Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Tìm quân cứu viện

Tiểu thuyết gốc · 2219 chữ

Buổi sáng, ở trong thành An Hội, hơn trăm chiến mã đang tụ tập. Phía trước chúng là hơn trăm thanh niên trong bộ áo khoác màu đỏ, tay cầm chén rượu gạo. Tên Siêu cũng nằm trong đám này.

"Mọi người, hơn sáu mươi năm trước, muôn dân Bách Việt phò tá Thái Tổ Dương Lợi đánh tan giặc Đại Hoa, giành lại non sông. Ta chỉ là một tri phủ nhỏ nhoi, không hơn được các liệt sĩ xưa kia. Tuy nhiên, cũng nguyện góp sức mạnh, học theo các anh hùng xưa, đánh đuổi quân Drapura, bảo vệ thành An Hội. Đồng thời, ta muốn mượn tính mạng của các vị trước mắt để mở đường đưa tin." Tri Phủ lên tiếng

Lúc này, Anh Minh bước lên

"Các vị, đến lúc cho chúng thấy thể nào là hậu duệ của rồng tiên rồi" Hắn hét lớn.

Phải nói là hắn cũng không muốn phí mạng kiểu này những mà hắn thực sự không cầm cự nỗi. Cái hắn trang bị chỉ có công nghệ của thế kỷ XIX, lại thiếu hụt trầm trọng. Ở trong cái thời giới đầy ma pháp và rồng lửa này không biết chuyện gì sẽ diễn ra. Hơn nữa, hắn đã giết con trai của Quốc vương Drapura. Liệu lão ta có nổi điên mà cho toàn bộ quân lực xông lên không thì vẫn còn là câu hỏi lớn.

Trong khi đó, ngay khi đám ngựa vừa chạy ra ngoài thành, một rừng tên bay về phía quân địch. Ngay làm tức, binh lính lấy khiên ra đỡ. Tuy nhiên, tên bắn quá nhiều, một vài người ngã xuống. Do đang phi ngựa với tốc độ cao nên thân thể cũng không lành lặn gì. Tên Siêu có nhìn qua nhưng rồi sau đó tập trung vào nhiệm vụ chính.

Lúc này, một số lượng lớn kỵ binh cũng đuổi theo. Chúng là lính cưỡi những con lợn ròi khổng lồ. Toàn thân phủ một lớp áo giáp màu đen.

Nói thật lòng thì bản thân gã Maha Indravar còn ẩn dấu khá nhiều quân bài. Tuy nhiên, gã cứ nghĩ là một con rồng với hai khẩu pháo hỗn man đã đủ nên mới làm con của mình mất mạng. Lần này, mấy trăm kỵ binh đột nhiên chui ra khỏi thành làm gã bất ngờ. Rút kinh nghiệm từ lần trước, gã quyết định tung ra một trong số các quân bài.

Ngay sau đó, kỵ binh hai phe lao vào nhau. Tên Siêu như quả tên lửa vung kiếm chém chết lính cưỡi lợn lòi. Tuy nhiên, những người khác thì bị tàn sát dã man do chênh lệch thực lực quá lớn.

Lúc này, Văn Siêu bỏ áo khoát ra, để lộ áo giáp của lính Drapura.

"Huynh cứ bận áo giáp Drapura. Mặt áo khoác để che dấu. Chờ thời cơ hai bên hỗn chiến thì nhanh chóng tìm cách tới báo tin."

Văn Siêu chợt nhớ lại lời của Anh Minh, càng thêm khâm phục gã.

Sau đó, tên Siêu phóng ngựa như bay suốt mấy ngày liền tới kinh thành mà quên mất hoàng đế đã tới Sơn Lam tế lễ.

............................................

Vùng đất Sơn Lam, nơi bao phủ bởi núi non trùng điệp, từng che chở cho nghĩa quân mang tên của nói khỏi không biết bao nhiêu trận càng của quân Đại Hoa. Ở giữa những những cánh rừng che khuất tất cả, có một cây đa đã không biết bao nhiêu năm tuổi. Nó cao như người khổng lồ che phủ tất cả. Khác với những cây thồng thường, lá của cây đa thần mang một sắc cam như ánh mặt trời buổi chiều tà.

Cây đa thần, người ta hay gọi nó như vậy, đã tồn tại không biết bao nhiêu năm. Nó đã thấy Cơ, nữ thần trên thiên giới và Long, rồng từ biển cả gặp nhau, tạo ra dân tộc Bách Việt. Nó đã chứng kiến sự thất thủ của quân Lac Âu trước quân Đà Triệu, mở đầu cho ngàn năm tăm tối. Tại đây, hai chỉ em Trưng, Châu đã dựng cờ khởi nghĩa, độc lập trong ba năm rồi bị đàn áp dã man, mở đâu vô số cuộc khởi nghĩa sau này. Tại đây, Võ Quyền chính thức xưng vương, mở đâu cho thời kỳ độc lập hơn năm trăm năm của Bách Việt tộc.

