Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Nghiệt Rơi Xuống.

2918 chữ

(Chương đúng như tên :]]) Sáng hôm sau, khi vừa ăn xong bữa sáng, _Tiểu Quân… cậu có nghe thấy gì không? Lý Thanh Thiên ngước lên trời nhìn rồi hỏi Thiên Quân. _Ách,.. nóng , nóng. Bỗng từ trong túi của Thanh Thiên cùng Thiên Quân có cái gì đó phát sáng rực rỡ. _Chuyện gì thế? Sao mãnh ngọc này lại phát sáng? Thiên Quân lấy từ trong túi của mình ra một sợi dây chuyền có gắn một mãnh ngọc màu đỏ đang phát ra ánh đỏ rực. _Không lẽ là… Thiên Quân vừa nói xong thì từ trên trời một thiếu nữ rơi xuống và… Rầm! Thiếu nữ đó hoa hoa lệ lệ rớt thẳng lên người Lý Thanh Thiên, người đó ngã xuống làm cho vùng đất xung quanh của Lý Thanh Thiên lúng xuống. _Đau chết bổn nữ vương rồi,... Tiểu tử Tử Vân đáng ghét, dám bỏ ta xuống giữa chừng, chết ta rồi,... Mỗ Thiếu nữ nào đó chống tay xuống đất chỉ thẳng lên trời hét to. _Ủa,... mềm thật… không bị đau. Nhận ra được gì đó, mỗ nữ tử nhúng nhúng mấy cái. _Nè, tiểu yêu nữ… tiểu bà chằn… ngươi có thể đứng lên được rồi đó… ngươi sắp đè chết ta rồi đó ngốc nữ vương… Lý Thanh Thiên đau đớn hét lên. _Ngươi… ngươi là ai? Tại sao ngươi biết tên gọi đó? Ngốc nữ vương chỉ có một người gọi ta… _Mới có 3 năm… mà ngươi quên ta rồi hả con ngốc kia. Tiểu bà chằn là do ta đặt cho ngươi không lẽ ngươi không biết… _Hả? Lý Thanh Thiên, sao ngươi lại ở đây? Mà sao lại nằm phía dưới ta? Tiểu bà chằn giật mình nhìn lại rồi đứng dậy che miệng hỏi, _Con Ngốc ngươi đè ta đ…. Chưa nói xong chữ cuối, Lý Thanh Thiên đã bất tỉnh nhân sự. Ở phía trên, khi bụi mù tan đi, _Tiểu Quân có chuyện gì thế? Khụ... Khụ… Bối Bối ho sặc sụa. _Không có gì đ… _Xin lỗi mọi người tại vì một số chuyện nên người bạn đang phi hành của ta rớt xuống đã làm mọi người kinh ngạc…. A. Một thiếu niên vận hắc bào từ trên trời đáp xuống nói. _Tử Vân… là ngươi phải không? _Tiểu Quân thì ra là ngươi…. 4 năm nay ngươi đi đâu thế… Thiên Quân nhìn thiếu niên một thân hắc bào, tóc tím, thân hơi gầy, sau lưng có mang một cây kiếm màu tím, khuôn mặt lạnh lùng của hắn lại làm cho Thiên Quân cảm thấy quen thuộc. _Huynh đệ, cậu… vẫn khỏe chứ? Hai người nhìn nhau hồi lâu, Thiên Quân đi lại vỗ vai hắn rồi hỏi. _Khỏe, cậu cũng vậy sao? Đây là người huynh đệ của bọn hắn-Triệu Tử Vân, một điệp viên của tổ chức, một tên kiếm si chính hiệu cũng từng một thời là bạn đồng hành với Thiên Quân và Lý Thanh Thiên, bọn hắn mà phối hợp lại thì cho dù là nhiệm vụ cấp bậc nào cũng làm xong được và hắn cũng là người mạnh thứ ba của đội. _Quân ca ca,... Ngay khi hai người kia nói chuyện với nhau thì một bóng trắng vụt đến ôm lấy Thiên Quân từ phía sau... Người này chính là tiểu bà chằn vừa thoát