Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 390: Song tu cùng trị thương

Phiên bản Dịch · 4403 chữ

Lâm Hiên đã nghe rõ hai tiếng "phu quân" nhỏ như tiếng muỗi kia: "…Cầm Tâm, nàng đồng ý rồi sao?" Cầm Tâm hạ ngọc thủ, sắc mặt đỏ ửng, hai mắt không dám nhìn Lâm Hiên nhưng giọng nói ôn nhu lại vang lên: "Chẳng qua thiếp cũng xin nói cùng phu quân, không phải vì muội sợ chết nên mới dùng chuyện này để đổi lại sinh cơ…" "Cầm Tâm, nàng đừng nói nữa, ta… vi phu biết chứ" Lâm Hiên gãi đầu, lần đầu xưng hô thế này quả thực không quen. "Không, thiếp nhất định phải nói" Vẻ mặt Cầm Tâm lộ ra sự kiên định, muốn tỏ tấm lòng: "Thiếp đồng ý là bởi đã sớm yêu phu quân. Nếu là một người khác thì ta nguyện hồn phi phách tán chứ tuyệt không để hắn chạm vào một ngón tay ta" Lâm Hiên nghe xong thì nhẹ nhàng ôm Cầm Tâm vào trong ngực: "Ngốc, ta biết rõ tính cách của nàng, không bao giờ coi nàng là một nữ nhân tùy tiện, nàng không cần lo lắng như vậy" Cầm Tâm nhắm hai mắt, tựa đầu vào bờ ngực Lâm Hiên, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.

Hai người không nói tiếp mà chỉ lặng yên hưởng thụ cảm giác tuyệt diệu này. Qua thời gian một bữa cơm thì thanh âm ôn nhu của Cầm Tâm mới lại vang lên: " Phu quân. Có một việc thiếp thân lại phải hỏi cho rõ ràng" "Nàng nói đi" "Theo lời phu quân, khi âm dương điều hòa thì sẽ dùng bổn mạng chân nguyên truyền sang cho thiếp. Chàng mới tiến giai chưa lâu, nếu làm như vậy nhưng tám chính phần là cảnh giới sẽ bị hạ xuống, việc này…" "Ngốc nương, nàng bị thương nặng mà vẫn còn lo lắng cho ta làm gì?" Tuy Lâm Hiên cảm động, khẽ cười nói: "Chẳng lẽ nàng đã quên thời gian tại Tuyết Lâu Thành ta đã từng bế quan một đoạn thời gian sao, chẳng lẽ nàng không nhớ nguyên do vì sao ư?" Nghe trượng phu nói vậy, Cầm Tâm ngẩn ngơ một lát rồi sắc mặt mới giãn ra, mới cười lên: "Là thiếp quên mất, phu quân còn tuy luyện bí thuật đệ nhị nguyên anh, bổn mạng chân nguyên còn sung túc hơn đại tu sĩ bình thường" "Không sai, chẳng qua trong cơ thể ta còn có thêm một viên yêu đan" Tiếp theo Lâm Hiên liền kể lại sự tình ở Yêu Linh đảo. Tuy lời nói ngắn gọn nhưng Cầm Tâm vẫn mở to đôi mắt đẹp. Phu quân của nàng không chỉ kiêm tu chính ma mà còn cả công pháp tu yêu. "Cầm Tâm, hiện tại nàng đã hiểu rõ ta có song anh nhất đan, truyền sang cho nàng chỉ hao tổn một ít, chắc chắn không có gì đáng lo ngại. Huống chi…" Nói tới đây, Lâm Hiên tỏ vẻ trang nghiêm: "Nàng hiện đã là thê tử của Lâm Hiện này. Đừng nói lùi một cảnh giới, dù rơi xuống Ngưng Đan kỳ thì sao, cùng lắm là lần nữa tu luyện lại. Ta tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội cứu nàng, về sau nàng đừng nói những lời như vậy nữa" Cầm Tâm khẽ gật đầu, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Lần nữa nàng tựa đầu vào ngực Lâm Hiên. "Cầm Tâm …" Lần này đến lượt Lâm Hiên lên tiếng: "Khụ khụ… có lẽ chúng ta nên chữa thương trước?" Nghe vậy khuôn mặt Cầm Tâm đỏ bừng, đương nhiên biết rõ ý đồ của Lâm Hiên, hắn lo lắng cho thương thế của nàng là thật nhưng chỉ sợ cũng nhân cơ hội mà khi dễ nàng.

