Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

12:huyết Tộc Phượng Thiên Xích

1820 chữ

Trên một con đường trong khu chợ đêm của thành Sử Lai Khắc.

Bạch Dạ một tay cầm danh sách đồ cần mua, tay kia thì lại nắm lấy Thiên Xích.Cả hai bắt đầu đi mua một ít đồ dùng hằng ngày.

Không thể để con gái người ta mang đồ nặng được, Bạch Dạ xung phong nhận việc xách đồ.Dù gì cũng có Tứ Linh Không Gian, mua được cái gì quẳng hết vô đó.

Nhưng rất nhanh Bạch Dạ liền hối hận nặng nề, quả thật phái nữ trời sinh liền thích đi shopping, kể cả là một bé gái 6 tuổi cũng vậy.

Chỉ thấy nàng hết chạy đông rồi lại chạy tây. Hết nhìn cái này rồi lại đến cái kia. Nàng vui vẻ chạy từng quầy hàng một, có lẽ đã rất lâu rồi nàng mới vui vẻ đến vậy.

Tuy rằng không phải xách đồ nhưng phải chạy theo nàng cả dãy phố, Bạch Dạ sắp mệt chết rồi.Nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt kia, Bạch Dạ cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Ít nhất là nàng thấy vui, vậy là được rồi ! Bạch Dạ mỉm cười nghĩ đến,bước chân lại nhanh hơn đuổi theo người kia.

Mãi đến tận gần 10 giờ tối, Bạch Dạ mới gọi Thiên Xích quay về.

“Chúng ta đi đâu vậy ?”Trên đường, Phượng Thiên Xích đi theo sau hỏi Bạch Dạ.

“Về nhà”Bạch Dạ nói nhưng trong lòng lại bổ sung thêm vài chữ “của chúng ta”

Vẫn còn quá sớm, chờ nàng lớn một chút rồi cưới nàng về luôn, giờ thì bồi dưỡng tình cảm đã ! (Ta viết tới đây mới suy nghĩ mình có phải là lolicon không ?)

Bạch Dạ vô sỉ nghĩ đến, hoàn toàn không hề để ý đến khuôn mặt hạnh phúc mà đỏ hết cả lên của cô nàng.

Nàng thật sự rất vui, cuối cùng cũng có người quan tâm nàng, sáu năm tuổi thơ của nàng rật sự rất tồi tệ, hầu như không cảm nhận được chút tình cảm nào phát ra từ những người tại nơi đó,tưởng chừng hết thảy hạnh phúc trên trần đời đều không có phần nàng. Nhưng nàng lại cảm nhận sự quan tâm, yêu thương, che chở từ con trai xa lạ này.

Trong lúc vô tình, Bạch Dạ đã hoàn thành bước đầu tiên trong công cuộc tán gái của hắn.

“Này, tại sao lúc nãy ngươi lại cắn ta ?” m thanh của Bạch Dạ truyền tới, Thiên Xích nghe vậy hơi run lên, mím môi không nói. Nàng nghĩ đến sự ham muốn kì lạ của mình đối với máu, kể từ khi nàng thức tỉnh vũ hồn mười ngày trước thì cái ham muốn đó càng mãnh liệt hơn nhiều.

Làm sao, làm sao bây giờ ? Ta không nên nói dối hắn, dù gì hắn đã cứu ta ? Nhưng lỡ hắn biết rồi lại căm ghét ta thì sao ?

Thiên Xích tâm loạn như ma, nàng không muốn lừa dối hắn nhưng nàng lại sợ khi hắn biết được lại rời xa nàng, không muốn mất đi chút ấm áp duy nhất.

“Ngươi không sao chứ ? Sao run bần bật thế kia ? Hay là ngươi lạnh ?” Nói rồi Bạch Dạ đưa tay quơ lấy cái áo khoác trên người mà choàng lên cho nàng. Cánh tay hắn vòng qua đầu nàng, khuôn mặt không tự chủ được kéo gần về phía Thiên Xích.

Nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Bạch Dạ, Thiên Xích gương mặt hồng lên, nàng kéo lấy mép áo của hắn, ngượng ngùng nói ra:” Ngươi hãy hứa không được rời bỏ ta, được không ?”