ra khỏi cái hố do cú ngã của mình gây ra. Thiếu nữ khuôn mặt trái xoan, mái tóc xanh lam bồng bềnh trong gió, ngũ quan tinh xảo kết hợp với thân thể nhỏ bé ngang ngữa Đường Nhã, cùng với một bộ đồ màu trắng nhìn vào vừa hoạt bát vừa tinh nghịch. _Yêu Nghiệt cậu cũng ở đây nữa à? Thiên Quân mỉm cười xoa xoa đầu của thiếu nữ. _Muội rất nhớ huynh… Đây là Yêu Nghiệt, một sát thủ nổi tiếng không kém gì với Huyết Thiên Song Thần, đừng nhìn thân thể nàng dễ thương là thế nhưng nàng là người đứng thứ 4 trong Sát Thủ Thiên Bảng ở thế giới ngầm, nhờ vào thân hình nhỏ bé đáng yêu của mình, cô nàng đã hạ sát hơn 1 vạn người, nhưng cô ấy chỉ là người yếu nhất trong đội Thất Thần Thánh. _Thôi, thôi… ngưng ngay cái việc dùng mị pháp của muội đối với ta đi chả có tác dụng đâu. Thiên Quân lắc lắc đầu mỉm cười nói. _Chậc… biết ngay mà chỉ có tiểu tử ngốc Lý Thanh Thiên mới trúng phải thôi… Yêu Nghiệt phúng phính hai má nói. _Này con nhóc kia nói ai ngốc đó. Lý Thanh Thiên bỗng nhảy ra nhéo nhéo má của Yêu Nghiệt nói. Khi nãy hắn nằm yêu thôi mà cũng bị người đè. Hôm qua vì Thiên Quân lĩnh ngộ lôi chi ý mà hắn đã chật vật không ra hình người rồi, hôm nay căn bản chỉ nằm thôi mà còn bị đè. A! Đời Thật bất công! (T/g: Yên tâm đi, cậu còn bị troll dài dài :). Thanh Thiên:Ngươi nói cái gì? Muốn ăn đòn. Lão tử xử ngươi! Hỏa Long Phi Cước) _(T)a (n)ói (ng)ươi (đ)ó. (B)ỏ (c)ái (t)ay (c)ủa (ng)ươi (r)a! Yêu Nghiệt đánh tay loạn xạ không khí. _Ai thế tiểu Quân? Đường Nhã từ trong liều nghĩ trưa bước ra hỏi. _Tiểu Nhã lão sư đây là huynh đệ của ta Triệu Tử Vân. Còn đây là nghĩa muội của chúng ta Ngọc Thiên Yên. Hắn chỉ tay vào hai người Tử Vân cùng Yêu Nghiệt nói. _Tiểu Nhã lão sư hảo. Triệu Tử Vân Gật đầu nói. Còn Yêu Nghiệt tên thật là Ngọc Thiên Yên kia thì vẫn đang còn “diễn” trò với Lý Thanh Thiên. _Dễ thương quá! Đường Nhã nhìn về phía Ngọc Thiên Yên thì chạy tới đá văng cái tên đang nhéo má của cô nhóc bay xa thật xa rồi ôm vào lòng cọ cọ chiếc má trắng ngần của cô bé. _Tỉ tỉ… tỉ tỉ xinh đẹp thả em ra… em đau... Cô bé đổi thành giọng nói ngây thơ, mặt hơi đỏ, nước mắt lưng tròng nói một cách đáng yêu vô ngần. Đường Nhã vội vàng buông cô bé ra rồi kéo cô bé chạy thẳng vào trong liều. _Tiểu Vân tử, cậu cùng tiểu bà chằn sao lại ở đây? Thanh Thiên cũng đã trở lại sau khi bay vòng quanh đại lục hỏi. _Tớ ở đây 4 năm rồi. Khi mà tận thế tớ đang làm nhiệm vụ thì bị một lực đạo lạ lẫm hút tớ đi… sau khi tĩnh lại thì tớ đang ở trong một gia tộc, phụ thân ở đây nói tớ là một nữa linh hồn được ông ấy gửi đi để bảo vệ tớ khỏi nội đấu và bây giờ gia tộc của tớ bình ổn lại rồi thì tớ được đưa về… _Thì ra là thế, hèn gì lúc tớ kiểm tra thì thấy cậu không