Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bát giát pha lê sơn hà đô

Tiểu thuyết gốc · 2384 chữ

Cái khiếm khuyết duy nhất bây giờ là tuy có thông hiểu vũ kỹ nhưng tôi không kích hoạt được thuộc tính, càng không đủ tu vi để phát huy hết thực lực khi thi triển. Xem ra vấn đề này khá đau đầu đây.

Sờ sờ trong ngực, tôi lấy ra vật hình bác giác. Quên nói, dựa vào thông tin trong đầu thì vật này dường như có tên là Bát Giác Pha Lê Sơn Hà Đồ. Không rõ công dụng cụ thể của nó là gì, nhưng chi ít trước mắt nó cũng giúp tôi giải quyết một vài vấn đề.

Cầm mảnh Sơn Hà Đồ trên tay, tôi tự hỏi tại sao để kích hoạt nó cần máu dẫn? Đã 2 lần thí nghiệm rồi, nhưng lần nào cũng cho kết quả khác nhau. Liệu lần này nếu tiếp tục dùng máu huyết bản thân làm vật dẫn, chuyện gì sẽ xảy ra???

Trầm ngâm một hồi, ánh mắt toát lên vẻ quyết tâm. Tôi thì thào tự nói:

– Một liều, ba bảy cũng liều. Phải thử mới biết được. Là phúc thì không phải là hoạ, là hoạ thì không thể tránh được.

Tự động viên bản thân, tôi lấy mảnh Sơn Hà Đồ ra. Lần này trong phòng có sẵn thanh kiếm nên không cần tìm nhánh cây một cách củ chuối như lần trước. Cứa nhẹ thanh kiếm vào đầu ngón tay, điều chỉnh cho từng giọt máu chậm rãi chảy vào ô trung tâm, sau đó chờ nó lan dần ra 8 ô xung quanh.

Hồi hộp chờ dị tượng xảy ra. Lần này hình như nó bắt tôi đợi hơi lâu. Phải đến nửa khắc sau, tưởng chừng như đã thất bại, tôi chán nán định buông xuôi thì mọi chuyện mới bắt đầu xảy ra. Trong người tôi có cả giác như có nhiều luồng năng lượng đang mãnh liệt giao hoà, cuồn cuộn chảy về đan điền. Gần như trong vô thức, tôi vận khí vào cánh tay sau đó áp chưởng ấn vào mảnh Sơn Hà Đồ. Từng dòng chân khí như thác lũ ồ ạt chảy vào mảnh Sơn Hà Đồ, sau đó lại từ Sơn Hà Đồ quay trở về trong nội thể của tôi, cứ như một vòng tuần hoàn vậy.

Ước chừng nửa canh giờ sau, cả người tôi ướt đẫm mồ hôi, tóc tai rối bời, cả người nhự bị tra tấn vậy. Nhìn bề ngoài tôi không khác gì một thằng ăn mày chính cống. Thân thể, quần áo xuất hiện nhiều vết nhám, cháy đen, có chỗ ướt, có chỗ khô, đầu tóc dựng như lông nhím. Ai ở ngoài nhìn vào chắc tưởng tôi mới chui từ bãi tha ma nào ra. Thực trạng hiện giờ chỉ có bản thân tôi biết rõ. Và khi nhìn lại mảnh Sơn Hà Đồ tôi mới vỡ lẽ. Dị biến phát sinh khi tôi kích hoạt mảnh Sơn Hà Đồ lần thứ 3 này mang đến cho tôi niềm kinh hỉ không gì sánh được.

Không biết mảnh Sơn Hà Đồ này rút cuộc lai lịch như thế nào mà nhờ thông qua nó, tôi đã kích hoạt được toàn bộ thuộc tính. Thảm trạng trên người tôi chính mà minh chứng rõ ràng nhất. Từng dòng thuộc tính được tôi dung hợp nên mới xảy ra hiện tượng thân thể chỗ lạnh, chỗ nóng, tóc thì dựng ngược do lôi điện… bla bla.

