Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2389: Một mũi tên trúng hai đích

Phiên bản Dịch · 2741 chữ

Ma khí ngay lập tức điên cuồng tuôn ra, cơ hồ đã che kín cả nửa bầu trời. Mộc quan lão giả có muốn tránh cũng không được. Đột nhiên, hung mang trong mắt hắn đại phóng, tay phải nhanh như cắt đập vào túi trữ vật bên hông. Lệ mang ầm ầm nổi lên, một đạo huyết quang dài vài thước từ miệng túi trữ vật bắn ra, nhoáng một cái đã đến phía trên đỉnh đầu Hạt Vĩ Thượng Nhân, rồi tức thì hóa thành một dải lụa đỏ như máu hung hăng chém xuống.

Nhưng Hạt Vĩ Thượng Nhân lại không lùi không tránh, trong miệng sớm đã niệm một tràng chú ngữ tối nghĩa, sau đó đầu vai lão run lên, một đám hắc khí gấp rút bay ra khỏi ống tay áo. Chỉ thấy một thanh tiểu kiếm màu đen dài hơn thước xuất hiện, cũng đồng dạng biến thành một tấm lụa đen kịt bay lên nghênh đón. "Phanh" một tiếng truyền vào lỗ tai, hai kiện bảo vật hung hăng đâm vào nhau ngay phía trên đỉnh đầu lão hơn trượng, sau đó lệ mang đan xen truy đuổi nhau đầy trời, nhất thời nửa khắc rất khó phân ra thắng bại.

Không chờ kết quả cuối cùng ra sao, hai tay Hạt Vĩ Thượng Nhân liên tiếp bấm các loại pháp quyết khác nhau, tiếp tục là vài món pháp bảo được lão tế ra. Hơn nữa cái đuôi phía sau cũng hất lên, hướng đâm tới lại càng hiểm độc, hung hăng lao về vị trí trái tim của Cổ lão ma. Lần này nếu đánh trúng thì cho dù không vẫn lạc nhưng nhục thân cũng nhất định bị phế bỏ.

Tuy thực lực của Hạt Vĩ Thượng Nhân thua kém một bậc nhưng thế công mãnh liệt phen này thực sự đã khiến cho Mộc quan lão giả vất vả ứng phó, rốt cục cũng lộ ra một tia sơ hở. "Lâm đạo hữu, nhanh ra tay!" "Được!" Trên mặt Lâm Hiên đại hỉ, cơ hội tốt như vậy hắn há có thể bỏ qua. Tức thì hai tay Lâm Hiên nắm chặt lại, trong miệng lẩm bẩm thúc giục pháp quyết Thiên Quỷ Phủ. Lập tức, ma khí quanh bảo vật này nổi lên ầm ầm, mặt quỷ bên ngoài cán búa phảng phất như sống lại vậy, sau đó toàn bộ phù văn biến thành từng đoàn hỏa diễm hừng hực, bao trọn Thiên Quỷ Phủ vào trong. "Xuy!" Lâm Hiên nâng tay phải lên, ngón tay trỏ điểm nhẹ về phía trước một chỉ, Thiên Quỷ Phủ mang theo ma viêm cuồn cuộn hùng hổ lao tới đỉnh đầu Mộc quan lão giả.

Cổ lão ma sợ hãi ngây người, hắn vội vàng né tránh nhưng Hạt Vĩ Thượng Nhân ở một bên sao lại có thể để hắn toại nguyện? Thật vất vả mình mới tạo ra cơ hội tốt như vậy, giờ khắc này nếu bỏ qua thì chắc chắn sẽ không xuất hiện lại lần nữa, há có thể để cho hắn đào thoát. Mặc dù lúc này không thể diệt sát Cổ lão ma nhưng cũng không phải không có khả năng đánh cho hắn trọng thương.

Trong nội tâm nghĩ như vậy, Hạt Vĩ Thượng Nhân hét lớn một tiếng, toàn bộ bảo vật lão tế ra tung hoành phi vũ, hiện giờ cho dù trả giá lớn một chút cũng phải cầm chân Cổ lão ma lại.

Oanh!

Tiếng bạo liệt vang vọng khắp không gian, bên trong lại xen lẫn hai tiếng kêu thê thảm. Chỉ thấy Hạt Vĩ Thượng Nhân đau đến mức mặt vàng như nghệ, cánh tay trái của lão đã không thấy đâu nữa, máu chảy như suối, tuy nhiên trên mặt lão lại chớp động vẻ hưng phấn yêu dị.