hoàn thiện. Lý Thanh Thiên trầm ngâm nói. _Còn Yêu Nghiệt, thiftrong lúc không biết làm cái gì thì tớ vô tình gặp mặt cô ấy và mang theo luôn… Triệu Tử Vân mặt không đổi sắc, vẫn một bộ lạnh lùng lãnh khốc nói. _Nếu cậu và Yêu Nghiệt ở đây rồi thì đi chung với bọn tớ luôn đi. Đi tìm lại mấy người kia. Tớ có thể cảm nhận được họ, nhưng cái này rất mơ hồ… Thiên Quân nãy giờ im lặng lên tiếng. _Được. Bây giờ các cậu đang đi đâu thế? Triệu Tử Vân gật đầu rồi hỏi. _Học viện Sử Lai Khắc. _Trùng hợp tớ cũng tới đó nữa. Tử Vân nói. _Còn tiểu bà chằn thì sau? Lý Thanh Thiên mở miệng. _Không cần lo cô ấy không muốn đi học viện, tớ cùng cô ấy đã dựng lên một tòa “Thất Thánh Các” lần này là đưa cô ấy đến đó trợ giúp huấn luyện. Tử Vân mỉm cười nói. _Ừ… mà cậu gia phập đường môn luôn đi. Thiên Quân gật đầu rồi đề nghị. _Các cậu đi đâu tớ theo đó… _Tán Thành? Yeahhhh… chúng ta có thể làm nhiệm vụ chung rồi. Lý Thanh Thiên hét lớn. … (nói năng dài dòng, câu chữ mệt lắm nên bay giờ ta sẽ chuyển cảnh nhá,:)). Bối Bối và Đường Nhã dẫn đám người Thiên Quân đi vòng qua một đám người rồi vào cổng thành phía đông. Ở cửa thành đông, có hơn mười người trạc tuổi bọn họ đang đứng thủ hộ, mỗi người đều mặc trang phục màu vàng, trên ngực có thêu một phù hiệu màu xanh biếc. Đây là đồng phục của đệ tử ngoại viện năm ba. Thấy Bối Bối, đám thanh niên này liền lộ ra vẻ kính nể, nói: _Chào Bối sư huynh. Bối Bối mỉm cười đáp lễ, sau đó nói vài câu với người dẫn đầu, người học viên kia nhìn thoáng qua đám người Thiên Quân, lập tức gật đầu nói: _Bối sư huynh đã nói thế thì còn chuyện gì phải nghi ngờ nữa, các ngươi dẫn mấy vị tiểu huynh đệ này vào đăng kí đi. Bối Bối nhìn hắn mỉm cười, giơ lên ngón cái tay phải, nói: _Cám ơn các huynh đệ, lát nữa để ta mời các huynh đệ một bữa. Người nọ cũng không khách sáo, cười ha ha nói: _Tất nhiên rồi. Có cơ hội ăn miễn phí chúng ta sẽ không bỏ qua đâu. _Nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng. Bối Bối nói xong liền cùng Đường Nhã dẫn đám Hoắc Vũ Hạo đi. Cách đó không xa, một học viên mới quay sang hỏi tên đệ tử vừa sát hạch hắn. _Học trưởng, vị học trưởng vừa rồi là ai thế? _Đó là Bối sư huynh, hắn tên là Bối Bối nhưng mọi người thường gọi hắn là Phích Lịch Bối Bối. Hắn có Thú vũ hồn đỉnh cấp, Lam Điện Phách Vương Long, hơn nữa còn có dị bẩm thiên phú. Mười ba tuổi đã đột phá cấp ba mươi, nghe nói, hiện tại có thể hắn đã gần đến cấp bốn mươi, khoảng hai năm nữa là đột phá trở thành Hồn Tông. Là một trong những người mạnh nhất tại ngoại viện. Nếu không vì Đường Nhã học muội, với thực lực của Bối sư huynh, có lẽ sớm đã khảo hạch vào lớp năm rồi. Nếu hắn đột phá được cấp bốn mươi thì khảo hạch của lớp sáu