Chẳng qua biết vậy nhưng Cầm Tâm không hề có ý cự tuyệt. Trong lòng nàng cũng rất chờ mong. "Mong phu quân đoái thương…" Thiếu nữ nhẹ giọng lên tiếng.

Lâm Hiên khẽ nuốt nước miếng, nhẹ nhàng trút bỏ y phục trên người ái thê.

Da thịt như ngọc lại lần nữa hiện ra. Một tòa thiên thiên, vưu vật thế gian lồ lộ khiến Lâm Hiên mở rộng tầm mắt. "Phu quân" Cầm Tâm ngượng ngùng nhắm hai mắt, thanh âm lại mang vài phần oán trách. "Ha ha…" Lâm Hiên hít sâu mọt hơi điều chỉnh lại cảm giác. Ánh mắt thanh tỉnh hơn vài phần: "Cầm Tâm, vi phu dạy nàng một đoạn khẩu quyết, lát nữa trong lúc chữa thương còn cần nàng phối hợp." "Ưm." Cầm Tâm ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại xấu hổ vô cùng. Tên bại hoại này, muốn dạy thần thông thì vì sao không dạy trước lúc nàng thoát y. Lâm Hiên cũng không chú ý đến việc này, vừa rồi quả thực là hắn vô tình.


Tại một nơi khác có hai gã tu sĩ đang giao đấu với nhau đến lúc quyết liệt. "Sư huynh, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao?" "Hừ, tiện tỳ ám toán lão phu. Chẳng lẽ ngươi còn hy vọng bổn tôn buông tha cho ngươi?" Người lên tiếng là một lão giả tiên phong đạo cốt, chỉ là trên mặt đầy vẻ dữ tợn. Hai người này là tu sĩ Thiên Xảo Môn.

Sau khi bị hút vào không gian lốc xoáy thì tình đồng môn đã biến thành hận ý, ngươi sống ta chết. Đáng tiếc hai tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ sao có thể so với đại tu sĩ.

Lúc này nữ tử che mặt đã thụ thương nghiêm trọng, chỉ là hơi tàn mà thôi. "Sư huynh, nếu bỏ qua thì thiếp nguyện làm nô tỳ cho sư huynh, trọn đời nghe ngươi sai khiến" "Hắc hắc…" Lão giả âm hiểm cười, không hề bị đả động.

Thấy thế công của đối phương không hề chậm lại mà ngược lại càng thêm ác liệt, nữ tu che mặt vừa sợ vừa giận, giọng nói trở thành thê lương: "Họ Khương kia, tốt xấu gì chúng ta cũng có tình đồng môn, chẳng lẽ ta cả đời làm nô tỳ cho ngươi sai khiến còn chưa đủ sao? Ngươi không nên dồn ta vào chỗ chết?" "Sư muội nói thế sai rồi, nếu chúng ta không phải đồng môn thì lão phu đã để ngươi làm nô tỳ cho ta mà bỏ qua, nhưng bây giờ thì…" "Tại sao?" Nữ tu che mặt khó hiểu. "Ha ha, sư muội thông minh một đời mà nhất thời hồ đồ. Chúng ta đều là tu sĩ Thiên Xảo Môn, ngươi làm nô tỳ cho ta thì sau khi trở về ta sẽ ăn nói sao với tông chủ, đại trưởng lão, thậm chí là sư thúc? Chẳng lẽ bọn họ sẽ không truy cứu chuyện này? Đến lúc đó vi huynh còn có thể giữ ngươi lại sao? Chi bằng hạ sát ngươi luôn tại đây" "Sư huynh, là thiếp thân sai rồi, ngươi đại nhân đại đức hãy bỏ qua cho ta" Nữ tử nghe xong thì sắc mặt xám ngoét, ai oán vô cùng. "Hắc hắc, không được" "Được lắm lão thất phu. bổn tiên tử sẽ chờ ngươi trên đường xuống hoàng tuyền." Hai mắt nữ tu che mặt đầy oán độc. cả người bùng phát linh quang, máu tươi từ thất khiếu liên tục tràn ra, linh lực bốn phía cũng trở lên vô cùng hỗn loạn. "Tiện tỳ!" Tròng mắt lão giả co lại, trên mặt hiện vẻ bối rối. Không ngờ rằng đối phương tự bạo Nguyên Anh.

