Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 511: Huyền Quy khôi lỗi

Phiên bản Dịch · 3897 chữ

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên thân ba người kia. Bọn họ mặc phục trang rất ngắn, lộ vẻ gọn ghẽ.

Diện mạo cũng không khác Nhân tộc, có khác chăng là đôi mắt màu xanh thẳm. Làn da trắng nõn vượt xa Nhân tộc, đặc biệt da của nữ tử kia quả thực tinh xảo như ngà voi, tại cườm tay cùng mắt cá chân có một vài chiếc vẩy cá cỡ ngón cái. Có điều nó rất nhạt, nhìn qua không ảnh hưởng mỹ quan mà ngược lại ẩn chứa một cỗ phong tình dị tộc.

Ngoài ra không thấy thêm gì khác lạ, cũng không biết vì sao bọn họ có thể hô hấp như cá tôm, Lâm Hiên có chút tò mò.

Tu vị ba Hải tộc này đều là Trúc Cơ trung kỳ, so với lão giả còn thấp hơn một bậc, Lâm Hiên có chút dở khóc dở cười, vốn hắn còn tưởng tới Linh giới phải cẩn thận, không ngờ gặp đều phải tu tiên giả cấp thấp. Trong lòng buồn cười hắn đưa mắt nhìn qua, lúc này trên mặt lại lộ ra vài phần kinh ngạc.

Hai nam tử sử dụng Linh Khí vô cùng kỳ lạ, không ngờ là một cây Tam Hoa Kích, công kích có điểm giống phi kiếm nhưng có thể cận chiến với Hải thú. "Kết hợp công kích cự ly xa cùng cận chiến, hơn nữa biến chuyển phi thường tự nhiên, vừa chú trọng luyện thể nhưng cũng vận dụng pháp lực, phương pháp chiến đấu này còn chưa gặp qua ở Nhân giới, uy lực thật không tầm thường." Lâm Hiên thì thào tự nói.

Mà Hải tộc thiếu nữ ở giữa thì một tay cầm một viên bảo châu màu xanh thẳm, tay kia thì lật hoặc bóp hoặc điểm, biến hóa pháp quyết hàng vạn hàng nghìn, môi hé mở nhả ra chú ngữ thần bí cổ xưa.

Nàng không sử dụng pháp khí bảo châu công địch mà là không ngừng thi triển Thủy pháp thuật.

Uy lực của pháp thuật khiến Lâm Hiên có chút kinh ngạc, không ngờ tuyệt không kém so với hai nam tử sử dụng Tam Hoa Kích.

Ngũ Hành pháp thuật sử dụng vô cùng nhưng uy lực rõ ràng kém hơn bảo vật. Có điều pháp thuật trước mắt uy lực mạnh mẽ, chẳng lẽ có quan hệ đến bảo châu trong tay nữ tử này?

Như nhìn ra nghi hoặc trong lòng Lâm Hiên, thanh âm có chút lấy lòng của lão giả truyền vào tai: "Tiền bối không cần kinh nghi, Hải Lam Châu cùng Tam Hoa Kích là bảo vật bình thường hay dùng Linh giới.

Tam Hoa Kích không chỉ cứng rắn mà nhuần nhuyễn vô cùng, đánh gần đánh xa đều được, là luyện thể thuật có tạo nghệ nhất định cho nam tu sĩ, còn như nữ tử Hải tộc không thích vật này, các nàng tu luyện Hải Lam Châu." "A, Bảo châu này có diệu dụng gì?" Ánh mắt Lâm Hiên lóe ra, chậm rãi mở miệng. "Hải Lam Châu là bảo vật đặc biệt nhưng thần thông chỉ có một, không giống pháp bảo linh khí tế ra công địch. Hiệu quả duy nhất của nó là gia tăng uy lực cho pháp thuật Thủy thuộc tính, đương nhiên tăng bao nhiêu thì còn phải xem phẩm chất của Hải Lam Châu đó." Lão giả giải thích một hồi. "A, Hải tộc còn có dị bảo như vậy sao?" Ánh mắt Lâm Hiên lóe sáng, sau đó lại hiện một tia nghi hoặc: "Chỉ là một Trúc Cơ Kỳ tu sĩ cũng có thể có được?" Cũng khó trách, một kiện bảo vật có thể gia tăng mãnh liệt uy lực của Ngũ Hành pháp thuật hoặc đơn thuần chỉ là Thủy thuộc tính pháp thuật thì ở Nhân giới hầu như không thấy.

