Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại là người của Cửu Kiếm môn

Tiểu thuyết gốc · 1959 chữ

Kỳ thực Lạc Long có thể bỏ ra càng nhiều tiền hơn để đấu giá gốc thần mộc kia, chỉ là hắn rất ghét có kẻ muốn dắt mũi mình nên liền chơi lại đối phương một vố.

-Ta là thiếu môn chủ của Cửu Kiếm môn, ngươi khôn hồn thì mau nâng giá lên cho ta, bằng không bản thiếu sẽ khiến ngươi chết không được yên.

-Thiếu môn chủ của Cửu Kiếm môn?

Các lộ võ giả vô cùng ngạc nhiên, bọn họ không ngờ rằng sẽ có người dám công khai thân phận ở đấu giá hội. Tuy nhiên khi nghe đối phương nói mình là thiếu môn chủ của Cửu Kiếm môn thì bọn họ chỉ biết cười khổ. Những người tới đây thuộc về rất nhiều thế lực khác nhau nhưng chỉ có Cửu Kiếm môn là thế lực nhị lưu, người ta công khai thân phận thì đã làm sao?

-Hừ, thật không nghĩ tới một tông môn nhị lưu mà lại nuôi dưỡng ra một tên thiếu môn chủ phế vật như ngươi, thật đúng là đáng hổ thẹn mà.

-Tên khốn kiếp, ngươi có dám nói thân phận của mình ra hay không?

-Hắc hắc, có gì không dám? Bản công tử là đại đệ tử ngoại môn của Phù Khôi tông, Đinh Nhất.

Lời hắn nói khiến không ít người kinh ngạc. Phù Khôi là một thế lực vô cùng bí ẩn, lần đầu tiên xuất hiện đã phát sinh xung đột với Cửu Kiếm môn ở chủ thế giới, sau đó lại giết đệ tử của Cửu Kiếm môn ở đế đô. Chỉ là mấy năm nay người của Phù Khôi tông không có xuất hiện trở lại, cũng không ai biết bọn họ đã đi đâu.

-Được rồi. Lão phu không cần biết ân oán của các ngươi, còn ồn ào nữa thì đừng trách lão phu không nể tình mà đá các ngươi ra khỏi nơi đây.

Vị đấu giá sư ở bên dưới hừ một tiếng, vẻ hòa ái đột nhiên bị quét sạch, thay vào đó là một vẻ mặt băng lãnh khiến cho hai người đang cãi nhau chợt im bặt. Thanh niên nam tử kia mặc dù kiêu ngạo nhưng cũng không dám cãi lời của người này, dù sao thì môn chủ của Cửu Kiếm môn, cha của hắn cũng mới đạt tới ngũ tuyền cảnh mà thôi, trong khi đó phân hội trưởng của Tử Nguyệt thương hội lại là cường giả khí hải cảnh. Cửu Kiếm môn của hắn căn bản không đắc tội nổi với Tử Nguyệt phân hội, đừng nói là đằng sau bọn họ còn có tổng bộ càng cường đại hơn.

-Bất Tử Thường Xuân Thụ được võ giả phòng chữ thiên số hai mua lại với giá hai mươi chín vạn năm ngàn thượng phẩm linh tệ, mời giao ra tiền.

Tên thiếu môn chủ của Cửu Kiếm môn kia tuy rằng đang tức điên nhưng cũng không dám lật lọng ở Tử Nguyệt thương hội, chỉ đành hậm hực trả gần ba mươi vạn thượng phẩm linh tệ để đổi lấy gốc thần mộc kia.

-Sau đây là đồ vật áp trục thứ hai, cũng là vật đấu giá cuối cùng trong đấu giá hội hôm nay, là một quyển võ kỹ tông cấp trung phẩm. Võ kỹ này tên gọi là Thiên Ngạc Chưởng, là một võ kỹ vô thuộc tính, tuy rằng khi tu luyện có chút khó khăn hơn võ kỹ đơn thuộc tính thông thường, uy lực cũng yếu hơn một chút nhưng hơn ở chỗ võ giả nào cũng có thể tu luyện. Ngọc giản võ kỹ Thiên Ngạc Chưởng có giá khởi điểm hai mươi lăm vạn thượng phẩm linh tệ, các vị mời ra giá.