Lão nào dám coi thường. Vội tế ra một tấm thuẫn bài đồng thời thi triển Súc Địa Thuật lui nhanh về phía sau… Ầm… Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể nữ tu như tro bụi tan biến, lấy nơi nàng đứng làm trung tâm, một cơn lốc cuồng bạo nhanh chóng lan tràn.

Đáng sợ hơn nữa là giữa con lốc hóa hành một khuôn mặt quỷ, không, đây chính là khuôn mặt thật của nữ tu kia. Lúc này lớp khăn che mặt đã không còn, trên khuôn mặt đó là vô số vết sẹo chằng chịt dữ dằn.

Khương lão quái lúc này cũng giật mình không thôi. Chỉ kịp phun ra một ngụm tinh huyết lên tuấn thẫn bài. Trong khoảnh khắc cơn lốc kia đã nuốt trọn lão vào bên trong.


Tại một nơi khác… "Tiểu Đào, ngươi nói sao, Vô Định Hà này là hành cung của ta?" Khuôn mặt thanh tú của Nguyệt nhi đầy vẻ kinh ngạc.

Nàng đảo mắt xung quanh rồi lại thả thần thức thăm dò, trăm dặm đâu đâu cũng chỉ một màu xám xịt hoang tàn, ngẫu nhiên mới thấy một số cây dại. Nơi này là hành cung của nàng sao? "Tiểu thư người không nên lo lắng, Âm ty giới được gọi là hoàng tuyền địa phủ, cũng có núi đao vạc dầu nhưng không phải nơi nào cũng vậy." "Ồ.. Tiểu Đào, ngươi nói nhanh đi" Nguyệt nhi nghe vậy thì nhẹ nhõm thở dài. Nàng cũng không muốn ở nơi có hoàn cảnh âm u đáng sợ thế này. "Tiểu thư chắc chắn có nghe nói nơi Âm ty giới có lục vương cai trị, đương nhiên mỗi người đều nghe lệnh từ tiểu thư. Nhưng quyền uy của lục vương này quả thực rất lớn, Âm ty giới quả thực có những chỗ âm u kinh khủng. Chỉ là nơi ở của tiểu thư, Tu La chi cảnh lại không hề thua kém Linh giới" "Tu La chi cảnh…?" Nguyệt nhi cảm thấy tò mò. "Tu La chi cảnh có âm mạch là tốt nhất trong địa phủ, sông núi đẹp không sao tả xiết. cho dù là Linh giới cũng chỉ có vậy, tiểu tỳ dù chưa tới tiên giới nhưng nơi đó cũng không hơn được" Nói tới đây, tiểu Đào quay đầu đánh giá bốn phía: "Kỳ thực ban đầu Vô Định Hà này còn có một tên gọi khác là Thủy Tinh Cung" "Thủy Tinh Cung, cái tên này rất hay, có ý nghĩa đặc biệt gì không?" "Trong hành cung của tiểu thư có giữ không ít bảo bối. Đáng tiếc sau khi người chuyển thế đầu thai thì đại quân âm hồn trốn trở về Âm ty giới. Thủy Tinh Cung này cũng bị càn quét tàn phá. Vốn là nơi này rất đẹp, vậy mà hiện tại lại tiêu điều thế này" Thần sắc Tiểu Đào nhất thơi cũng trầm xuống: "Nhưng không sao cả, năm đó tiểu thư còn cất một bảo bối ở nơi này, chỉ chân tiên mới có thể khai mở phong ấn đó, đám gia hỏa Linh giới thì không thể nhận ra ảo diệu trong đó. Chẳng qua nếu tiểu tỳ nhớ không lầm thì đây là phong ấn có hạn chế thời gian, bây giờ hẳn đã mất đi cấm chế, vừa lúc tiểu thư có thể lấy lại bảo vật cũ" " Ồ, bảo vật gì vậy?" Nguyệt nhi hứng thú liền mở miệng hỏi. Nếu là vật do nàng lưu lại thì đâu cần khách khí, cho dù không cần thì đưa cho thiếu gia cũng tốt. "Tu La thần huyết!" "Tu La thần huyết? đó là thứ gì?" "Ha ha, nói đơn giản thì chính là một giọt máu mà kiếp trước người lưu lại" "Một giọt máu, vậy thì có ích lợi gì?" Nguyệt nhi ngơ ngẩn, lộ ra vài phần thất vọng. "Tiểu thư đừng quên kiếp trước người có thể sánh với chân tiên, trong máu có chứa tiên chi lực phong phú. Dùng nó thì tiểu thư kết anh chắc chắn không thành vấn đề" "Thật vậy sao?" Nguyệt nhi không để ý nhưng vừa nghe thì vui mừng như điên. Đối với tiểu nha đầu, không có gì hấp dẫn hơn chuyện có thể ngưng kết Nguyên Anh. "Tiểu Đào, ngươi có biết thần huyết đó ở nơi nào không?" "Tiểu tỳ đương nhiên biết rõ" Tiểu Đào ưỡn ngực, đắc ý lên tiếng.