Giống như nhìn thấu tâm tư Lâm Hiên, lão giả thở dài: "Tiền bối, Hải Lam Châu tuy là một kiện dị bảo nhưng lại có một nhược điểm quá lớn, cũng không tốt như người tưởng tượng." "A, là sao?" "Hải Lam Châu này có tính chất biệt lập, nếu sử dụng nó thì không thể sử dụng bảo vật khác." "Ra là thế." Lâm Hiên thở dài. Hải tộc sống ở trong đại dương, sở trường về Thủy hệ pháp thuật cho nên mới thích Hải Lam Châu, vật này đối với Nhân tộc không có ý nghĩa lớn.

Ánh mắt Lâm Hiên đang từ cực nóng trở nên bình thản trở lại. Lúc này lại chuyển sang Hải thú đang đại chiến với ba người.

Là một con bạch tuộc to tới bảy tám trượng, toàn thân tản ra yêu khí nồng đặc, đã là nhị cấp đỉnh giai.

Tám cái xúc tua cự đại giống như hải xà kịch độc không ngừng công kích, trong miệng phun ra những dòng mực đen kịt tanh hôi, càng cổ quái là đôi mắt không ngừng bắn ra những tia huyết quang, ba người kia dường như rất kiêng kị công kích này.

Đã đại chiến một hồi, lúc này đám Hải tộc dần nao núng. Thấy một chiếc Linh thuyền bay đến, bọn họ càng lộ vẻ lo lắng.

Tu Tiên giới cá lớn nuốt cá bé, bỏ đá xuống giếng, lợi dụng lúc người ta gặp nguy mà động thủ giết người cướp bảo là bình thường.

Trong đấu pháp nào được phân tâm. Kinh nghiệm Hải tộc thiếu nữ có chút nông cạn, do kinh hồn táng đảm nên xuất chiêu có lỗ hổng.

Oanh!

Tiếng bạo liệt truyền vào tai, một xúc tua của Chương Ngư xuyên qua tầng thủy mạc do thiếu nữ kết thành, như chậm mà nhanh hung hăng quất về người nàng. "Quận chúa " Hai nam tử đại kinh thất sắc, mắt thấy nàng sắp gặp nạn, Tam Hoa Kích trong tay hung hăng không quản sống chết bắn thẳng về Chương Ngư mặc cho các xúc tu khác đang giáng tới hai người.

Nhưng Chương Ngư cũng đỏ mắt. Mặc kệ công kích hai người, quyết tâm muốn giết chết nữ tử này trước.

Đúng lúc vòi xúc tua cự đại chỉ cách nàng gần một trượng thì từ xa truyền đến một tiếng hừ lạnh: "Nghiệt súc, muốn chết!" Một đạo bạch quang phát sau mà đến trước đem xúc tua chặt đứt thành hai đoạn. Tinh huyết ồng ộc tuôn ra, nước biển chung quanh lập tức nhuộm thành sắc đỏ ối.

Rống!

Chương Ngư đau đớn phát ra tiếng thét kinh thiên động địa. Cuồng tính bạo phát, lập tức bỏ qua ba đối thủ trước người, thân hình to lớn lao trở sang bên Lâm Hiên. "Không biết sống chết." Khóe miệng Lâm Hiên lộ một tia chê cười.

Đối mặt với quái vật đang phát cuồng, Lâm Hiên hầu như bất động, đưa một ngón tay điểm về phía trước. "Đi" Theo tiếng khẽ quát. Phi đao lại bắn nhanh trở về, bay vút vào trong thân thể con bạch tuộc khổng lồ này.

Huyết hoa bắn tung tóe cùng với một tiếng la thảm lớn hơn nữa, yêu khí quanh thân Chương Ngư dần dần tán đi, cuối cùng biến thành một thi thể. "Quận chúa, người không việc gì chứ " Trên mặt tràn đầy kinh sợ. Hai gã nam tử lập tức bay đến bên người thiếu nữ. Nếu quận chúa có mệnh hệ gì, bọn họ thật không dám tưởng tượng ra hậu quả đáng sợ thế nào. "Nói bậy bạ gì đó, các ngươi muốn tiết lộ thân phận ta sao?" Thiếu nữ trừng mắt nhìn hai người, sử dụng ngôn ngữ mà Lâm Hiên cùng lão giả nghe đều không hiểu.

