Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố ý tăng giá

Tiểu thuyết gốc · 1890 chữ

Lạc Long không hề làm ra bất kỳ động tĩnh gì trong suốt buổi đấu giá, thỉnh thoảng nhìn trúng một hai món đồ mới ra tay tranh đoạt, thời gian còn lại thì hắn chỉ ngồi uống trà, trò chuyện cùng với thị nữ phục thị mình, đôi khi hắn cao hứng sẽ thưởng cho nàng một chút tiền khiến nàng vui mừng không ngớt. Thông thường thì các võ giả sẽ không cho người khác tiến vào sương phòng của mình khi mình tham gia đấu giá để tránh phân tâm, chỉ có một số tên đệ tử trẻ tuổi của các đại thế lực mới làm như vậy. Có điều những tên nhị thế tổ kia thường xuyên đưa ra những yêu cầu quá đáng khiến thị nữ của thương hội chán ghét vô cùng. Có điều vị công tử trước mắt này lại không giống như vậy, không những vẻ ngoài tuấn tú mà nói chuyện còn rất lịch sự, ngoài ra còn cho nàng rất nhiều tiền. Vị tỳ nữ này liên tục liếc mắt nhìn Lạc Long, ánh nhìn mang theo vẻ mê ly, chỉ tiếc Lạc Long chỉ muốn nói chuyện với nàng chứ không có ý muốn làm gì khác.

Đấu giá hội càng về cuối thì càng sôi nổi, Lạc Long cũng bắt đầu thường xuyên ra tay tranh đoạt đồ vật hơn. Tài lực của hắn vô cùng hùng hậu, một khi đã nhìn trúng thứ gì thì sẽ không để người khác tranh mất, liên tục có thị nữ mang đồ vật đấu giá vào trong sương phòng đưa cho hắn, việc này khiến cho những võ giả khác có bất mãn không nhỏ đối với hắn.

-Tiếp theo là một chuỗi chân khí linh đan hạ đẳng được luyện chế hoàn mỹ, ở đây có một trăm mười tám viên, mỗi một đợt bán ra chín viên, tổng cộng có mười hai đợt.

Đấu giá sư ngày hôm nay là một lão giả mặc thanh y, thân hình cao gầy, bộ dáng quắc thước, khuôn mặt luôn treo vẻ mỉm cười hòa ái nhưng chỉ có một số người có thân phận tôn quý ở đây và Lạc Long mới biết lão thực ra là một cường giả khí tuyền cảnh trung kỳ. Ngay khi lão già kia công bố đồ vật đấu giá là chân khí linh đan được hoàn mỹ thì các lộ võ giả khắp nơi đều trở nên điên cuồng. Đan dược thuộc loại vạn kim khó cầu, tác dụng của nó như thế nào thì không cần đấu giá sư giới thiệu thì những võ giả ở đây cũng đã nhất thanh nhị sở. Chân khí linh đan hạ đẳng tuy chỉ có tác dụng cho các võ giả dưới khí tuyền cảnh nhưng các cường giả khí tuyền cảnh ở đây có ai là không có hậu nhân thực lực từ khí động cảnh trở xuống chứ, vì vậy mà ngay khi lão già kia vừa tuyên bố bắt đầu đấu giá thì võ giả khắp nơi bắt đầu cạnh tranh vô cùng kịch liệt. Cường giả khí tuyền cảnh từ lúc bắt đầu đã tranh nhau đến đỏ mắt, vì vậy những võ giả có tu vi thấp kém căn bản đã vô vọng rồi. Những vị cường giả kia tuy rằng tăng giá cạnh tranh rất kịch liệt nhưng ánh mắt của bọn họ từ đầu đến cuối đều dán về phía sương phòng mà Lạc Long đang ngồi, chỉ sợ đối phương sẽ mở miệng ra giá. Tuy rằng bọn họ nắm trong tay vô số tài phú nhưng quả thực bọn họ không cạnh tranh nổi với người kia, bọn hắn rất muốn biết đối phương là ai, chỉ là bên trong mỗi sương phòng đều có trận pháp ngăn cách thần niệm dò xét nên bọn họ chỉ có thể từ bỏ ý định đó. Mặc dù lần này Lạc Long cũng có tham gia đấu giá nhưng lại không có đắc thủ một lần nào khiến cho những cường giả kia cho rằng trước đó hắn đã vung tay quá trán nên bây giờ không còn đủ tiền để đấu với mình. Chẳng qua bọn hắn đâu biết Lạc Long ra giá chỉ là làm cho có lệ mà thôi, căn bản không có ý định cạnh tranh làm gì. Đùa sao, đan dược này chính là hắn gửi bán cho phòng đấu giá, có điên thì mới đi mua lại. Cho dù số đan dược kia không phải do hắn đấu giá thì hắn cũng sẽ không mua bởi vì hắn có rất nhiều chân khí linh đan hoàn mỹ, ngày nào cũng bị hắn mang ra ăn như đậu phộng, cần gì hơn trăm viên linh đan trên kia chứ.

