Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba chiêu

Tiểu thuyết gốc · 1966 chữ

Thế nhưng Mao Hoàng há lại là yêu hầu tầm thường? Nó có thân pháp của bản thân vô cùng quỷ dị, lại có một kiện côn hình bảo khí cùng với côn pháp của yêu tộc được Lạc Long truyền cho, đấy là còn chưa kể bản thân nó vẫn là một yêu thú, cho dù vóc dáng không chênh lệch bao nhiêu so với nhân loại nhưng lực lượng vẫn lớn vô cùng, tu vi là đồ cấp sơ kỳ đỉnh phong nhưng đã có thể so với nhân tộc luyện khí cảnh hậu kỳ. Chẳng qua Lạc Long đã dặn dò nó phải áp chế thực lực, vì vậy nên nó chỉ phát huy tối đa thân pháp của bản thân để né tránh công kích của đám người Mộc Trường Hồng mà thôi, cũng không có đánh trả một chiêu nào. Đám người đang vây công nó vật lộn một hồi vẫn không có kết quả thì tức đến lộn ruột, nhất là Mộc Trường Hồng trên mặt vẫn còn đau nhức thì càng giận đến sôi máu, liên tục công kích đến đỏ cả mắt, hắn nhìn phía đám người Lạc Vân hét lớn nói:

-Long lão đệ, hai vị cô nương, mau mau lại đây giúp chúng ta chém giết đầu yêu hầu này.

Nhân Long và Tử Y Lưu Ly còn chưa kịp lên tiếng thì Lạc Vân bình thường vẫn kiệm lời lại hừ lạnh mà nói:

-Hừ, tại sao chúng ta phải giúp ngươi?

Hai người Nhân Long giật mình nhìn nàng, Mộc Trường Hồng cũng chấn kinh khi nghe nàng nói vậy, bình thường nàng ta tuy rằng lãnh đạm ít nói nhưng đối với người khác cũng rất khách khí vậy mà bây giờ lại có thể nói như vậy với hắn. Hắn hơi nhíu nhíu mày mà nói:

-Lạc cô nương nói như vậy là có ý gì? Chúng ta là một đội ngũ, bây giờ bị yêu thú tập kích, chẳng lẽ mấy vị định chỉ đứng đó nhìn thôi sao?

-Hừ, bớt nói nhảm, việc ngươi ép ca ca của ta đi tuần tra một mình ta còn chưa tính toán với ngươi, đầu yêu thú này ngươi có thể giải quyết được thì tốt, không giải quyết được thì liền cùng với đám thủ hạ của ngươi đi chết đi.

Mấy người ở đây nghe nàng nói vậy lại càng cảm thấy chấn động, thật không ngờ nàng ta lại có thể nói chuyện bá đạo đến như vậy. Nam tử gọi là Đông Quốc kia không nhịn được, từ trong chiến đoàn tách ra chỉ mặt nàng ta mà quát:

-Tiện nhân, ngươi có tư cách gì mà dám nói như vậy với thiếu đoàn trưởng của chúng ta như vậy? Tên ca ca kia của ngươi trước mặt thiếu đoàn trưởng của chúng ta còn không bằng một con chó, bảo hắn đi làm gì thì hắn phải đi làm cái đó, mau mau qua tạ tội với thiếu đoàn trưởng của chúng ta, bằng không đừng trách lão tử không nể mặt.

Tên này nói rất lớn cho mọi người đều nghe thấy, đây là muốn áp chế nàng ta lấy lại thể diện cho Mộc Trường Hồng, tên này rõ ràng là đang muốn nịnh bợ lấy lòng thiếu đoàn trưởng nhà hắn mà. Thế nhưng lời nói của hắn lại giống như kích phát lãnh ý trong lòng của Lạc Vân, hai mắt nàng ta mang theo sát ý nhàn nhạt nhìn hắn mà nói:

-Ngươi vừa mới nhục mạ ca ca của ta sao?

