Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

11:mối Tình Đầu

3015 chữ

Trên một con đường phồn hoa của thành Sử Lai Khắc

Nơi đây là khu chợ đêm cực kì nổi tiếng tại thành Sử Lai Khắc, nếu bạn là một khách du lịch mà không thức cùng khu chợ này thật sự là một sự đáng tiếc bởi vì chưa đến đây coi như là ngươi chưa đến Sử Lai Khắc.

Có gần nghìn loại mặt hàng được bán ở đây, từ những thứ như trang sức, mĩ phẩm, quần áo,... cho đến những thứ như kì trân dị thảo, hồn cốt,... tất cả những loai hàng kì lạ thiên kì bách quái đều có tại khu chợ đêm này.

Có thể nói, hàng bán ở đây trừ bỏ những thứ mà ngươi không nghĩ tới được thì tất cả đều có!!

Bạch Dạ nhìn những mặt hàng muôn hình vạn trạng mà hoa hết cả mắt.Đây là lần đầu tiên hắn tới nơi phồn hoa như thế này, kể cả kiếp trước lẫn kiếp này.

Bạch Dạ yêu thích sự yên tĩnh của căn nhà gỗ trên đồi, nhưng không có nghĩa là hắn ghét sự phồn hoa náo nhiệt của nơi này, hắn được thấy những điều mà kiếp trước chưa bao giờ thấy.

Bạch Dạ bị hấp dẫn bởi mùi thơm từ một cửa hàng xiên nướng gần đấy. Những miếng thịt đang kêu xì xèo phía trên lò than hồng, mùi hương thấm đượm lòng người.

Bạch Dạ nuốt nước bọt, đôi chân nhanh chóng bước tới bước tới chỗ quầy hàng.

“Cho 3 xâu đi ông chủ.”

Hắn lấy 2 xâu Heo Than Hồng và một xâu Mực Vũ Bão, tuy hai cái tên có vể như là một tên phê cần nào đó đặt cho,nhưng Bạch Dạ cũng không quan tâm, đưa cho ông chủ tiền rồi cầm lấy hai xâu thịt nóng hổi mà nhai.Cảm nhận xâu thịt trong mồm,hắn lẩm bẩm đánh giá:

“Chất thịt không tệ, nướng hơi cháy một chút nhưng đậm vị than, nhai vào hơi cay dễ kích thích sự thèm ăn của thực khách.Còn miếng mực, tuy đã nướng chín nhưng vẫn vẫn còn dai, nhưng kì lạ là càng dai, càng nhai, lại thấy càng ngon, hương vị hơi mặn mang đậm hương vị của biển khơi, ngon !”

Bạch Dạ lại tiếp tục đi ăn thêm hai xâu Gan Ngỗng Càn Khôn cùng một phần Thịt Gà Xông Hơi(Thịt gà hấp lá chanh í mà)

Vẫn chưa hết thòm thèm nhưng cái bụng đã căng phồng lên không cho phép hắn ăn thêm gì nữa, hắn từ bỏ ý đinh quẩy hết cả khu ăn uống nhưng đành từ bỏ ý định.

Hắn dự định đi tìm một ít chăn nệm để ngủ vì ngôi nhà chẳng có gì ngoài một chiếc giường gỗ đơn sơ,còn phải mua thêm một số đồ dùng trong nhà. Lẩm nhẩm cũng hơn 10 món.

“Từ nãy đến giờ cũng hơn nửa tiếng, đi vòng vòng mua đồ cũng hơn tiếng rưỡi, về nhà còn phải don dẹp rồi mới ngủ được, đêm nay ngủ muôn rồi đây, aiiii” Bạch Dạ thở dài, bỗng vành tai hơi rung, hắn nghe được một giọng khàn khàn từ một con hẻm gần đó.

“Hà, lần này chúng ta lại kiếm được một con bé xinh tươi, chắc chắn sẽ được nhiều tiền lắm đây” Rồi hắn lại trầm thấp cười.

“Đại ca, con bé này mới có 6 tuổi, không biết có bán được giá không nhỉ” Một giọng nói khác lại vang lên.