Đó là một loại Cổ ngữ, đừng nói Nhân tộc mà dù Hải tộc cũng rất ít người biết.

Quát lui hai gã thủ hạ, thiếu nữ nhẹ nhàng bước tới trước người Lâm Hiên ba thước, uyển chuyển thân thể một cái: "Đa tạ đại ân đại đức của tiền bối, nếu không hiện giờ ba người vãn bối đã táng thân trong miệng quái vật." Lần này là ngôn ngữ thông dụng nơi Đông Hải, có điều thanh âm cực kỳ êm tai mang theo vài phần kỳ ảo.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên mặt nữ tử, trong mắt lộ chút dị sắc.

Nhan sắc của nàng không thể nói tới mức khuynh quốc khuynh thành như Nguyệt Nhi hay Vân Trung tiên tử nhưng cũng thuộc dạng chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, còn có phần vượt trên Như Yên tiên tử một chút.

Ngũ quan của nàng cân xứng tinh xảo giống như bút tích của nghệ thuật gia, có mị lực hấp dẫn vô cùng. "Đạo hữu không cần đa lễ, chỉ là nhấc tay mà thôi." Lâm Hiên khẽ mỉm cười nhưng có chút nghi hoặc. Xem ra thân phận thiếu nữ này không đơn giản. Tuy thế hắn cũng không muốn tìm hiểu, nhanh chóng trở lại trên Linh thuyền.

Trên mặt Trúc Cơ Kỳ lão giả tràn đầy vẻ kính sợ. Vừa rồi Lâm Hiên sát diệt Chương Ngư quá mức nhanh chóng, không phải công pháp tu tiên giả Nhân giới vốn kém xa Linh giới hay sao? ...

Nhìn Linh thuyền rời đi, hai nam tử nhẹ nhàng thở ra. "Quận chúa, vừa rồi người không bị thương chứ" "Đều là do tiểu nhân nhất thời hồ đồ, thực không nên để người rời Hải Để Tiên Thành..." Nam tử bên trái có dáng người khỏe mạnh cùng thần thái sáng láng, dung mạo anh tuấn tràn ngập vẻ cương dương lên tiếng: "Đúng vậy. Nhị ca nói không sai, cũng may là quận chúa không có chuyện, nếu không..." "Được rồi, hai người các ngươi còn là nam nhân nữa không, còn nói dông nói dài cái gì." Thiếu nữ nghe xong thì trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn: "Mỗi ngày ta đợi tại Hải Để Tiên Thành phiền muốn chết. Chỉ là một con Chương Ngư, cho dù không có tu sĩ Nhân tộc kia trợ giúp thì bổn quận chúa..." Lời nàng còn chưa dứt thì đột nhiên những tiếng vang ầm ầm truyền vào tai.

Mặt biển đang yên tĩnh đột nhiên bốc lên những con sóng cao tới hàng trăm trượng, nhìn qua như những bức tường nước màu lam u.

Từng đợt hoa sóng liên tiếp bạo lên, sau đó giữa mặt biển xuất hiện một lốc xoáy cự đại sâu không thấy đáy, không ngờ to tới cỡ sáu bảy trăm trượng. "Là..." Sắc mặt ba người bắt đầu cuồng biến nhưng không có trốn đi, chỉ là những cơn hải phong thổi qua khiến cho bọn họ đứng không vững.

Qua một lát, từ bên trong lốc xoáy kia hiện ra một con quái vật cự đại có tứ chi rất ngắn, trên lưng mang một cái mai.

Thâm Hải Huyền Quy!... Không đúng, đây là một con khôi lỗi.

Nếu Lâm Hiên còn ở chỗ này, khẳng định trợn mắt há mồm.

Khi trước tại tổng đà Thiên Xảo Môn, hắn từng đổi được mấy con Nguyên Anh kỳ khôi lỗi hình người.

Kỳ thật có thể ra khôi lỗi có hình thái điểu thú trùng ngư, cùng với các loại yêu thú.

Luận trình độ huyền ảo của Huyền Quy này vượt xa nhận thức của Nhân giới tu sĩ.

Từ đầu tới đuôi dài chừng năm trăm trượng. Tuy rằng không có uy áp gì nhưng thể tích khiến người kinh vô cùng.

