Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân tướng

Phiên bản Dịch · 1469 chữ

"Vốn ta không biết, nhưng sau khi rất nhiều đệ tử của ta vẫn lạc,ta đã nhận được tin tức rồi." Hồng bào lão giả nói đến đây thì khẽ thở dài: "Vốn lão phu còn đang suy nghĩ, không biết mình đã trêu phải ai mà người ta đánh đến tận nhà.Thật không ngờ người ấy lại là ngươi." " bất ngờ sao?" "Đúng vậy, lão phu nghĩ mãi mà không ra.Ta mới gặp ngươi một lần trên vạn bảo đại hội.Tuy số linh thạch ngươi bỏ ra nhiều hơn giá cả bình thường một chút để mua lô đỉnh.Nhưng mà đấy la do ngươi cùng Cổ lão ma tranh đoạt chứ đâu có liên quan gì đến lão phu,sao lại tìm đến ta chứ." Hỏa vân tôn giả vẫn nói bằng giọng bình thản đều đều nhưng từ bên trong có thể nghe ra sự phẫn nộ cùng chán nản của hắn. "Tìm ngươi gây chuyện? Ngươi tưởng Lâm mỗ là loại nói lời không giữ lời sao,đã mua rồi lại hối hận, vì thế mới giận cá chém thớt tìm ngươi gây phiền?" "Chẳng lẽ không phải?" "Đương nhiên không phải." Sự tình đã đến nước này, Lâm Hiên cũng không thèm cùng hắn đôi co làm gì: "Tuyền Nhi, ngươi ra nói một chút đi." "Vâng." Vầng sáng lóe lên, sau đó biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, đúng là Trịnh Tuyền sau khi nghe lời kêu gọi của Lâm Hiên mà ra khỏi Thiên Cơ Phủ. "Tham kiến sư tổ." Thiếu nữ dịu dàng hướng về phía Lâm Hiên thi lễ, trên mặt tràn đầy vẻ cung kính. "Cái gì, nàng gọi ngươi là sư tổ?" Hỏa Vân tôn giả tức thì sợ ngây người. "Đúng vậy, ngươi bây giờ đã hiểu vì sao Lâm mỗ lại tìm ngươi gây phiền toái rồi chứ.Không phải ta không trả nổi 5000 vạn trung phẩm tinh thạch.Mà do ngươi bắt môn nhân đệ tử Lâm mỗ, sau lại đem nàng bán cho ta. Lâm mỗ nếu không trả món nợ này thì sao có thể nuốt trôi cơn tức trong lòng." thanh âm lạnh lùng của Lâm Hiên vang lên. "Thì ra là thế." trên mặt Hỏa Vân tôn giả lộ ra vẻ đờ đẫn: "thật là thế sự thay đổi thất thường, không nghĩ tới trên đời còn có sự việc trùng hợp như vậy.Không tệ,nếu đổi lại là ta thì ta cũng không để yên." "Đạo hữu đã minh bạch thì không còn gì tốt hơn." Lâm Hiên nhẹ gật đầu nói. "Sự tình đã đến mức này thì cho dù ta có trả lại tinh thạch thì đạo hữu cũng không tiếp nhận." "Ngươi rất hiểu ta." Lâm Hiên nở nụ cười: "Huống chi các hạ chỉ sợ cũng không có ý định làm vậy.Ta nghe nói đạo hữu thuộc dạng thà rằng ngọc vỡ chứ chẳng chịu ngói lành, chưa bao giờ biết cúi đầu nhận thua. "Đúng vậy, bất kể là cơ duyên xảo hợp, hay là sai sót gì gì đó, chuyện này cũng không có ai đúng ai sai.Tu tiên giới mạnh được yếu thua, ngươi giết đệ tử ta, Hỏa mỗ sao có thể để ngươi còn sống ly khai." Hồng bào lão giả hung dữ nói. "Ngươi làm được sao?" trên mặt Lâm Hiên hiện lên một tia cười nhạt. "Đúng vậy, Hỏa mỗ mặc dù là Động Huyền hậu kỳ, nhưng thực lực không bằng ngươi.Nếu mình ta chống lại béo gầy Song Tử ma thì vô luận thế nào cũng đánh không lại,chớ đừng nói chi lúc hai người họ thả ra Tử La vân Thi Trùng.Vậy mà ngươi còn có thể thu phục được đám ma trùng này." Hỏa Vân tôn giả thập phần thản nhiên trả lời. "Kỳ thật Lâm mỗ có chút tò mò, ngươi cùng Thiên Thi môn đâu có giao tình gì,sao béo gầy Song Tử ma lại..." "Hừ, trước khi đến,ngươi đã điều tra kĩ quá nhỉ.Có điều ngươi còn không biết ta chính là biểu ca của béo gầy Song Tử ma." "ack,thì ra là thế."