Hiên Viên thành xuất hiện dị biến đã qua mấy canh giờ, vầng thái dương đã ngả về tây, màn đêm buông xuống.

Tại chính giữa thạch thất, mô hình thành Hiên Viên vẫn đang chuyển động, âm khí đặc quánh như mực, quang điểm đại biểu cho tu sĩ nhân yêu hai tộc đã biến mất rất nhiều. "Ha ha. Số tu sĩ ngã xuống đã cả chục vạn, mượn huyết nhục hồn phách của bọn họ đủ để khởi động tế đàn, giúp chúng ta thông tới Vô Định Hà". La gia lão tổ hưng phấn nói. "Lão tổ tông, tại sao không chờ thêm chút nữa. Nếu đám tu sĩ đó chết hết thì chẳng phải càng tốt sao?" Một lão giả mặt chữ điền xoa tay, đưa ra đề nghị.

" Lão lục, ngươi nên nghĩ rộng hơn. Tồn tại cấp cao của hai tộc đâu ngu ngốc đến vậy, thương vong lớn nhất đến lúc này đều là do đám tu sĩ tham lam tự giết lẫn nhau. Lúc này bọn họ đã tỉnh táo trở lại. Trường hỗn loạn này nếu khôi phục thì chúng ta còn có thể động thủ sao? Ngươi nói xem kết quả khi đó sẽ thế nào?" "Điều này…" Tu sĩ mặt chữ điền kia tỉnh ra: "Là đệ tử suy nghĩ không thấu đáo, lão tổ anh minh. Chúng ta hành động luôn bây giờ sao?" "Đúng vậy, thời cơ đã tới!" La gia lão tổ nói xong liền phất tay tế ra một cây phiên kỳ cổ quái. Đoàn người liền đồng loạt từ trong động phủ dưới lòng đất bay ra.

Rất nhanh, thành Hiên Viên đã xuất hiện trước tầm mắt chúng tu sĩ La gia.

Đáng chú ý nhất là năm quang trụ màu đen ghim thẳng vào nền trời. Đã trải qua hơn nửa ngày, âm khí phát ra ngược lại càng nồng đậm.

Ầm!

Tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào trong tai, lúc này cả thành Hiên Viên đã trở thành trường đồ sát. Tu sĩ yêu tộc, âm hồn thạch tượng hỗn loạn không ngừng.

La gia lão tổ thấy cảnh trước mắt thì tròng mắt cũng co rụt. Hơn mười vạn tu sĩ hỗn chiến, nếu không tận mắt chứng kiến thì không thể tưởng tượng được.

Tiếng nổ vang đến tận trời, mặc dù thái dương đã lặn nhưng hào quang phát ra từ các loại thần thông vẫn khiến vùng phụ cận sáng rực rỡ như ban ngày.

Độn quang chậm lại, đoàn người La gia cách cửa thành chỉ còn bảy tám trượng. Một tu sĩ phía sau khẽ phất tay phóng ra một đạo truyền âm phù bí chế.

Sau khoảng một tuần trà, phía dưới có vài đạo độn quang bay tới nơi này. "Tham kiến lão tổ" Tổng cộng có bảy Nguyên Anh kỳ tới, cầm đầu là một đồng tử thân cao chưa tới ba tấc, bộ dạng giống như tiểu hài tử bảy tám tuổi.

