Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 514: Bảo vật kỳ lạ

Phiên bản Dịch · 4603 chữ

Sau thời gian một tuần trà, Lâm Hiên rời khỏi lầu các.

Lần này thu hoạch không nhỏ, nhãn quang của hắn quả không sai. Bách Quyển Lâu quả thật đại cửa hiệu, một lầm xuất ra hơn mấy trăm quyển cổ tịch quý giá.

Nữ tiểu nhị vốn nghĩ Lâm Hiên sẽ tuyển chọn kĩ càng, chỉ cần bán được một phần năm đã là đại sinh ý khó có được rồi.

Nào ngờ Lâm Hiên lại không trả hai lời mua lấy toàn bộ, nàng có chút kinh ngạc đồng thời mừng rỡ vô cùng.

Cho dù là tu sĩ hậu kỳ cũng rất ít khi ra đại thủ bút như vậy. Để thu nạp những điển tịch trân quý này tiêu hao không ít công phu. Giá cả đối với Nguyên Anh tu sĩ cũng không hề thấp.

Đối phương chắc chắc thuộc đại thế lực, đại tông môn tới thu mua mà thôi.

Ý niệm lướt qua trong đầu, nàng tự nhiên sẽ không ngây ngốc hỏi thăm, đây là điểm tối kỵ khi giao dịch. Hơn nữa đối phương là lão tổ Nguyên Anh, một Trúc Cơ Kỳ tu sĩ nhỏ nhỏ như nàng sao dám đắc tội.

Thiếu nữ cung kính tiễn Lâm Hiên ra khỏi cửa hiệu, vụ giao dịch này cả hai bên đều hài lòng.

Sau đó Lâm Hiên lại tiến nhập một tạp điếm khác.

Nơi đây có bán những thứ như y phục. Trước khi đến Hồng Diệp đảo, Lâm Hiên đã nghe tiểu lão nhân kia nói qua.

Y phục của tu sĩ Linh Giới có điểm rất khác với hạ giới.

Y phục trên người tu sĩ hạ giới chẳng qua là hết sức hoa lệ so với phàm nhân mà thôi, bản chất không có gì khác biệt.

Nhưng ở Linh giới, tu sĩ mặc chính là pháp y.

Pháp y tên như ý nghĩa, là có thêm một chút hiệu quả phòng ngự, đương nhiên kém xa chiến giáp. Có điều pháp y mặt ngoài không khác gì tơ lụa bình thường.

Ngoài ra có một số pháp y sở hữu công dụng đặc biệt, đương nhiên giá cả cũng cao hơn.

Pháp y chính là một loại trang bị tiêu chuẩn của tu sĩ Linh giới, cho dù là hạng thái điểu vừa bước chân vào Tu Tiên Giới, nếu không quá nghèo túng cũng có thể mua được một bộ.

Mặc kệ vật này có bao nhiêu công dụng, nhập gia tùy tục nên hắn cần mua một bộ.

Lâm Hiên có gia thân tài vật phong phú, hắn lựa chọn một cửa hiệu lớn nhất.

Vừa tiến vào thì trước mắt hắn sáng ngời.

Bên trong đại sảnh hình trứng cực kỳ rộng lớn, chứa hàng trăm người cũng không hề thấy chật chội.

Gia cụ được chế tác từ Hồng mộc, tạo nên vẻ đẹp đẽ quý phái mà đại khí.

Tiểu nhị vận áo xanh đội mũ quả dưa, cả đám tay chân lanh lẹ vẻ mặt cơ trí, đang vui mừng tiếp đón chúng tu sĩ.

Mà ở trong quầy bày đầy đủ các loại thương phẩm như nội y, ngoại y. Lâm Hiên còn thấy một số pháp khí như giáp trụ, thậm chí chiến giáp cũng có. Có điều ánh mắt đảo qua một chút thì không thèm để ý. Những bộ chiến giáp này phẩm chất quá thấp. "Ồ?" Đảo qua khắp đại sảnh, ánh mắt hắn liền dừng tại một vật trên giá, cước bộ nhẹ nhàng đi tới.

