Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguy cơ từ trong hoàng cung

Tiểu thuyết gốc · 2251 chữ

Một trăm sáu mươi năm trước, khi cha con họ Huỳnh chính thức đầu hàng, quân Đại Hoa bắt đầu một chiến dịch diệt chủng và tiêu hủy văn hóa quy mô lớn gấp hàng trăm lần Một ngàn năm tăm tối. Lý do rất đơn giản, đảm bảo Việt tộc không thể trổi dậy một lần nữa. Nếu không phải có các cuộc khởi nghĩa liên tiếp sau đó mà đỉnh cao là của Dương Thái Tổ thì có lẽ Bách Việt đã chính thức biến mất trên bản đồ.

Dù vậy, hậu quả mà nó để lại cũng khá lớn. Điển hình nhất là việc Nho Đạo trở thành quốc giáo thay thế hoàn toàn Tiên Long Giáo mà nguyên nhân chính là do các di sản văn hóa đã bị hủy hoại toàn bộ.

Ví dụ sống động nhất là bây giờ Anh Minh đang phải nhìn lãnh đạo tương lai của Bách Việt bị nhồi nhét như thế nào.

Tất nhiên, hắn cũng không ở không mà chạy đến xem tên Vinh này học. Nếu theo lẽ thường thì Anh Minh đang lẽ ra nên về phủ của mình. Tuy nhiên, hoàng đế lại muốn tăng cường mối quan hệ giữa tên nhân tài vừa mới kiếm được với đứa con của lão nên đã tìm cách đưa hắn tới nơi Thái tử Dương Hoàng đang học.

Tuy được phong tước Hầu nhưng hắn cũng không thể tự tiên xong vào phá hủy việc học của Thái tử, chỉ có Hoàng đế mới có quyền đó thôi.

Lúc này, một vị tinh anh của Nho Đạo, đang giảng bài đến lúc hưng phấn, nước bọt bắn tứ tung. Trong khi đó, Dương Hoàng đang ngồi nghiêm trang sau bàn, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt ngây ngốc, trạng thái hóa đá này đã kéo dài được gần một buổi tối rồi.

Mỉa mai thay, cái gã tên Tạ Thiên này cho rằng Thái Tử bị nội dung đặc sắc và sinh động trong bài giảng của mình làm cho cảm động, nên lão càng giảng càng hăng.

Trong khi đó, ở bên ngoài, Anh Minh lại chán nản ngáp thêm cái nữa, sau đó lặng lẽ bĩu môi khinh thường. Chưa nói tới chuyện phải học vào buổi, những bài giảng của lão thư sinh cổ hủ này quả thực là quá mức khô khan vô vị. Có lẽ những nội dung đó là tài liệu giảng dạy tiêu chuẩn của các vị Thái phó từ cổ tới kim, chúng được giảng cả ngàn năm rồi, biển cả cũng biến thành nương dâu, vậy mà chúng nó vẫn chẳng có gì thay đổi, vừa không liên quan tới thực thế, lại chẳng nói gì tới tương lai.

Điều quan trọng và cũng hơi buồn cười là cái lão Tạ Thiên này lại xem Đại Hoa vốn đang loạn một đống làm mô hình cần học tập của Bách Việt. Tất nhiên là lão không có ý định bán nước nếu không thì đầu lão dọn chỗ từ lâu rồi. Chẳng qua là trong mắt lão thì đây là quốc gia phát triển nhất mà thôi. Nếu là mấy trăm năm trước thì lão nói không sai. Bây giờ cũng có thể xem là đúng nhưng sau này thì thật sự khó nói.

Lúc ở kiếp trước hễ lên mạng là thấy người ta bảo giáo viên Việt Nam chỉ biết nhồi nhét. Hắn thấy sự rất muốn để đám viết báo học thử một buổi của Tạ Thiên tiên sinh để cho họ biết thế nào là nhồi nhét.

Đột nhiên, một viên quan thái giám chạy tới nói nhỏ với Thái tử vài câu. Sau đó, y chạy tới nói với vị tiên sinh kia vài câu nữa. Cuối cùng, tên thái tử này chạy ra ngoài gặp Anh Minh với nét mặt vui như con nít được quà

“Đại Chiến hầu, công thần của Bách Việt đế quốc, bổn Thái tử chờ ngài lâu lắm rồi” Hoàng vừa tới vừa ôm thắm thiết Anh Minh

“Không phải lúc trước còn cãi nhau sao?” Anh Minh nghĩ thầm

Nói đùa chứ hắn thừa biết là tên thái tử này vui vì vừa thoát khỏi nguy cơ bị nhồi nhét cực độ mà thành. Bản thân lão Tạ Thiên cũng không làm gì được. Tuy Dương Chiêu không hạ chỉ nhưng việc để Anh Minh tới đây rõ ràng là để tạo quan hệ quân thần. Ý vua đã quyết lão cũng đành chịu.