“Thằng ngu này, chỉ là mĩ nhân thì đâu mà chả có ? Nhưng tiểu mĩ nhân thì không phải dễ tìm, bọn có tiền đặc biệt yêu thích những đứa như này” m thanh khàn khàn lại vang lên, trong giọng nói vẻ đắc ý không giấu đi đâu được.

Bọn buôn người ?

Bạch Dạ đứng dựa vào tường ở đầu con hẻm, hắn nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của chúng, hắn nhíu mày, lặng yên gọi ra vũ hồn, chuẩn bị đưa hai mạng người rời khỏi nhân thế.

“Ai đó ?” m thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng của một tên mập, gương mặt âm trầm, hắn cực kì bất ngờ khi thấy một đứa bé với một thanh đao hướng về phía hắn mà tấn công.Thân ảnh đứa bé quỷ dị, trong một phút giây tên mập không thể nhìn thấy thân ảnh của Bạch Dạ.

Ẩn Thân ! Bạch Dạ đang test thử Hồn Kĩ đầu tiên của hắn.

Tên mập thấy thanh đao từ từ phóng to lên, mục tiêu là cổ của hắn.

Không được !

Hắn nhanh chóng nhảy ngược ra sau, phản ứng rất tốt nhưng lưỡi đao đã “nhẹ nhàng” để lại trên sườn hắn một vết thương.Tuy nói là nhẹ nhàng nhưng đã khiến máu thấm đỏ một phần áo của hắn.

Tên mập một tay ôm ôm vết thương, hắn quát:”Xích Đồng”(Dợi xích bằng đồng chứ không phải mắt đỏ đâu nhá). Bên tay còn lại của hắn xuất hiện một sợi dây xính dài, đồng thời còn có một hồn hoàn màu vàng bay lên phía sau lưng hắn.

Hồn sư ? Bạch Dạ hơi nhíu mày, đối thủ cùng cấp nên hắn phải cẩn thận hơn.

Vũ hồn xuất hiện khiến tên mập lấy lại tự tin, tập trung hồn lực vào tay mà dùng lực vung xích.

Leng Keng Leng Keng

m than chói tai vang lên không ngừng nhưng không hề ảnh hưởng tới Bạch Dạ, chỉ thấy đôi mắt lóe lên một tia sáng nhẹ nhẹ,tầm mắt hắn tập trung vào chân của đối thủ.

Thông qua nội tại của hồn kĩ thứ nhất mà Bọ Hướng Hồn mang đến, hắn thấy một luồng sáng tập trung vào đôi tay và thân trên rất nhiều như phần thân dưới vốn là nơi trụ lực lại chẳng có bao nhiêu.

Đây chính là “Đôi mắt” của Bọ Hướng Hồn !!

Bạch Dạ cảm thán nhưng hành động vẫn không trì trệ chút nào, hắn dung nhập vào trong luồng hồn lực tự nhiên, từ đó gia tốc đồng thời “tiện đường’ chém vào chân tên mập.

Vết chém không sâu lắm, Bạch Dạ đầy hứng thú nhìn tên mập, như một tên thợ săn đùa giỡn con mồi đang vùng vẫy.

Bởi vì là trận chiến với một hồn sư cùng cấp nên hắn cũng không muốn kết thúc quá nhanh. Hắn cũng nhìn ra khả năng chiến đấu của tên này quá nát, căn bản không đáng làm đối thủ, thế là hắn nổi hứng vờn chút xem sao, hắn vẫn chưa biết hồn kĩ của tên này ra sao a.

Như nhận thấy ánh mắt khinh thường của Bạch Dạ, tên mập cắn răng nhịn đau từ cả hai vết thương,đôi mắt oán độc mà hét:”Đệ nhất hồn kĩ, trói buộc !”

Bạch Dạ buồn bực, có cần phải hét lên vậy không ? Tưởng mi ngầu lắm à ? Hay là ta cũng hét lên cho ngầu nhỉ ? Nhưng hồn kĩ đầu tiên của ta chưa có tên a, tên gì vừa hay vừa ngầu nhỉ ? Chẳng lẽ chỉ lấy “Ẩn Thân” ?