Vô số đai lưng rực rỡ muôn màu ánh vào tầm mắt. Kiểu dáng khác nhau, to nhỏ bất đồng. "Tiền bối thật có hảo nhãn lực, đây là những vật phẩm mới của bổn điếm, do đại sư ở tổng bộ tỉ mỉ luyện chế. Hôm nay còn trong thời gian ưu đãi. Nếu tiền bối cần thì có thể bớt còn tám phần bán cho tiền bối." Một trung niên ngoài tứ tuần đi tới, người này ăn vận theo bộ dáng chưởng quầy, dung mạo tuy không có gì nổi bật nhưng trong mắt toát lên vẻ tinh nhanh, tu vị cũng không thấp, là Ngưng Đan trung kỳ.

Lâm Hiên bất động thanh sắc cầm lấy một cái đai lưng dài chừng ba thước kiểu dáng hoa lệ.

Chẳng qua hắn để ý là diệu dụng của nó giống như túi trữ vật.

Hơn nữa không gian bên trong lớn hơn chừng ba lần so với túi trữ vật tốt nhất của hắn.

Điều này cũng không mấy kỳ lạ. Thần thông không gian là một trong những thiên địa pháp tắc thần bí nhất, nghe nói túi trữ vật ở Nhân giới là vật từ thượng giới truyền xuống từ thời viễn cổ.

Không gian pháp tắc, ít nhất phải tiến giai đến Ly hợp mới có thể hiểu một chút. Với điều kiện ở Nhân giới, tu sĩ Ly hợp đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm không ngừng gian khổ tu luyện, nào có thể phân tâm nghiên cứu lĩnh vực khác.

Cho nên trải qua vô số năm tháng mà túi trữ vật không phát triển thêm bao nhiêu.

Mà Linh giới thì khác, dù là kiểu dáng hay hiệu quả sớm được cải tiến theo thời gian.

Cầm đai lưng trên tay thưởng thức. Một lúc sau Lâm Hiên quay đầu lại, trên mặt tràn đầy vẻ âm trầm: "Hắc hắc, đạo hữu cho rằng Lâm mỗ là tu tiên giả đến từ thâm sơn cùng cốc sao? Vật phẩm rác rưởi như vậy mà lại nói còn mới, ngươi có tin là ta sẽ hủy cái tiểu điểm này không?" Hắn hiểu biết không nhiều về vật phẩm của Linh giới nhưng vốn là kẻ trải qua vô số ma luyện, sao lại không biết đọc suy nghĩ qua ánh mắt.

Chưởng quầy kia trong khi dò xét thì ánh mắt toát ra một chút khinh thị, dù chỉ chợt lóe lên nhưng sao thoát khỏi ánh mắt của Lâm Hiên.

Huống chi vật phẩm đặt trong đại sảnh, phẩm chất sao lại có thể tốt được?

Muốn lừa dối hắn! Gia hỏa này quả thật không biết tự lượng sức.

Trên người Lâm Hiên đã hiện lên một vầng sát khí nhàn nhạt. "Tiền bối bớt giận, tiền bối bớt giận, vãn bối nhất thời hồ đồ." Đối mặt với uy áp do Lâm Hiên phát ra, khuôn mặt chưởng quầy trở nên trắng bệch, hiểu được đã làm ra một sự tình hết ngu xuẩn. Cho dù đối phương đến từ thâm sơn cùng cốc nhưng sao có thể đắc tội Nguyên Anh kỳ lão quái.

Bổn điếm mặc dù dựa vào một thế lực lớn hùng mạnh, nhưng giao dịch có quy tắc của giao dịch. Tiếp đón khách nhân không được chu đáo, nếu để thượng cấp biết được cũng bị phạt thật nặng.

Nghĩ đến đây chưởng quầy vô cùng hối hận, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Lâm Hiên hừ một tiếng nhưng cũng thu lại sát khí, không tiếp tục truy cứu. Lúc này chưởng quầy mới thở phào một hơi.

Sau đó, theo sự chưởng quầy đon đả dẫn dắt hắn tới một căn phòng trên lầu hai. Bên trong bố trí phong nhã, còn có thiếu nữ dâng linh trà. "Tiền bối, mời ngồi. Vãn bối sẽ lấy trữ hàng tốt nhất ra cho người xem." Chưởng quầy cười bồi nói.

