Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Lâm đại loạn.

Tiểu thuyết gốc · 2344 chữ

Nói về tình báo thì Anh Minh là ông tổ của tên Vương Phong. Tình báo Bách Việt cũng ngang ngửa thậm chí vượt xa tình báo Đại Hoa do hoạt động trên địa bàng quen thuộc.

Giờ đây, trong căn nhà sàn cao to nhất của bộ lạc Lạc Việt nằm tại vùng đất mà Lạc Việt bộ quản lí đang diễn ra cuộc gặp mặt bí mật của Nguyên Quốc và tên Xa Công Dặm, Phó Tù trưởng vùng Bảo Lâm. Vẻ ngoài thì cũng giống mấy gã đàn ông trung niên bình thường, không gì nổi bật. Dù vậy, hắn cũng là kẻ có danh vọng ở vùng đất này.

Nói nghiêm túc thì Bảo Lâm thuộc Bách Việt, được ban thưởng cho Anh Minh nhưng đây là địa bàn vô cùng phức tạp. Triều đình chỉ sắc phong cử người tới thu thuế quản lý nhưng không biến đây thành đơn vị hành chính riêng biệt do tính đặc thù. Các bộ tộc thiểu số tuy không giỏi đánh trận nhưng là vua phục kích và dùng bùa ngải. Do đó nơi đây trở thành vùng đệm. Dù sao thì họ cũng theo Tiên Long Giáo nên cũng không đáng ngại.

Mấy năm trước, Công Rông, thủ lĩnh người dân tộc thiểu số ở Bảo Lâm tới xin hỏi cưới công chúa Thanh Mai. Thực sự, vào thời họ Võ, việc gã công chúa có các thủ lĩnh dân tộc thiểu số thậm chí là dị tộc là chuyện bình thường. Với họ Dương cũng vậy. Tuy nhiên, vì cả công lẫn tư mà Dương Chiêu đã từ chối đề nghị này. Do triều đình quá mạnh nên gã Tù trưởng cũng đành chịu. Dù vậy, mật thám Đại Hoa đã liên lạc tìm cách từ đó. Khi bạo loạn ở Nam Đại Hoa bùng nổ, hai bên mất liên lạc. Mấy tuần trước, người của Đại Hoa đã liên lạc lại, còn viện trợ cả súng kíp làm tên Công Rồng này quyết định “quy thuận Thiên Triều”.

Có điều, hắn quên mất năm xưa cha ông hắn đã cùng Thái tổ giành độc lập gian khổ đến mức nào. Hắn cũng đã quên tổ tiên của cả hắn và họ Dương đều là con cháu của Đế quốc bách Việt cổ đại.

Hiện tại, Anh Minh đã xây dựng khá nhiều nhà máy sản xuất thuốc súng, vũ khí, tơ lụa, gấm, thổ cẩm, đồ gỗ và cả mỏ khoáng sản ở đây. Do đó hắn không thể để xảy ra chuyện gì được. Nói đùa chứ tiền của hắn là chuyện nhỏ. Nếu làm mất tiền của Hoàng đế thì đây là tội chặt đầu đó nha. Thêm vào đó là cả tài nguyên chiến lược.

- Mọi chuyện ta đã nói rồi ngươi suy nghĩ ra sao?

Anh Minh hỏi.

-Phạm Anh Minh, ngươi thật to gan. Ngươi không sợ ta sẽ bắt ngươi giao cho Công Rông sao? Ngươi biết bọn ta theo Đại Hoa mà vẫn dám tới đây.

Bên bếp lửa tại trung tâm tòa nhà này chỉ có Anh Minh và Đinh Công Răm, tất cả những người khác đã lùi cách tòa nhà này rất xa để canh chừng rồi.

