Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 558: Gan to bằng trời

Phiên bản Dịch · 3144 chữ

Lúc này vẻ mặt Lâm Hiên âm u, cảm giác được một luồng khí tức cường đại dị thường, đang từ xa tập trung lên hắn. Mà đến giờ đệ nhị Nguyên Anh còn chưa phát hiện được lối ra.

Cũng may còn có Tiêm Mạc Y Lam, có thể gánh cho hắn một phần.

Đột nhiên một đạo hắc quang chợt lóe trên đầu vai Lâm Hiên, hiện nguyên hình là một Nguyên Anh một cao tấc.

Trên mặt tiểu tử kia cũng đầy vẻ uể oải, trong tay cầm chừng bảy tám cái túi trữ vật.

Lâm Hiên tiếp nhận rồi trực tiếp cho toàn bộ vào Tu Du túi. Thân hình tiểu tử kia chợt lóe, nhập vào trong thân thể hắn. Nhất thời toàn thân pháp lực trở nên càng tinh thuần hùng hậu.

Lâm Hiên vui mừng, tiếp tục bay vút đi như điện xẹt, tiếp tục tìm kiếm lối ra.

Tuy nhiên mới qua vài nhịp nhô hấp, luồng thần thức cường đại mà băng lãnh kia đã tùy tiện từ trên trời áp xuống, bao phủ lấy hắn vào trong.

Như ếch bị rắn độc rình rập. Lâm Hiên có cảm giác lông tóc dựng ngược. Bất quá mắt thấy chạy không thoát, hắn dừng độn quang ngừng lại.

Chỉ thấy chân trời chớp động lên một đạo ngân quang, không nhanh không chậm nhưng thoáng chốc lại tới trước mắt.

Lâm Hiên thấy rất rõ ràng, trong ngân quang chớp động một lão đạo sĩ thân hình tráng kiện, ống tay áo phiêu phiêu, bước một bước thì thân hình chợt lóe tới mấy trăm trượng, không phải Thuấn Di hay Súc Địa Thuật, không hiểu là thần thông quỉ dị gì.

Rất nhanh lão giả liền hiện ra trước người hắn chỉ hơn mười trượng.

Ở gần như vậy, uy áp mênh mông càng làm Lâm Hiên trố mắt, ngay cả hô hấp cũng không thông. Đây mới thật là tu tiên giả Động Huyền Kỳ, hạng như Kim Nghĩa nào có thể sánh bằng. "Sao không trốn nữa?" "Ở trước mặt tiền bối trốn cũng vô dụng" Lâm Hiên đúng mức nói. "Không tồi, có rất ít tiểu tử Ly Hợp Kỳ có thể ở trước mặt lão phu trả lời trót lọt như vậy." Trên mặt lão đạo sĩ lộ vẻ vừa lòng:"Pháp lực tựa hồ còn thâm hậu hơn tu sĩ Ly Hợp sơ kỳ phổ thông một chút. Lão phu nhìn ngươi rất thuận mắt, ngươi hãy trả lời mấy vấn đề, nếu ta vừa lòng thì rất có thể sẽ buông tha ngươi" "Tiền bối, mời nói." Nghe thấy sự tình có thể xoay chuyển, Lâm Hiên thầm vui mừng. Hắn đương nhiên không muốn liều mạng cùng lão quái vật cấp bậc này. "Đám tu sĩ Lý gia là bị các ngươi diệt trừ?" "Không sai." Lâm Hiên gật đầu nhưng không ngừng tự đánh giá. Chẳng lẽ đối phương quen biết tu tiên giả Lý gia?

