Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ sát thủ

Tiểu thuyết gốc · 1898 chữ

Đông Quốc hét lớn, tiếng hét vô cùng thảm thiết, lại có chút chói tai giống như tiếng hét của nữ nhân. Mặc dù đau đớn khi bị chém đứt một cánh tay không phải là thứ mà người thường có thể tưởng tượng được nhưng hắn dẫu gì cũng là một võ giả đã sống đến mấy trăm năm, phản ứng mạnh như vậy cũng chỉ có thể nói bản lĩnh của tên này thật không ra gì. Lạc Vân vận chân khí vung tay lên tát hai cái bạt tai vào hai bên má hắn, lực đạo khủng bố khiến cho hắn hộc ra một ngụm máu lớn, từ trong miệng cũng phun ra mấy cái răng bị đánh rụng. Thế nhưng tiếng hét chói tai kia vẫn không có yếu đi một chút nào. Nàng ta nhíu nhíu mày, đưa tay lên nắm vào cổ hắn khiến hắn nghẹn họng không thể kêu được nữa, trong miệng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô. Tất cả những việc trên chỉ diễn ra trong mấy nhịp thở, Mộc Trường Hồng chôn chân tại chỗ ngơ ngác nhìn, không cẩn thận lại bị Hoàng Mao một gậy đánh bay. Thế nhưng lúc này hắn đã không còn quan tâm đến đầu yêu hầu kia, vội vàng giơ ra mà hô lớn:

-Lạc cô nương, không được. Đông Quốc hắn ta miệng chó không mọc được ngà voi nhưng cũng không đáng chết, dù sao hắn cũng đã phải nhận trừng phạt thích đáng rồi, mong cô nương lưu lại cho hắn một mạng.

Lời nói của hắn vô cùng uyển chuyển, đối phương thay đổi quá nhanh, trở nên tàn độc như vậy khiến hắn cũng có chút rùng mình, cũng không dám ra lệnh cho nàng, chỉ có thể khách khách khí khí mà khuyên ngăn nàng ta. Thế nhưng Lạc Vân lại nhàn nhạt liếc nhìn hắn mà đáp:

-Mộc Trường Hồng, nếu ngươi không dạy dỗ được thủ hạ của mình thì để ta thay ngươi dạy hắn một bài học.

-Đúng, đúng vậy, tên này thật là có mắt như mù, quay về ta sẽ dạy lại cho hắn biết cách tôn trọng người khác, bây giờ cô nương có thể thả hắn ra được không?

-Thả hắn ra? Ngươi không biết có những bài học cần phải trả bằng mạng sống hay sao?

Nàng ta cười lạnh nhìn Đông Quốc đang ô ô giãy giụa trong vô vọng, tay phải khẽ gia tăng lực đạo, lập tức cổ của hắn truyền ra tiếng răng rắc. Tay trái của nàng đánh một chưởng lên người hắn khiến hắn ngã bay về phía của Mộc Trường Hồng. Mộc Trường Hồng vội vã giơ tay ra đón lấy thân thể Đông Quốc, thế nhưng khi hắn vừa đón được đối phương thì hay tay truyền lại cảm giác nóng rát. Hắn giật mình bỏ hai tay ra nhìn lại thì chợt thấy thân thể của Đông Quốc bị bao quanh bởi một ngọn lửa màu hoàng kim. Kim sắc hỏa diễm kia vô cùng khủng bố, đến thân thể của một võ giả luyện khí cảnh cũng bị nó đốt đến không còn sót lại chút gì chỉ sau mấy nhịp thở. Nhân Long và Tử Y Lưu Ly đứng gần đó nhìn thấy cảnh này thì bàng hoàng, thật không ngờ Lạc Vân này lại hiếu sát như vậy, một lời không hợp thì ngay cả thi thể của đối phương cũng đốt thành tro bụi. Mộc Trường Hồng sắc mặt đen lại, vô cùng phẫn nộ nhìn Lạc Vân mà quát lớn:

-Ngươi dám giết hắn! Ngươi vậy mà lại dám giết hắn!

