Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện: Trận Lệ Nguyên

Tiểu thuyết gốc · 2277 chữ

300 năm trước khi các sự kiện trong truyện diễn ra, thời điểm họ Võ trị vì Bách Việt, chiến tranh Bách Việt- Thánh Thiết lần 2.

Chỉ trong chưa đầy một trăm năm, Thánh Thiết Tộc đã trở thành một con quái vật càn quét từ Lục địa Đông Thổ, băng ngang qua vùng Trung Địa, tấn công vào các vương quốc ở Lục địa Tây Thổ. Nó đã trở thành con quái vật khủng khiếp nhất mà thế giới này từng biết đến.

Hai mươi năm trước, sứ giả của Thánh Thiết Tộc đã tới yêu cầu Bách Việt đầu hàng. Hoàng đế lúc đó đã chém đầu sứ giả ngay làm tức. Một trận chiến ác liệt diễn ra. Quân Bách Việt bỏ kinh thành đánh du kích. Sau cùng, họ đã thắng.

Hai mươi năm sau, sứ giả Thánh Thiết Tộc tới xin đường đánh Drapura. Hoàng đế Võ Hoảng gọi đại diện của các làng xã trong cả nước tới thảo luận. Kết quả, toàn bộ đồng ý đánh.

Hôm nay, đại quân Bách Việt và Thành Thiết Tộc đang giao chiến với nhau tại Lệ Nguyên.

Tiếng gầm của những con rồng từ trên cao vọng xuống khiến hàng ngàn binh sỹ Bách Việt dừng cả lại. Họ khá bàng hoàng khi chứng kiến một đám quái vật khổng lồ, đang chao lượn trên không trung. Tinh thần binh sỹ xuống một cách đột ngột.

“Đừng lo lắng, chuẩn bị pháo” Một giọng nam vang lên như sấm sét vang lên giữa trận tiền. Ông là Võ Hưng Đạo. Đồng thời, ông cũng là Vệ Thần của Bách Việt.

Ông có lông mày rậm trên đôi mắt tràn đầy sát khí. Khuông mặt giống như một mũi tên nhọn sẵn sàn lao về phía kể địch.

“Vì Bách Việt! Vì Vệ Thần! Vì Bệ hạ và Thái thượng hoàng” Hàng ngàn người hô lên.

“Không khuất phục!” Hàng ngàn giọng nói đáp lại.

“Thần pháo nhắm mục tiêu!” Võ Hưng Đạo ghìm cương ngựa, đứng trước một dàn xe được cấu tạo trên thân những cánh cung khổng lồ. Những mũi tên to cỡ bắp chân người lớn, dài hơn hai mét được lắp lên xe và hướng về phía con rồng đang chao lượn.

“Châm lửa” những chỉ huy thần pháo hô lên, binh sỹ mang những ngọn đuốc đang cháy bùng bùng, châm vào ngòi cháy chậm trên mỗi mũi tên.

Tiếng lì xì vang lên, dây cháy chậm bắt lửa, chầm chậm lan dần về phía đầu quả đạn.

Đám giặc cưỡi trên lưng những con rồng, lượn một vòng rồi hướng về phía quân Bách Việt , lao nhanh xuống.

“Bắn!” Võ Hưng Đạo gào lên khi con rồng đến đúng điểm mà ông tính toán.

“Păng…păng..păng!” Những sợi dây cung khổng lồ thoát khỏi lẫy giữ, tung mình đẩy những quả đạn pháp phóng vọt lên không trung. Hàng trăm quả đạn trải thành một tấm lưới, đan lên bầu trời. Trước đó, những pháp sư hàng đầu của Bách Việt bao gồm cả Hưng Đạo đã tăng cường ma thuật vào nhưng loại “tên lửa phòng không” này.

Lúc đám rồng và những quả đạn đối diện nhau cũng là lúc dây cháy chậm lọt vào bên trong.

“Đùng..đùng…đùng…!” Những tiếng nổ rền vang khắp không gian, nó khiến đất trời như rung chuyển. Một đám mấy khói khổng lồ xuất hiện trên nền trời, che phủ cả đám rồng.

“Nạp đạn” Các chỉ huy thần pháo ra lệnh, họ chưa ngừng bắn. Những quả đạn pháo được đặt lên xe tên, cánh cung đã được kéo xuống, sẵn sàng.

Từ trong đám khói, bóng con rồng vụt bay lên không trung. Cánh của nó rách một mảng khiến con rồng gào lên đầy tức giận. Tên kỵ sĩ rồng dường như khá bất ngờ với loại vũ khí mới của Bách Việt. Những con rồng khác thì không may như vậy. Dù không chết thì nó cũng làm giảm sức chiến đấu đang kể của loài rồng.

“Bắn tiếp!” Võ Hưng Đạo lại ra lệnh.

Những tiếng “Păng…păng…păng” lại vang lên, đạn pháo lại giăng lên bầu trời, ken đặc.

Tên kỵ sĩ cố lái con rồng tránh khỏi những quả đạn. Nhưng những quả đạn phát nổ điên cuồng khiến con rồng chao đảo trong không trung.