Mà dù tu sĩ Linh giới ở chỗ này khẳng định cũng kinh hồn táng đảm. Đây chính là Huyền Quy chiến thuyền của tu sĩ Hải tộc, về bản chất cũng giống phi hành pháp khí của bọn họ.

Chỉ thấy trên thân Huyền Quy khôi lỗi khổng lồ này còn điêu khắc đủ loại phù văn cùng các pháp trận liên hoàn, công phòng nhất thể uy lực kinh người vô cùng, kiêm cả ưu điểm của pháp bảo cùng khôi lỗi. Sở hữu được nó phải là siêu cấp thế lực ở Hải tộc.

Huyền Quy chiến thuyền nổi trên mặt biển. Sau đó quang hoa chợt lóe, mấy chục tu sĩ xuất hiện trên mai rùa.

Khác với bốn tu sĩ cấp thấp mà Lâm Hiên vừa gặp, mấy chục người này tất cả đều là cao thủ đã ngoài Nguyên Anh kỳ.

Đứng hàng đầu là một nữ tử thân vận hắc y, dung mạo được dùng khăn lụa che đi. Xem hình dáng thì nàng chỉ như thiếu nữ hai mươi nhưng không ngờ lại là Ly Hợp hậu kỳ, tu vị còn vượt trên cả Lâm Hiên. "Tú di." Trên mặt Hải tộc nữ tử lộ chút áy náy, do dự một lát rồi chậm rãi đi qua: "Người, sao người tự mình đến đây?" "Ta có thể không đến sao?" Hắc y nữ tử thở dài, trên mặt lộ vẻ trách cứ: "Hân nhi, con rất tùy hứng, không ngờ tự dám đến đây. Con nên nhớ thân phận mình đặc biệt, nếu là bị Nhân tộc tu sĩ có tâm quỷ bắt đi, có thể dẫn phát đại chiến giữa hai tộc."


Lâm Hiên vốn không ngờ thân phận Hải tộc nữ tử kia lớn như vậy. Lúc này, Linh thuyền sớm đã bay ngoài ngàn dặm. Hắn khoanh chân mà ngồi, hắn đã bỏ sự tình vừa qua lên đến chín từng mây, hiện tại đang nghe lão giả tiếp tục miêu tả về Đông Hải này.

Thời gian cứ như vậy trôi qua.

Kế tiếp nửa tháng tiếp theo, Linh thuyền cơ hồ chưa bao giờ dừng, thỉnh thoảng dọc đường chỉ gặp những đảo nhỏ hoang vắng.

Lâm Hiên rất nhanh hiểu được vì sao nơi đây không có phàm nhân.

Không lâu sau, bọn họ không ngừng gặp vô số Hải thú, tuy cấp bậc không cao nhưng thiên sinh hung hãn. Như vậy các hoang đảo không thích hợp để phàm nhân sinh sống.

Không có tu tiên giả bảo hộ, cho dù là đối mặt với Hải thú cấp một thì phàm nhân không có chút lực hoàn thủ, chỉ có thể làm mồi cho đối phương.

Nồng độ linh khí ở đây tuy vượt Nhân giới nhưng tu sĩ Linh giới vốn chướng mắt, đừng nói là tông môn gia tộc, cho dù là tán tu cũng không chọn làm nơi tu luyện.

Đông Hải hoàn cảnh đặc biệt, ác thú hung mãnh trong biển vô số kể nên phàm nhân phải dựa vào sự che chở của tu tiên giả.

Đương nhiên bọn họ không phải tạp cư cùng một chỗ.

Theo như lời lão giả, sau khi tiến giai Nguyên Anh thì có thể đi vào hàng ngũ tu sĩ cao cấp, tuy không thể xưng bá một phương nhưng có thể đứng đầu một đảo nhỏ, hưởng thụ cung phụng của những tu sĩ cấp thấp trên đó. "Nguyên Anh kỳ tu tiên giả trở thành đảo chủ?" Trên mặt Lâm Hiên lộ chút kinh ngạc, điều này vốn khác với sự suy đoán ban đầu của hắn.