Sau khi đấu giá xong toàn bộ số chân khí linh đan thì đấu giá sư lại mang lên mấy loại đan dược và bảo khí khác, cấp bậc đều là tôn cấp cực phẩm, lại khiến người trành giành không thôi. Số đan dược và bảo khí trân quý kia có tám thành là do Lạc Long mang tới, lần này hắn nhất định kiếm được rất nhiều tiền.

-Các vị, buổi đấu giá ngày hôm nay cũng sắp kết thúc, bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giá đồ vật áp trục. Đồ vật áp trục đầu tiên là mộc gốc Bất Tử Thường Xuân Thụ, là một gốc thần mộc tôn cấp. Chắc hắn không cần lão phu nói ý nghĩa của thần mộc với võ giả rồi, đối với võ giả tu công pháp mộc hệ và luyện đan sư thì đây chính là chí bảo. Bất Tử Thường Xuân Mộc có giá khởi điểm năm vạn thượng phẩm linh tệ, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một ngàn, xin mời chư vị ra giá.

-Ta ra giá năm vạn.

-Năm vạn mốt.

-Năm vạn bốn ngàn.

-Sáu vạn.

-….

Cường giả khí tuyền cảnh liên tục ra giá, cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt, chỉ trong mấy phút đồng hồ mà giá cả đã tăng lên tới hơn mười hai vạn, lúc này những tiếng hô tăng giá mới bắt đầu trở nên thưa thớt đi, mỗi lần tăng giá cũng không quá nhiều. Mặc dù nói thần mộc là chí bảo nhưng cũng chỉ là đối với võ giả khí động cảnh mà thôi, đối với võ giả khí tuyền cảnh thì gần như chẳng có chút tác dụng nào, những cường giả đang cạnh tranh kịch liệt kia chỉ là đấu giá để mua cho hậu bối trong nhà, căn bản sẽ không mang hết tài phú của thế lực của mình ra để mà đấu giá.

-Mười lăm vạn!

Giá cả vừa mới đạt tới mười ba vạn thì lập tức bị Lạc Long nâng lên đến mười lăm vạn, đại sảnh của đấu giá tràng đột nhiên trở nên im bặt, ngay cả một tiếng kim rơi cũng có thể nghe được rõ ràng.

-Là hắn!

Những võ giả khí tuyền cảnh kia trong lòng cùng phát ra một ý niệm, bọn họ rất sợ mỗi khi tên kia tham gia đấu giá.

-Phòng chữ thiên số hai mươi ba ra giá mười lăm vạn, còn ai ra giá cao hơn không?

Đấu giá tràng yên lặng một hồi, ngay trước khi lão già kia tuyên bố Lạc Long đã giành được gốc thần mộc này thì có một giọng nói vang lên từ một gian sương phòng khác.

-Mười lăm vạn năm!