Đông Quốc này cũng không hề kiêng kị nàng, dù sao nàng ta mới đột phá luyện khí cảnh không lâu còn hắn đã dừng lại tại luyện khí cảnh hơn trăm năm rồi, căn bản không coi nàng vào trong mắt. Hắn cười hắc hắc mà nói:

-Tiện nhân, ngươi nghĩ mình là ai? Còn phát ra rát ý với lão tử nữa sao, có tin ta bây giờ liền bắt ngươi lại, để cho thiếu đoàn trưởng của chúng ta hưởng dụng một phen rồi sẽ chà đạp ngươi hay không?

Sát ý trong mắt của Lạc Vân càng lúc càng nồng đậm, nàng nhìn vào cái tên ti tiện đằng kia đang soi mói thân thể của nàng giống như nhìn một người chết vậy.

-Đông Quốc, ngươi mau câm miệng cho ta.

Mộc Trường Hồng thấy ánh mắt của Lạc Vân đáng sợ như vậy thì vội vàng quát lui thủ hạ của mình, đối với mỹ nhân hắn vẫn không muốn dùng vũ lực để ép buộc đấy, huống chi thiên phú của nàng ta tốt như vậy, nếu như có thể thu phục nàng ta thì dong binh đoàn của bọn hắn không chừng sau này có thể một bước lên mây. Tên Đông Quốc ngu ngốc kia lại tưởng rằng thiếu đoàn trưởng chỉ là diễn trò với mình, hắn cười hắc hắc nói:

-Thiếu đoàn trưởng, đối với loại nữ nhân ti tiện như thế này phải cho ả ăn một chút đau khổ thì mới biết nghe lời, để ta …

-Ta cho ngươi một cơ hội, nếu ba chiêu ngươi có thể chạm được vào người ta thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

Đông Quốc ngơ ngác một chút rồi phá lên cười ha ha, giống như hắn vừa nghe thấy một chuyện buồn cười nhất trên đời này vậy. Chợt sắc mặt của hắn trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào nàng ta mà nói:

-Ngươi vừa mới nói muốn tha mạng cho ta sao?

-Đó là nếu ngươi có thể chạm vào người ta trong vòng ba chiêu, hi vọng ngươi có thể tự cứu được mình.

Sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, hắn hừ lạnh một tiếng rồi lao lên, tay phải giơ ra tạo thành trảo tóm vào vai nàng.

-Nữ oa không biết trời cao đất rộng, để ta dạy cho ngươi biết làm người thì phải khiêm tốn như thế nào.

Phục Hổ Trảo, đây là một loại trảo pháp lợi dụng lực bạo phát của võ giả để tăng tốc trong thời gian ngắn, khiến cho đối thủ bị bất ngờ không thể tránh né công kích. Đúng như trong dự đoán của hắn, Lạc Vân hoàn toàn không kịp làm ra phản ứng trước công kích của hắn. Hắn âm thầm cười lạnh, thủ trảo liền đổi hướng một chút, hắn một xé rách y phục của nàng ta ra, không biết đến lúc đó sẽ là cảnh tượng gì, nhìn vóc người của nàng thì hắn có thể khẳng định cơ thể kia chắc chắc thuộc hàng cực phẩm.

-Vút!

Thủ trảo của hắn đi qua trước ngực Lạc Vân nhưng bàn tay của hắn không có cảm giác chạm vào thứ gì, bên tai của hắn lại vang lên thanh âm băng lãnh:

-Một chiêu.

Hắn xoay cổ tay, thủ trảo vẽ ra một đường cong vi diệu đánh sang phía bên trái, thế nhưng thân ảnh yểu điệu kia lại giống như một làn khói tan biến đi, xuất hiện cách đó năm thước.

-Hai chiêu.

Nhân Long ở bên cạnh quan sát cũng có chút hơi lo lắng. Không phải hắn khinh thường thực lực của Lạc Vân mà vì nàng là một nữ tử, hắn lại nhận một phần nhân tình từ hai huynh muội nàng, vì vậy nên hắn không thể không lo lắng nàng có thể sẽ gặp chuyện.

-Lão sư, nàng ta sẽ không sao chứ?

Hắn truyền ý niệm của bản thân vào sâu trong não hải, từ trong đó lại truyền ra một thanh âm già nua:

-Ha ha, tiểu tử, đừng nói với vi sư là ngươi đã thích nữ oa này rồi đấy nhé.

-Hừ, lão sư người cũng già rồi vậy mà còn không đứng đắn, ta chỉ là có chút lo lắng nàng ta bất cẩn sẽ gặp chuyện thôi.