Bởi vì mục đích của lão đã đạt được, Cổ lão ma so với lão còn thảm hại hơn nhiều, mình bất quá chỉ mất đi một đầu cánh tay mà thôi, còn rõ ràng Cổ lão ma bên kia đã bị Thiên Quỷ Phủ chém ngang làm hai đoạn. Nếu đổi lại là một tu tiên giả nhân loại bình thường thì đau cũng đã đủ chết đi sống lại rồi, nhưng sức chịu đựng của cổ ma lại ngoan cường hơn rất nhiều, huống chi đây lại là tồn tại đại năng Phân Thần kỳ.

Mộc quan lão giả rõ ràng không ngã xuống, tại miệng vết thương dán một tấm phù lục để cho máu tươi không chảy ra nữa, nhưng cho dù hắn có thể bảo trụ được nhục thân nhưng thụ thương nặng như vậy thì nhất định thực lực cũng giảm đi phân nửa.

Thật sự là trời cao giúp ta a! Hôm nay vốn cứ nghĩ đã lâm vào tuyệt cảnh rồi, không ngờ lại xuất hiện một tên mãng phu ngốc nghếch, không hiểu vì sao lại đi tương trợ mình, rốt cục không chỉ biến nguy thành an mà ngược lại còn có khả năng chiến thắng cường địch. Mặc dù thực lực Lâm tiểu tử này cũng không tệ lắm nhưng không ngờ lại ngây ngốc như vậy, đợi ta diệt sát Cổ lão ma rồi giả vờ cùng hắn kết làm huynh đệ, thừa dịp tên ngốc này không chú ý chắc chắn nhất kích tất sát. Đối phương dầu gì cũng là cấp bậc Phân Thần, chắc hẳn trên người sẽ có không ít bảo vật a! Hắc hắc… Hạt Vĩ Thượng Nhân hưng phấn nghĩ đến viễn cảnh sung sướng khi chiếm tiện nghi của Lâm Hiên, sự tình lấy oán trả ơn đối với cổ ma cũng chỉ là chuyện thường ngày ở huyện mà thôi (^^ dịch tếu tí cho vui), ai bảo đối phương lại ngốc như vậy!

Tuy nhiên ngay khi mưu đồ của lão xuất hiện trong đầu thì phía bên kia, dị biến đã bắt đầu nổi lên.

Oành!

Tuy vừa rồi độ tinh thuần của pháp lực mà Lâm Hiên biểu hiện ra cũng đã hơn xa tồn tại Phân Thần kỳ bình thường, nhưng vẫn như cũ là giữ lại vài phần, song giờ khắc này hắn lại không hề cố kỵ gì nữa, pháp lực cường đại đột nhiên ào ào tuôn ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Chỉ một thoáng, một cỗ linh áp làm người hít thở không thông tràn ngập không gian, đồng thời Lâm Hiên phất nhẹ tay áo, một đoàn hỏa diễm cỡ quả trứng gà từ trong lòng bàn tay bay vút ra, sau một chút đã hóa thành những bánh xe lớn nhỏ lao thẳng đến Hạt Vĩ Thượng Nhân.

Huyễn Linh Thiên Hỏa!

Đồng thời tay phải Lâm Hiên nắm chặt lại, ngàn vạn kiếm khí tựa hồ bị áp súc trong lòng bàn tay, sau đó bàn tay hắn run nhẹ một cái, kiếm khí tung hoành ngang dọc bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên đỉnh đầu Hạt Vĩ Thượng Nhân.

Giờ khắc này, Hạt Vĩ Thượng Nhân cũng coi như đã nếm thử cảm giác từ Thiên Đường bỗng dưng rơi xuống Địa Ngục rồi. Trong lúc nhất thời, hắn chỉ biết trố mắt đứng nhìn, tựa hồ còn chưa tin cục diện đột ngột xoay chuyển đang diễn ra trước mắt, trước một khắc hai bên còn liên thủ đối địch mà sau một khắc đã hung dữ trở mặt. "Vì cái gì?" Lão nuốt xuống một ngụm nước miếng khô khốc, chiêu số của Lâm Hiên hoa mĩ vô cùng nhưng cũng thập phần hoàn hảo, không thể tìm ra một chút sơ hở nào cả. Tuy nhiên nếu đổi vào một lúc khác, lão chưa hẳn đã không tiếp được, ít nhất cũng sẽ không bởi ma hỏa và kiếm khí này mà vẫn lạc.

Nhưng tình hình bây giờ lại hoàn toàn khác, Lâm Hiên chọn thời cơ xuất thủ vô cùng chuẩn xác, đã không ra tay thì thôi chứ đã ra tay thì phải xảo trá ngoan độc, bảo vật của lão đang dây dưa cùng Cổ lão ma, căn bản là không kịp trở về phòng hộ, hơn nữa lão còn vừa mới bị chém xuống một cánh tay, vì đau đớn kịch liệt nên đã xuất hiện sơ hở chết người, lúc này chắc chắn không thể có lực hoàn thủ.