- Thứ nhất là ngươi bắt không được ta. Chỉ trong 2 hơi thở nếu ngươi có ý định ngu ngốc ấy thì chắc chắn ngươi đã là người chết dưới đao của ta. Thứ hai đó là ngươi cũng không muốn làm chuyện ấy. Vì nếu ngươi thuần phục ta, triều đình thì ngươi sẽ là Vương của Bảo Lâm.. Là vương của một vùng đấy ...ha ha ha.. Ai mà chả không động tâm phải không? Ta bảo đảm sao khi xong chuyện sẽ có thánh chỉ từ triều đình. Ngươi chỉ phải thuần phục ta, đại diện cho Hoàng thượng đổi lại ngươi có quyền lợi to lớn nhất của cả Bảo Lâm.. tốt hơn nhiều là cúi đầu làm chó cho Công Rông để có địa bàn chỉ là một góc nhỏ của nơi đây.

Anh Minh mí mắt không chớp lấy một cái mà đáp lại Xa Công Răm. Ở phía ngoài, thê tử hắn, Anh Như đang đợi. Chỉ cần tên Răm dám làm càng, đạo quân súng ống và cả Dạ Hỏa sẽ thiêu rụi tất cả. Thêm vào đó, võ công của Anh Minh cũng bắt đầu mạnh hơn rồi.

Ánh mắt hắn đang lạnh lẽo như rắn độc ngắm con mồi mà nhìn gã phó từ trưởng. Quả thật, nếu Xa Công Răm có chút nào đó dị động thì chắc chắn sẽ gặp ngay lôi đình nhất kích từ phía Anh Minh. Hắn nhanh hơn súng đạn sao?

Hơn nữa, dù Anh Minh mới tới nhưng hắn đã tạo việc làm cho dân bản. Người dân không còn phụ thuộc vào trâu bò của Tù trưởng. Thêm vào đó giá muối cũng được giảm đáng kể, vẫn là giá cắt cổ nếu so với thời hiện đại.

- Được rồi, ta đồng ý nhưng Tù trưởng…ý ta là Công rông có đến 3500 người trong đó chiến sĩ là 1300 người. Chưa kể tới nhện khổng lồ nữa. Trong khi đó ta chỉ có 2000 người chiến sĩ là 700 nhân cộng thêm chỉ có 20 nhện khổng. Ta quên nói bọn chúng đều được trang bị hỏa khí. Nó vượt xa cả hỏa khí Tây Dương. Thử hỏi chúng ta làm sao có thể đấu lại chúng. Nếu không may có lẽ bị giết cả tộc…

- Đừng lo. Ta sẽ tìm cách giúp ngài… Tới đây

Anh Minh ra hiệu cho tay Phó tù trưởng tới gần.

Sau đó, khi về trại của quân lính, Minh tranh thủ ngắm nhìn Như. Trong bộ áo choàng màu đỏ, nhìn cô gái trẻ đẹp hơn nhiều trong đêm tối. Một thời gian dài, hắn đã bỏ quên nàng.

“Về khuya thế này, mệt không?” Anh Minh lên tiếng.

Tuy chỉ là hỏi thâm nhưng ở thời đại phong kiến thì đây cũng là cực kỳ ngôn tình rồi.

“Thiếp…. thiếp không mệt…Thể lực của pháp sư rất tốt” Như mặt đỏ lên rồi trả lời một cách lúng túng.

Vốn dĩ cô lấy Anh Minh là vì nghe theo lệnh sư phụ nhưng dần dần tình cảm đã lớn dần trong cô gái nhỏ. Đó không phải là dạng tình yêu sét đánh của mấy phim tình cảm hiện đại, càng không phải là tình cảm ngưỡng mộ cho thần tượng của mấy fan Kpop. Đây là tình yêu chân thật trong bối cảnh xã hội phong kiến. Dù khó tồn tại nhưng một khi xuất hiện thì nó tồn tại rất lâu.

“Đúng rồi tướng công. Tối mai kế hoạch như thế nào đây?” Như hỏi.