Đang suy nghĩ, đao của Bạch Dạ đã bị dây xích quấn lấy, tên mập cười ha hả:”Ngươi đừng hòng thoát, để xem ta làm thịt ngươi ra sao !!”

Bạch Dạ nhếch môi,khinh miệt nói ra hai chữ:”Quá chán”. Rồi hắn tập trung hồn lực vào tay, chân rồi vặn eo. Đồn thời vung đao lên trời. Hắn dùng lực lớn vô cùng, tên béo cũng không chịu được lực kéo mà bay lên trời.

“Lên rồi !! Lần đầu ta thấy heo bay luôn đó” Bạch Dạ than thở nhìn cảnh con heo bay dưới ánh trăng, khung cảnh quá đẹp khiến con tác éo muốn nói gì thêm.

“Giờ thì ! Xiên thịt heo !” Bạch Dạ hét lên (mi tưởng mi ngầu lắm à ?), thân hình hắn men theo những dòng hồn lực tự nhiên trong không khí mà bay theo, xiên đao vào người tên mập khiến máu văng tung tóe.

Kiểu này chắc khỏi ăn đồ xiên nữa ! Bạch Dạ buồn bực nghĩ đến.

Hắn bỏ qua tên đồng bọn của tên mập đã sợ mất mật, hướng về phía cô bé bước đến.Bỗng, hắn hét lên đầy bất ngờ

“Xích Thiên !?!!” Trong giọng tràn đầy bất ngờ,ngỡ ngàng cùng một chút… bối rối.Từng dòng kí ức trôi qua đầu hắn, bỗng mắt hắn hơi nóng lên.

Cô bé dường như không nghe thấy lời Bạch Dạ,cô lẩm bẩm:”máu...máu….máu”. Cô nhìn về phía Bạch Dạ, dường như bị kích thích bởi mùi máu, cô bước về phía hắn, kề môi lên cổ Bạch Dạ.

Bạch Dạ đang ngẩn ngơ thì bị hành động của cô gái làm cho sững sờ, bỗng một cơn đau nhói từ cổ truyền đến. Quay đầu lại, thì thấy cô đang... cắn hắn !?!!

Bạch Dạ mặc cơn đau truyền tới từ cổ, hắn đang chìm vào những dòng suy nghĩ.

Nếu như nói về việc làm khiến hắn hối tiếc nhất kiếp trước, đó là không thể cứu được cô gái tên Xích Thiên này.Hắn quen cô năm 11 tuổi, đó là lúc mà hắn bị ép tham gia khóa học sát thủ.Hắn lúc đó như một con thú, hắn thà cầm dao chứ không bao giờ nắm lấy tay người khác.Những kẻ khác cũng không hơi đâu mà tự tìm phiền phức.

Chỉ có Xích Thiên là ngoại lệ.

Hắn vẫn nhớ lần đầu hắn gặp nàng trong căn phòng tối ở một góc nhỏ, chính nàng tìm thấy hắn ngồi trong góc.Hắn âm u, cô tịch và chả ai muốn nhìn hắn nhiều một chút. Chỉ có nàng đưa tay về phía hắn và nói:”Ta là Xích Thiên, rất hân hạnh được gặp ngươi”

Những ngày sau đó, hắn đi đâu, nàng đi theo, hắn thấy phiền nhưng nhìn khuôn mắt khó chịu của hắn, dường như nàng lại càng cảm thấy thú vị.

Tình cảm là một thứ rất kì lạ, trước khi ta nhận ra thì nó đã chiếm lấy ta.

Hơi ấm của nàng như một dòng nước ấm chảy vào từng ngóc ngách trong thân thể hắn, nàng bước vào cuộc sống của hắn nhưng hắn lại không cảm thấy khó chịu như lúc ban đầu. Hắn cảm thấy phiền khi có nàng ở bên nhưng lại càng khó chịu khi nàng biến mất.

Hắn bắt đầu ăn những món nàng nấu, không ngon, còn thường thường bỏ nhầm đường khiến món ăn trở nên ngọt. Rất khó ăn nhưng hắn lại không bỏ sót miếng nào, mồm chê dở nhưng thân thể lại không phối hợp khiến nàng cười liên tục.

