Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

hát đỡ buồn

Tiểu thuyết gốc · 2667 chữ

Đi bộ một lát cuối cùng cũng tìm được một bờ suối nhỏ dưới hạ nguồn, nhìn trái nhìn phải, cảm thấy nơi này khá được. Cả toà biệt viện có 5 người, chắc không có ai rảnh rỗi ra đây quấy rầy đâu. Tự tìm cho mình một chỗ ngồi thoải mái, tư thế cầm đàn chuẩn chỉ sách giáo khoa, tôi bắt đầu cất tiếng hát:

“Nên anh lùi bước về sau, để thấy em rõ hơn, để có thể ngắm em từ xa, âu yếm hơn.

Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại, vừa bằng một cô gái.

Hay anh vẫn sẽ lặng lẽ kế bên, dù không nắm tay nhưng đường chung mãi mãi.

Và từ ấy ánh mắt anh hồn nhiên đến lạ.

Vì sao anh không thể gặp được em… sớm hơn???”

Tay đệm đàn, mồm ngân nga giai điệu quen thuộc của ca khúc Phía Sau Một Cô Gái, tôi vô thức nhớ về Bảo Ly – mối tình đầu của tôi. Chỉ là chợt nhớ về thôi, dù sao cũng quá là khứ rồi. Tôi cũng biết hiện tại mình đang ở đâu và phải đối mặt với những gì.

Thế nhưng một điều tôi không biết là cách đó vài chục trượng, có 2 bóng nhân ảnh đang cùng nhau lắng nghe giai điệu tôi vừa cất lên, nghe đến xuất thần. Tất nhiên không ai khác ngoài Tử Quỳnh và Hải My rồi.

Số là một tháng trước sau khi cảm nhận được sự đổi thay của tôi. Phần vì quan tâm lo lắng, phần thì chờ mong biểu hiện của tôi, 2 nàng thù thì thủ thỉ cùng nhau lên kế hoạch giám sát và trợ giúp tôi khi cần. Họ cũng biết là trong thời gian ngắn tôi không thể nào có bước nhảy vọt kinh người về lượng và chất được, có ý định giúp tôi cũng đúng thôi. Nhưng 2 nàng không ngờ được là tôi vượt quá sự mong đợi, sau này khi ngẫm lại 2 nàng thường trách tôi khéo giấu diếm khiến tỷ muội họ lo hão.

Trở lại với sáng nay, khi nghe Phúc Bá báo lại là tôi đỡ rời khỏi tiểu viện sau một tháng bế quan. 2 nàng liền bám theo và theo dõi xem tôi làm gì. Cũng may tôi chưa có biểu hiện gì quá kinh người làm họ chú ý. Cái họ quan tâm là tôi dùng thời gian hơn nửa ngày mày mò đục đẽo, cuối cùng làm ra cái vật có hình dáng kỳ lạ là guitar này. Thấy tôi tiến về phía con suối, 2 nàng không chút do dự bám theo. Để rồi khi tôi cất tiếng hát, 2 nàng như bị hút hồn, từng câu từng chữ như hoà tan vào lòng chúng nữ. Thật lâu, thật lâu sau, lúc ấy tôi đã rời đi vì cảm thấy tâm tình khá hơn vì hát hò đã giải toả phần nào, thì 2 nàng mới sực tỉnh.

Tôi hát chỉ là tưởng niệm về người yêu cũ, nhưng trong mắt 2 nàng thì họ mặc nhận tự coi cô gái trong bài hát là mình. Vốn có cảm tình với tôi từ trước, hiện tại lại hiểu lệch ý nghĩa câu hát. Chúng nữ lầm tưởng tôi đã đơn phương họ từ lâu và vì không dám nói nên mới mượn lời bài hát để tỏ bày.

2 người nhanh chóng ra về, trong lòng ngổn ngang trăm dòng cảm xúc. Cuối cùng họ cũng biết được tôi không thật sự thờ ơ với họ. Họ cảm thấy vui và may mắn khi đã theo tôi đến đây. Mỗi người một suy nghĩ, 2 nàng cũng đang thầm tính cách làm sao để tôi biết được nỗi lòng của họ. Trong khi đó bản thân tôi thì về phòng nằm ngủ thảng cẳng, hoàn toàn không biết rằng vì sự hát hò vô tâm của mình mà sắp tới tấm thân xử nam gìn giữ 20 năm cuối cùng cũng không giữ được. Hành trình chinh phục cuộc sống hương diễm chính thức bắt đầu.