Nàng không biết lời nói này khiến tim ai đó đập thình thịch, bởi vì không chỉ có Thiên Xích nhìn khuôn mặt của hắn, Bạch Dạ cũng khắc ghi khuôn mặt của nàng vào tim. Khuôn mặt đỏ bừng của nàng cùng lời nói ngượng ngùng của nàng kích hoạt thuộc tính lolicon của Bạch Dạ.

“Không ! Cả đời cũng không !” Bạch Dạ chắc nịch nói ra.

“Cho dù ốm đau hay bệnh tật…”

“Cho dù giàu nghèo phân biệt…”

“Cho dù âm dương chia lìa…”

“Cho dù cả thế giới quay lưng lại với ngươi…”

“Cho dù khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời đến…”

“Thì ta, Bạch Dạ ! Với lời thề trân trọng nhất ! Sẽ luôn luôn là bạn(ta mém chút viết mẹ chữ “đời”) của Phượng Thiên Xích”

Phượng Thiên Xích mặt đỏ tai hồng nghe lời nói hùng hồn gần như là lời cầu hôn của Bạch Dạ mà tim đập nhanh chóng mặt.

“Không...không cần đến mức như vậy đâu, chỉ cần ngươi đừng ghét ta là được rồi” Cô bé mới biết rung động lần đầu nói ra.

Nhìn khuôn mặt đỏ hồng như quả cà chua gần trong gang tấc mà Bạch Dạ thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thật sự quá đáng yêu !

Kiếp trước ấn tượng của Bạch Dạ đối với Xích Thiên luôn luôn là một người chị,hay một người mẹ quan tâm hắn,khuôn mặt hiền hòa khiến hắn luôn cảm thấy yên bình, giờ thấy Thiên Xích lộ ra vẻ mặt như vậy liền có một cảm xúc rất lạ, nhưng Bạch Dạ không ghét nó chút nào.Bạch Dạ mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt trìu mến không che dấu chút nào, người kia quay đầu đi, không dám nhìn mặt hắn.

Đừng nói con gái rơi vào lưới tình IQ hạ thấp, ngay cả con trai cũng vậy, bằng chứng rõ ràng nhất là tên lolicon Bạch Dạ này đây.Nếu để những người quen của hắn ở kiếp trước mà thấy vẻ mặt yêu thương của hắn hiện ra trước một bé gái 6 tuổi thì kết cục sẽ có bao nhiêu viên đạn găm vào người hắn chả ai biết được.

Trong lúc Bạch Dạ đang đờ ra, Thiên Xích nhẹ giọng mở miệng:”Từ nhỏ, ta luôn bị xa lánh bởi tất cả mọi người, kể cả cha mẹ ta cũng vậy, họ xem ta như không khí, ta luôn thấy lạc lõng giữa chính nơi gọi là “nhà”, tất cả là bởi vì ham muốn đặc biệt với máu của ta, ta luôn bị hấp dẫn bởi máu người, động vật. Chính ta cũng không biết vì sao lại như vậy. Đặc biệt là khi vũ hồn của ta thức tỉnh lúc mười ngày trước.Huyết Ngục, ra đi”Thiên Xích gọi ra vũ hồn của mình, một thanh đao màu máu xuất hiện trên tay nàng.

(https://www.google.com.vn/search?q=crimson+avenger&source=lnms&tbm=isch&sa=X&ved=0ahUKEwjh7-TmnvDVAhWCfbwKHUwbCcoQAUICigB&biw=1366&bih=663#imgrc=MO6fDhLu97tdM:)

Vừa thấy vũ hồn của Thiên Xích, Bạch Dạ liền ngẩn ra vì giọng của Chu Tước vang lên trong đầu hắn:

“Ra là thế, cô bé này là người của Huyết tộc,theo ta biết thì những tộc nhân của Huyết tộc có khả năng hấp thụ máu của hồn thú từ đó tăng cường sức mạnh của bản thân,vũ hồn của họ không khác gì người thường, khả năng hấp thụ máu dường như là thiên phú tự nhiên đến từ huyết mạch của họ mà không phải là ảnh hưởng từ vũ hồn,còn vụ khí tức quen thuộc từ người này thì ta nghĩ thì dòng họ của nàng đã từng dung hợp máu của Phượng Hoàng. Có lẽ cô bé này là truyền nhân cuối cùng của Huyết tộc”

Bạch Dạ nghiêm túc nghe Chu Tước nói, đến cấu cuối cùng thì hắn có chút không hiểu nói:”Tại sao lại là “cuối cùng” ? Chẳng lẽ Huyết tộc đã biến mất ?”