Vốn tưởng rằng tới rồi thượng giới thì tu sĩ cao sẽ đầy đường, nào biết. . . "Vậy còn tu tiên giả Ly Hợp Kỳ ở đâu?" "Ly Hợp Kỳ lão tổ?" Lão giả mở miệng thì thào, trên mặt tràn ngập vẻ hâm mộ cùng sùng kính. Tuy tài nguyên tu luyện nơi Linh giới vượt xa Nhân giới nhưng Tiên đạo chi lộ vẫn chông gai từng bước. Tu sĩ bình thường có thể ngưng kết Nguyên Anh đã là đốt cao thơm, vạn người hâm mộ. Ly Hợp Kỳ lão tổ phải là những người có phúc duyên thâm hậu.

Phải biết rằng tiến giai Ly Hợp, tuy không mấy lo lắng về vấn đề thọ nguyên nhưng sẽ phải gánh chịu Nguyên Khí Chi Kiếp, cụ thể thời gian chừng khi thọ nguyên bọn họ còn lại khoảng một phần mười.

Nguyên Khí Chi Kiếp có phần giống Thiên kiếp nhưng uy lực không kém, chỉ cần có thể trải qua thì nguyên khí sẽ tẩy tủy đoán thể, thọ nguyên lại bạo tăng gấp đôi.

Đương nhiên nếu tu sĩ Ly hợp không có tiến giai Động Huyền, khi thọ nguyên hao đi thì Nguyên Khí Chi Kiếp sẽ lần thứ hai giáng xuống.

Lúc này uy lực kiếp nạn vượt xa so với lần trước. Càng ngày Nguyên Khí Chi Kiếp càng thêm lợi hại, mặc cho tu vị của ngươi thông thiên nhưng nếu không tiến giai Động Huyền, khó tránh khỏi có một ngày ngã xuống dưới Nguyên Khí Chi Kiếp.

Lão giả ngẩn người một lát, thu hồi vẻ hâm mộ rồi cẩn thận mở miệng: "Khởi bẩm tiền bối. Ly Hợp Kỳ lão tổ, ngoại trừ ở trong tông môn cùng gia tộc, rất nhiều người trở thành lão tổ của một đảo. Đương nhiên đảo này lớn hơn rất nhiều so với các đảo của Nguyên Anh kỳ tiền bối, phẩm chất linh mạch cùng tài nguyên càng thêm phong phú, hơn nữa Ly Hợp lão tổ có thể chiêu mộ lượng lớn nhân thủ, xây dựng nên các Tiên thành tại trên các đảo nhỏ" "Tiên thành?" Lâm Hiên ngạc nhiên, lần đầu nghe nói.

Lão giả nhìn thấy hắn nghi hoặc, vội vàng mở miệng : "Cái gọi là Tiên thành kỳ thật không mấy khác biệt so với thành thị phàm nhân, chỉ có điều rất to lớn chắc chắn hơn vạn lần. Là nơi tu tiên giả tụ cư trao đổi các loại tu luyện, là thành lũy chiến đấu một khi gặp thú triều hoặc thời điểm tam tộc đại chiến." "Thì ra là thế." Lâm Hiên gật gật đầu, còn nghi hoặc đối với Thú triều cùng tam tộc đại chiến nhưng cũng không hỏi tiếp. Nguồn: http://truyenyy.vn Dù sao mới tới được một thời gian ngắn ngủi, ngày sau tìm hiểu còn không muộn.

Ngược lại Lâm Hiên quan tâm là một vấn đề khác. "Ngoại trừ Ly Hợp Kỳ tu tiên giả, giới diện này có còn có tu sĩ cảnh giới cao hơn nữa chăng?" "Điều này. . ." Trên mặt lão giả lộ ra khó khăn, một lát sau mới thở dài: "Tiền bối cũng biết tu vị của vãn bối rất thấp, sao có thể rõ ràng sự tình của các Đại năng tồn tại. Có điều thời điểm ta ở một khách điếm từng nghe có người nói đã gặp qua tồn tại Động Huyền Kỳ." "Động Huyền Kỳ tu tiên giả?" Tròng mắt Lâm Hiên co lại, đương nhiên hắn tự biết hiện còn không phải đối thủ của bọn họ. "Nghe người ta đồn, chẳng lẽ ngươi không khẳng định được sao?" Lão giả nghe xong, trong mắt toát ra vài phần kinh ngạc. Vị tiền bối này chỉ là Ngưng Đan Kỳ, kém cách xa lão tổ tông Động Huyền cả vạn dặm. Sao không quan tâm Kết Anh mà quản chuyện Động Huyền làm gì. Tuy vậy lão vẫn thành thật mở miệng: "Tiền bối, tin tức này ta vốn không nắm chắc. Là nghe được từ một kẻ điên" "Kẻ bị phát cuồng?" Lâm Hiên không khỏi kinh ngạc. "Không sai, kẻ điên kia là một vị Ngưng Đan Kỳ tiền bối, nghe đâu từng chút danh tiếng nhưng một lần ra khơi liệp sát yêu thú, không may gặp hai vị cao nhân đang động thủ. Hắn bị dư chấn làm trọng thương, tuy tính mạng vẫn còn nhưng lại sợ hãi tới điên mất rồi, cả ngày chỉ hồ ngôn loạn ngữ, nói rằng đã thấy đại năng tu sĩ Động Huyền Kỳ, mọi người nghe chẳng qua như nói xàm. Động Huyền Kỳ lão tổ có thực lực phiên giang đảo hải, có thể phá hủy cả một hòn đảo nhỏ, một Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả sao có thể sống sót? Hơn phân nửa là hắn bị thứ khác làm cho điên." Lão giả nói đến phía sau, trên mặt lộ vẻ không tin tưởng.