Trước ngực hắn có mặc một chiếc yếm thêu hình một con cá chép, trên cổ đeo vòng vàng, trên cổ tay cổ chân cũng có chuông nhỏ vang theo tiếng gió.

Hình tượng này không khác những bức tranh đồng tử được lưu truyền trong thế tục; chẳng qua hắn lại là một đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Đừng nhìn bộ dạng đáng yêu của đồng tử này mà lầm. Kẻ này độc ác nổi danh tại La gia. Hắn là Huyết La đồng tử, trong mấy trăm năm qua có đến mấy ngàn tu tiên giả chết trên tay hắn.

Đương nhiên, gặp La gia lão tổ thì Huyết La đồng tử cũng không dám tỏ ra ngạo mạn. "Miễn, lão tam không cần đa lễ. Kế hoạch của chúng ta thành công thì ngươi xứng đáng nhận công đầu." Tâm tình La gia lão tổ rất tốt, vẻ mặt cũng ôn hòa tán dương đồng tử. "Đa tạ lão tổ khích lệ. Mọi việc thuận lợi là nhờ lão tổ lo nghĩ chu toàn, vãn bối chỉ phụng mệnh chấp hành mà thôi" Huyết La đồng tử cũng không bỏ qua cơ hội vỗ mông ngựa La gia lão tổ. "Ừm, đám tu sĩ cấp thấp lẻn vào trong thành đã an toàn rời đi rồi chứ?" "Lão tổ yên tâm, trước khi bổ xung tinh thạch vào trận nhãn thì tiểu chất đã an bài các đệ tử rút lui. Qua nửa ngày thì bọ chúng đã cách xa thành Hiên Viên mười vạn dặm" "Ừm, như vậy là tốt nhất. Cho dù lần này kế hoạch của chúng ta thành công thì đám cao tầng của thất phái sẽ đoán ra La gia ta đứng sau. Đệ tử cấp thấp không có bao nhiêu chiến lực nhưng lại đảm bảo phồn vinh của gia tộc sau này, nhất định phải giúp bọn chúng trốn đi. Chỉ cần đoạt bảo thành công, chúng ta sẽ không lo lắng đến việc bảy đại tông môn trả thù" Sau khi hội hợp cùng Huyết La đồng tử, nhân số La gia đã lên tới hơn hai mươi người. Đây là bộ phận tinh nhuệ, La gia lão tổ không e ngại mà được ăn cả ngã về không. "Đi!" La gia lão tổ vung tay, thống lĩnh chúng đệ tử bay thẳng vào trong thành. Chỉ là lúc này lại có thanh âm nghi hoặc vang lên: "Lão tổ tông, chúng ta đi vào có bị âm hồn và thạch tượng kiến trúc công kích không?" "Cửu nha đầu không cần lo lắng, lão phu đã sớm chuẩn bị trước việc này. Đây chính là pháp môn mà Thiên Sát Minh Vương sử dụng, mà chúng ta đều có huyết thống của Minh Vương, tuy rằng mỏng manh nhưng sẽ không bị âm hồn quỷ vật trong trận pháp tấn công" "Ra là vậy" Các tu sĩ La gia nghe thì cũng thở dài một hơi. Theo sau tất cả theo sát La gia lão tổ bay vào trong thành.

Lúc này La gia lão tổ đã tạm thời thu liễm khí tức xuống Nguyên Anh trung kỳ.

Vừa vào thành, đoàn người La gia trực tiếp tiến về trung tâm thành, phủ thành chủ kỳ thực chính là thông đạo tới Vô Định Hà.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền tới bên tai, nơi nơi tràn đầy máu tanh, giết chóc điên cuồng. Chỉ là hai tộc không tên nào ngu ngốc đi trêu chọc vào một đội ngũ tu sĩ thần bí như vậy.

Hơn hai mươi lão quái Nguyên Anh kỳ tụ tập một chỗ, đủ để khiến người kinh hãi. Thậm chí có không ít người phán đoán đây là viện quân do trưởng lão hội thành Hiên Viên cử tới.