chưa chắc đã làm khó được hắn. Bối Bối sư huynh chẳng những có thực lực, còn luôn giúp đỡ mọi người, có thể nói là người được yêu mến nhất tại ngoại viện. Ở ngoại viện, Bối sư huynh là người trong mộng của rất nhiều nữ đệ tử, nhưng người hắn yêu duy nhất chỉ có Đường Nhã học muội, hắn vì nàng đã cự tuyệt không biết bao nhiêu học tỷ, học muội. Nghe nói có mấy sư tỷ trong nội viện cũng có cảm tình với hắn nữa. Ai cũng nói, cùng lắm là hai năm nữa, Bối sư huynh nhất định có thể tiến vào nội viện. Bối Bối và Đường Nhã dẫn đám người Hoắc Vũ Hạo vào trong học viện Sử Lai Khắc, nơi này khác hẳn so với tưởng tượng của Hoắc Vũ Hạo, khuôn viên rộng lớn, khung cảnh tuyệt đẹp, thảm cỏ khắp nơi, không khí trong lành tươi mát. Đi ở trên đường, nhìn đâu đâu cũng thấy cây cối um sùm, những thực vật này rõ ràng luôn được chăm sóc cẩn thận. Đi về trước hai trăm thước, đập vào tầm mắt là một tòa các pho tượng thật lớn. Ở đây có tổng cộng mười pho tượng, tất cả đều cao khoảng mười thước, và hoàn toàn được làm bằng đá hoa cương cứng rắn nhất. Hàng đầu tiên có ba pho tượng, pho tượng ở giữa là một lão giả mang kính, miệng nở nụ cười, dáng người hơi mập nhìn qua rất phúc hậu. Bối Bối chỉ Hoắc Vũ Hạo: -Vị ở giữa chính là người sáng lập học viện Sử Lai Khắc, cũng là viện trưởng đầu tiên: Phất Lan Đức. Người bên trái hắn là một trong những tổ tiên của ta, là người sáng tạo cơ sở giảng dạy cho các hệ vũ hồn, Ngọc Tiểu Cương, danh xưng Đại Sư. Mẫu thân của ta chính là trực hệ của người. Người con gái bên phải cũng là tổ tiên của ta, Liễu Nhị Long, cũng là vợ của Đại Sư. Hai vợ chồng họ và viện trưởng Phất Lan Đức hợp lại Hoàng Kim Thiết Tam Giác. Nếu nói viện trưởng Phất Lan Đức là người sáng tạo học viện, vậy hai người kia chính là những người đã bồi dưỡng ra Sử Lai Khắc Thất Quái . Vị đại sư nhìn qua là một trung niên gấy yếu, còn nữ tử lại có phong tử yểu điệu. Phía sau ba người là bảy pho tượng, nhóm người Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy pho tượng đầu tiên lập tức mỉm cười. Đây là một gã thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, đặc biệt nhất là đôi mắt. Trên trán hiện lên chữ Vương, tuy chỉ là một pho tượng nhưng khí thế vô cùng cường đại. - Bảy pho tượng phía sau Hoàng Kim Thiết Tam Giác chính là Sử Lai Khắc Thất Quái. Người đứng đầu là lão đại Bạch Hổ Đấu La Đái Mộc Bạch, vị thứ hai là Hương Tràng Đấu La Áp Tư Tạp, thứ ba chính là tổ tiên của Đường Môn chúng ta, Thiên Thủ Đấu La Đường Tam. Trong bảy người Đường Tam là anh tuất nhất, một mái tóc màu lam phiêu dật, trang phục đơn giản, trên pho tượng còn có lam sắc đằng mạn của vũ hồn Lam Ngân Thảo không ngừng xoay quanh, khóe miệng lại mỉm cười bình thản, ánh