Nàng biết rõ Anh Minh không hề ủng hộ cái tên Dặm gì đó. Dù vậy, nếu tướng công không hỏi thì nàng không can thiệp. Đây là trí tuệ của phụ nữ thời xưa.

“Xem ra nàng cũng biết được rồi. Ngài mai cứ xem kịch hay vậy.” Anh Minh nói

Sau đó, đôi phu thê đi về phủ hầu gia được xây dựng theo kiểu phương Tây. Nói thật lòng, dưới ánh trăng, đây là khung cảnh vô cùng lãng mạn. So với cuộc sống hai mặt trước đây, Anh Minh rất thích cuộc sống hiện tại. Hắn quyết tâm bảo vệ những thứ quan trọng với mình

Tối hôm sau, không biết từ đâu Phó Tù Trưởng kiếm được rất nhiều rượu ngon mà đem đến cùng tổ chức tiệc ăn mừng trên đất của Tù Trưởng.

“Răm. Huynh yên tâm. Khi ta được Thiên triều phong Vương, ta cho huynh làm tri phủ” Tù trưởng lên tiếng.

Nói thật lòng thì hắn cũng có dáng vẻ của tù trưởng. Từ xa, nhìn hắn như con gấu khổng lồ vậy. Cơ bắp hơn to lớn như ngọn núi.

“Con mẹ mi. Chức tướng quân cũng không cho ta. Được rồi. Cứ chờ đi” Tên Răm nói thầm.

Nếu để ý kỹ, người của Răm uống vẫn bình thường nhưng người của tên Rông thì đã bất tỉnh. Cũng dễ hiểu vì rượu của tên Răm có pha nước nên vẫn giữ được tỉnh táo.

Không lâu sau đó, tiếng binh khí hiện ra tứ bề, thêm cả tiếng chiêng, tiếng tù và.. tiếng các thớt Coi chiến lú hoạn trong đêm. Cả một vùng thung lũng trở nên cực kì hỗn loạn…. Thì ra Anh Minh đã cung cấp cho thủ hạ tên Răm hơn 20 thanh dao găm của các chiến sĩ Bách Việt. Thứ này cực dễ dấu trong áo quần nên đám thủ hạ của Công Rông tay không tham gia tiệc tối đều không ai để ý.

Ở phía xa, một đạo quân súng trường đang nấp sẵn. Ba khẩu pháo cũng đã bí mật chuyển tới. Thêm vào đó, Anh Như cũng chuẩn bị vận pháp thuật. Chỉ cần hiệu lệnh của Anh Minh toàn bộ đạo ở trong bản sẽ bị diệt. Cũng may là nhà của dân thường không ở gần nhà của Tù trưởng nên không có gì phải lo.

Mục tiêu của Anh Minh rất đơn giản. Giết sạch lũ giặc bán nước. “Đồng minh” , tên Răm ấy, cũng giết.

Về cơ bản, cái hắn không ngờ Đại Hoa lại vừa đánh Trương Minh còn dám cho quân đánh trên bộ. Nguy cơ quá nhiều, hắn không thể không dù thủ đoạn bạo lực. Hơn nữa, “nạn nhân” của hắn lại chính là những kẻ đã bán rẻ đồng bào của mình. Bọn chúng không nghĩ thử nêu quân xâm lược tràn tới thì bao nhiêu người phải chết. Dương Chiêu không dám giết chúng vì muốn tranh rắc rối nhưng Anh Minh buộc phải làm vì đây là đất phong cũng là địa bàn phát triển của hắn.

Hơn nữa, cái tên Răm đó cùng đồng mưu liên lạc với Đại Hoa. Hắn phản bội tên Rông là vì chức Vương chứ không phải yêu nước đột suất. Giờ hắn theo Anh Minh thì sao này cũng có thể phản.