Như hỗn loạn nơi này không thể duy trì lâu hơn. Những người tiếp tục lưu lại giết người đoạt bảo đã không còn nhiều lắm. Chỉ là những kẻ này đều tự cho mình là thông minh, không những không ngừng tay mà còn trở lên điên cuồng hơn.

Đương nhiên không phải tất cả tu sĩ đều nghĩ như vậy. Một đại yêu thú Hóa Hình hậu kỳ mơ hồ cảm thấy bất ổn.

Đây là một quái vật đầu giao thân người, toàn thân được bao trùm bởi những chiếc vảy kim sắc, trên đó còn có một đoàn liệt hỏa quanh thân.

Hỏa Giao Vương!

Lúc này hắn vừa diệt xong một đám tu sĩ vây công, vừa lúc nhìn thấy đoàn tu sĩ La gia đi ngang qua.

Tròng mắt Hỏa Giao Vương khẽ co lại, nhiều lão quái vội vã đi thành đoàn như vậy dường như là có mưu đồ gì đó.

Vừa nghĩ tới đây, đối phương như cảm giác được ánh mắt của hắn. Một lão giả độ hơn lục tuần quay đầu lại, vừa tiếp xúc với ánh mắt này thì cả người Hỏa Giao Vương trở lên lạnh toát.

Hướng đi của đối phương là trung tâm thành Hiên Viên. Lại liên tưởng đến yêu vật thạch tượng xuất hiện hôm nay, Hỏa Giao Vương chần chừ không dám đi theo.

Rất nhanh, khu kiến trúc đồ sộ nhất thành Hiên Viên đã hiện vào trong mắt. Đây là một tòa thạch điện cực lớn do cự thạch mấy vạn cân tạo thành, khí thế phi phàm. "Lão tổ, đây là Hiên Viên điện sao?" Vẻ mặt La Tử Sơ ngưng trọng hỏi. "Đúng vậy, tại thời viễn cổ chúng ta gọi nơi này là tiểu Hoàng Tuyền lộ" La gia lão tổ chậm rãi nói. "Tiểu Hoàng Tuyền lộ?"La Tử Sơ ngẩn ngơ: "Vì sao lại có thêm chữ tiểu?" "Hoàng Tuyền lộ chính thức là nơi đi thông đến Âm Ti địa phủ, mà tiểu hoàng tuyền lộ lại đi thông đến hành cung của Tu La vương. Được rồi, không nhiều lời nữa, cứ theo kế hoạch mà làm" La gia lão tổ nói xong thì từ không trung đáp xuống dưới đất, chúng đệ tử La gia vội vàng theo sau.


Cùng lúc đó tại một động phủ ở Vô Định Hà, có một đôi nam nữ đang say nồng động phòng hoa chúc, phiên vân phúc vũ đủ một ngày một đêm.

Thân là tu sĩ hậu kỳ nhưng Lâm Hiên cũng mệt mỏi toàn thân lưng đau ê ẩm.

Không ngờ thương thế của Cầm Tâm rất nghiêm trọng, dùng phương pháp song tu nói thì đơn giản nhưng thực tế lại vô cùng khó khăn, thời gian tiêu hao còn nhiều hơn mấy lần. Cũng may trời không phụ lòng người, sau một thời gian khổ cực Lâm Hiên chính thức kéo được nàng trở về từ Quỷ Môn Quan.

Thương thế của Cầm Tâm lúc này đã hồi phục phần lớn. Một ngày một đêm hưởng hết mọi loại ôn nhu trần gian nhưng sắc mặt Lâm Hiên lúc này trở lên bơ phờ. "Phu quân không sao chứ?" Cầm Tâm thân không mảnh vài che thân dựa đầu vào ngực Lâm Hiên, hạnh phúc đã thay thế cho chút xấu hổ ban đầu. Dù sao một ngày một đêm cùng phu quân làm đủ trò hoang đường thì cần gì tiếp tục làm bộ. "Ta cần đả tọa một chút." "Ưm, để thiếp giúp phu quân mặc y phục" "Ha ha, thôi việc này cứ để vi phu tự làm" Hai người là song tu đạo lữ nhưng Lâm Hiên không có thói quen để nữ tử giúp mình mặc y phục. Hắn khẽ phất tay lên, linh quang lưu chuyển, phút chốc trên người đã xuất hiện một bộ thanh sam.