Lạc Vân liếc hắn một cái, trong mắt bắn ra một luồng sát ý nhàn nhạt khiến cho hắn hơi rùng mình.

-Hừ, một con chó cậy hơi chủ mà thôi, giết thì đã làm sao? Ngươi có ý kiến gì sao? Nếu có thì cứ việc lại đây, ta sẵn sàng phụng bồi.

Mộc Trường Hồng có chút do dự không dám tiến lên, nàng ta lại hừ lạnh mà nói:

-Đừng tưởng ta không biết ngươi định làm gì với ca ca của ta, nói cho ngươi biết, tên Lý Tuấn kia bây giờ khẳng định đã là một cỗ thi thể rồi. Còn muốn dùng hắn lấy mạng ca ca của ta sao, đúng là một đám ngu đần lại cho rằng mình tài trí hơn người, đúng là nực cười.

-Ngươi …

-Ngươi cái gì? Có gan thì lại đây, ta nhường ngươi mười chiêu, nhưng nếu ngươi dám khiêu chiến thì phải có giác ngộ sẽ có kết cục giống hắn, ngươi dám không?

Ngươi dám không? Một câu này của nàng vừa châm chọc vừa khiêu khích lại mang theo vẻ ngạo nghễ, chỉ một câu ngươi dám không mà khiến cho Mộc Trường Hồng có chút run rẩy mà ngậm miệng. Trung niên nhân gọi là Cảnh thúc sắc mặt đen lại, hắn dùng một chưởng đánh lui Mao Hoàng rồi tơi bên cạnh Mộc Trường Hồng, hắn chỉ tay vào Lạc Vân lạnh lùng mà nói:

-Ngươi muốn chống đối lại với cả Mộc Xà dong binh đoàn hay sao?

Nàng ta không thèm nhìn vào hắn, một bộ lạnh nhạt mà đáp:

-Ta không cần biết các ngươi là cái gì giun dế dong binh đoàn, có gan thì xông lên, không có gan thì mau ngậm miệng lại, còn dài dòng thì đừng trách ta lấy mạng của cả ngươi.

Hắn thẹn quá hóa giận, trong mắt như bắn ra tia lửa mà nhìn nàng gằn giọng nói:

-Thứ đồ vô tri, ngươi sẽ vì lời nói hôm nay của mình mà hối hận.

Nói rồi hắn giơ tay ra định chộp về phía nàng nhưng một đầu hắc côn đã cản ngay trước mặt, hắn vội vàng giơ hai tay lên đỡ. Chịu một công chính diện của Mao Hoàng quả thực không hề dễ chịu, hai tay của hắn tê rần, mất một lát mới có thể hồi phục lại như thường. Sắc mặt hắn giận giữ, nhìn về phía yêu hầu mà quát lớn:

-Súc sinh nhà ngươi hết lần này tới lần khác cản đường, hôm nay ta thề sẽ bằm thây ngươi ra thành vạn đoạn.

Khí thế của hắn chợt bạo tăng, trong phút chốc thực lực liền từ luyện khí cảnh sơ kỳ đỉnh phong tiến thẳng tới luyện khí cảnh trung kỳ đỉnh phong, cả người hắn lao về phía Mao Hoàng đánh ra một quyền.

-Tên này vậy mà lại che giấu tu vi.