Muốn báo thù chăng? Nhìn bộ dáng như không phải. "Hừ, quả nhiên Lý gia bị diệt trong tay các ngươi, vì sao lại làm vậy?" sắc mặt lão đạo âm trầm, hừ lạnh một tiếng. "Nói đến thì bắt đầu thế này…" Nếu nói sự thật, chẳng phải không đánh đã khai nơi này có rất nhiều bảo vật sao, càng khiến đối phương động sát tâm. Nguồn: http://truyenyy.vn Lâm Hiên vẽ đại ra một lý do xung đột, nghe thì có vẻ chân thật nhưng lão quái vật Động Huyền Kỳ gian hoạt như quỷ, có tin hay thật khó nói. "Thì ra là thế, theo ngươi nói thì chỉ trách đám Lý gia xui xẻo" Không ngờ lão đạo vuốt râu mỉm cười. "Ha ha, tiền bối thật thông tình đạt lý" Trên mặt Lâm Hiên vẻ lấy lòng, dưới mái hiên nhà người há có thể không cúi đầu. Co được dãn được mới là đại trượng phu. "Được, như vậy thì không tính các ngươi có lỗi, chẳng qua lão phu lần này xuất hành là phụng mệnh bắt sống đám tu sĩ Lý gia. Ngươi làm như vậy, ta không còn cách nào hồi báo với Thành chủ." Lão đạo trầm ngâm một lát rồi nói. "Tiền bối thứ tội, vãn bối cũng là vạn bất đắc dĩ. . ." Lâm Hiên đại kinh thất sắc. "Nói lời này với ta cũng vô dụng. Như vậy đi, lão phu cũng không làm khó dễ vãn bối, ngươi theo ta trở về Thánh Thành hồi bẩm chuyện này tới Thành chủ. Vận mệnh của ngươi sau này như thế nào đành xem tạo hóa vậy" Lão đạo trầm ngâm nói. "Chuyện này. . ." Sắc mặt Lâm Hiên trở nên khó coi. "Sao? Nói thẳng cho ngươi, nếu không phải diện mạo ngươi có vài phần tương tự cùng nhi tử lão phu, ta đã sớm xuất thủ sanh cầm ngươi." Không trách được đối phương ra vẻ ôn hòa. Lâm Hiên không dám nói gì thầm chửi ầm lên. Hắn phi thăng từ Nhân Giới mà đến, phụ mẫu đã qua đời từ mấy trăm năm trước, trở thành cô nhi lăn lộn trên giang hồ thế tục, cơ duyên xảo hợp mới tới Phiêu Vân Cốc, đối phương nói hắn giống nhi tử của lão, đây không phải là chiếm tiện nghi sao?

Đáng ghét! Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng mặt ngoài Lâm Hiên không mảy may lộ dị sắc. "Thế nào, không muốn trở về Thánh Thành? Còn không thức thời thì lão phu xuất thủ, trực tiếp bắt giữ ngươi trước" Trên mặt lão đạo bắt đầu lộ vẻ không kiên nhẫn, thanh âm mang theo vài phần uy hiếp. "Thánh Thành! Tiền bối là tu tiên giả Thánh Thành?" Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ giật mình. Mới rồi đối phương đã nói qua một lần nhưng hắn không có để ý. "Không sai. Tiểu tử, hẳn ngươi đã biết, kẻ nào dám đắc tội với Thánh Thành chúng ta thì kết cục sẽ như thế nào, hơn nữa ngươi trốn không thoát lòng bàn tay lão phu. Hiện tại bó tay chịu trói thì không phải chịu đau khổ, nếu không. . ." Lão giả cười lạnh nói, phảng phất như lang sói lộ răng nhanh.