Tiếp theo Lâm Hiên lấy ra mấy bình ngọc. Phục đan rồi bắt đầu đả tọa khôi phục chân nguyên. "Thiếu gia sao còn chưa ra?" Ở ngoài thạch động, một nữ tử dung mạo khuynh quốc khuynh thành đang nắm chặt hai tay, vẻ mặt lo lắng buồn bực, nàng đã đợi ở đây hai ngày rồi.

Nàng nhìn khắp bốn phía, không ngờ rằng trăm vạn năm trước nơi đây lại là hành cung của mình.

Tu La thần huyết gì đó nhất định phải lấy được.

Nghĩ tới đây, hai tay Nguyệt nhi nắm lại càng chặt. Tiếp theo nàng nhìn về phía động phủ, khẽ thở dài một hơi.

Thiếu gia của nàng điều gì cũng tốt, chỉ là quá hoa tâm a!

Vẻ mặt Nguyệt nhi thoáng lộ vẻ u oán, lúc trước tiểu nha đầu sốt ruột nên từng lén thi triển thần thông nhìn trộm bên trong.

Sắc mặt nàng đỏ bừng, trống ngực đập rộn rã vội thu hồi thần thông.

Nhưng tiếp sau, nàng lại không nhịn được tò mò mà lén nhìn thêm vài lần. Lúc này vẻ mặt tiểu nha đầu đỏ ửng như gấc, cũng có thêm vẻ ủy khuất. "Thiếu gia phong lưu…" Chợt tiếng động ầm ầm truyền vào trong tai, cửa động phủ chậm rãi mở ra. "Thiếu gia!" Nguyệt nhi thấy khuôn mặt quen thuộc, vẻ mặt Lâm Hiên có điểm khó coi. Đã biết rất rõ tâm ý của Nguyệt nhi đối với mình, hiện lại xảy ra sự việc với Cầm Tâm, Lâm Hiên có chút thấp thỏm trong lòng. Hắn sợ tiểu nha đầu tức giận.

May mắn là vẻ mặt Nguyệt nhi vẫn tươi cười. "Phù!" hắn như trút được gánh nặng trên vai.

Biến hóa này đã lọt vào mắt Cầm Tâm, chẳng qua nàng cũng không thể ghen, bởi đã sớm biết rõ sự tồn tại của Nguyệt nhi, tuy phu quân cùng nha đầu kia danh nghĩa chủ tớ nhưng kỳ thực đã có tình cảm nam nữ sâu đậm.

Nếu nói khó nghe một chút, đặt lên bàn cân so sánh thì nàng vẫn không thể bằng được tiểu nha đầu kia.

Hai trăm năm mưa gió, Nguyệt nhi luôn sát cánh bước đi cùng phu quân. Cho nên Cầm Tâm biết rằng, muốn gắn bó cùng phu quân thì chỉ còn cách đối xử thật tốt với Nguyệt nhi. Nguồn truyện: Truyện FULL Coi nàng là tỷ muội tốt nhất, sủng ái nàng, hòa thuận cùng Nguyệt nhi để đạt được hạnh phúc mỹ mãn cùng phu quân. Nàng tin tưởng nếu thực tình đối đãi với Nguyệt nhi thì đối phương cũng sẽ đối đãi tốt với mình.

Khi thấy Nguyệt nhi nhào vào trong lòng Lâm Hiên thì Cầm Tâm không chút bất mãn, mỉm cười đứng một bên chờ đợi.

Qua một tuần trà, Lâm Hiên mới nhớ phải nói với tiểu nha đầu về việc của Cầm Tâm.

Cầm Tâm hiện là đạo lữ của hắn, đương nhiên phải giới thiệu nhưng lúc này Lâm Hiên không biết nên mở miệng thế nào. "Phu quân, chàng cứ rời đi một lát, để thiếp cùng nói cùng Nguyệt nhi muội muội" Lúc này Cầm Tâm tinh tế mở miệng. "…" "Phu quân yên tâm, chẳng lẽ còn sợ thiếp bắt nạt Nguyệt nhi muội muội sao?" Lâm Hiên gật đầu, hóa thành một đạo kinh hồng bay về bầu trời phía xa.

Bạn đang đọc Bách Luyện Thành Tiên của Huyền Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kummo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 20
Lượt đọc 1108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.