Sĩ khả sát bất khả nhục, đường đường tu tiên giả mà lại bị dọa điên thực có chút mất mặt.

Lâm Hiên không bình luận điều gì. Việc về tu sĩ Động Huyền sẽ tìm hiểu thêm sau vậy. "Đúng rồi, ngươi nói chuyến này chúng ta tới Lâm Hải Thành, vậy đảo chủ có phải là một vị tu sĩ Ly Hợp Kỳ chăng?" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng. "Cũng không phải." Lão giả thở dài, trên mặt hiện vài phần uể oải. "Lâm Hải Thành ở Hồng Diệp đảo, vốn là thế lực lớn ở hải vực quanh đó, không chỉ có tu sĩ chúng ta mà cả đám Yêu tộc, Hải tộc cũng thường xuyên lui tới. Đảo chủ Khấp Mộc chân nhân là một tu sĩ Ly Hợp trung kỳ nhưng có quan hệ hòa thuận với nhị tộc còn lại, cho nên Lâm Hải Thành vô cùng phồn vinh...

Không may không lâu trước, đảo chủ nghênh đón Nguyên Khí Chi Kiếp lần thứ hai, mặc dù có chuẩn bị nhưng cuối cùng đã ngã xuống..." Lão giả nói chỗ này, trên mặt lộ ra vài phần ảm đạm, xem ra Khấp Mộc chân nhân này rất được lòng người. "A, vậy đảo chủ hiện tại là. . ." "Hồng Diệp tiên tử, chính là tôn nữ của Khấp Mộc chân nhân. Nghe nói vị nữ tiền bối này tư chất cực cao, niên kỷ còn trẻ mà đã là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả." "Ừm" Lâm Hiên gật đầu, chuyển sang đề tài khác.

Lại bay chừng hai ngày, rốt cục một hòn đảo xa xa nơi mặt biển ánh vào tầm mắt.

Lâm Hiên nheo mắt lại, thần thức của hắn không thể bao quát cả tòa đảo này, chứng tỏ chiều dài của nó vượt xa một ngàn dặm.

Tuy thế hắn đã cảm ứng được khí tức ẩn hiện của cấm chế. Có điều pháp trận vẫn chưa mở ra, không ít tu sĩ ngự khí ra vào đảo này.

Một tòa hùng thành cự đại ánh vào tầm mắt khiến hắn chấn động. "Thành nhỏ mà ngươi nói là đây sao?" Ngữ khí của Lâm Hiên có vài phần cổ quái. Theo lão giả nói, trước kia lão đã đến một số thành thị du ngoạn, Lâm Hải chỉ là một tòa thành nhỏ mà thôi.

Nhưng trước mắt lại không phải như vậy. Chỉ thấy tường thành dài tới chừng ba trăm trượng, được xây bằng từng khối đá nham thạch màu xanh dày nặng, cả thành lộ ra phong cách cổ xưa.

Mấu chốt là thành này được tu kiến bằng Thiết Thạch.

Ở Nhân giới cũng có Thiết Thạch nhưng số lượng không nhiều, tuy là đá nhưng độ cứng rắn của nó có thể so với Tinh Thiết.

Độ dày tường thành lại tới hơn mười trượng, nhìn qua dường như không thể phá vỡ.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 1210

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.