Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tác chiến độc lập

Tiểu thuyết gốc · 2722 chữ

Đại Hoa

Giờ đây tại thành Kiến Phúc là một mảnh nhộn nhịp, tưng bừng như lễ hội vậy. Hiện tại, công thợ miền Bắc cũng như miền Nam Đại Hoa đều tập trung tại đây như kiến tìm hủ mật. Gọi là kiến tìm hủ mật vì phần lớn họ tới là vì tự nguyện do nể mặt sự xem trọng của Vương đại nhân với lại, tiền cũng không tệ. Hơn một vạn công tượng chính cùng không thể đếm nổi học đồ ở đây đã hầu như tập trung tất cả những bộ não bác học nhất Đại Hoa rồi

Hiện tại, Vương Phong đang mê mẩn đi quanh một khẩu đại tướng quân kiểu mới của hắn. Với trình độ thủ công thì đây đúng là kiệt tác. Nó là kết quả của một câu nói của hắn thôi “ nghe nói có một loại khoáng vật cho vào làm thép cứng dai hơn”. Thế nên sau tầm hai tuần với cả vạn thí nghiệm thì cuối cùng các công tượng Đại Hoa cũng tìm ra mangan và đặt tên nó là “hoàng thiếc”. Tuy rằng họ không nắm rõ tỉ lệ hiệu quả nhất nhưng rõ ràng là chất lượng thép tăng cao hơn nhiều so với trước đây. Thế nên pháo được đúc ra dài hơn, mỏng hơn, bền hơn. Nên cho dù tăng chiều dài của nòng pháo thế nhưng trọng lượng không hề tăng.

Các công thợ cũng không làm Vương Phong thất vọng khi đã chế được giá pháo mặc dù rất thủ công, không có cánh tay đòn và trục xoay nên công tác di động rất khó khăn như điện thoại xịn mà hở chút là đứng máy Tuy nhiên, nó không hề giảm sự nhiệt tình của các pháo binh. Họ đang đứng sau Vương Phong trầm trồ khen ngợi sáng tạo thần kì của hắn.

Để vận hành được những siêu pháo này cần 50 người chia nhau làm hai tốp trong đó một nhóm sẽ là dự bị thay thế khi nhóm khác mệt mỏi. Nhưng những khẩu pháo dài 9,5m này vẫn vô duyên với bộ binh vì trọng lượng lên tới 130 tấn không thể dã chiến theo bộ binh được. Tuy nhiên, vây thành thì lại là câu chuyện khác.

Nói cho dễ hiểu thì nó nhỏ hơn voi châu Phi nhưng ngang ngửa voi châu Á.

Thực sự thì Anh Minh không có hứng với dạng siêu pháo này lắm. Chúng quá thiếu tính cơ động cho một cuộc chiến tranh hiện đại. Người Đức trong cả hai cuộc thế chiến đều tạo ra siêu pháo nhưng chúng không tạo nhiều hiệu quả dù có tác dụng dọa người lớn do uy lực khủng khiếp của mỗi phát bắn.

Ngoài ra, các vũ khí khác cũng được Vương Phong phát triển hết sức mạnh mẽ, ví dụ như lựu đạn mặc dù thô to và nặng, to gấp đôi một chai nước suối thông thường. Dùng thủ thành vẫn rất tốt, nhưng nếu dã chiến thì hơi bất tiện vì chỉ những người có sức khỏe mới có thể nén xa, nếu không sát thương địch nhân một ngàn cũng tổn tám trăm. Pháo nhẹ bắn đạn ria tầm xa 100m cũng là ưu tiên của Vương Phong, tất cả những gì hắn nghiên cứu được đều gửi thám mã một phần về cho triều đình.

Hiện tại, đám khởi nghĩa nông dân của Sầm Tự Lý đã chạy về phía Đông Nam. Theo tin tình báo thì chúng đã đều quân cho Trương Minh và được cấp súng hỏa mai gắn lưỡi lê. Chuyện người Bách Việt mà chính xác là kẻ xuyên không Phạm Anh Minh can thiệp vào mọi chuyện thì hắn cũng đã biết rồi. Giờ đây cái hắn muốn là tìm cách tấn công xóa sổ mà thôi.