Lâm Hiên nghe thì trầm mặc xuống. Thánh Thành chính là rất thế lực cường đại của Nhân tộc. Dù là tu tiên giả Động Huyền Kỳ cũng không dám đắc tội với bọn họ. "Tiền bối, ta theo người trở về." Lâm Hiên như rất sợ hãi nói. "Ừm, xem ra ngươi cũng thức thời" Trên mặt lão đạo lộ vẻ vừa lòng, cười thầm vừa rồi đồng bạn quá mức đa tâm. Chỉ là một tu tiên giả Ly Hợp Kỳ, làm sao dám phản kháng đây. "Được rồi, trước khi theo ta về Thánh Thành, ngươi đem túi trữ vật giao ra đây." Lão giả ngạo nghễ nói. "Giao túi trữ vật cho người…?" "Sao? Chẳng lẽ lão phu lại chiếm tiện nghi của ngươi sao? Ngươi hiện tại là phạm nhân nên phải trông giữ cẩn thận, đương nhiên phải giao pháp bảo phù triện ra đây. Nếu không phải nhìn tiểu tử ngươi thuận mắt, hẳn là ta đã hạ vài đạo cấm chế." "A…" Lâm Hiên nghe thì lộ vẻ sợ hãi, sau đó mới gật đầu:"Đa tạ tiền bối quan tâm. Tu vị của người thông thiên như vậy, trước mặt người vãn bối nào dám hành động không sáng suốt, không cần hạ cấm chế." "Ừm, tiểu tử không nên dài dòng nữa, trước đem túi trữ vật giao ra!" Lão giả được Lâm Hiên vỗ mông ngựa thì thập phần thoải mái, ngẩng cao đầu ngạo nghễ nói. "Vâng, kỳ thật vãn bối cũng tính làm như vậy, chẳng qua còn có một vật muốn kính dâng lên tiền bối trước" Lâm Hiên cúi đầu khom lưng nói. "Hiếu kính ta? Hừ, ngươi một chỉ là tiểu tử Ly Hợp, có vật gì để bổn tôn coi trọng đây?" "Tiền bối nói có lý, thân gia của vãn bối xác thật không thể so sánh cùng người, nhưng mới vừa rồi trong không gian độc lập này, ta phát hiện một số bảo vật, tin rằng nhất định tiền bối sẽ có hứng thú." "A. Cổ tu sĩ còn sót lại sao? Được rồi, ngươi mau lấy ra cho bổn tôn xem" "Vâng, sau này tới Thánh Thành còn thỉnh tiền bối quan tâm nhiều hơn, vãn bối vô cùng cảm kích" Lâm Hiên cẩn thận nói. "Tiểu tử ngươi rất cơ trí. Ngươi yên tâm, bổn tôn rất thích hạng hậu bối thức thời như vậy, đợi tới Thánh Thành ta sẽ thay ngươi nói tốt vài câu." "Đa tạ tiền bối, vãn bối nhất định ghi nhớ đại ân đại đức của người trong lòng, người quả thực là phụ mẫu tái sinh ra ta. . ." Lâm Hiên một bộ lấy lòng, vừa nói vừa đưa tay vỗ. Linh quang chợt lóe, một cái hộp ngọc tinh mỹ dị thường, dài chừng nửa tấc hiện lên. Nắp hộp chạm khắc rất cầu kỳ, tràn ngập khí tức hồng hoang, mặt ngoài còn dán vài đạo cấm chế phù triện.

"Là nó sao?" Lão nhìn thấy thì tâm động, chẳng qua ngoài mặt vẫn muốn duy trì phong độ "Cao nhân tiền bối ", làm bộ như không chú ý nói. "Hắc hắc, tiền bối tự mở ra thì sẽ rõ" Lâm Hiên cười mị hoặc nói, một bộ lấy lòng. "Tiểu tử còn thần bí như vậy sao. Cũng được, ta phải xem rốt cuộc ngươi kính dâng bổn tôn bảo vật gì đây?" Lão giả phất tay áo một cái. Một đạo quang hà hiện ra, cuốn chiếc hộp ngọc trở về. Sau đó cầm trong tay xem xét.

Là tu tiên giả Động Huyền Kỳ trải qua tinh phong huyết vũ, tự nhiên không thiếu điều cẩn trọng. Tuy vậy thấy tiểu tử này khá biết điều. Hơn nữa tự tin vào bản thân, lão dùng thần thức đảo qua trên hộp ngọc thì thấy không có gì gian lận, liền không chút do dự bóc hai đạo cấm chế phù ra. Sau đó ngón tay khẽ búng, vù một tiếng nắp hộp mở, lộ ra một xếp Phù triện thật dày. "Đây là. . ." Trên mặt lão giả lộ vẻ hồ nghi, chẳng lẽ là phù triện còn sót lại của cổ tu sĩ, còn tưởng là đan dược hoặc bảo vật gì. Có điều lão cũng không thất vọng. Thượng cổ phù triện có uy lực cường đại đến mức khó tin. Lão giả định kiểm tra phù triện một phen, không chú ý tới trên mặt Lâm Hiên lộ tia châm chọc, ống tay áo khẽ rung.

Chợt một tiếng kinh hô của Lâm Hiên truyền ra, bên trong đầy vẻ rúng động cùng hoảng sợ" "Ồ, đó là cái gì?" Lão giả theo phản xạ quay đầu.

Oành!