Lâm Hiên gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Đối phương cũng rất nhanh chóng. Không đến một tuần trà, một thị nữ có khuôn mặt xinh đẹp, trên tay nâng một chiếc khay bạc đi vào. "Tiền bối, mời xem!" Chưởng quầy vẻ mặt tươi cười tiếp lấy cái khay, khẽ nhấc tấm gấm đỏ trên lên, mấy cái đai lưng có kiểu dáng kỳ lạ xuất hiện. "Vãn bối vừa rồi quả thật làm càn. Mấy cái yêu đái này chính là vật tinh phẩm của bổn điểm, tuyệt đối là do đại sư ở tổng bộ chế ra." Chưởng quầy lại bắt đầu thổi phồng, nói đến nước miếng tung bay nhưng vẻ mặt thành khẩn, không giống như nói dối.

Lâm Hiên gật gật đầu, tùy ý lấy một chiếc cầm trong tay. Nhắm hai mắt đem thần thức chậm rãi chìm vào.

Không gian bên trong quả thật cực kì rộng lớn, còn lớn hơn các túi trữ vật trên người hắn cộng lại.

Lâm Hiên lại bất động thanh sắc buông vật trong tay xuống. Phất tay đem một cái đai lưng khác bay đến.

Trước sau mất thời gian khoảng một tuần trà, Lâm Hiên đã xem kĩ ba kiện bảo vật trong tay, trên mặt không chút biểu cảm, không khí bất giác trở nên ngưng trệ. "Tiền bối, người cảm thấy những món bảo vật này như thế nào? Có hợp với nhãn quang của người không?" Chưởng quầy lau mồ hôi trên trán, thanh âm cũng trở nên khàn khàn. "Hừ, đây là tinh phẩm của quý điếm sao?" Lâm Hiên bình thản mở miệng nhưng ngữ khí lại có vẻ vô cùng bất mãn, chưởng quầy không khỏi thầm hô oán uổng. "Tiền bối bớt giận, cho dù có thêm một lá gan nữa vãn bối cũng không dám lừa người, thứ này thật sự là tinh phẩm của bổn điếm." "Chẳng lẽ không còn thứ gì tốt hơn sao?" Lâm Hiên vừa nói vừa chậm rãi đem uy áp thả ra: "Hay là trong lòng ngươi vẫn cho rằng ta là kẻ dã nhân nơi thâm sơn cùng cốc, không có đủ tinh thạch trả cho ngươi sao." "Vãn bối.. vãn bối tuyệt không có ý bất kính..." Đối mặt với Lâm Hiên từng bước áp sát, vẻ mặt của chưởng quầy trở nên vô cùng khó coi, trên trán xuất ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, sau đó giống như nhớ tới cái gì nói: "Đúng rồi, còn có một kiện bảo vật mà bổn điếm trong lúc vô ý đạt được. Nếu nói về phẩm chất, quả thật tốt hơn mấy thứ này nhiều nhưng..." "Sao?" Lâm Hiên nhãn tình sáng lên hỏi.

Kỳ thật đối hắn đã có phần vừa lòng với những kiện đai lưng vừa rồi. Biểu hiện như thế chẳng qua là làm ra vẻ mà thôi, không ngờ lại bức đối phương đem ra vật còn ẩn dấu. Điều này coi như là vui mừng ngoài ý muốn. "Nhanh đi lấy!" "Dạ." Chưởng quầy chật vật ra khỏi phòng, một lát sau mang theo một kiện bảo vật trở lại.

Đây là một cái đai lưng màu xanh, luận về kiểu dáng thì vật này không hoa lệ mà là mộc mạc, nhìn qua không có chỗ nào thần kì.

Nhưng vẻ mặt Lâm Hiên lại dần trở nên nghiêm túc. Từ lúc hắn bước vào Tu Tiên giới tới nay, bảo vật qua tay vô số kể, tự nhiên nhãn lực tốt đến cỡ nào.

Thứ này tựa hồ có điểm ý tứ!

Lâm Hiên nâng tay phải, đem đai lưng thu về.

Chỉ thấy nó rất mềm mại giống như tơ lụa. Nhìn kỹ thì phát hiện rất tinh xảo, thủ pháp luyện chế còn cao minh hơn ba đai lưng trong khay kia, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn ra chất liệu.

Lâm Hiên đem thả thần thức ra, lập tức bị bắn ngược trở về khiến hắn ngẩn ngơ. Đai lưng này có chút quỷ dị a!

Sau đó Lâm Hiên đem nó tế lên giữa không trung, dụng thần niệm cường đại nhanh chóng bao lấy.

Thần niệm vốn là thứ vô hình, chưởng quầy đương nhiên không phát hiện được. Nhưng vẫn không có hiệu quả!