Nhìn lại mảnh Sơn Hà Đồ. Tôi thấy ở 8 ô xung quanh xuất hiện 8 màu sắc khác nhau. Tôi hiểu và nhận biết nó tượng trưng cho từng thuộc tính.

– Kim(Trắng)

– Mộc(Vàng)

– Thuỷ(Lam)

– Hoả(Đỏ)

– Thổ(Nâu)

– Lôi(Xám)

– Phong(Lục)

– Vô sắc(Không màu, trong suốt)

Riêng ô thứ 9 ở trung tâm thì vẫn như cũ, không có thay đổi nào về màu sắc cả. Tôi đoán nó vẫn còn bí mật chưa khám phá. Dù sao mảnh Sơn Hà Đồ này cũng quá thần bí, chỉ tính riêng về năng lực thần kì khi kích hoạt cũng đủ làm người ta điên cuồng.

Hiện giờ tôi đã trở thành Vũ giả, lại là Vũ giả toàn hệ. Nếu người ngoài biết được chắc chắn sẽ tạo nên phong ba bão táp. Bởi tứ hệ hay ngũ hệ là đã nghịch thiên lắm rồi, huống hồ tôi là toàn hệ. Nói không ngoa chứ có lẽ người ta khi biết chắc xem tôi là quái vật không phải người.

Thử kiểm tra chân khí trong người, tôi cảm nhận tinh, khí, thần bản thân thật sung mãn. Ngồi toạ công một vòng chu thiên, tôi mở mắt ngửa mặt lên trời cười như một thằng điên:

Ha ha ha… ha ha ha… cuối cùng cũng thành công rồi. Ha ha ha… Là ông trời giúp ta… ông trời không tuyệt đường người mà.

Tôi không cười được sao, không vui được sao? Nguyên do khiến tôi vừa cười vừa nói như một thằng điên là không hiểu vì lí do gì tu vi của tôi lại tiến đến 1 hoa giáp công phu. Còn hơn cả ăn linh đan diệu dược.

Ngẫm lại, tu vi có, Vũ giả toàn hệ, Kỳ Hoàng thuật cùng y thuật tinh thông. Tôi chắc chắn mình đã đủ sức xông pha giang hồ rồi. Cái còn thiếu là kinh nghiệm thực chiến thôi. Cái này thì phải từ từ tích luỹ theo thời gian, không thể gấp gáp.

Tự sướng về bản thân một hồi, cảm thấy đã đến lúc bắt đầu trở thành soái ca, tôi bắt đầu lục lọi trong trí nhớ các loại võ công, cố gắng sắp xếp nó sao cho hợp lí. Bắt đầu từ nội câm tâm pháp, chưởng pháp, quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp, khinh công, ám khí. Tất cả đều được tôi lựa ra từng loại riêng, tôi có thể hiểu hết, thấu triệt toàn bộ, thậm chí vận dụng thuần thục. Tuy nhiên tôi chỉ chọn ra cái nào tốt nhất để xài thôi. Đâu có ngu mà chọn mấy loại tào lao bí đao chứ, sao này sao thể hiện trước mặt gái được?

Không uổng công tôi ví Sơn Hà Đồ như cuốn bách khoa toàn thư của võ lâm. Võ công của giang hồ đều tề tựu hết trong này, không kể chính tà, quang minh hay hắc ám. Tôi có cảm giác mình như Cô Tô Mộ Dung Phục trong Thiên Long Bát Bộ. Võ công gì cũng biết thì sau này có vốn liếng để kiêu ngạo rồi.

Cái làm tôi thấy hứng thú và quyết tâm chọn để sử dụng là Tâm Nhãn công và tâm pháp Vạn Lưu Quy Tông.

Tâm Nhãn công chính là môn công phu dựa trên nguyên lí “Hậu phát chế nhân”. Chờ địch nhân phát chiêu trước, sau đó dễ dàng tìm ra sơ hở và phá giải cùng phản kích. Tâm Nhãn công áp dụng cho quyền, chưởng, thập bát binh khí. Quả thật là mạnh mẽ mà.