Khi lão “ôn thần” kia đi rồi, Dương Hoàng nhìn Anh Minh rồi lên tiếng:

“Nè đúng rồi, Minh, ta nghe nói ngươi hiểu biết hơn người. Ngươi kể cho ta vài chuyện nghe chơi”

Muốn kể chuyện thì hắn có cổ đống đây này. Kể ra thì thế giới này rất giống thế giới ở thế ki

Đột nhiên, Thanh Mai xuất hiện. Mái tóc dài như dòng suối nhỏ mang theo mùi thơm nhè nhẹ. Hôm nay, nàng mặc một bộ y phục màu nâu xen lẫn màu cà phê sữa, được bao phủ trong nhiều lớp áo choàng.

“Hoàng huynh. Nếu không phiền thì muội có chuyện cần nói với Phạm Anh Minh” Thanh Mai lên tiếng.

“Chuyện gì mới được” Dương Hoàng có vẻ không vui. Từ trước tời giờ, người muội muội này ít khi giấu hắn chuyện gì. Từ khi….

“Nói cho ta biết. Chuyện này liên quan tới Quỷ, phải không”

Một vạn năm trước, quỷ vương làm người ta kiếp sợ. Lúc đó, các pháp sư đông ngang ngửa những đạo quân của Đại Hoa Đế quốc. Những con rồng không cánh bay lượn khắp bầu trời. Con người, những sinh vật bé nhỏ nằm dưới sự cai trị của những giống loài cao hơn. Tuy nhiên, trận chiến một vạn năm trước làm thay đổi tất cả. Pháp sư chết gần hết. Những con rồng phương Đông hoàn toàn tuyệt chủng. Loài rồng phương Tây chỉ còn lại ít ỏi, so với hàng triệu con lúc ban đầu.

Đổi lại cái giá lớn lao kia là Quỷ Tộc bị đẩy lùi về thế giới của chúng. Mấy ngàn năm sau đó, loài người vươn lên thành loài thống trị.

Thanh Mai cố gắng né tránh vẫn đề này. Tuy không cùng mẹ nhưng ca ca đối xử nàng khá tốt. Do đó, nàng hi vọng hắn cố gắn học đạo trị quốc làm một hoàng đế tốt là được rồi. Những thứ quá nguy hiểm cứ để muội muội như nàng gánh lấy.

Tuy nhiên, Trịnh Văn Dũng lại bất ngờ lên tiếng:

“Cứ đế thái tử đi theo chúng ta đi”

Sau đó, trong một căn phòng được thắp sáng bởi hàng chục cây nến. Những người có ảnh hưởng với Đế quốc Bách Việt đang ngồi trên một cái bàn.

“Có một con Quỷ đang ở trong kinh thành. Ta biết mọi người cảm thấy khó tin khi nơi này có ma thuật bảo vệ nhưng đây là thật. Cho tới khi thực sự chạm trán, ta không biết được phép thuật của nó đã phòng vệ.” Văn Dũng lên tiếng. Dáng vẻ nghiêm túc của ông ta làm mọi người căng thẳng y như lúc ở cùng hoàng đế vậy.

Tiện thể, hoàng đế cũng đang lắng nghe chăm chú. Dù sao thì đây cũng liên quan an nguy của Bách Việt.

“Ngoài ra, tôi cũng đã cảm nhân được vị trí của hai mảnh vở khác của Huyết Hỏa Ngục. Theo bản đồ thì chính là khu vực miền Nam Đại Hoa và Bonifacio thuộc Đế quốc Baldomero.”

Nói một cách cơ bản Baldomero chính là một trong những quốc gia phương Tây đầu tiên thiết lập các chuyến thám hiểm tới các vùng đất khác. Họ sở hữu lục địa từ Tân lục địa cho tới Bonifacio.

“Nếu như đây là chuyện được phép tiết lộ. Tại hạ muốn biết Huyết Hỏa Ngục có sức mạnh như thế nào” Anh Minh nói

“Trong trận chiến một vạn năm trước, Huyết Hỏa Ngục chính là thứ để đảm bảo thế giới này có thể tồn tại. Sau khi phong ấn Đại Dị Thần và đẩy Quỷ Vương về thế giới của hắn báo vật này đã vỡ thành nhiều mảnh khắp thế giới” Trịnh Văn Dũng lên tiếng.

“Đại Dị Thần, tôi tưởng Quỷ Vương mới là mối đe dọa” Anh Minh thắt mắc.

“Cho dù thế nào cũng không thể để muội muội đi vào nơi nguy hiểm như vậy được. Hơn nữa, chuyện này liệu có…..quá sức của Bách Việt chúng ta không?” Dương Hoàng lên tiếng.

Nói thật lòng thì một mối nguy toàn cậu như vậy thật sự quá sức với một nước nhỏ như Bách Việt.

“Hoàng, nói thật lòng, nếu là trước đây có lẽ trẫm sẽ đồng ý với lời con nói nhưng bây giờ thì khác rồi.”