Sau một đêm phát tiết tâm tình qua vài giai điệu bản nhạc, tâm trạng tôi có chút khá hơn. Một ngày mới lại bắt đầu, tôi lại quay trở về công việc nhàm chán mà bản thân đã thực hiện lặp đi lặp lại suốt 1 tháng qua.

– tu luyện. Hiện giờ tôi rất muốn xuống núi, nhưng lại biết không thể gấp gáp như vậy được. Dù sao trong mắt 3 người họ tôi vẫn còn quá yếu ớt, thực lực chân chính thì không thể bộc lộ. Vì vậy buộc phải ở lại sơn môn này 1 quãng thời gian nữa.

Không thể làm gì khác hơn, đành kiếm chút gì giết thời gian vậy. Đéo hiểu sao tôi lại nghĩ đến 2 nàng. Dáng người nóng bỏng và khuôn mặt kiều diễm ấy như in sâu vào tâm trí tôi sau lần gặp mặt đầu tiên. Cũng phải thôi, 2 nàng không phải người đẹp bình thường, là 2 trong số Thập đại mỹ nhân đấy.

– Không biết liệu mình có cưa đổ được 2 nàng không nhỉ? Trước đây kinh nghiệm tán gái đã đéo có thì chớ, giờ lại xuyên không nhập thể vào một tên còn nhát gái hơn mình hồi xưa nữa. A… phải làm thế nào đây??? – Tôi lại than thở.

Ngồi ngẫm nghĩ một hồi, tôi cũng có quyết định của mình:

– Đã bước đi trên con đường này, thực lực, quyền lực và sắc đẹp là thứ không thể thiếu. Ngay trước mắt có 2 đoá hoa kiều diễm mà không biết hái thì chẳng phải mất mặt đấng nam nhi sao? Ta không muốn trym mình 20 năm chỉ dùng để tiểu tiện nữa.

Có quyết định xong, cả người tôi như phấn chấn hẳn lên. Trong đầu cũng đang cố nghĩ cách làm thân với 2 nàng. Người ta nói “Nhất cự li, nhì tốc độ” mà. Khoảng cách có gần thì mới làm ăn được. Thầm nghĩ nếu gần được 2 nàng, có lẽ mình sẽ dễ dàng thả thính hơn. Tôi như một thằng ngốc đi tính kế cưa gái mà không hề biết rằng thính tôi thả vô tội vạ đêm qua đã bị 2 nàng đớp sạch.

Trở lại với 2 cô gái. Sau sự kiện đêm qua, ai về phòng nấy, mỗi nàng đều có tính toán riêng của mình. Kích động có, hồi hộp có, chờ mong có, đủ loại cung bậc cảm xúc ùa về nỗi lòng khiến 2 cô cả đêm không ngủ được.

Thao thức mãi đến sáng, cuối cùng 2 nàng cũng đưa ra quyết định. 2 nàng cũng không biết rằng quyết định này của mình là quyết định đúng đắn nhất từ trước đến giờ, thậm chí là cả sau này. Hai tỷ muội đến trước gương đồng, sửa sang lại quần áo, dặm thêm ít son, đánh chút má phấn, dùng trâm cài tóc… Cốt yếu sao cho nhìn vào là có vài phần xuân sắc. Bình thường lúc nào cũng luyện võ, quần áo bụi bặm, mồ hôi là không tránh khỏi nên 2 nàng rất ít khi chịu trang điểm. Vả lại ở biệt viện này cũng chỉ có 5 người, tuy là có 3 người khác giới nhưng quả thật chỉ có tôi là hạng người đáng cho 2 chị em họ chú ý.

Nhưng cũng tại trước giờ tính tình tôi có phần kỳ lạ, lúc đầu 2 nàng có chút thắc mắc, lâu dần thành quen. Biết khó thể khiến tôi thay đổi một sớm một chiều nên 2 nàng đành chôn sâu cái tình cảm đầu đời ấy vào trong lòng. Mà đến bây giờ, không biết vô tình hay hữu ý, tôi xuyên không nhập thể vào tên Tử Siêu đầu đất này. Với quyết tâm chinh phục và thay đổi, vô tình đã đánh động luôn xuân tâm thầm kín của hai nàng. Quả thật là vận khí cứt chó mà.