Sau đó, những con phượng hoàng lửa nhân lúc “không quân” địch đang loạn mà lao tới. Tuy nhỏ hơn những con rồng nhưng chúng lại có tính cơ động cực mạnh. Ngọn lửa bốc ra từ lồng vũ làm kẻ địch cực kì khó chịu.

Lúc này, chiến trường nhường chỗ cho lực lượng trên bộ.

Mở màn trận chiến, những khẩu pháo hỗn mang bắn ra những khẩu pháo ma thuật màu tím về phía quân Việt. Với bất kì đạo quân nào, đây không khác gì trời sập. Hàng chục, hàng trăm lính Việt bị thổi bay lên trời như thể họ là đồ chơi. Dù vậy, quân Việt vẫn giữ được trận địa. Khắp nơi các pháp sư tạo ra những ánh sáng màu trắng để giảm thiệt hại ở mức tối thiểu. Nên nhớ là rất ít đạo quân có thể chịu được loạt công kích kiểu này.

“Lên! Mọi người mau lên!” Một tên lính nâng tấm mộc thuẫn hét lớn.

“Giết! Giết!”

Mấy tên Việt binh vạm vỡ lao lên dưới sự bảo vệ của mấy tấm thuẫn da trâu dày oằn người chịu đựng những đợt mưa tên ma thuật ì đùng đập tới. Cũng may là pháp sư của họ cũng đã tạo phép da cố nếu không thì bọn họ chết là cái chắc. Nên nhớ là tên ma thuật có thể đục thủng cả một con voi trưởng thành.

Sau đó, trận chiến sáp lá cà đầu tiên chính thứ bắt đầu.

Võ Quốc Toản là một cậu thiếu niên mười ba tuổi. Mấy tháng trước, lúc lên gặp hoàng thượng để đánh giặc thì cậu lại được ban cho một trái cam. Quá tức giận cậu tự lập một đạo quân của mình để đánh trận.

Lúc này, cậu không nói gì tiếp tục đâm thương tới, vừa hạ gục một tên giặc đánh lén vừa oằn vai đỡ lấy nhát đao bất ngờ từ một tên tướng giặc, lực đao quá mạnh khiến chàng quỳ hẳn chân xuống. Tên giặc trong bộ giáp phủ toàn thân với cái sừng trâu cố lắm vẫn không chặt đứt được tấm thuẫn dày phủ da trâu chắc chắn bèn hừ mạnh giơ chân đạp, thế nhưng chàng cừ súy đã chú ý bộ pháp hắn từ lâu liền nghiêng khiên lăn người tránh, miệng khinh bỉ: “Hèn hạ.”

Sau đó, đại quân của Thánh Thiết Tộc chính thức tham chiến. Những con ngựa tử thần với ngọn lửa kéo xuất hiện theo mỗi bước chân, nhưng con quái thú to bằng nửa con voi chiến với làn da màu đen, những tên lính với bộ giáp phủ toàn thân cùng một cơ thể khổng lồ, tất cả đang di chuyển về phía trận hình của quân Bách Việt.

“Phóng tiễn!”

Lệnh vừa dứt, hàng loạt lệnh kỳ được nhịp nhàng phất lên, kèm theo sau là những chuỗi dây cung buông lỏng ong ong điếc tai. Những mũi tên ma thuật của Thánh Thiết Tộc luôn làm người ta sợ hãi.

Quân địch đưa đến gần hai vạn quân tham chiến, trong đó có tới năm ngàn cung thủ, số lượng tên mà chúng bắn ra nhiều đến nỗi bện lại với nhau thành một đám mây đen che kín cả bầu trời. Đám mây tên đánh một vòng đường cong đẹp tuyệt trần trên không trước khi đột ngột đổi hướng thành một bầy châu chấu, tinh chuẩn đổ xập xuống nhánh quân Bách Việt bên dưới.

“Đỉnh thuẫn! Mau! Pháp sư, gia cố cho kiên” Võ Quốc Toản nhìn bóng râm, nghe tiếng gió ập tới, chẳng cần nhìn chàng cũng biết điều gì xảy ra liền quay người hét lớn.

Binh sĩ sau lưng hiển nhiên cũng đã trải qua chiến trường máu tanh tẩy rửa, vừa chạy vừa vội vàng cúi đầu, nâng đồng khiên đằng thuẫn lên đón nhận. Chỉ có những tên chiến tướng tài cao gan lớn là bình tĩnh cầm chắc vũ khí chạy vội, ánh mắt kiên định nhìn đám mây đen đang tới gần.

Sau đó, hai bên đánh sáp lá cà lần hai

Quân Bách Việt cậm hận quân thù nên lao lên như vũ bão. Họ tiến vào vật quân địch to gấp đôi ngã xuống trước khi dùng vũ khí chặt đứt cổ quân xâm lăng. Nhiều người bị giặc đâm đến máu chảy lê láng vẫn không hề bận tâm, ánh mắt đỏ lòm chừng chực cắn xé kẻ địch phía trước. Cách chiến đấu liều mạng quên cả bản thân gây nên ảnh hưởng không hề nhỏ đối với đám Thánh Thiết Tộc vốn được xem như là ác quỷ. Đám quái thú vốn xem con người là thức ăn cũng cảm thất khó chịu trước sức tấn công mạnh mẽ này. Tuy bọn quan quân không ngừng hò hét giữ vững đội hình nhưng trận hình chữ nhất quân địch đã bị mũi dùi quân Bách Việt chọc sâu đến biến dạng.