Lâm Hiên có chút giật mình. Đai lưng này thật khiến người có cảm giác khó tin. "Vật này có cố sự gì chăng?" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng. "Tiền bối quả nhiên mắt sáng như sao." Chưởng quầy thở dài, biểu tình giống như lâm vào hồi ức: "Vật này chính là do bổn điếm ngoài ý muốn đoạt được. Bên trong còn có một số liên lụy, thứ cho vãn bối không tiện lộ ra. Nhưng có thể nói, vật này là do một tu tiên giả mang ra từ một di tích dưới hải dương..." "Di tích dưới hải dương?" Lâm Hiên gật đầu, hắn chưa từng nghe nói địa danh này nhưng ngoài mặt không lộ chút dị sắc nào. "Thứ này, mấy Giám Định Sư của tiểu điếm cũng đã xem qua, thậm chí còn nhờ một vị Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả đánh giá. Có điều thần thức của vị tiền bối kia cũng vô pháp xâm nhập. Chẳng qua các Giám Định Sư đều nói, thủ pháp luyện chế vật này cực kì cao minh, chất liệu cũng rất quý hiếm. Hơn phân nửa là một kiện bảo vật khó cầu, chỉ là hiện chưa biết diệu dụng mà thôi. Hoàng mỗ vốn tính mang vật này tới tổng điểm vào tuần trăng sau." "Thì ra là thế." Lâm Hiên gật gật đầu, lại thử vài lần nhưng thần thức vẫn không thể nào xâm nhập. "Xem ra tiền bối cũng vô pháp sử dụng vật này. Vậy người mua cũng không ích gì. Dù sao thần thức không thể xâm nhập, không cách nào xem được bên trong" Trong lòng chưởng quầy có chút đắc ý, ngoài mặt lại càng cung kính: "Hay là người chọn thứ khác đi."

"Ai nói ta không cần vật này? Lão phu thích thu thập vật hiếm lạ, ngươi hãy cho một cái giá đi." Thần sắc Lâm Hiên bình thản nói. "Cái này..." Trên mặt chưởng quầy lộ vẻ khó xử. "Làm sao vậy, chẳng lẽ ngươi dự định không bán? Xuất ra vật này là để trêu chọc lão phu?" Lâm Hiên thanh sắc âm trầm mở miệng. "Đương nhiên không dám, tiền bối ngài hiểu lầm." Sự tình nước này, có hàng mà không bán thì chính chưởng quầy đuối lý, làm không tốt còn hỏng đi danh dự của bổn điếm. Nói vậy có thể sẽ dẫn tới họa chết không có chỗ chôn.

Cân nhắc lợi hại, chưởng quầy cắn chặt răng: "Tiền bối muốn mua cũng được, chỉ là giá cả hơi cao một chút." "Ừm, ngươi nói đi." Thần sắc của Lâm Hiên không có nửa điểm dao động. "Ba vạn trung phẩm tinh thạch." Tuy không rõ hiệu quả cụ thể của vật này nhưng chắc chắn không phải là phế vật. Nếu tổng điếm tìm được cách sử dụng, đem đến hội đấu giá khẳng định có thể lời to.

Chưởng quầy quả thực không muốn bán đi. Lúc này tùy tiện ra một cái giá là ba vạn trung phẩm tinh thạch.

Giá này không phải là nhỏ đối với tu tiên giả Nguyên anh sơ kỳ . Đối phương dùng để mua một cái đai trữ vật rõ ràng là không đáng.

Hắn làm vậy là muốn Lâm Hiên biết khó mà lui. Dù sao giá tới ba trăm vạn hạ phẩm tinh thạch là quá cao với một bảo bối trữ vật.

Khóe miệng Lâm Hiên khẽ nhếch. Ba trăm vạn tinh thạch tuy đáng giá với kẻ khác nhưng trong mắt hắn thì không đáng nhắc tới.

Với tính cách của Lâm Hiên sao chịu nhận thiệt thòi. Nhưng một khi cho rằng bảo vật trước mắt có giá trị thì hắn không chút do dự, từ trong túi trữ vật lấy ra ba vạn trung phẩm tinh thạch.

Chưởng quầy thấy mà cả hoa mắt!