Sấp phù triện thật dày trong hộp ngọc đột nhiên không gió tự cháy. Vô số những cây Băng trùy cùng Lôi hỏa hiện ra bao bọc thân hình lão giả. Những phù triện này do Lâm Hiên mất giá cao mua được từ bí thị, uy lực không phải nhỏ.

Cự ly gần như thế, lão giả không kịp né tránh. Quát một tiếng đồng thời mở ra Linh Khí Hộ Thuẫn. Dù là pháp thuật Ngũ Hành cơ sở nhưng do tu tiên giả Động Huyền Kỳ thi triển thì vô cùng chắc chắn.

Tiếng bạo liệt thanh truyền vào tai. Lâm Hiên đương nhiên không hy vọng mấy chục tấm phù cao cấp kia có thể diệt sát một lão quái vật Động Huyền Kỳ. Hắn vận dụng tâm cơ chỉ là muốn tạo ra một cơ hội mà thôi.

Động Huyền Kỳ lão quái thì sao? Thánh Thành thì sao? Vận mệnh của bản thân phải do hắn tự nắm giữ. Lâm Hiên phất tay áo một cái, mấy chục đạo kiếm khí như cá lội ra, linh quang chợt lóe thì hình thể tăng vọt, sau đó như gió táp mưa sa, theo sát đám băng tiễn lôi hỏa do phù triện hóa thành cuồng oanh đối phương.

Tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào tai, nhưng đây mới chỉ là món nhỏ khai vị mà thôi.

Thần niệm Lâm Hiên khẽ động, đã tế ra Bách Linh Chung.

Bảo này chợt lóe dị quang, tiếng huyên náo truyền vào tai, những con Tam nhãn Thi Nha màu xám trắng bay ra. Đôi cánh chợt vẫy thì từng lưỡi phong đao hơn thước xuất hiện, thân đao còn có những tia điện hồ xám trắng quấn quanh, khác hẳn với Phong Nhận Thuật.

Ngay sau đó con mắt thứ ba trên trán những con Thi Nha lồi ra, bên trong nổi đầy những tơ máu.

Vèo. . .

Từ bên trong huyết nhãn bắn ra từng cột sáng màu huyết hồng như cánh tay, bên trong còn có tử khí lưu chuyển. Chúng di chuyển còn tạo thành những vòng khí rung động trong không gian, thanh thế quả thực kinh người Đương nhiên, lão đạo kia nào có dễ đối phó. Bị người tập kích trở tay không kịp nhưng chỉ nháy mắt lão đã thay đổi chiến cuộc.

Chỉ thấy lão phất tay áo một cái, một đạo cuồng phong cuốn qua, bên trong còn kèm theo sương mù dày đặc cổ quái, đem những Băng tiễn Lôi hỏa thổi tới thất linh bát lạc.

Cho dù kiếm khí dư sức diệt sát tu sĩ Nguyên Anh kỳ trước mặt lão cũng quá mức nhỏ nhoi, nhanh chóng bị cuồng phong thổi tan.

Sắc mặt lão giả đầy vẻ âm u, giữa trán đầy ẩn hiện lệ khí. Tiểu gia hỏa này thật không biết sống chết, lại dám đùa giỡn lão. Phải cho hắn phải hối hận vì đã xuất hiện trên thế gian.

Lão đạo hung tợn chuẩn bị phản kích. Đáng tiếc Lâm Hiên đã dự liệu được điều này. Hắn xuất ra Tam Nhãn Thi Nha không phải để khắc địch, cũng chỉ để tranh thủ thêm thời gian.

Vô vàn phong đao cùng cột sáng theo sát tới, lão đạo mặc dù không cam lòng nhưng đành tiếp tục phòng ngự. Tay phải giơ lên, bằng mắt thường có thể thấy thiên địa nguyên khí chung quanh bị hút vào lòng bàn tay.

Một tấm thuẫn bài nửa trong suốt thuần túy do nguyên khí sở tụ hiện trong tầm mắt. Vật này dư sức ứng phó công kích của tu sĩ Ly Hợp Kỳ. Như vậy lão có thể thong dong phản kích.

Đáng tiếc Lâm Hiên đã giành trước một bước.