Ở bên cánh trái của quân Bách Việt, cả ngàn kỵ binh và quái thú to cỡ con bò đang lao với tốc độ cao.

Đội hình vốn hơi tách ra chẳng cần bọn kỵ sĩ điều chỉnh cũng được khí thế kéo sát lại. Đoàn kỵ binh mau chóng trở lại làm cơn hồng thủy, con cự long dũng mãnh giữa trời mưa mở rộng chiếc hàm bén nhọn lao thẳng đến ngọn cờ chính đang bị gió bão giày xéo giữa trận hình đầy chệch chạc của quân Bách Việt. Trên mặt đất, ngọn lửa khồng lồ đang bốc lên theo đúng nghĩa đen.

Đột nhiên, trăm tên đầu tiên vừa phi ngựa vào mặt đất đầy lá dong liền kinh hồn táng đảm phát hiện chiến mã của mình không tài nào giữ được thăng bằng trên nền đất ẩm ướt trơn trợt. Nó là mẹo của người Bách Việt. Nếu là lá dong bình thương, chắc chắn sẽ bị đốt cháy bởi ngọn lửa ở dưới chân của đám quái vật này. Tuy nhiên, nó được gia cố bởi phép thuật.

Bọn ngựa vừa lao vào liền hí vang ngã nhoài ra đất, có con vì không sao xử lý kịp mà đập vỡ cả đầu xuống, té gãy cả chân. Đương nhiên bọn kỵ sĩ trên lưng chúng càng thê thảm hơn. Bị văng xuống đất, lăn lộn vài vòng bầm dập mặt mũi hoặc thậm chí sứt đầu mẻ trán đã mà tốt nhất. Nhiều tên dưới tốc độ cao và quán tính kinh khủng bị quăng cho thất điên bát đảo, chưa kịp hoàn hồn đã bị thân xác to nặng của đồng bạn đè lên đến ngạt thở, thậm chí có tên không kịp rú lên tiếng nào đã bị quăng chế.

Thánh Thiết Tộc vô cùng mạnh mẽ, té ngựa không chết được. Do đó, hàng trăm quân Việt xuất hiện, tiễn cả đám lên đường.

Bọn quái thú cũng không thoát khỏi số phận. To lớn là vậy nhưng một khi rơi vào thế bị động thì chúng dễ trở thành con mồi cho hàng trăm con người nhỏ bé.

Dù vậy, quân số của kẻ địch quá đông, lại là dị tộc sức khỏe vượt xa con người nên quân Bách Việt nhanh chóng bị áp đảo. Hàng vạn binh lính tiếp tục xông lên chi diện, bào mòn sức lực của quân Việt.

Do đó, hàng loạt binh sĩ Bách Việt nhanh chóng rút quân. Tuy nhiên, kịch hay còn ở phía sao.

Từ xa, người ta chỉ thấy có hơn hai mươi tòa lâu đài nhỏ đang lắc lư di động đến. Chẳng cần ai nói Lưu An cũng nhận ra ngay đó đạo quân khó nhằn nhất của Bách Việt: Tượng binh.

Đám voi đang từ tốn bước đi bỗng dưng lồng lên rống thật to. Tiếng rống lập tức được đáp lại bởi hàng loạt tiếng ré cùng tiếng kèn lệnh vang vọng nổi bật khắp núi đồi là tiếng báo giờ tấn công đã tới. Lập tức hàng voi chiến dùng trong chớp mắt dùng hết tốc độ như một cơn địa chấn dữ dội lao thẳng vào kẻ địch phía trước.

Quân Thánh Thiết Tộc bắt đầu vỡ trận. Kỵ binh cũng không ngoại lệ. Rồng lửa đang giao chiến ở trên trời không thể đánh giao với voi được. Về cơ bản, quân địch đang bất lợi.

Tuy nhiên, quân Thánh Thiết sử dụng cung thủ đặc biệt là cung kỵ mang tên ma thuật làm đối trọng. Tượng binh nặng nề nên trong phút chốt trở thành mục tiêu của quân địch. Từ xa, nhưng khẩu pháo ma thuật cũng nã pháo liên tục.

Một mũi tên ma thuật lao thẳng vào chiến tượng của Võ Hoảng. Hắn ngã xuống ngựa.

Lúc này, thế đã mất. Từng con voi chiến ngã xuống không thương tiếc.

“Truyền lệnh của ta. Rút xuống thuyền. Xuôi theo sông về Thăng Long”.

…………………………………

Trận đó, quân Việt đã thua. Tuy nhiên, đó chỉ là mới bắt đầu. Quân Thánh Thiết lại chiếm kinh thành bỏ không. Mấy tháng sau đó, quân Bách Việt phản công, quét sạch quân thù ra khỏi bờ cõi.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.