Mỗi sáng thức dậy thấy nàng cạnh mình là một điều hạnh phúc với hắn (2 đứa 11 tuổi cấm nghĩ bậy bạ). Ăn thức ăn nàng nấu, đeo khăn quàng cổ mà nàng may vào mùa lạnh, những vết thương sau giờ huấn luyện đều qua tay nàng. Không biết từ lúc nào mà trên người hắn đã ngập tràn dấu ấn của nàng.

Bọn hắn như một gia đình nhỏ ở nơi địa ngục đó. Và một thứ tình cảm gọi là yêu nảy sinh trong lòng cả hai.

Nhưng rồi…Một cuộc chiến diễn ra giữa quân đội và trại huấn luyện sát thủ.Và Xích Thiên là một trong những người phải vĩnh viễn rời khỏi nhân gian.

Hắn vẫn nhớ nụ cười trên khuôn mặt đầy máu của nàng mà bảo hắn đi đi. Tim hắn như muốn vỡ ra, hắn khàn giọng gọi nàng, vùng vẫy tránh thoát khỏi tay người lính đang ôm hắn.Giây phút đó, hắn mới biết khoảng cách của hai người lại xa đến thế

Nàng im lặng nằm đó, tất cả những dấu hiệu đều cho thấy nàng đã chết, cả thế giới hắn tràng ngập màu xám,người mà hắn nghĩ sẽ sống cùng nhau cả đời giờ đã vĩnh viễn biệt li.

Hắn nhận ra: Hắn yêu nàng nhiều lắm.

Nhưng hai người giờ đã là âm dương cách biệt.

Hắn hối hận, tự trách bản thân tại sao không nhận ra tính cảm của mình sớm hơn để rồi giờ đây cách xa vĩnh viễn.Nỗi đau dằn xé trái tim của hắn, hắn khóc, khóc cạn cả nước mắt, hắn khóc đến khi nước mắt khô cạn và máu thay vào đó, khóc đến khi cả đôi mắt đều chuyển sang màu đỏ.

Từ đó danh hiệu “Xích Đồng” ra đời trong trại huấn luyện lính. Hắn không ghét cái tên này, nó như là một loại nhớ về nàng.

Và giờ đây, người con gái hắn thương đang hiện ra trước mắt. Đôi mắt vốn màu đen giờ đã chuyển đỏ, mái tóc dài đen mượt biến thành màu máu. Thân thể nhỏ nhắn, màu da trắng như tuyết, khuôn mặt với tỉ lệ hoàn mĩ, nàng không có những thứ khi chất cao cao tại thượng hay kiều mị hấp dẫn, cũng không có khí chất đơn thuần mà những nữ nhân khác. Cái mà nàng có là khí chất quen thuộc, hắn không thể diễn tả được (ta cũng vậy).

Nhưng hắn yêu nó !

Hắn mặc kệ đau đớn từ cổ, ôm thật chặt nàng vào lòng, như muốn hòa tan nàng vào cơ thể mình, từng giọt nước mắt lăn trên má hắn. Hắn như ôm lại cả người con gái kiếp trước của hắn vậy.

Cô gái ấy giờ phút này cũng không cắn vào cổ Bạch Dạ nữa, nàng cảm nhận được hơi ấm từ người Bạch Dạ, nàng muốn khóc, từ nhỏ đến giờ nàng luôn bị đối xử lạnh nhạt,đỉnh điểm là lúc thức tỉnh vũ hồn.Có thể nói nàng luôn nhận được sự chán ghét từ tất cả mọi người, cả cha mẹ của nàng cũng dùng ánh mắt sợ hãi, lạnh lùng cùng căm ghét nhìn nàng.

Ta không hiểu, ta không có làm gì sai cả !

Thế là nàng trốn, trốn khỏi căn nhà không còn hơi ấm đó nữa. Nàng chạy, chạy suốt cả ngày đêm,không biết qua bao lâu, nàng kiệt sức, ngã xuống và bị bắt lại. Nàng tưởng rằng đời mình sẽ xong nhưng một người con trai đã giết tên bắt mình nhưng hắn chỉ hét lên hai chữ:”Xích Thiên” rồi ôm chặt lấy nàng.