Ngay khi lão già đấu giá sư vừa dứt lời thì những tiếng ra giá liên tục vang lên, thanh âm mang theo sự hưng phấn tột độ. Những cường giả khí tuyền cảnh trước đó mỗi khi đấu giá một vật đều có chút e ngại bởi vì bọn hắn muốn để dành tài phú để mua lấy đồ vật sau cùng này. Thực ra hai ngày trước thì Bất Tử Thường Xuân Thụ vẫn còn là vật áp trục duy nhất của đấu giá hội, chỉ là sau khi Lạc Long mang Thiên Ngạc Chưởng đến thì nó lại phải xếp thứ hai, cũng khiến cho mấy đại thế lực vốn không có ý định tham gia đấu giá lại kéo quân tới. Ban đầu Lạc Long muốn mang võ kỹ này ra để hấp dẫn sự chú ý của thế nhân, từ đó sẽ không ai chú ý đến việc hắn mua lấy gốc thần mộc kia. Chỉ là giữa đường đột nhiên lại xuất hiện một tên thiếu môn chủ của Cửu Kiếm môn ngáng đường mình, do đó Lạc Long cũng không có đoạt được đồ vật về tay, vì vậy nên hắn liền trực tiếp rời khỏi sương phòng của mình, hướng về phía phòng ký gửi đồ vật đấu giá. Ngọc giản võ kỹ Thiên Ngạc Chưởng kia rất nhanh đã có người mua đi với giá hơn sáu mươi vạn thượng phẩm linh tệ, số tiền này rất nhanh được kết toán, lợi nhuận cũng được Tử Nguyệt thương hội chuyển về phòng ký gửi đồ vật. Lạc Long đứng xếp hàng cùng với một đám người, chờ đến lượt của mình thì hắn đi vào lấy đồ, sau khi kiểm tra không gian giới chỉ chứa linh tệ thấy không có vấn đề thì hắn liền rời đi.

Ra khỏi Tử Nguyệt thương hội, hắn liền cưỡi thiên lý câu phi nhanh về một hướng. Khoảng chừng một canh giờ sau thì hắn dừng lại phía trước một ngọn núi. Đây là một ngọn núi không có người ở Thiên Chân thành, do đó hắn bỏ lại thiên lý câu mà trực tiếp phi thân như bay leo lên trên đỉnh núi. Lên đến đỉnh núi thì hắn chọn cho mình một góc mà ngồi xuống nhắm mắt tĩnh tọa. Khoảng mười phút đồng hồ sau thì bên tai hắn truyền đến động tĩnh, mấy đạo thanh âm xé gió từ phía chân núi truyền vào tai hắn khiến cho hắn mở lớn hai mắt, nhìn về một hướng dưới chân núi. Lúc này ở phía mà Lạc Long đang nhìn lại có ba bóng người, hai già một trẻ, trên người mặc một loại bạch y nổi bật, chính là phục sức của Cửu Kiếm môn. Hai mắt của Lạc Long híp lại, từ khi đi ra khỏi phòng đấu giá của Tử Nguyệt thương hội thì hắn đã cảm nhận được có hai đạo thần thức khóa chặt lấy bản thân mình. Trong chớp mắt hắn đã nhận ra hai đạo thần thức kia là của hai lão già khí tuyền cảnh của Cửu Kiếm môn, vì vậy mà vừa ra khỏi cửa phòng đấu giá thì hắn liền cưỡi thiên lý câu chạy một mạch tới nơi này, quả nhiên ba tên của Cửu Kiếm môn không có buông tha hắn mà một mực đuổi theo.

-Tử Nguyệt thương hội đáng chết, vậy mà lại dám vi phạm quy tắc, tiết lộ thông tin của khách nhân cho kẻ khác. Nếu như các ngươi đã dám làm như vậy thì đừng trách bản thần sau này sẽ đạp đổ bảng hiệu của các ngươi. Cũng tốt, ta còn đang cảm thấy tiếc cho gốc thần mộc kia, thật không ngờ nó lại tự chạy tới cửa, quả thực là thượng thiên chiếu cố.