Ba trăm vạn tinh thạch! Nguyên Anh sơ kỳ tu tiên giả chưa đến nỗi khuynh gia bại sản nhưng cũng là một món lớn, đối phương còn chưa nhíu mày đã dễ dàng xuất ra.

Quả nhiên là gặp đại khách nhân!

Nghĩ đến đây vẻ mặt lão bản càng trở nên nhiệt tình, liên tiếp mời mọc Lâm Hiên mua thêm những vật phẩm khác.

Một canh giờ sau, Lâm Hiên rời cửa tiệm.

Lúc này từ đầu đến chân hắn đã hoàn toàn là trang phục mới. Từ tiểu y trong người đến giày vải trường bào.

Một thân trang phục xa xỉ này vốn thích hợp với tu tiên giả Ly Hợp Kỳ. Tuy thế Lâm Hiên là đại tài chủ. Hắn muốn mua pháp y cao hơn một tầng thì chủ điếm sao dám từ chối.

Tình huống này tại Đông hải khá nhiều, một số tu tiên giả dư dả đều không ngại vung tay trang bị cho mình những trang phục vượt cấp.

Nhìn vào tân trang trên thân, Lâm Hiên vô cùng vừa lòng. Pháp y của Linh giới thật không phải hư danh.

Luận bộ thanh bào trên thân hắn, tuy có lực phòng ngự thấp hơn cổ bảo nhưng lại có khả năng che dấu khí tức, cộng thêm Liễm Khí Thuật huyền diệu trong Cửu Thiên Huyền Công thì càng thêm tác dụng.

Còn đôi giày vải dưới chân cũng là một kiện dị bảo không tồi. Bên trong không chỉ ám tàng vài loại Phong hệ pháp thuật, hơn nữa có thể đề cao tốc độ độn quang.

Còn kiện nội y chính là dùng tơ do một loại Ma Chu song thuộc tính Thủy Hỏa nhả ra mà dệt chế thành. Mặc trên người thì như nhuyễn giáp, không chỉ mềm nhẹ mà còn có lực phòng ngự cực cao.

Đương nhiên mấy món vật phẩm này giá cả không thấp, hao tổn mất gần trăm vạn tinh thạch của Lâm Hiên.

Trong lòng hắn đang có vài phần hứng thú với kiện đai lưng thần bí kia, có điều lúc này chưa thể quay về động phủ mà còn cần thu thập tài liệu tu phục Ô Kim Long Giáp Thuẫn.

Lâm Hiên bắt đầu dụng tâm tìm kiếm tại phường thị nhưng sau một lúc thì lắc đầu, xem ra số tài liệu quý hiếm kia không phải tùy tiện mua được.

Đang có chút thất vọng thì một tòa lầu các ba tầng khí thế cường hùng ánh vào tầm mắt. "Bách Bảo Các!" Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn mấy chữ lớn kim sắc vuông vắn trên tấm chiêu bài.

Cửa chính chỉ mở một nửa nhưng bên trong đã lộ ra đao thương kiếm kích, mười tám ban binh khí phẩm chất không thấp.

Không cần phải nói, đây chính là địa điểm bán pháp bảo.

Tại Nhân giới, trong các cửa hiệu thường bán Linh Khí là chủ yếu. Một số nơi có trình độ tu tiên cao có bán pháp bảo nhưng chỉ là loại phổ thông. Muốn mua pháp bảo phẩm chất tốt hay cổ bảo thì phải tới những đấu giá hội bí mật. Không ngờ ở đây là có thể nhiều loại phẩm chất tốt như vậy.

Nhìn kiến trúc trước mắt, Lâm Hiên do dự một lát rồi cất bước đi vào. "Ồ!" Vừa vào trong thì trên mặt hắn lộ chút kinh ngạc. Thường thì phong cách của các Binh Khí Điếm là thô cuồng nhưng nơi đây lại có không gian như một Thư Hương Môn vậy.

Giấy bút nghiên mực, bình phong tố nhã! Thậm chí Lâm Hiên còn ngửi được hương u lan thoang thoảng kỳ lạ, trên các vách được treo những bức tranh sơn thủy tinh mỹ.

Nếu không phải mắt thấy có mấy tu tiên giả cầm phi đao phi kiếm lóng lánh hàn quang trên tay, đang cò kè mặc cả thì Lâm Hiên cơ hồ nghĩ mình vào nhầm chỗ!