mắt như hướng về nữ tử thứ năm trong thất quái. - Người thứ tư là Tà Phượng Đấu La Mã Hồng Tuấn, vị thứ năm chính là thê tử của Thiên Thủ Đấu La, Nhu Cốt Đấu La Tiểu Vũ. Nghe nói người chính là một Thập vạn niên Hồn Thú tu luyện thành người. Người thứ sáu là Hồn sư phụ trợ cực mạnh Cửu Bảo Đấu La Trữ Vinh Vinh, cũng là thê tử của Hương Tràng Đấu La. Vị cuối cùng là U Minh Đấu La Chu Trúc Thanh, là thê tử của Bạch Hổ Đấu La Đái Mộc Bạch. Bảy pho tượng tuy hình thể khác nhau nhưng đều hiện ra khí tức cường đại của Phong Hào Đấu La. Ánh mắt Đường Nhã dừng lại trước pho tượng Thiên Thủ Đấu La Đường Tam. Sau đời Thất Quái Sử Lai Khắc, ngàn vạn năm trôi qua, học viện Sử Lai Khắc xuất hiện vô vàn thiên tài cường giả, nhưng số lượng pho tượng vẫn chỉ là mười không hề tăng thêm. Bới Bối giới thiệu với nhóm người Thiên Quân: - Từ đây bắt đầu chia đường, bên trái là phân viện Vũ Hồn, bên phải là phân viện Hồn Đạo. Đây cũng là hai đại phân bộ của học viện Sử Lai Khắc. Nói một cách tương đối, phân viện Vũ Hồn lớn hơn phân viện Hồn Đạo một ít. Trong phân viện Vũ Hồn lại phân chia nhiều hệ. Trước tiên chúng ta đến phân viện Vũ Hồn báo danh, phải thông qua sát hạch mới có tư cách báo danh phân viện Hồn Đạo. Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo còn lưu luyến trên mười pho tượng, trong đầu hồi tưởng đến truyền thuyết mà mẫu thân từng kể qua, từng đạo cảm giác rung động không ngừng xuất hiện. Phía trái pho tượng là một con đường lớn đủ để bốn năm xe ngựa đi qua cùng lúc, ven đường còn có một tấm bảng hướng dẫn viết bốn chữ Bờ Hồ Tiểu Kính. Bên phải có thể mơ hồ nhìn thấy một mảng nước mênh mông, nói cách khác mười pho tượng đứng dựa vào ao hồ phía sau. Đường Nhã nhìn thấy ánh mắt Hoắc Vũ Hạo, kiêu ngạo nói: - Hồ này là vì kỷ niệm tổ tiên Thiên Thủ Đấu La của Đường Môn chúng ta mà xây nên, tên gọi Hải Thần Hồ. Trong truyền thuyết tổ tiên Đường Tam chính là người kế thừa của Hải Thần. Nội viện của học viện nằm tại một hòn đảo ở giữa hồ, toàn bộ đệ tử ngoại viện đều xem việc có thể đến giữa hồ là vinh quang. Bối Bối nhìn sâu vào hướng giữa hồ, ánh mắt toát lên vẻ kiên định. Hải Thần Hồ vô cùng to lớn, đường mòn bờ hồ từ hướng nam kéo dài kéo đến hướng tây, phải đi một lúc nữa đường mòn mới bắt đầu nhỏ lại, một quảng trường rộng lớn xuất hiện trước mắt, bên cạnh còn có một tấm bảng ghi quảng trường Sử Lai Khắc. Phía sau quảng trường là những tòa Giáo Học Lâu to lớn, các Giáo Học Lâu màu sắc không giống nhau, chủ yếu là trắng, vàng, đen, tím. Khá xa ở hướng bắc quảng trường tựa hồ còn có một tòa Giáo Học Lâu màu xám.

Bạn đang đọc Bách Chiến Đế Thần của hibikiakirasouma
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.