“Xích Thiên là ai ?” Nàng vô thức hỏi.

Bạch Dạ cũng cứng người lại, đúng rồi, người đó đã chết, làm sao ta có thể gặp được nàng cơ chứ. Một luồng đắng chát, mất mác dâng lên trong lòng hắn. Hắn từ từ bỏ nàng ra, nói:”Xin lỗi, ta nhận nhầm người”

Nàng nhìn thấy sự mất mát ẩn sau trong đôi mắt hắn, tuy cười nhưng đó chỉ là nụ cười gượng ép, nhưng nàng cũng không dự định vạch trần.

Bạch Dạ vốn đang đau khổ vì nhớ lại chuyện cũ bỗng đơ người lại khi nghe thấy giọng Chu Tước:”Chưa chắc là ngươi nhầm người đâu, nàng không phải là người của thế giới này, có lẽ nàng cũng đã xuyên không như ngươi nhưng do không có người bảo vệ nên mất hết kí ức. Dù sao ta cũng không dám chắc đây có phải là người yêu ngươi hay không, tỉ lệ chính xác chỉ có 1%”

“Như vậy thì đã sao ? Cho dù có là 1% hay là 0.00000001% đi nữa thì ta vẫn sẽ thử, ta không muốn thử cảm giác mất đi người mình yêu thêm một lần nào nữa” Bạch Dạ chém đinh chặt sắt nói.

“Tùy ngươi, nhưng nếu như ngươi dùng máu của nàng có thể sẽ chữa được vết thương linh hồn của ngươi, không những chữa thương mà còn có thể tăng lên cường độ linh hồn của ngươi, từ trong máu của nàng ta cảm nhận thấy khí tức của Phượng Hoàng, tuy mỏng manh nhưng lại khá tinh khiết, nghĩ mọi cách đem nàng về cho ta.”Chu Tước bỏ lại một câu rồi lại im lặng.

Cho dù nàng có huyết mạch Phượng Hoàng hay không ta sẽ dùng mọi cách đem nàng về bên ta !

Bạch Dạ chắc nịch nghĩ đến, hắn nở nụ cười vui sướng,tâm tình bỗng chuyểnthành vui vẻ hỏi:”Ngươi tên gì ?”

Một người kì lạ ! Cô gái nhận thấy chỉ mới vài giây trước hắn còn đau khổ mà giờ đã chuyển sang hạnh phúc, nhưng lại không có vẻ gì là giả dối cả, thế nên nàng cũng trả lời ngắn gọn:”Phượng Thiên Xích”

Tên cũng giống nữa ! Chỉ đảo ngược lại thôi !

Bạch Dạ hò hét trong lòng, hắn cảm thấy nàng rất có thể là người mà hắn tìm.

Hắn đàng hoàng trịnh trọng nói:”Ta tên Bạch Dạ, xin hỏi ngươi có thể trở thành người yêu của ta được không ?”(Minh Fat !!! Minh Fat kìa ae ơi)

Hắn thật sự không biết cách nào để tỏ tình, nên hắn đành lựa chọn cách đơn giản nhất :Nói thẳng.

Phượng Thiên Xích cũng ngẩn ngơ trước lời đề nghị của hắn, nhưng nàng cũng nghĩ người yêu cũng là một kiểu bạn bè mà thôi. Thế là nàng vui vẻ nói :”Tất nhiên là được” (đáng thương cho cô gái không hiểu sự đời rơi vào bẫy của tên khốn Bạch Dạ)

Bạch Dạ lúc này vui phát rồ rồi, hắn hưng phấn kéo tay nàng đi mua thức ăn và đồ dùng trong nhà. Hoàn toàn quên mất màu mắt kì lạ và hành động có phần giống Vampire của nàng.

Nhưng Bạch Dạ cũng không quan tâm, cho dù nàng có là Cửu Thiên Huyền Nữ hay Chúa Tể Hắc Ám cũng chả quan tâm, bởi vì nàng chính là mối tình đầu của hắn !!

(Hôm nay lên 3k chữ, đang hứng)

Bạn đang đọc Bạch Dạ Ở Thế Giới Mới của [email protected]
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.