trói cho tao mà." MộcTử bất đắc dĩ nói: "Anh đi tìm chết rồi thì còn cởi trói cái gì?" Nói xong, thoắt một cái đã không thấy bóng dáng của hắn đâu, mơ hồ nghe thấy phía sau có tiếng mắng chửi của con gái: "Mày là đồ bại hoại, đồ rùa đen..."

Bạn đang đọc Bại Hoại của Lục Đạo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.