-Tiểu gia hỏa nhà ngươi nghĩ cái gì lão phu còn không biết hay sao? Tóm lại ngươi không cần lo lắng gì cả, cho dù là ngươi lên thay tên vô dụng kia thì kết quả cũng như vậy thôi, cứ yên lặng mà theo dõi chiến đấu là được.

Đông Quốc công kích hai lần đều sử dụng toàn lực nhưng vẫn không có tác dụng, hắn thẹn quá hóa giận lấy ra một thanh bảo kiếm chĩa thẳng vào Lạc Vân mà nói:

-Nữ oa ngạo mạn, là ngươi ép ta đó.

Hắn đâm ra một kiếm, mũi kiếm đâm thẳng tới vai phải của nàng, tốc độ rất nhanh, góc độ tinh chuẩn nhưng hắn căn bản không theo kịp bộ pháp của nàng ta, kiếm còn chưa tới nơi thì thân ảnh nàng ở cách đó mấy thước rồi. Mộc Trường Hồng phía xa thấy hắn rút kiếm ra còn đang sợ nàng ta sẽ bị thương thì kiếm kia đã đâm ra, cũng còn may hắn không có đắc thủ, Mộc Trường Hồng vừa định lên tiếng cảnh cáo hắn thì Lạc Vân lại nói:

-Ba chiêu, ngươi có thể đi chết được rồi.

Dứt lời, thân ảnh của nàng nhanh như chớp giật phóng tới, chỉ trong nháy mắt nàng đã áp sát vị trí của hắn, trong lúc hắn còn ngơ ngác thì một quyền của nàng đã đánh trúng ngay bụng của hắn. Mấy người quan chiến đều giật mình, mới vừa rồi nàng ta không có thi triển thân pháp gì mà chỉ là tốc độ của nàng trong chốc lát liền bạo phát vô cùng kinh khủng, tung một quyền nhanh đến khó tin vào giữa bụng của Đông Quốc. Lực đạo của một quyền này khống chế vô cùng tốt, bụng của Đông Quốc bị đánh lõm xuống thật sâu nhưng thân mình hắn cũng không bị đánh bay đi, chỉ hơi lùi về phía sau một chút.

-Khụ khụ.

Đông Quốc ho sặc sụa, đến nỗi nội tạng của hắn cũng sắp bị hắn ho ra ngoài, từ trong miệng của hắn còn có máu tươi chảy ra, cảm giác giống như toàn bộ nội tạng của hắn bị người đánh vỡ nát vậy.

-Ngươi …

Hắn khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Vân, hai mắt hắn đỏ ngầu, dường như bên trong còn ẩn chứa sát ý mãnh liệt. Thế nhưng trước mắt hắn đã là một lưỡi kiếm, Lạc Vân không biết từ lúc nào đã lấy ra Trọng Vân kiếm hướng tới hắn mà chém ra một kiếm. Trong lòng của Đông Quốc run rẩy, hắn vội vàng nắm chặt bảo kiếm trong tay mình giơ cao lên chống đỡ.

-Keng!

Một âm thanh giòn vang vang lên, chỉ thấy Trọng Vân Kiếm dễ dàng đánh gãy bảo kiếm của hắn thành hai khúc. Kiếm của hắn thuộc loại kiếm nhẹ, thân kiếm cũng khá mỏng manh, cho dù phẩm chất là nhân cấp cực phẩm đi nữa thì đối với lực đạo một nhát chém của Trọng Vân kiếm mà nói vẫn quá yếu đuối. Ngay cả bản thân Lạc Vân thấy cảnh này thì cũng có chút kinh ngạc, trong suy nghĩ của nàng thì mỗi kiếm vừa rồi có thể ép đối phương một chút đã là không tệ rồi, thật không ngờ lại trực tiếp chém gãy bảo khí của hắn. Lưỡi kiếm của nàng vẫn tiếp tục chém xuống, chỉ là lực cản của thanh bảo kiếm kia cũng làm chệch đi hướng đi của nó. Ngay sau âm thanh va chạm của kiếm là một tiếng phập, Cánh tay phải cầm kiếm của Đông Quốc bị chém rụng.

-Á á á!

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.