Lúc này, Hoàng Đế Bách Việt, Dương Chiêu, xưng là Dương Hiến Tông, đang đứng với gốc cây cổ thủ ngàn năm tuổi. Ông ta có mái tóc đã nhuộm gần hết màu bạc. Cái đôi mắt như cung tên từng nhìn thấy qua nhiều sự việc. Bộ lâu quay nón như một khu rừng già che phủ phía dưới khuôn mặt.

Lúc này, ông đang khoát một bộ lông bào màu vang kim. Phía trên long bào có hình của loài rồng phương Đông. Khác với rồng trên long bào của hoàng đế Đại Hoa, rồng cầm ngọc trên tay, rồng của Bách Việt ngậm ngọc trong miệng, mang dáng vẻ trí thức chứ không dữ giằn như rồng Đại Hoa.

Lúc này, một thái giám bước vào.

"Hoàng thượng, Thánh Nghĩa Binh Nguyễn Văn Siêu có tin chiến báo"

Phải nói là cũng không dễ gì cho Văn Siêu, vừa tới kinh thành thì Hoàng đế đã đi tế lễ. Thành ra hắn phải cuốc bộ tới Sơn Lam

"Truyền" Dương Chiêu dứt khoát nói.

Sau đó, Văn Siêu chậm rãi bước vào. Ngay làm tức hắn quỳ xuống hành lễ

"Bái kiếm hoàng thượng. Hiện tại thành An Hội đang nguy khốn"

"Đứng dậy, từ từ nói" Dương Hiến Tông lên tiếng.

"Tạ hoàng thượng" Văn Siêu nói.

"Khởi tấu bệ hạ, quân Drapura mang năm vạn quân, tấn công thành An Hội, hiện trong thành chỉ có mấy ngàn lính. Mấy ngày qua, nhờ vào hỏa khí kiểu mới do Lý Anh Minh chế ra nên đã đẩy lùi quân địch. Tuy nhiên, tình hình còn đang rất khó khăn. Xin bệ hạ hãy cho quân tiếp viện"

"Phụ hoàng. Xin cho con lãnh binh"

Một thiếu niên ước chừng hai mươi tuổi lên tiếng. Khuôn mặt trắng hồng. Ánh mắt to như mắt chim ứng. Hàng lông mài như hai cây kiếm sắt bén..

"Con chưa có kinh nghiệm. Không được" Dương Chiêu lên tiếng.

Sau đó, hoàng đế cũng đã mang lên điều binh. Tuy nhiên, cũng giống như Drapura phải mất nhiều ngày để điều động, quân Bách Việt cũng vậy. Đó là chưa nói lãnh thổ Bách Việt chỉ hơn hơn miền Bắc Việt Nam có mấy phần.

..................................

Mấy ngày sau.

Lúc này, phía Drapura lại điều binh lần nữa. Trong truyện xuyên không đều lấy nhân vật chính làm trung tâm, các nhân vật khác đều ngu ngốc tới mức khó hiểu. Tuy nhiên, khi thật sự ở đây, Anh Minh mới biết mọi chuyện chỉ là sự sáng tạo của tác giả mà thôi

Maha Indravar hiểu rõ quân của ông đã thiệt hại gần một phần ba rồi. Nếu quân chủ lực Bách Việt tấn công thì chỉ có con đường chết. Hơn nữa, Drapura sẽ trở thành thuộc địa của Bách Việt. Tên gọi, văn hóa sẽ biến mất vĩnh viễn. Do đó, lão ta ngay làm tức phát động một cuộc tấn công mới vào thành.

Bằng mọi giá, lão phải có được số hỏa khí kì lạ kia và cả người làm ra chúng. Linh cảm nói cho lão biết đó không phải vũ khí do triều đình Bách Việt chế ra. Bởi nếu có, Đại Hoa cũng không yên nổi với họ.

Trên cao, một quả cầu lửa xé gió, đánh thẳng vào thành trì làm những người lính trên đoạn thành trì vốn bị phá gần hết trong cuộc tiến công trước đó bốc hơi theo đúng nghĩa đen. Lúc này, từ trên trời cao, những con đại bàng khổng lồ xuất hiện. Bộ lông đen tuyền với phần đầu được che phủ với một mảng lông trắng.

Trước khi những người lính kịp nhận thức, những quả cầu lửa đã kịp la tới.

Phải nói là phần lớn, nếu không muốn nói là toàn bộ pháp sư của Drapura đã bị giết hoặc bắt về Bách Việt sau trận chiến mười năm trước. Về cơ bản, đám sử dụng pháp thuật từ trước tới giờ là lính Đại Hoa trong quân phục Drapura.

"Bắn" Một vài người la lên.

Những khẩu súng mà Anh Minh chế cho họ bắn những phát lẻ tẻ vì quân trên tường thành đang ở thể vỡ trận. Sau đó, những khẩu pháo hỗn man cũng bắn tới. Thành trì chính thứ vỡ một đoạn lớn.