Lấy lòng dạ Lâm Hiên mà trên mặt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.Nguyên lai Hỏa Vân tôn giả cùng Song Tử ma là thân thích a.Ba lão gia hỏa này đều đã sống vài vạn năm vậy mà lại có cùng huyết thống,đừng nói bên ngoài,có lẽ ngay cả Thiên Thi môn cũng không có mấy người biết. "Ồ,vậy song ma xuất hiện ở đây là muốn hộ pháp cho ngươi độ nguyên khí chi kiếp sao." Lâm Hiên chỉ nghe qua một lần liền có thể suy ra ngọn nguồn mọi việc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.vn "Đúng vậy,lấy thực lực của lão phu,lại chuẩn bị vài món bảo vậy tốt thì vượt qua thiên kiếp lần này tuyệt không có vấn đề gì.Mời hai vị biểu đệ đến đây cũng chỉ là phòng ngừa vạn nhất có cường địch đột kích.Ai mà ngờ..." "Hừ, ai ngờ được một câu thành sấm, Lâm mỗ thực sự đến nơi này.Hai vị biểu đệ của ngươi ngăn không được, ngược lại vẫn lạc trong tay ta." Lâm Hiên tiếp lời …. "Đúng vậy,hỏa mỗ thật sự không ngờ kết quả lại như thế.Hai vị biểu đệ tuy là Động Huyền trung kỳ nhưng am hiểu liên thủ hợp kích, cho dù chống lại hai gã hậu kỳ cũng không vấn đề.Không nghĩ tới tiểu tử ngươi lại là nhân vật nghịch thiên,dùng sức một người đánh chết cả hai biểu đệ của ta." "Hừ, đừng nói khó nghe như vậy, là bọn hắn tài không bằng người thôi.Huống hồ béo gầy Song Tử ma làm nhiều việc ác như vậy,nếu sự việc ta diệt song ma truyền ra ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu người vỗ tay khen hay,nói ta thay trời hành đạo …." Lời nới của Lâm Hiên tràn ngập mỉa mai. "Họ Lâm, đừng có ở đây được tiện nghi còn khoe mẽ. Ngươi cho rằng hôm nay, mình còn có thể sống mà ly khai nơi này sao?" Hỏa Vân tôn giả vốn một mực bình tâm tĩnh khí nhưng giờ khắc này cũng phát hỏa rồi. "Ngươi đánh không lại ta." Lâm Hiên nhàn nhạt nói. "Ta biết, có điều ngươi không thấy cái gì đang ở trên đầu sao?" "Trên đỉnh đầu?" Lâm Hiên cũng không thèm nhìn, bởi hắn đã sớm phát hiện dị tượng trên trời,đồng thời cũng đoáng được một chút sự tình: "Ngươi nói đến kiếp vân kia sao.Xem ra ngươi muốn cùng Lâm mỗ đồng quy vu tận, mượn thiên kiếp chi uy để diệt sát Lâm mỗ?" "Đúng vậy, nếu là lúc bình thường, Hỏa mỗ xác thực đánh không lại ngươi, bất quá lúc này lại có nguyên khí chi kiếp, chẳng lẽ ta không thể mượn thiên kiếp để..." "Có thể, như ý nguyện của ngươi,tất nhiên là có thể mượn uy lực thiên kiếp để tấn công ta." Lâm Hiên mỉm cười,thanh âm lạnh nhạt vang lên cắt đứt lời nói của đối phương. " thế nào, ngươi không sợ ?" Hỏa Vân tôn giả có chút ngoài ý muốn. "Sợ?" Lâm Hiên nở nụ cười: "Nếu lúc này là thiên kiếp khi ngươi tiến giai phân thần thì Lâm mỗ tất nhiên sợ hãi,chỉ e muốn đào thoát cũng khó.Nhưng bây giờ sao… " "Hiện tại thì sao?" "Bất quá chỉ là nguyên khí chi kiếp giúp gia tăng thọ nguyên của Động Huyền hậu kỳ tu sĩ mà thôi.Ngươi nghĩ ràng nó có thể diệt được ta sao ?" Lâm Hiên cười lạnh, hiện tại đã không còn mấy tồn tại Động Huyền Kỳ có thể uy hiếp được hắn.Hắn tin tưởng mình có thể đỡ được thiên kiếp cấp độ động huyền. "Tiểu gia hỏa, ngươi đừng quá kiêu ngạo, ta biết thực lực của ngươi có thể thắng được Tu tiên giả cùng giai,nhưng như thế thì sao .Ngươi thực cho rằng mình là vô địch trong cấp bậc Động Huyền sao.Hiện tại, hai gã biểu đệ vì ta mà chết, Hỏa mỗ cũng không muốn sống một mình.Ta muốn kéo ngươi cùng đi âm tào địa phủ một chuyến.Hừ,ta đã không tiếc tổn hao nguyên khí để đưa tới nguyên khí chi kiếp này thì làm sao có thể bình thường được,so với thiên kiếp của người khác còn mạnh hơn nhiều." "Thì sao, ta không tin, cho dù ngươi liều cái mạng nhỏ thì có thể mang tới thiên kiếp cấp bậc phân thần ư?" Lâm Hiên nghe vậy thì biến sắc nhưng rất nhanh trấn định lại.Giờ khắc này, hắn tuyệt sẽ không để cho người khác làm dao động tâm trí mình.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GeniusFallen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 875

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.