Quay trở lại trận chiến, thật quá loạn. Vốn dĩ quân của Xa Công Răm tấn công bất ngờ và có thêm vũ khí sắc bén, cộng thêm sự trợ giúp của 400 lính Bách Việt nên chiếm hết thượng phong. Quân của Công Rông không có lấy một người chỉ huy nên tan tác khắp nơi không tụ tập thành một lực lượng đủ để mang tính đe dọa. Nhưng chỉ chiến được một lúc thì quân Bách Việt bắt đầu nhác chiến mà chậm dần chậm dần. Họ lấy cớ là phân tán tiêu diệt các nhóm địch mà bắt đầu tách ra. Đến lúc nào đó thì quân của tên Răm mới giật mình nhận ra là đồng minh không biết biến đâu mất rồi.

Thế là quân của Công Rông lại phản công. Nói đùa chứ mấy trăm quân còn lại trang bị súng kíp vẫn dư sức áp đảo quân đội toàn dao găm của Xa Công Răm. Thêm vào đó, nhện khổng lồ cũng bắt đầu tham chiến. Chúng to ngang kích cỡ của một chiếc xe tăng. Từng đôi mắt to bằng cái chén làm ai cũng phải sợ hãi.

Thực ra thì chúng vẫn yếu hơn rồng lửa. Hơn nữa, theo truyền thuyết thì chúng chỉ bằng một góc nhỏ của nhện băng quỷ tộc.

Bỏ qua lũ nhện thì lúc này cả Bảo Lâm đã khói lửa lan tràn rồi. Đây là nghĩa đen không phải nghĩa bón, vì nhà làm bằng gỗ và lợp lá cây, rơm rạ nên rất dễ bắt lửa. Khắp nơi đều là lửa đỏ sang rực như ban ngày.

Anh Minh lần này đúng là kinh hồn tang đảm. Hắn chỉ muốn là quân đội hai bên bào mòn nhau một chút rồi hắn lĩnh quân xông vào đánh tan cả hai, chém hết hai tên phản bội rồi thống trị nơi này mà xây dựng đế chế của mình. Nhưng sự thật nếu cứ với đà bén lửa này thì chó gà cũng chết sạch chứ đừng nói đến người.

Quy mô trận chiến đã bắt đầu lan tới khu dân cư. Nhiều người dân không hiểu chuyện gì mà dính vào binh đao. Phải nói là dính vào cuộc đấu súng mới đúng bởi quân súng kíp của Xa Công Răm cũng đã xông tới. Cũng may là không có đại bác.

Nơi này mà chết hết thì hắn đi thống trị ai bây giờ. Vậy là Anh Minh quyết định thống quân mà xông thẳng vào trận chiến của cả hai bên.

Mở đầu bằng nhưng cột lửa do Anh Như tạo ra như thiên thạch va chạm cùng đạn pháo như tiếng sấm xé tan hàng ngũ hai phe, giết luôn đám quái vật. Cũng may không có pháp sư tham chiến, rồng hay thú cưỡi biết bay cũng không nên cũng tạm ổn.

Súng ống của Anh Minh là loại súng trường Bách Việt 02. Nó là dựa trên súng trường 1874 của Pháp với thuốc súng không khói. Mấy khẩu súng kíp do Vương Phong viện trợ quân đội Đại Hoa rồi quân Đại Hoa viện trợ cho đám này vốn không có tư cách nói chuyện.

Cứ như thế quân hai phe lần lượt bị bắn hạ.

“Tất cả bỏ vũ khí xuống” Anh Minh nhìn thấy đám lãnh đạo cao cấp chết hết thì hô lớn

“Mẹ lũ triều đình không kiếp… chính các ngươi……”

Chỉ nghe nổ rồi hắn bị nướng chín.

Trong khi đó, Anh Minh nhìn Như. Hai ánh mắt rất là đắm đuối. Thực sự, hai vợ chồng nhà này liên thủ thì đúng là quái vật.

Tổng kết lại, quân đội của Tù trưởng và Phó Tù Trưởng cùng hai vị ấy đình chỉ vĩnh viễn việc thở. Bắt được mấy trăm gián điệp Đại Hoa.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.