Tâm pháp Vạn Lưu Quy Tông thì rộng lớn hơn một tí. Đạo lí “Võ học mênh mông, trăm sông đổ về biển” chính là cốt lõi của tâm pháp này. Nói một cách dễ hình dung là khi luyện tâm pháp này tôi tựa như một cái máy photocopy, dễ dàng bắt chước và sử dụng võ công của bất kì ai mặc dù không có tâm pháp và chiêu thức. Ngoài ra việc am hiểu và sử dụng Vạn Lưu Quy Tông còn giúp tôi dễ dàng thi triển Tâm Nhãn công, dễ dàng đả bại địch nhân mà không tốn quá nhiều sức lực.

Nghĩ đến đây tôi chợt mỉm cười thoả mãn. Thiên thời, địa lợi, nhân hoà tôi hầu như có đủ cả rồi. Giờ chỉ cần củng cố lực lượng sao cho ổn định để dễ thi triển thôi. Nhưng cũng lúc này, chân mày tôi khẽ chau lại, bất chợt nhận ra một vấn đề khá nghiêm trọng. Trước đó tôi không nghĩ tới, bây giờ mọi việc sắp hoàn thành rồi thì mới phát hiện ra.

Đó là việc cảnh giới của tôi tăng tiến quá nhanh, kể cả việc là Vũ giả toàn hệ, chưa kể độ thuần thục trong những chiêu thức võ học mà tôi thi triển nữa. Điều này cần phải có thời gian dài rèn luyện thì mới được, đâu thể nghịch thiên như tôi mà ngày một ngày hai đã tu thành chánh quả. Nói ra chắc chẳng ai tin, đến tôi là người trong cuộc còn cảm thấy khó tin nữa là.

Vắt óc duy nghĩ tầm một khắc thời thần, tôi mới nhớ ra mình còn có cách che giấu thực lực bản thân. Trong tiểu thuyết võ hiệp, nhiều cao thủ luyện công đến mức xuất thần nhập hoá, đăng phong tạo cực, lô hoả thuần thanh… Tất cả đều ám chỉ việc nội lực bản thân dựa vào tu luyện tâm pháp đạt ngưỡng đỉnh cao trong võ đạo, chỉ kém một bước so với khai thông Sinh Tử Huyền Quan. Ai luyện võ cũng mong đạt đến cảnh giới này, lúc đó đôi mắt sẽ không phát toả hào quang, Thái Dương huyệt cũng không gồ lên như những cao thủ thông thường. Nói trắng ra là Tinh – Khí – Thần thâu liễm nội thể, không phát ra bên ngoài, đạt cảnh giới Phản Phác Quy Chân. Ai có cảnh giới cao hơn hoặc hiểu biết rộng hơn thì có thể nhìn ra chút manh mối. Còn không thì chỉ trông thấy đó là một người bình thường không hơn không kém.

Như thấy được ánh sáng, tôi bắt đầu tìm cách thâu liễm ngươn thần, ẩn giấu khí tức của cường giả, cố gắng đạt mức Phản Phác Quy Chân. Điều này cũng tiện cho việc tôi ra giang hồ. Thử hỏi một thanh niên 20 tuổi có thực lực ngang hoặc thậm chí cao hơn nhiều lão bất tử gần bách tuế thì mọi người sẽ nghĩ gì cơ chứ? Tôi không muốn quá nổi bật, muốn thì cũng phải gần phút cuối, khi tôi gần hoàn thành xong mộng tượng, lúc đó bộc lộ thực lực thật sự cũng không muộn.

Quá trình tu luyện này kể ra cũng khá nhàm chán, kéo dài tận nửa tháng. Đồng thời trong lúc tu luyện, tôi còn luyện thêm Ẩn Tức thuật. Là công phu cho phép tôi điều chỉnh tu vi của mình theo ý muốn, không bộc lộ toàn bộ thực lực ra ngoài. Điều này làm tôi khá hài lòng. Mọi bước chuẩn bị xem như đã hoàn chỉnh. Thời khắc xuất sơn cũng không còn xa.