Nhân Long phía xa hơi giật mình, trong lòng thầm hi vọng Mao Hoàng có thể ngăn trở được hắn, nếu để hắn đi đối phó với Lạc Vân thì không phải chuyện tốt. Mao Hoàng tuy chỉ là yêu thú nhưng cũng đã cảm nhận được thực lực của đối phương tăng vọt, nó cũng không áp chế thực lực nữa, toàn lực bộc phát đánh ra một côn. Quyền côn chạm nhau, lập tức Cảnh thúc bị đánh ngã xuống, vẻ mặt hết sức khó tin. Cho dù hắn có là luyện khí cảnh hậu kỳ thì Mao Hoàng cũng có thể đọ sức mạnh chứ đừng nói hắn mới chỉ là luyện khí trung kỳ đỉnh phong. Mao Hoàng có chút do dự không có công kích tiếp, Lạc Long đã dặn nó chỉ cần dây dưa với đám người Mộc Trường Hồng một chút rồi dụ bọn hắn rời đi là được, thật không ngờ Lạc Vân lại giết chết một tên trong số đó, như vậy hành động của nó đã thất bại rồi. Thế nhưng nó cũng biết Lạc Vân là muội muội của Lạc Long nên cũng không thể để nàng động thủ với tên nhân loại kia được, đành phải ra tay ngăn trở, thế nhưng nó không biết ân oán giữa hai người Lạc Long với đám người kia là như thế nào nên cũng khi chưa có mệnh lệnh của Lạc Long thì nó cũng không dám hạ sát thủ. Cảnh thúc kia lại nhân lúc nó do dự mà đứng bật dậy, thi triển một loại thân pháp kỳ dị áp sát thân thể nó, tung ra mấy chục quyền hướng thẳng vào người nó. Mao Hoàng cũng rất nhanh đã phản ứng lại, trường côn trong tay không ngừng huy vũ chống đỡ lại công kích của đối phương. Thế nhưng Cảnh thúc kia không có ý định cho nó cơ hội trở mình, quyền cước liên miên đánh ra, cuối cùng cũng đánh trúng lên người của nó. Mao Hoàng trúng phải một quyền thì côn pháp liền có chút rối loạn, lại liên tiếp trúng thêm mười mấy quyền nữa. Thứ nó am hiểu nhất trước giờ vẫn là chạy trốn, bản thân nó cũng mới chỉ học côn pháp mấy ngày trước thôi, thủ pháp chiến đấu vẫn còn rất kém. Cảnh thúc kia căn bản cũng không có ý định buông tha cho nó, quyền đầu liên tục công tới, đánh đến mức khiến nó liên tiếp bại lui, cho dù là thân thể của nó rất cường hãn nhưng chịu nhiều quyền như vậy cũng khiến nó có chút ăn không tiêu. Cứ như vậy cũng không phải là cách hay, nó dứt khoát cất đi trường côn vào trong nhẫn trữ vật, thân mình nghiêng trái nghiêng phải tránh né đi toàn bộ công kích của đối phương. Cảnh thúc tưởng rằng bản thân đã có thể xử lý được yêu hầu nhưng từ khi Mao Hoàng cất đi trường côn thì thân pháp của nó lại trở nên linh động dị thường, mấy chục quyền đánh ra mà không có lấy một quyền trúng đối phương khiến hắn vô cùng căm tức. Hắn xuất ra một cây trường thương từ trong không gian giới chỉ, nhanh như chớp đâm một thương về phía Mao Hoàng.

-Phá Không Thương!

Mao Hoàng bị bất ngờ trước một chiêu này của đối phương, nó không kịp tránh nhé, chỉ biết nhìn mũi thương chết chóc kia hướng thẳng tới trái tim của mình.

-Keng.

Cũng may Lạc Vân kịp thời ứng cứu, nàng ta chém một kiếm vào thân thương, lập tức Cảnh thúc cảm thấy hai tay hắn nặng trĩu, mũi thương đang bay thẳng cũng bị đánh cắm xuống mặt đất. Hắn kinh hãi khi phát hiện ở vị trí va chạm trên thân thương và thanh bảo kiếm của Lạc Vân đã xuất hiện một vết nứt nhỏ. Đây là thanh bảo khí hắn thích nhất đấy, cũng chính là một thanh trường thương đồ cấp hạ phẩm giá trị xa xỉ vô cùng, nếu thực sự bị đánh hỏng thì hắn sẽ phát điên mất.

-Lại là ngươi!

Hắn gầm lên với Lạc Vân, hai tay rút mũi thương lên mà đâm tới nàng. Thế nhưng thân ảnh của Lạc Vân lại hóa thành một làn khói tránh đi công kích. Chỉ chớp mắt một cái nàng đã xuất hiện phía bên phải của hắn, một kiếm chém ra tinh chuẩn đánh lên đúng vị trí của vết nứt nhỏ kia.

-Choang!

Một tiếng gãy giòn vang phát ra từ thân của cây trường thương kia.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.