Thực tế, mặc dù vẫn biết với số lượng đông đảo công tượng sức sản xuất của Vương Phong là bá đạo nhưng vì chủ yếu là thủ công. Cho nên gần bốn vạn người ngày đêm lao động cũng chỉ có thể trang bị 4 vạn súng kíp rãnh xoáy và pháo mới cho 65 chiến hạm tại Kiến Phúc để hắn vận binh. Nói thật lòng thì về Vương Phong dùng một chiến lược cơ bản nhất để đánh nhau với Anh Minh. Biển người. Từ báo cáo ở Đông Quảng cho thấy đôi phương có trình độ kỹ thuật cao hơn hắn. Do đó, hắn đành dùng chiến thuật biển người. Dù sao thì sinh mạng ở thế giới này không tốn kém cho lắm.

Ngoài ra, mục tiêu cơ bảo của chiến dịch này chính là bằng mọi giá phá hủy tất cả nền tản khoa học kĩ thuật của Bách Việt. Dù không giết được Anh Minh cũng phải làm hắn không gượng nổi trong một thời gian. Lúc đó, Vương Phong sẽ dùng sức mạnh của mình mà đè bẹp hắn.

Đột nhiên, một tay hoạn quan bước vào:

“Vương đại nhân, hoàng thượng cùng Thừa tướng đã vào”

“Ta biết rồi. Mời công công dẫn đường”

Đi là dãy hàng lang nhỏ hẹp, Vương Phong bước vào căn phòng nơi có một gã thiếu niên và một người đàn ông trung niên đang ngồi. Gã thanh niên tuy còn khá trẻ nhưng do để râu nên già trước tuổi. Ánh mắt to nằm dưới hai hàng lông mày rậm. Làn da trắng do ở trong cung nhiều năm. Hắn là Trương Thiên. Hoàng đế Đại Hoa, nổi tiếng vì các hoạt động ăn chơi vượt xa đời cha chủ làm sụp gần hết quốc khố vốn đã trốn rỗng.

Trong khi đó, lão trung niên lại có mái tóc bạc hơn phân nữa che phủ lấy cái đầu hối nhiều năm. Khuôn mặt có chút giống trái cây bị thiếu nước. Lão là Táo Ý, thừa tướng Đại Hoa, tam triều nguyên lão.

“Vương ái khanh, tướng gia đã nói với trẫm rồi. Chuyện tiến công Bách Việt và bọn phản tặc Hoàng kim gì đó trên bộ cùng lúc. Khanh thấy thế nào?” Trương Thiên nói.

Chiến đấu trên ba mặt trận, mà cũng có thể là nhiều mặt trận. Lại không do hắn chỉ huy thì đúng là tai họa. Dù vậy câu nói phía sau đã làm hắn nhận ra nhiều điều

“Cháu ta Tào Cam vốn là vỗ tướng từng đánh dị tộc, lại say mê hỏa khí do đại nhân chế tạo. Nay ta muốn đề cử nó chinh Nam thì thế nào?”

“Thứ lỗi tại hạ nói thẳng. Có phải ngài có quân cờ chưa lộ mặt?”

Lúc này Tào Ý lên tiếng

“Vương Đại nhân. Sau khi ngài đánh tan quân đội của phản tặc. Ta đã cho người thông qua Tây Quảng liên hệ với mạng lưới gián điệp của ta ở biên giới Bách Việt. Tuy gần đây bọn man Nam này đã xử tử tất cả nội gián của phía ta nhưng mọi vẫn còn gián điệp trong hàng ngũ của các bộ lạc ở khu vực biên giới.”

Ngừng một chút, lão lại lên tiếng

“Hơn nữa. Ta biết tin Hoàng đế Bách Việt lúc này sức khỏe không tốt”

“Được rồi. Nếu Tào đại nhân đã nói vậy thì tại hạ không có gì để nói” Vương Phong chấp tay kiểu nho giáo trả lời.

Hắn thừa biết là đám người này sợ hắn công lao quá lớn. Nếu làm theo lời bọn họ thì quân đội Đại Hoa sẽ chiến đấu ở trên ba mặt trận. Tiêu hao sẽ là vô cùng khủng khiếp. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại Bách Việt sở hữu một lượng dân số đáng kể, hơn mười triệu người. Nếu mà công nghiệp hóa thì nó mới là con quái vật thật sự chứ không phải là Anh Minh.

………………………………………

Tỉnh Bảo Lâm, khu vực biên giới với tỉnh Tây Quảng của Đại Hoa.