Khi Tam nhãn Thi Nha công kích, hắn đã nắm Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn trong tay. Pháp lực toàn thân như nước vỡ đê điên cuồng rót vào. Bảo vật chợt hiện linh quang cùng tỏa ra lệ khí trùng thiên. Hơn chục con Băng Giao cùng Hỏa Long hiển hiện bay múa quanh người. Tiếng rồng hí rống không ngừng truyền vào tai.

Hai tay Lâm Hiên lại biến ảo không thôi, những con Giao Long này lại một hóa thành bảy nhưng uy áp không mảy may yếu bớt, che khuất cả nửa bầu trời.

Tròng mắt lão quái vật hơi co lại, trên mặt lần đầu hiện vẻ ngưng trọng. "Động Huyền Kỳ tu tiên giả thì sao, nếm thử Bách Long Chi Nha của ta!" Lâm Hiên quát to một tiếng, hai tay như hồ điệp xuyên hoa đánh ra đủ mọi pháp quyết. Tức thời hàng trăm con Băng Giao cùng Hỏa Long giận dữ hét lên, giương nanh múa vuốt điên cuồng lao về đối phương.

Lâm Hiên tin tưởng mười phần vào uy lực của Bách Long Chi Nha. Nếu bị đánh trúng thì dù là tu tiên giả Động Huyền Kỳ cũng bị đứt gân lột da. "Này. . ." Nháy mắt bách long đã tới trước người. Lão đạo kinh nộ hô lên một tiếng. Không kịp tế xuất pháp bảo phòng ngự. Hai tay lão giơ lên, thiên địa nguyên khí tiếp tục điên cuồng rót vào tấm thuẫn.

Trên mặt lão không mấy sợ hãi, một bộ vẫn rất tự tin.

Tiếng rồng gầm rống đáng sợ truyền vào tai, trong khoảnh khắc lão quái vật đã bị bách long nuốt hết. Linh quang nổ bắn ra, tiếng bạo liệt không ngừng truyền ra.

Bách Long Chi Nha không dễ dàng phá vỡ thuẫn bài. Đáng tiếc đòn sát thủ của Lâm Hiên không chỉ mỗi chiêu này.

Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn đã trở lại trong ống tay áo, hắn không cần xem kết quả công kích đã phất tay áo, một thanh đoạn kiếm cổ xưa bay vút ra.

Lâm Hiên cầm lấy rồi đem pháp lực như thủy triều rót vào. Thân kiếm phát ra hàn ý lạnh lẽo, theo sau ngân quang chợt lóe, từ khuỷu tay phải trở xuống của hắn được một tầng vảy giác tinh mịn bao bọc, thiên địa nguyên khí chung quanh cũng cuồng dũng nhập vào. "Hiện!" Lâm Hiên giương giọng bật hơi, theo sau một đạo kiếm khí chói lòa phập phù hiện ra, tụ lại giữa không gian, huyễn hóa thành một con quái vật đầu rồng thân ngựa lưng có hai cánh, toàn thân bảo phủ những chiếc vảy bạc ánh ra ngân quang lưu ly.

Kỳ Lân! Chính là thần thú Linh giới nổi danh cùng Phượng Hoàng. Sau khi tiến giai Ly Hợp, uy lực của Thông Thiên Linh Bảo đã vượt rất xa trước kia.

Kỳ Lân mở cái mồm đỏ lòm như chậu máu, thần uy lẫm lẫm nhào tới đối phương. Cách hơn mười trượng đã truyền ra tiếng kinh hô của lão đạo.

Một tên tiểu tử Ly Hợp Kỳ sao có thể có chiêu số này. Trên mặt lão đầy vẻ hoảng sợ, khí lực toàn thân đang ngăn cản bách long, vô phương phân tâm để tế ra bảo vật khác.

Một lần sẩy chân để hận nghìn đời, quay đầu hối hận cũng vô ích. Lão chỉ có thể cắn răng chống đỡ mà thôi.

Kỳ Lân theo sát sau Bách Long Chi Nha, hung hăng oanh kích đến.

Thần thái Lâm Hiên cũng có điểm uể oải, mới rồi dùng toàn lực công kích tiêu hao quá nhiều pháp lực, bất quá trên mặt hắn không thấy một chút ý rút lui.

Thật vất vả mới tạo được cục diện có lợi như hiện tại, tuyệt không thể để đối phương có thời cơ trở mình!

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 989

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.