Lại tốn thêm nửa tháng để tôi chọn lọc và sắp xếp nhưng bộ võ học mà tôi dự định thi triển khi xuống núi. Bộ nào càng ít người biết càng tốt. Đỡ tốn công giải thích khi có người dò hỏi. Đương nhiên những bộ đó phải lợi hại rồi, bằng không cạp đất mà ăn.

———————————–

Tròn một tháng kể từ khi tôi bế quan, chưa lúc nào ra khỏi tiểu viện của mình, cơm nước thì có Phúc Bá lo lắng đây đủ. Việc của tôi chỉ là tu luyện và tu luyện. Suốt một tháng qua, rút cuộc tôi cũng tạm hài lòng về bản thân mình. Có thể tuỳ ý thi triển mọi loại võ học một cách lưu loát, như lưu thuỷ hành vân, không chút gượng ép. Khi thi triển thì có thể đồng thời kích hoạt thuộc tính nhằm tăng cường uy lực.

Cảm thấy chán khi cứ mãi tu luyện, để đổi gió, tôi rời khỏi tiểu viện, đi dạo thăm thú quanh toà biệt viện đồ sộ này. Thong dong bước từng bước trên nền đá xanh, thả hồn vào làn gió, tôi suy nghĩ về cuộc đời mình. Tất cả đều như một giấc mơ vậy. Không ngờ tôi thật sự xuyên không đến nơi này, từng bước từng bước trở thành cao thủ võ lâm, hành hiệp trượng nghĩa, xông pha giang hồ. Đó không phải là tất cả những gì mà trước đây tôi đều ước ao nhưng không có cách hiện thực hoá ư? Vậy mà giờ đây mọi thứ đã chuẩn bị đủ, tôi cũng chính thức bước đi trên con đường chinh phục cường giả. Vậy mà tại sao tôi không thực sự cảm thấy hứng thú? Vì sao? Tạo sao? Đây có thực sự là cuộc sống mà mình mong muốn?

Trút tiếng thở dài, tôi cảm thấy bản thân cần làm gì đó để phát tiết tâm tình. Tôi muốn hát, đúng rồi, phải hát thôi. Mà đờ mờ ngặt nỗi tôi không hát chay được, phải có nhạc đệm hoặc beat. Lúc trước tôi thường xuyên đệm hát bằng guiar. Nhưng ở cái thời này thì đào đâu ra guitar chứ?

Bỗng nhiên tôi vỗ 2 tay vào nhau, đánh bốp một cái, thốt lên:

– Không có thì ta tự mình làm ra. Không phải đã có công thức rồi sao? Nguyên liệu nguyên thuỷ thì có hết rôi. Mình đúng là thông minh lâu dài ngu đột xuất mà.

Chạy vào phòng lấy văn phong tứ bảo, mài chút nghiên mực, trong đầu tôi nhanh chóng hiện ra bản phác thảo cấu tạo cây đàn. Vẽ ra giấy xong xuôi đâu vào đấy. Tôi bắt đầu đi tìm nguyên liệu và tiến hành chế tác. Quy trình như thế nào thì khỏi tả nhé.

Sau hơn nửa ngày hì hục, lúc này trời đã xế chiều, cuối cùng cây đàn guitar đầu tiên ở thời cổ đại đã được hình thành trên tay tôi. Tự hào quá đi mà, mình phục mình vãi. Gảy gảy dây đàn test chút âm thanh, cảm thấy khá là oke. Tôi bắt đầu tìm địa điểm thích hợp để ngồi đàn hát, tốt nhất là yên tĩnh một chút. Nghĩ là làm, tôi cất bước đi về phía hậu sơn. Toàn biệt viện này dựa lưng vào chân núi nên hậu sơn ở đây cũng không có gì lạ.

Bạn đang đọc Lưu lạc tại dị giới sáng tác bởi 1234561111
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 1234561111
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.