Trong sương phòng kia có ba người, một thanh niên nam tử và hai lão già. Thanh niên kia tuy chỉ là khí động cảnh nhưng hai lão già bên cạnh hắn lại là cường giả khí tuyền cảnh sơ kỳ đỉnh phong, nhìn dáng vẻ thì giống như làm hộ vệ cho hắn, thật không biết người này rốt cuộc có thân phận gì.

-Mười sáu vạn.

Lạc Long cũng không cho tên kia thở dốc, lập tức tăng giá lên. Thanh niên nam tử nghe vậy thì sắc mặt có chút giận dữ, định tiếp tục tăng giá thì một lão già bên cạnh lên tiếng ngăn hắn nói:

-Thiếu môn chủ, đừng quên hôm nay chúng ta tới đây không phải vì gốc thần mộc kia. Nếu như không đấu giá được đồ vật áp trục thứ hai thì khi về chúng ta sẽ không thể bàn giao lại với môn chủ được đâu.

-Hừ, bản thiếu gia tự có tính toán của mình, ngươi không cần lắm lời.

Thanh niên nam tử quay qua gắt với lão già kia một tiếng rồi tiếp tục tăng giá đến mười sáu vạn năm ngàn. Lão già kia thấy vậy thì cũng chỉ biết thở dài, nếu việc hôm nay không thành thì khí về hắn và đồng bạn nhất định sẽ bị quở trách, chỉ là hắn cũng không dám cãi lời người này.

-Mười bảy vạn.

-Mười bảy vạn năm.

-Mười tám vạn.

-Mười tám vạn năm.

Tên thanh niên này dường như cũng không có ý muốn cạnh tranh với đối phương mà chỉ là muốn ác ý tăng giá khiến cho kẻ kia phải xuất huyết mà thôi. Hắn sớm đã không vừa mắt đối phương rồi nên muốn dạy cho kẻ kia một bài học. Hai người cứ tăng giá qua lại không ngừng, giọng điệu của thanh niên nam tử thì rất bình thản nhưng giọng điệu của Lạc Long thì càng lúc càng dữ tợn, hơn nữa ngay sau khi đối phương tăng giá thì hắn cũng sẽ tăng giá theo, dường như hắn quyết tâm phải mua bằng được gốc thần mộc này vậy. Hai lão già thủ vệ bên cạnh thanh niên nam tử lúc này cũng hiểu ý đồ của hắn, có điều bọn hắn vẫn vô cùng lo lắng, khuyên hắn nên biết điểm đến là dừng.

-Hai mươi chín vạn.

-Hai mươi chín vạn năm, ha ha.

Tiếng ra giá của thanh niên nam tử còn mang theo vẻ đắc ý sâu sắc, hắn đã quyết định khi đối phương tăng giá đến ba mươi vạn thì sẽ bỏ qua. Lúc này giá cả của gốc thần mộc kia đã bị đẩy lên gần gấp ba lần giá trị thực tế của nó, thanh niên nam tử cũng rất thông minh, không muốn làm thái quá, chỉ là không ngời Lạc Long lại cười khẩy mà nói:

-Muốn chơi xỏ lão tử sao? Hừ, đúng là thứ vừa tham lam lại vừa ngu dốt, vậy thì gốc thần mộc này liền để ngươi tới lấy đi.

-Cái gì?

Thanh niên kia như muốn trố cả mắt ra, hai lão già ngồi bên cạnh hắn thì sắc mặt cũng xám ngoét không còn một giọt máu, lần này hai người bọn hắn coi như thảm rồi.

-Ngươi dám chơi ta?

Thanh niên nam tử giận giữ gào thét, Lạc Long lại đắc ý mà nói:

-Hừ, tiểu tử nhà ngươi sau này ra ngoài thì nên khiêm tốn một chút, một chút thủ đoạn cỏn con của ngươi mà cũng dám mang ra lừa người, coi chừng chết cũng không biết bản thân chết như thế nào?

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.