Lâm Hiên sờ sờ trán rồi cười khanh khách. Có lẽ chủ điếm là một kỳ nhân có sở thích văn nhã chăng?

Lúc này một thị nữ đã đi tới bên hắn, uyển chuyển cúi người: "Tiền bối, với tu vị của người, xin mời lên lầu hai dùng trà, tự nhiên sẽ có chuyên gia tiếp đón." Trong tay nàng cầm một viên bàn tinh xảo, dù chỉ là đệ tử Linh Động kỳ nhưng vẫn nhìn ra thanh niên trước mắt là một vị Nguyên Anh lão tổ giá lâm. "Ừm." Lâm Hiên gật đầu, thong thả mà lên lầu hai. Khung cảnh trên này càng thanh nhã hơn. Không ngờ hiện chỉ có hắn là khách nhân và một nữ tử khác.

Vốn là Lâm Hiên không để ý, nhưng ánh mắt xẹt qua dung mạo nàng kia thì vẻ mặt chợt đại biến. "Cầm Tâm!" Hắn cơ hồ bật thốt lên nhưng nhanh chóng áp chế sự xúc động trong lòng.

Ánh mắt lần nữa đảo qua trên thân nữ tử. Bất luận dung mạo hay dáng người đều giống Cầm Tâm như đúc từ một khuôn mẫu.

Bất quá Cầm Tâm là ái thê thân thuộc, Lâm Hiên phát hiện thiếu nữ này có mấy điểm khác lạ.

Da thịt nữ tử này còn trắng hơn Cầm Tâm một chút. Chẳng qua sự khác biệt lớn nhất chính là tu vị cùng khí chất.

Khí chất là một thứ thiên sinh đặc biệt, cho dù là huynh đệ song sinh sống cùng một nơi nhưng vẫn có khí chất khác nhau.

Cầm Tâm tính tình uyển chuyển nhưng không phải là bích ngọc nơi thế gia, ngược lại thập phần đại khí, là khí chất cương nhu hỗn hợp.

Còn thiếu nữ trước mắt hiển nhiên khí chất khác hẳn. Tuy nàng chưa từng thốt một lời nhưng thân thể tỏa ra vẻ ôn nhu mềm mại như nước.

Huống chi Cầm Tâm đã sớm kết Anh mà nàng này chẳng qua chỉ là tu tiên giả Ngưng Đan Kỳ.

Chỉ là người giống người mà thôi!

Lâm Hiên thở dài. Tuy mấy ngày qua, người hắn nghĩ đến nhiều nhất là Nguyệt Nhi nhưng Cầm Tâm cũng là ái thê, hắn sao lại không nhung nhớ tới nàng!

Lúc trước tại Tu La hành cung, nàng nhờ cơ duyên xảo hợp kích phát truyền tống, Phá Toái Hư Không đi tới Linh giới. Hiện không biết nàng đang ở nơi đâu?

Trên mặt Lâm Hiên thoáng hiện chút vẻ phiền muộn. Chẳng qua ánh mắt nhìn nữ tu kia lại trở nên hòa nhã, từ trên người của nàng hắn có thể thấy một phần bóng hình Cầm Tâm.

Tâm tình biến hóa phức tạp này của Lâm Hiên kỳ thật chỉ trong nháy mắt. Nữ tử đương nhiên không phát hiện mảy may, gót sen nhẹ nhàng qua bên này. "Tham kiến tiền bối, tiểu nữ tử là Đông Phương Minh Ngọc, quản sự Bách Bảo Các. Người tới bổn điếm có gì phân phó, ta nhất định sẽ khiến người hài lòng." Nàng vừa nói vừa mời hắn ngồi xuống một bàn trà thanh u, bố trí cổ hương cổ sắc.

Sau đó thiếu nữ vỗ tay, tức thời hai thị nữ dung mạo thanh tú đi tới dâng linh trà, còn có cả kỳ trân dị quả. "Tiền bối, mời nếm thử Kỳ Lân quả đặc sản bản đảo. Một quả này có giá mười hạ phẩm tinh thạch. Có tác dụng tăng tiến tu vị với những đạo hữu cấp thấp tu luyện thần thông đoán thể. Đương nhiên, trong mắt cao nhân như tiền bối thì chỉ là trò cười, cũng may hương vị của nó không tồi, mong rằng hợp khẩu vị tiền bối." "Kỳ Lân quả?" Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, cầm lấy Chu Quả màu đỏ sậm trước mặt. Không nhìn ra điểm gì đặc dị nhưng có chút lưu tâm với tên quả. "Quả này gọi là Kỳ Lân, chẳng lẽ có quan hệ cùng Thần thú trong truyền thuyết?" "Điều này... Thiếp cũng không rõ lắm, nhưng có lẽ chỉ là trùng tên. Nếu không sao linh quả này chỉ có hiệu quả với tu sĩ cấp thấp." Đông Phương Minh Ngọc mỉm cười nói.