Lạc Long lầm bầm lầu bầu mấy câu, trong mắt bắn ra sát ý nhàn nhạt. Ba tên kia rất nhanh đã leo tới đỉnh núi, đứng trước mặt của Lạc Long cách hắn ba trượng, tên thiếu môn chủ kia mang theo vẻ lãnh khốc mà nói:

-Tiểu tử, ngươi thực sự là người của Phù Khôi tông?

-Phải thì sao, không phải thì sao?

Lạc Long chỉ nghe giọng điệu hống hách của tên kia thì đã vô cùng chướng mắt rồi, cũng không có trả lời câu hỏi của hắn.

-Hừ, mặc kệ ngươi có phải người của Phù Khôi tông hay không, hôm nay ngươi nhất định phải chết. Hai vị trưởng lão, mau giết hắn cho ta!

Hai lão già kia cũng không có nhiều lời, một trái một phải lao lên cùng lúc tấn công vào Lạc Long. Khi hai thân ảnh kia còn đang cách xa thì hai tay Lạc Long liền đánh ra một quyền một chưởng.

-Phục Hổ quyền, Thiết Sa chưởng.

Quyền chưởng của hắn vậy mà lại có thể phóng ra ngoài, khí kình mạnh mẽ đập lên người của hai lão già kia. Bọn hắn thấy đối phương chỉ là luyện khí đỉnh phong thì khinh thường không thèm dùng võ kỹ tầm xa đối phó hắn, đến khi bị đánh trúng thì bọn hắn vẫn còn ngạc nhiên, không kịp phản ứng lại.

-Oành! Oành!

Vốn hai lão già này còn tưởng cho dù bản thân phải chịu một quyền trực diện của Lạc Long cũng không sao thế nhưng cả hai người bọn hắn đều bị đánh bay ra đằng sau, trong miệng có máu tươi chảy ra. Quyền chưởng của Lạc Long tuy rằng lực đạo còn chưa bằng hắn trực tiếp ra tay nhưng cũng không kém quá nhiều, uy lực có thể sánh ngang với công kích của võ giả khí động cảnh trung kỳ rồi, đây cũng là thành quả tập luyện gần một tháng trời của hắn. Mặc dù hắn còn chưa đạt tới luyện khí chí cực cảnh nhưng bản thân hắn đã có bước tiến rất lớn, có thể cảm giác được cánh cửa của luyện khí chí cực cảnh đã không còn xa nữa rồi.

-Tiểu tử nhà ngươi ẩn giấu tu vi?

Một lão già trong đó ánh mắt đầy nghi ngờ mà hỏi. Theo lý mà nói thì võ giả cảnh giới thấp có thể dựa vào bảo khí đặc thù có thể che giấu tu vi, nhưng lại không thể nào đánh lừa được sự dò xét của cường giả có tu vi cao hơn mình, đây là điều mà mọi võ giả đều tán đồng. Vì vậy mà lão già kia sau khi nói như vậy thì cũng ý thực được bản thân vừa nói lời thừa, tiểu tử này quả thực đúng là luyện khí đỉnh phong, chỉ là hành động vừa rồi của hắn cũng quá kinh thế hãi tục đi.

-Mặc kệ hắn là tu vi gì, cũng chỉ có lực lượng của khí động cảnh mà thôi, hôm nay chắc chắn hắn phải chết.

-Lưu lại cho hắn một mạng đi, ta muốn tự tay tra tấn hắn rồi mới giết hắn.

Còn chưa kịp lao lên tấn công thì thanh âm của tên thiếu môn chủ kia lại vang lên từ đằng sau. Lạc Long nghe thấy lời này thì trong lòng phát lạnh, tên tiểu tử này thực lực thì chẳng ra làm sao nhưng bụng dạ lại thật ác độc, hai mắt hắn nhìn đối phương toát lên hàn ý lạnh lẽo khiến cho tên kia có chút chột dạ. Hai lão già kia hừ lạnh, cũng không có lao lên mà đứng chắn trước mặt tên kia, đồng thời tay đánh ra một chưởng. Hai chưởng ấn to đến hơn một thước đồng loạt bay về phía Lạc Long với tốc độ nhanh không tưởng, với thân thủ của võ giả luyện khí cảnh căn bản không thể nào tránh thoát.

-Ầm ầm!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.