Lúc này, một loạt lính cưỡi lợn lòi hôm trước cùng mấy đám cưỡi sói lần lượt xông lên. Chúng là tinh binh cuối cùng mà Drapura có được. Với tốc độ của mình, chúng nhanh chóng vượt qua lửa đạn của quân Bách Việt rồi lao thẳng tới.

Trần Hồng Thịnh vốn là một trong những cựu binh của cuộc khởi nghĩa Sơn Lam gần sáu mươi năm trước. Ông có mái tóc bạc trắng cùng khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn. Bộ lâu của ông như một ngọn núi khổng lồ phủ đầy tuyết trắng.

Ông cũng là ông nội của hai anh em Trần Ái Nhi. Phải nói thật lòng, nếu tên Anh Minh này chưa có vợ, lão sẽ gã cháu của lão cho tên này ngay làm tức. Hôm qua, khi hắn trình bài cách đối phó với kỵ binh, lão sự kinh ngạc không thôi.

Trong khi đó, tên Anh Minh cũng nhìn sang lão ra hiệu. Biết mình nên làm gì, lão la lớn:

"Đội hình ô vuông"

Ngay làm tức, bộ binh súng trường gắng lưỡi lê tao thành hình ô vuông. Ở trung tập của đội hình là đại pháo được căng chỉnh tạo độ.

Lúc này, tiếng súng vang lên. Một loạt kỵ binh ngã gục. Phải nói là kỵ binh ở thế giới này mạnh hơn kỵ binh bình thường rất nhiều. Một hai phát súng thực sự chưa đủ hạ gục kẻ địch. Một số lượng lớn lao tới, suýt tí nữa là chọc thủng luôn đội hình của quân Drapura. Anh Minh cũng suýt mất mạng. May mà có Trần Hồng Thịnh giúp đỡ.

Nhận thấy không thể tấn công, kỵ binh địch rút lui. Trên trời, hàng chục pháp sư nhanh chóng niệm chú, cùng với rồng lửa nhanh chóng tân công quy mô lớn, tìm cách phá hoại hoàn toàn thành trì, không khác gì máy bay ném bom hiện đại. Rút kinh nghiêm từ lần trước, bọn chúng di chuyển liên tục, tiến công dồn dập, không cho quân Bách Việt thời gian phản kháng.

"Xung phong" Anh Minh hô lớn.

Lúc này, lực lượng "phòng không" nhanh chóng xung trận. Nói phòng không cho vui chứ đây cũng chỉ là bộ binh súng trường mà thôi. Tuy nhiên, họ trang súng có kính ngắm, sử dụng đạn làm từ vẩy rồng để bắn. Bản thân lực lượng "không quân" của địch cũng tiến hành bổ nhào như máy bay trong thế chiến hai. Do đó, lúc địch quân bổ nhào xuống, quân Anh Minh chớp lấy cơ hội.

Đây là cách bắn máy bay từng áp dụng ở miền Bắc thời chống Mỹ. Vô cùng hiệu quả.

Thêm vào đó, phải kể đến những cây đại nỏ chuyên dùng tấn công thú bay trên trời. Nó có hình dạng như máy bắn đá ở châu Âu thời cổ nhưng được thiết kế để phòng không. Nói về nỏ thì nó được thiết kế từ thời Phán Thục, vua nước Lạc Âu bởi kĩ sư thiên tài Lỗ Cao.

Thêm vào đó, Anh Như cũng tham chiến. Dù phải đánh với gần chục cao thủ, nàng vật một bước không rời.

Tuy nhiên, trận chiến cũng cực kì ác liệt, gần trăm lính Bách Việt bỏ mạng. Đám pháp sư thì cực kỳ trâu bò, gần chục phát đạn mới ngã xuống.

Trần Hồng Thịnh bị thương nặng. Nằm trên chiến trường ác liệt, những binh sĩ thân tính làm hết sức đưa ông về tuyến sau. Lúc này, hai anh em họ Trần cũng đi tới khóc thương.

Lúc này, Trần Hồng Thịnh nắm lấy tay của Anh Minh rồi lên tiếng

"Nhiều năm về trước, ta từng đánh với quân Đại Hoa. Bọn chúng đông như kiến cỏ, giết mãi không hết. Nói thật lòng, ta phục tài của Thái Tổ, dám đánh và đánh thắng kẻ địch mạnh như bọn chúng. Hai đứa cháu của ta, vì cha mẹ mất sớm mà ta đôi lúc chiều chúng quá. Minh, ta nhìn người rất chuẩn. Tương lai cậu bay đi rất xa. Lúc đó, ta mong cậu hãy chiếu cố cháu của ta"

Sau đó, ông trút hơi thở cuối cùng

.................................

Mười mấy dặm ngoài thành An Hội, sáu vạn quân Bách Việt đang trên đường tới. Trên lưng ngựa, Nguyễn Văn Siêu nhìn về phía thành trì mà hắn rời đi.

"Anh Minh, tuyệt đối đừng làm ta thất vọng"

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.