Sau khi trang điểm xong, 2 nàng không hẹn mà đồng cùng đi đến phòng của nhau. Tâm lí nữ nhân là vậy, khi biết mình thích một nam nhân nào đó nhưng vì quan niệm “cọc không thể tìm trâu” nên vẫn còn nhút nhát, e thẹn. Mà muốn sao cho thoải mái, ít ra cũng phải kiếm được đồng minh để san sẻ. Mà vừa khéo, từ nhỏ 2 tỷ muội lớn lên với nhau, tâm ý của đối phương đặt lên người tôi 2 nàng đều biết. Thành thử khi quyết định tỏ bày, 2 nàng đều muốn chính thức thông báo cho nhau, có thể giảm bớt phần nào xấu hổ và tăng thêm can đảm.

Sau khi đi hết vài hành lang, vừa đến chỗ rẽ ở gần hậu hoa viên, 2 nàng chạm mặt nhau. Thế bất nào cả 2 nói như đồng thời:

– Hải My muội muội, tỷ có chuyện muốn nói với muội!

– Tử Quỳnh tỷ, muội có chuyện muốn nói với tỷ.

Sau câu nói gần như đồng thời đó, 2 nàng lấy tay che miệng, một lần nữa lại thốt lên:

– A… muội nói trước đi.

– A… tỷ nói trước.

Sau khi nói xong, hai nàng đều bật cười vì sự cố vừa rồi. Không khí trầm mặc trong vài phút, cả 2 ngượng ngùng nhìn nhau, thầm đoán xem đối phương vì chuyện gì mà tìm đến mình.

Cảm thấy không khí có phần bế tắc, là đại tỷ, Tử Quỳnh biết cô có trách nhiệm phải lên tiếng trước:

– Quả thực tỷ có chuyện muốn nói với muội. Nếu muội cũng có chuyện muốn bàn với ta thì sao không cùng đi với ta ra hậu hoa viên. Hai tỷ muội cùng tâm sự với nhau.

Không còn cách nào khác, Hải My gật nhẹ đầu:

– Vậy nghe theo ý tỷ. Đi thôi.

Trong lòng cả 2 ngấm ngầm thở phào vì mọi chuyện chưa ai huỵch toẹt ra cả. Như vậy thì xấu hổ chết mất thôi. Ra tới hậu hoa viên, trên mép đá gần hòn non bộ nhỏ, 2 tỷ muội thân thiết nắm tay nhau ngồi xuống. Cười nói vài câu qua loa, chưa ai có can đảm đề cập đến chủ đề chính.

Hải My liếc Tử Quỳnh, hít sâu một hơi kềm chế xúc động, nhìn thẳng vào mắt sư tỷ, nói:

– Quỳnh tỷ này, 2 ta từ nhỏ lớn lên với nhau, độ thân thuộc thì khỏi phải bàn, nhiều khi còn đạt mức tâm ý tương thông. Muội cũng biết tỷ chưa có ý trung nhân, bản thân muội cũng thế. Không hiểu duyên trời dun dủi làm sao cho chúng ta gặp được Tử Siêu. Hắn thật sự làm cho muội và tỷ cùng để ý. Chỉ ngặt nỗi tính tình huynh ấy quá khác thường, muội cũng không thể mặt dày mày dạn tỏ tình được, lỡ như thất bại thì còn đâu mặt mũi gặp người.

– Có lẽ được ông trời rủ lòng thương, gần đây huynh ấy thật sự thay đổi. Nhất là vào đêm qua, tỷ cũng nghe thấy huynh ấy hát rồi đấy. Hmm… muội… muội muốn 2 ta được gần huynh ấy hơn nữa… gần thật gần… Tỷ hiểu chứ?

Nói xong câu đề nghị đó, mặt Hải My không thể đỏ hơn, cúi đầu lí nhí, càng về sau càng nhỏ dần. Thấy sư muội tuy nhỏ tuổi nhưng còn có đởm lược hơn bản thân. Cảm thấy hơi mất mặt, để giữ thể diện, Tử Quỳnh mạnh dạn nói:

– Sợ gì chứ? Đúng như muội nói, tỷ đích thực là có để ý đến hắn, ai biết hắn đầu đất như thế chứ, uổng công 2 tỷ muội ta thầm thương trộm nhớ gã bấy lâu nay. Bây giờ thì đẹp mặt rồi, ta với muội như cọc phải đi tìm trâu rồi. Muội có can đảm đi với ta không? Cho hắn biết hắn có số hưởng như thế nào.