Lâm Hiên gật đầu, không tìm hiểu thêm mà cầm Kỳ Lân quả trong tay đưa lên miệng cắn một miếng. Tức thời vị tinh khiết và thơm ngon lan tỏa khắp châu thân, hương vị quả nhiên làm cho người ta vô cùng sảng khoái. "Không tồi, không tồi." Lâm Hiên gật đầu khen ngợi. Nguồn: http://truyenyy.vn "Tiền bối ăn nhiều một chút. Lát nữa khi rời tiểu điếm, vãn bối phân phó thị nữ dâng thêm cho người." "Điều này không cần. Lâm mỗ tới đây là muốn giao dịch, còn như ăn uống gì đó thì bỏ qua đi." "Ha ha, là thiếp sơ ý một chút" Đông Phương Minh Ngọc vuốt lại mái tóc, vẻ mặt hiền hòa một cách tự nhiên: "Không biết tiền bối muốn làm sinh ý gì? Mua bảo vật hay là mang tới tài liệu cần chúng ta luyện chế bảo vật? Không phải ta cố ý khoe khoang. Không chỉ tại Hồng Diệp hải vực mà ngàn vạn dặm quanh đây, Bách Bảo Các nổi danh luyện chế bảo vật là số một. Hơn nữa mới rồi thu được một số cổ bảo, không biết tiền bối có hứng thú xem qua hay không?" "Cổ bảo?" Ánh mắt Lâm Hiên lóe lên một chút nhưng rồi lắc đầu, tuy phẩm chất bảo vật nơi Linh giới vượt xa Nhân giới nhưng khẳng định trong cửa hiệu không có khả năng bán ra thứ cực phẩm. Nếu muốn mua thì phải tới bí thị đấu giá, ở chỗ này xem xét thì thuần túy chỉ là lãng phí thời gian. "Đa tạ hảo ý của đạo hữu nhưng Lâm mỗ tới đây không phải mua pháp khí hay luyện chế bảo vật" "Vậy tiền bối... " Trong mắt Đông Phương Minh Ngọc toát ra một tia kinh ngạc.

Lâm Hiên không nhiều lời mà phất tay áo một cái, một tấm thuẫn bài cỡ bàn tay xuất hiện trước mắt.

Chỉ thấy linh tính của nó đã đại thất, bề mặt còn có chỗ lỗi lõm như hư hỏng. Có điều vẻ mặt Đông Phương Minh Ngọc trở nên ngưng trọng. "Đạo hữu có khả năng tu phục lại vật này?" Lâm Hiên lại cầm một quả Kỳ Lân, thần sắc bình thản nói.

Thiếu nữ xin lỗi một tiếng, cẩn thận đem Ô Kim Long giáp thuẫn đến trước người tinh tế xem một lần.

Mỹ nhân như ngọc, nhưng càng xem thì sắc kinh ngạc trên khuôn mặt tú lệ càng đậm.

Tu vị của nàng không cao những nhãn quang kiểm bảo là nhất đẳng, trước nay đã gặp qua vô số bảo bối. "Tiền bối vận khí thật tốt mới có được bảo vật như vậy. Hiện có chút hư hỏng nhưng xét phẩm chất cùng linh tính, cho dù là Ly Hợp Kỳ lão tổ thấy cũng thập phần vui mừng." Ánh mắt thiếu nữ chớp động nhẹ thở ra. "Đạo hữu vừa rồi giới thiệu uy danh của quý các như thế, không biết có thể tu phục lại nó?" Lâm Hiên vân đạm phong thanh mở miệng. "Tu phục?" ánh mắt Đông Phương Minh Ngọc đảo qua trên Ô Kim Long giáp thuẫn:" Đương nhiên có thể nhưng phải hao phí một phen công phu, còn cần gia nhập một số tài liệu trân hiếm, chỉ e giá cả không nhỏ."

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 1079

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.