“Không khác gì lắm, Huyết tộc có khả năng hấp thụ máu của hồn thú từ đó khiến bản thân mạnh lên,họ quá imba nên những kẻ khác sinh lòng ghen ghét,chính thiên phú hấp thu máu từ trong huyết mạch khiến họ bị vây đánh và diệt tộc, từ đó tộc nhân của Huyết tộc còn sống sót chỉ còn rải rác trên đại lục, Huyết tộc cũng bị lãng quên trong dòng thời gian.”

“Như vậy thì tại sao trên người nàng chỉ có mùi của Phượng Hoàng mà không có thêm những loại khác ?”

“Máu của Tứ Linh vô cùng cao quý, nó dường như bài xích tất cả những loại máu khác, trong lịch sử không thiếu những kẻ ngu ngốc cố gắng dung hợp máu của của một con hồn thú vào thân thể đã có sẵn máu Phượng Hoàng và kết quả là sự xung đột của hai dòng máu, cuối cùng kẻ đó bạo thể mà chết” Chu Tước nói đến đây thì hừ lạnh.

“Những tộc nhân của Huyết Tộc thực sự quá mạnh mẽ, họ cso thể trở nên mạnh hơn kể cả khi không cần lên cấp, hấp thu hồn cốt hay cả hồn hoàn, sức mạnh hấp thu được từ hồn thú gần như bù đắp hết những thứ đó.Nếu trong trường hợp cùng cấp, hồn cốt như nhau thì tộc nhân của Huyết Tộc là vô địch.Và điều đặc biệt nhất là họ có khả năng tăng tiến sức mạnh kể cả khi đạt đến Phong Hào Đấu La, để làm được điều đó thì chỉ có vũ hồn song sinh mới làm được.Thiên phú của họ thật sự quá mạnh mẽ”

“Thế thì tại sao họ lại bị diệt tộc ? Họ đã mạnh thế kia cơ mà ? Đáng lĩ thì tất cả hồn sư không là đối thủ mới đúng”Bạch Dạ nghi ngờ.

“Nếu chỉ là trận chiến của các hồn sư thì họ thắng chắc, nhưng nếu như có sự góp mặt của….hồn thú thì sao ? Hay là cả một đợt thú triều ?”

Câu nói này của Chu Tước khiến Bạch Dạ im lặng, Chu Tước (và con tác) cũng không cần giải thích gì thêm.(chủ yếu là ta lười)

Bạch Dạ cũng không nghĩ tới thân thế của Thiên Xích lại kinh khủng như vậy. Hắn nhìn về phía cô bé vẫn đang tránh ánh mắt của hắn. Bàn tay hơi run nắm chặt lấy nhau, nhìn nàng như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi.Làm gì có phong thái của một Huyết Tộc hùng mạnh ?

Bạch Dạ kéo nàng lại gần, “hung ác” nói:”Ta rất đáng sợ à ?”

“Không không không không hề !”Thiên Xích liên tục lắc đầu.

“Ở với ta nhé”Bạch Dạ nói một câu khiến Thiên Xích ngẩn ra.Nàng chần chờ hỏi lại:

“Có được không ?”

Bạch Dạ không nói gì, chỉ dẫn nàng về nhà.Người kia cũng ngoan ngoãn bước theo, thanh Huyết Ngục đã biến mất từ lúc nào.Chỉ để lại một màn đếm bao phủ hai bóng người bước về phía một căn nhà nhỏ trên ngọn đồi.

Cả hai sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

The end

Bạn đang đọc Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.