Vừa dứt lời, Tử Quỳnh thầm mắng mình ngu ngốc, vì phút bốc đồng mà thốt ra câu nói táo bạo ấy, sợ rằng khi đến trước mặt tôi thì những lời muốn nói lại nuốt trở vào mồm ấy chứ. Nhưng đành chịu, lời đã lỡ nói rồi. Chỉ mong sư muội cũng thẹn thùng như ta, không đồng ý chuyện hoang đường này, nếu không khi gặp mặt sư đệ, xấu hổ chết ta.

Quả nhiên lão thiên thích bóp dái đồng đội, Hải My không những không thấy e dè trước lời đề nghị của Tử Quỳnh, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn hơn, mắt sáng lên như thấy vàng:

– Không hổ danh là Hoàng Hoa Ma Nữ, dám nghĩ dám làm. Hi hi. Có tỷ làm tiên phong thì muội không sợ gì nữa rôi. Hai tỷ muội ta giáp công, để xem huynh ấy đối phó kiểu gì. Hừ!

Tỷ Quỳnh thầm than, đúng là cái miệng hại cái thân mà. Phóng lao đành phải theo lao thôi. Cô cắn răng nói:

– Vậy được, nhưng 2 ta phải bàn tính rõ ràng mới được, không thể cứ đột ngột đến gặp hắn, phải có kế hoạch đàng hoàng chứ. Lúc đến đó muội tính nói cái gì? Có chuẩn bị trước chưa?

Hải My lúc lắc cái đầu, phồng đôi má đáng yêu nói:

– Muội không biết. Có lẽ tỷ nói đúng. Quả thật muội chưa nghĩ ra phải nói gì trước mặt huynh ấy. Thôi thì nghe theo tỷ vậy. Tỷ nói xem nên làm như thế nào?

Thế là 2 tỷ muội chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, đôi lúc còn phá lên cười khúc khích, mặt tỏ tía tai, khi thì ánh mắt mơ màng mang vẻ chờ mong, khi thì tràn đầy xuân sắc…. Tất cả những cảnh tượng ấy tôi nhìn không sót một cái. Quả thật đúng là trời giúp ta mà. ” Đm trúng mánh rôi” – Tôi hét lên trong lòng.

Đang nghĩ cách làm thế nào để gần gũi 2 nàng, suy nghĩ cả buổi mà chả được cái vẹo gì nên hồn, tôi bực bội đi dạo xả stress. Không biết có phải tôi có vận khí cứt chó hay không mà tình cờ nghe được đoạn đối thoại này. Như trúng độc đắc, tôi thầm cao hứng vì dê tự đưa tới miệng cọp. Lòng thầm nghĩ cách làm sao để khi gặp 2 nàng tôi có thể thuận nước đẩy thuyền, rồi gạo nấu thành cơm, bla bla…

Than thở một câu mà mặt tôi cười như chưa bao giờ được cười:

– Chậc chậc… Xem ra anh sắp phải tạm biệt chú rồi… Đồng tử công ạ… Hắc hắc.

Trở về từ hậu hoa viên, tôi không thể nào tập trung mà luyện công cho được. Điều này thì tất nhiên rồi, làm đéo gì có thằng nào xảy ra chuyện như tôi mà còn tâm trí làm việc khác chứ. Cái tôi cần làm là nghĩ cách làm sao chinh phục được 2 người đẹp, tạm biệt tấm thân xử nam chán ngắt này thôi.

Nói nghe thì đơn giản, nhưng thực sự chả có cái vẹo gì đơn giản cả, khó bỏ xừ ra. Nên nhớ kiếp trước tôi dốt đặc về chuyện gái trai, có bạn gái cũng chỉ vì điều kiện hoàn cảnh. Bảo Ly lúc đó là thanh mai trúc mã với tôi, tình cảm phát triển từ tình bạn thân thôi, chứ không phải dạng tình yêu thuần tuý. Vả lại dù mang tiếng yêu nhau, tôi và cô ấy đã lần nào đi quá giới hạn đâu. Thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ.

Bạn đang đọc Lưu lạc tại dị giới sáng tác bởi 1234561111
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 1234561111
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.