Tuyệt vọng, bi phẫn, phiền muộn, đủ loại cảm giác hiện lên trên mặt Hạt Vĩ Thượng Nhân, song cảm giác khó hiểu vẫn chiếm phần lớn. Lão chỉ muốn biết tại sao Lâm Hiên đột nhiên lại trở mặt như vậy? Nhưng đáng tiếc Lâm Hiên không có tâm tình đi dông dài cùng một kẻ sắp chết.

Hạt Vĩ Thượng Nhân tuyệt vọng vô cùng, từ xa lão có thể thấy được bên khóe miệng Lâm Hiên hiện lên một tia châm chọc. Nguyên lai (thì ra) tất cả mọi việc đều do hắn dàn xếp, mình còn tự cho là mình thông minh, còn tưởng rằng hắn chỉ là một tên mãng phu, kỳ thật mình mới chính là kẻ ngốc bị hắn dắt mũi. Hạt Vĩ Thượng Nhân hối hận vô cùng, đáng tiếc hết thảy đều đã an bài, Lâm Hiên nhất định sẽ không để cho lão có cơ hội lật ngược thế cờ.

Huyễn Linh Thiên Hỏa cùng kiếm khí của Lâm Hiên chỉ một chiêu đã đánh cho lão hồn phi phách tán, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể đào thoát. Hạt Vĩ Thượng Nhân mới đây còn hung hãn như vậy mà giờ đã trở thành cát bụi, chỉ còn lại một cái túi trữ vật lẻ loi lơ lửng giữa không trung, Lâm Hiên một tay thu lại, hôm nay thu hoạch cũng không tệ a!

Nhưng địch nhân vẫn chưa hoàn toàn bị diệt trừ. Lâm Hiên quay đầu lại, nhìn chòng chọc về phía Mộc quan lão giả.

Giờ phút này, biểu lộ trên mặt Cổ lão ma âm trầm đến cực điểm, một màn vừa mới phát sinh thật sự quá mức bất ngờ. Hắn nhìn về phía Lâm Hiên với biểu lộ cực kỳ phức tạp, thống hận, cảm kích, bội phục.

Thống hận là bởi vì hai chân đã hắn bị Lâm Hiên chém rụng, cảm kích do kẻ tử thù trước mắt cũng được tiểu tử này diệt trừ, về phần bội phục...

Ngàn năm trước, hắn đã ăn không biết bao nhiêu đau khổ từ Hạt Vĩ Thượng Nhân mới rút ra được kinh nghiệm xương máu cho bản thân, cũng từ đó mà tâm tính hắn không còn ngoan cố cổ hủ như trước nữa, làm gì cũng phải cẩn thận tính toán trước sau. Như thời gian tới báo thù lần này hắn cũng lựa chọn kỹ lưỡng vô cùng, cơ hồ đã chắc chắn bức Hạt Vĩ đến tuyệt cảnh rồi.

Hắn tự nhận mình đã trở thành loại người tâm ngoan thủ lạt, có âm mưu quỷ kế gì mà chưa từng học qua, tuy nhiên lần này gặp Lâm tiểu tử lại phảng phất như biến thành kẻ đần vậy, bị hắn vỗ tay đùa bỡn.

Không chỉ có mình mà cả Hạt Vĩ Thượng Nhân cũng vậy, đáng thương cho hai kẻ tử thù lại bị tiểu tử gian xảo kia dùng kế "một tên bắn trúng hai đích" làm cho thảm rồi. Lúc này Hạt Vĩ đã vẫn lạc, còn mình lại bị trọng thương thì phải làm gì cho tốt bây giờ?

Hắn thật sự không hiểu được, mà trên mặt Lâm Hiên lại tràn đầy vẻ đắc ý. Kế hoạch của mình rốt cục cũng thành công a! Hơn nữa, hết thảy đều là trùng hợp ngoài ý muốn, mình cũng chỉ theo nước đẩy thuyền mà thôi.

Khi trước Lâm Hiên tới dự lễ nạp thiếp ngoài ý muốn lại phát hiện Lâm Ngọc Kiều chính là vị thiếp kia, hơn nữa còn bị Hạt Vĩ Thượng Nhân cưỡng hôn. Giữa hai người có tình đồng môn nên hắn không thể không để tâm tới. Vốn dĩ ý định của hắn là đường đường chính chính cứu sư muội Ngọc Kiều khỏi tay Hạt Vĩ Thượng Nhân, nào ngờ lại xuất hiện Cổ lão ma đến gây sự vì Lôi Bằng Lệnh.