Sau đó, vị vua già nhìn về phía của Anh Minh

“Dù có chút mơ hồ và hoang đường, trẫm tin rằng chính hắn sẽ giúp cho chúng ta có được những điều mà tổ tiên ta luôn mơ ước. Thậm chí, hắn còn là nhân tố quan trong trong cuộc chiến chống lại bóng tối” Dương Chiêu nói.

Tiếp theo, lão nhìn sang Thanh Mai. Nói thật lòng, tuy Bách Việt tiến bộ hơn Đại Hoa về nữ quyền nhưng vẫn chưa tới mức để nữ nhi quyết định chính sự. Tuy nhiên, tình huống này buộc mọi thứ phải khác.

“Tuy rất mù mờ nhưng con cũng đã nhìn thấy. Đó là những con thuyền cho lớn, những khẩu súng vô cùng mạnh. Hạm đội khổng lồ của chúng ta sẽ xuất hiện khắp thế giới.”

Sau đó, nàng nhìn về phía của Anh Minh. Đôi mắt long lanh làm tên này có chút lúng túng

“Phạm Anh Minh, chính ngươi sẽ là kẻ đầy lùi bóng tối. Mở ra thời đại mới”

Anh Minh có chút choáng váng trước lời tiên tri kiểu này. Nhất thời, hắn nghĩ tới mình giống mấy nhân vật trong phim viễn tưởng dạng cổ trang như Game of Throne ấy. Thật lòng, ở thế giới nơi pháp thuật thống trị như vậy, hắn cũng chẳng biết là mình sẽ đi được tới đâu. Liệu một kẻ như hắn có gánh vác trọng trách của thế giới ở trên vai.

Thêm vào đó, đừng nghĩ là bây giờ hắn được bàn luận cùng nhà vua thì hắn đang ở đỉnh cao. Mọi thứ ở thế giới này đều là nguy cơ. Nếu không cẩn thận, hắn sẽ chết bất cứ lúc nào

Trong khi đó, ở một nơi nào đó trong cùng điện, một tên lính đang nhìn xuyên tường để quan sát cuộc họp giữa những người có địa vị cao nhất trong triều đình Bách Việt. Tên thật của hắn, chính xác là ả, là Anami, cũng chính là kẻ được Quỷ Vương cử tới.

Thực tế, ả đã quan sát Anh Minh từ lúc hắn còn ở trong hang với Ái Linh ở An Hội. Tuy nhiên, ả lại nghĩ tới việc lợi dụng bọn chúng để truy tìm Huyết Hỏa Ngục rồi đem về cho Quỷ Vương. Như vậy, Quỷ Tộc sẽ có cơ hội tràn ngập thế giới này một lần nữa.

Hiện tại, đội mắt của tên “lính gác” đang ở trong một màu trắng đục. Trong mắt ả, hình bóng Quỷ Vương xuất hiện một cách mờ đục. Lúc này, một cuộc đối thoại đã chính thức bắt đầu.

“Thưa chúa tể, tôi phải dùng toàn bộ phép thuật để ẩn mình trước tên Vệ Thần đó và cả pháp thuật bảo hộ của hoàng cung. Tuy nhiên, hắn đã phát hiện ra sự hiện diện của tôi dù không thể xác định vị trí. May thay, tôi có thể lấy được Huyết Hỏa Ngục vào lúc này.” Anami nói.

“Mau nhanh chóng giết chết hết những kẻ đe dọa tới chúng ta nhưng hãy cẩn thận. Nếu bị phát hiện, ta không bảo vệ được ngươi. Hơn nữa, cơ hội để tiếp cận chúng gần như vậy không nhiều đâu” Quỷ Vương lên tiếng.

“Vâng thưa chúa tể” Anami nói.

Đột nhiên, có người vào trong. Đó là một viên công công. Hắn ta có những nếp nhăng đại diện cho số năm tháng phục vụ trong hoàng cung, trãi qua vô số biến động. Khuôn mặt như một cái mũi khoan đúng nghĩa với đôi mắt nhỏ và bờ môi khô nứt nẻ. Xung quanh hắn là vài tay thị vệ.

“Ngươi là ai. Vừa rồi ta thấy mắt ngươi đột nhiên chuyển sang màu trắng đục. Pháp sư hay là người có siêu năng lực? Không đúng, nếu không có thánh chỉ thì những người này tuyệt đối không được vào cung. Không lẽ ngươi là gián điệp của dị tộc nào đó?”

Thực lòng thì thái giám này chỉ muốn tìm cách dọa cho kẻ đối diện sợ mà thôi. Dù sao đây cũng là hoàng cung, hắn không tin mình không bắt được tên này.

Tuy nhiên, một lưỡi đao làm từ băng đã xuyên thủng qua yết hầu của tay hoạn quan và đám thị vệ. Lưỡi gươm băng lạnh toát cắt đứt mạng sống từng người nhanh tới mức bọn họ không ngờ tới.

Trong khi đó, tên hung thủ chỉ cười nhẹ.

Bạn đang đọc Bách Việt Đế Quốc truyền kỳ sáng tác bởi dangtuanviet2018
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dangtuanviet2018
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.