Tuy lão Trương Minh cùng Sầm Tự Lý quậy tung Nam và Tây Đại Hoa một trận nhưng hai tỉnh giáp với Bách Việt là Tây Quảng và Nam Vân vẫn được quân triều đình Đại Hoa quản lý. Dù vậy, sao khi mấy quân đoàn áp sát biên giới lúc trước đánh nhau với Trương Minh rồi bị đập đan thì hai tỉnh này đã mất liên lạc với chính quyền Trung ương. Cai quản một địa bàn phức tạp toàn dị tộc với cả pháp sư, lại giáp với một quốc gia cường đại như Bách Việt lại còn bị đám phản tặc bao vậy, tuần phủ hai tỉnh này quyết định thủ thành. Ai đánh ai họ không quan tâm.

Cho tới khi quân Vương Phong đập tan Sầm Tự Lý, Tào Cam, cháu của thừa tướng Tào Ý cầm lệnh bài tới, mọi chuyện mới bắt đầu thay đổi. Trong vòng mấy tháng, được viên trợ về vũ khí và huấn luyện kiểu mới từ Vương Phong, ba mươi van quân ở hai tỉnh này đã thay gia đổi thịt. Về cơ bản, hiện giờ có 29 vạn quân trang bị súng kíp và đại bác cùng rồng lửa sẵn sàn vượt biên giới đánh vào phía Bách Việt.

Thêm vào đó, bộ lạc ở khu vực biên giới cũng đang có dị tượng.

Hiện tại, Anh Minh đứng trên sườn núi quan sát đám sĩ binh diễn luyện. Qua một thời gian, khuôn mặt vốn trắng trẻo của y bị sạm lại, nhưng tinh thần và khí chất lại kiên nghị và quả quyết hơn vài phần. Vương Phong gật đầu nhè nhẹ tỏ vẻ hài lòng. Sau khi y ra lệnh bỏ đi giáp trụ nặng khoảng bốn mươi cân, tốc độ tiến lên và năng lực ứng biến của đám binh sĩ rõ ràng đã được nâng cao lên rất nhiều.

Quân đội và cả bộ máy hành chính ở chỗ hắn được tổ chức theo lối hiện đại. Nói cho đơn giản là các cơ quan, quân đoàn có thể tự vận hành độc lập dựa vào tình huống có sẵn dù y có hay không có mặt. Cái này thì lão Dương Chiêu vẫn đang nghiên cứu.

Đám tướng lĩnh vốn rất bất mãn với việc bỏ mũ cởi giáp, nhưng khi thấy đám sĩ binh phản ứng nhanh gấp đôi so với lúc đầu, cũng không thể không thừa nhận năng lực tự vệ của bọn lính tuy nhìn hơi yếu bớt, nhưng lực sát thương quân địch và cơ hội tránh né thương tổn ngược lại thực đã tăng lên không ít.

Lúc này, một tên tới hỏi hắn. Nhìn kĩ, gã có mái tóc dài như con gái cùng khuôn mặt búng ra sữa. Tuy nhiên, làn da đen sậm làm người ta không thể xem thường. Hắn là Lê Hàm, con trai Lê Trấn.

-Đại nhân, hai ngày qua nhìn đám thủ hạ luyện binh, ty chức cũng hơi dằn lòng không đặng. Người làm tướng phải làm gương cho binh sĩ, tại sao đại nhân không cho chúng ta xuống dưới chỉ huy sĩ binh luyện tập hành quân đánh nhau vậy?

Vương Phong nâng chén uống một ngụm trà, nhìn đám tướng quân ngồi trong lều, cười hỏi:

- Ồ, vậy ngươi nói cho ta hay, người làm tướng phải làm sao mới làm gương cho binh sĩ được?

Lê Hàm đáp:

- Cái đó còn phải nói sao? Muốn tăng sĩ khí, khi đánh nhau ở chiến trường, thân là quan tướng phải xung phong lên phía trước. Tướng lĩnh của một đội quân, là linh hồn của toàn quân, tướng dũng binh tất dũng.

Vương gật đầu cười nói:

- Không tệ, quả nhiên dũng mãnh, đủ để làm chức Bách hộ.

Lê Hàm mặt rỗ nghe xong phấn khích cười ha hả, dương dương đắc ý liếc mắt nhìn các tướng khác. Lại nghe Anh Minh nói:

- Nếu ngươi bây giờ vẫn có ý nghĩ như thế, cả đời ngươi cũng chỉ có thể làm Bách hộ, không có cơ hội lên chức.

Tiếng cười của Lê Hàm bất chợt nghẹn lại.