Khi nghe xong công dụng của lệnh bài này, Lâm Hiên đương nhiên nhất định phải có, nhưng lấy như thế nào đây, chẳng lẽ lại trực tiếp động thủ ỷ mạnh mà đoạt lấy, nghĩ đi nghĩ lại thì lựa chọn này là ngu ngốc nhất. Nếu hắn làm thế thì đương nhiên sẽ đối mặt với Hạt Vĩ Thượng Nhân hoặc Cổ lão ma, thậm chí tình huống xấu nhất là bị cả hai người vây công.

Tuy cả hai bọn chúng cùng lúc ra tay Lâm Hiên cũng không sợ, bọn chúng có mạnh mẽ thế nào chắc cũng sẽ không thể hơn Thiên Lam song ma được, hơn nữa mình lúc này cũng mạnh hơn trước kia nhiều. Mặc dù nhất định sẽ chiến thắng nhưng nếu có thể không cần phải uổng phí khí lực thì lại là một chuyện khác. Tục ngữ nói, thượng binh phạt mưu (*), nếu như có thể dụng kế sách mà tránh khỏi một phen ác đấu thì cớ sao lại không dùng cơ chứ?

Vì vậy Lâm Hiên mới giả heo ăn thịt hổ, nghĩ ra kế sách một mũi tên trúng hai đích. Hắn giả bộ ngu si quả nhiên là đại hữu dụng, hai gã cổ ma Phân Thần kỳ đều bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. Hôm nay, Hạt Vĩ Thượng Nhân đã vẫn lạc, thương thế Cổ lão ma cũng không phải chuyện đùa, có thể nói lúc này mục đích của hắn đã thập phần thành công. "Rốt cục… ngươi là ai, mục… đích tới đây là gì?" Thanh âm Mộc quan lão giả lắp bắp truyền vào lỗ tai, trên mặt hắn tràn đầy vẻ dè chừng và sợ hãi.

Lâm Hiên nở nụ cười: "Ta là ai thì các hạ đến âm tào địa phủ chậm rãi nghe ngóng cũng không muộn, về phần mục đích thì, hắc hắc, thực xin lỗi, ta cũng không muốn nói." "Các hạ nghĩ có thể diệt sát ta sao?" Trên mặt Mộc quan lão giả lộ ra một tia điên cuồng, giận quá hóa cười: "Ta thừa nhận tâm cơ các hạ trên ta một bậc, với tình cảnh hiện giờ của ta thì chắc chắn đánh không lại ngươi, song quân tử sĩ khả sát bất khả nhục (**), nếu như ta lập tức tự bạo thì ngươi có mấy thành tỷ lệ đào thoát được?" "Ngươi uy hiếp ta ư?" Lâm Hiên đột nhiên biến sắc. "Uy hiếp ngươi thì sao, hoặc là ngươi để lão phu rời đi, chúng ta xưa nay không thù không oán, lão phu cũng có thể không để trong lòng, hoặc là chúng ta đồng quy vu tận. Thế nào?" Trong mắt Mộc quan lão giả lộ ra vài tia hung quang mở miệng, hắn cảm thấy cục diện hiện giờ do mình nắm giữ, nhưng thật sự như vậy sao?

Trước một khắc, trên mặt Lâm Hiên tựa hồ còn ảm đạm nhưng đột nhiên hắn lộ ra dáng tươi cười: "Các hạ muốn tự bạo sao, xin cứ tự nhiên." "Cái gì?" Mộc quan lão giả kinh ngạc: "Lão phu nhớ không lầm giữa chúng ta không hề có thù hận gì cả, ngươi thực sự muốn cùng lão phu đồng quy vu tận sao?" Cũng khó trách hắn kinh ngạc như vậy, điều Lâm Hiên vừa nói ra quả thật không hợp lẽ thường, vừa hại người lại vừa hại mình, trừ phi đầu óc hắn có vấn đề.

Song lời còn chưa dứt thì đột nhiên một hồi thanh âm ông ông truyền vào lỗ tai, trong lòng Mộc quan lão giả phát lạnh, vội vàng muốn đem pháp bảo tế ra nhưng đáng tiếc đã chậm một bước.

Chỉ thấy mấy chục ma trùng nhìn như ong mật đã hung hăng nhào tới phía đầu hắn rồi. () – Dùng binh trước tiên là dùng mưu. (*) – Quân tử có thể chết nhưng không thể chịu nhục.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoclva
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 843

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.