Lê Hàm lẩm bẩm:

- Sao lại... Đại nhân cảm thấy mạt tướng dũng cảm xông lên là không đúng sao?

Anh Minh đánh gia cao tên này. Cha làm to nhưng không kiêu ngạo. Đây là nhân tài. Dù vậy, Anh Minh vẫn nghiêm mặt nói:

- Đúng, có điều là đúng khi ngươi đang giữ chức Bách hộ. Tướng quân xung phong xông lên phía trước, quả có thể nâng cao sĩ khí toàn quân, khiến cho ai ai cũng dũng cảm giết giặc. Nhưng bây giờ ngươi đã là quan Đô ty, thủ hạ có một ngàn năm trăm quân binh. Ta hỏi ngươi, đao thương không có mắt, nếu ngươi xung phong lên phía trước, trong loạn quân bị địch nhân giết mất, thử hỏi một ngàn năm trăm huynh đệ của ngươi sẽ do ai chỉ huy? Khi rắn đã mất đầu, toàn quân có bị tiêu diệt không?

Lê Hàm tuy thấy Anh Minh hỏi có lý, nhưng người làm tướng chẳng lẽ vì vậy mà khi lâm trận lại sợ hãi sao? Trên mặt gã không khỏi hiện lên thần sắc không phục. Đám tướng cũng phần lớn lộ vẻ mặt kì lạ, chỉ có hai ba người xem ra có điều ngộ ra, có vẻ trầm tư.

Anh Minh chỉ vào đám dũng sĩ dưới chân núi dưới sự chỉ huy của sĩ quan chỉ huy.

- Đây là lí do ta không cho phép các vị xuống núi, mạnh tay để quan tá cấp dưới lĩnh binh độc lập.

Sau đó, hắn nói:

“Trước tới nay, trong mắt các ngươi, đám sĩ quan chỉ là một đám hò hét, phụ trách truyền đạt mệnh lệnh của các ngươi, chứ không có năng lực chỉ huy tác chiến độc lập, cũng không có can đảm chỉ huy tác chiến độc lập. Do đó, nhân vật từ Đại tướng trở lên cực kỳ trọng yếu trong quân đội, vì vậy mới có câu như “lâm trận không thể đổi tướng” hay “ba quân không thể mất soái”.

Ta lại nghĩ rằng, một tướng quân chỉ dựa vào danh vọng và dũng khí cá nhân để cổ vũ sĩ khí toàn quân, là tướng quân thất bại nhất. Ngươi xem, ở trên này, liếc qua là có thể thấy hành tung, tiến thoái của các đội ngũ ngay. Ngươi thân là tướng quân, tùy thời có thể biết quân mình đang ở đâu, chỗ nào chiến thắng, chỗ nào chiến bại; tùy thời có thể phát lệnh, điều khiển hoặc điều chỉnh, phân phối sức mạnh toàn quân.

Nếu ngươi tự mình xông lên phía trước, đừng nói thân là người trong cuộc ngươi không thấy được biến hóa của cuộc chiến giữa hai phe địch ta, mà ngay cả thủ hạ của ngươi muốn xin ngươi đứng ra chỉ huy cũng không tìm thấy ngươi đâu. Một khi ngươi chết trận sa trường, toàn quân sẽ chia năm xẻ bảy, cho dù đông gấp mười lần địch quân, cũng chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé. Đấy là do binh sĩ vô năng, hay là lỗi của tướng lĩnh?”

Lê Hàm lập tức nghẹn lời như lũ bị chặn lại. Trong khi đó, Anh Minh lại nói:

- Người làm Đại tướng, ta không cần ngươi phải “thiên nhân trảm, vạn nhân địch” (chém ngàn người, địch nổi vạn người). Chỉ cần ngươi có thể đứng giữa chỉ huy, biết cách điều động, ngươi có bản lĩnh bồi dưỡng quan tá, tiểu hiệu dưới quyền của ngươi ai nấy đều trở thành ”thiên nhân trảm, vạn nhân địch” thì đó mới là cái tài của thượng tướng, đó mới là một đội quân bách chiến bách thắng.

Những đạo lý lẽ ra rất đơn giản này lọt vào tai đám tướng lĩnh vốn chưa từng ý thức được tác dụng của bọn tiểu tốt, thật sự đã trở thành thứ đạo lý mới mẻ vô cùng. Có mấy người từ lính trơn đi lên tướng quân lĩnh hội nhanh nhất, nghe xong không ngừng gật đầu lia lịa.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.