Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mao Hoàng

Tiểu thuyết gốc · 1991 chữ

Hắn chọn góc độ rất tinh chuẩn, vả lại đầu phong nhận sát lang kia đang trong trạng thái hóa cuồng, trực giác đối với nguy hiểm cũng suy giảm đáng kể, vì vậy một chưởng kia liền đánh thẳng vào đầu của nó. Lang yêu bị một chưởng đánh bay, trên mặt vẫn còn lưu lại một đoàn hỏa diễm đang thiêu đốt, rất nhanh một nửa khuôn mặt của nó đã bị đốt rụi, lộ ra cả xương đầu lâu dữ tợn. Yêu thú đồ cấp trong cơ thể cũng sản sinh ra yêu khí, so với chân khí của nhân tộc võ giả càng cường đại hơn, có thể dễ dàng dập tắt đám tử hỏa kia nhưng lang yêu lúc này đã không quan tâm đến đau đớn nữa rồi, khuôn mặt chỉ còn một nửa da thịt của nó mang theo vẻ dữ tợn, trong miệng phát ra tiếng hú dài lập tức hướng hắn công kích tới. Lạc Long nhếch mép, hai chân hơi trùng xuống vận chân khí, thân thể hắn trong nháy mắt cũng bắn ra, biến mất trong không khí. Kỳ thực tốc độ không phải là thứ làm nên tên tuổi của Vô Ảnh bộ mà chính là khả năng đánh lừa thị giác của đối phương khiến cho nó được coi là một trong những bộ pháp nhân cấp đứng đầu tu chân giới. Ngay cả phong nhận sát lang có ưu thế cực lớn về tốc độ thì cũng chỉ nhìn thấy thân ảnh của hắn dưới dạng bóng mờ, nó phải rất khó khăn mới chạm được tới bóng mờ đó nhưng mỗi lần như vậy thì đối phương đều giống như một cơn gió vậy, căn bản không thể đánh trúng. Đây là thành quả ba tháng luyện tập của Lạc Long, hắn đã thành công kết hợp thất trọng Vô Ảnh bộ với khinh thân bộ, như vậy chỉ cần tốc độ của đối phương không cách biệt quá xa so với hắn thì căn bản không đụng được vào người của hắn. Đầu phong nhận sát lang kia nhiều lần công kích hụt thì càng trở nên giận dữ, hai mắt của nó ngàng càng trở nên huyết hồng, điên cuồng đuổi theo bóng mờ kia mà không để ý thân thể của nó đang trúng phải không biết bao nhiêu quyền chưởng. Phong hệ yêu thú ngoại trừ tốc độ vô cùng khủng bố ra thì thân thể cũng không có khả năng phòng ngự gì đáng kể nên mỗi quyền mỗi chưởng của Lạc Long đều gây cho nó thương tổn không nhỏ. Chỉ một lát sau trên người của nó đã có không biết bao nhiêu là vết thương, có chỗ thì cháy xém, cũng có chỗ bị đông cứng lại. Mặc dù lúc này nó hầu như không cảm thấy đau đớn nhưng thân thể bị tàn phá cũng khiến cho cử động trở nên khó khăn hơn, lại thêm thương thế sau trận quần ẩu với đám yêu thú kia nên tình trạng của nó hiện tại có thể ví như đèn đã cạn dầu. Quả đúng như vậy, chỉ sau mấy chục chiêu nữa Lạc Long liền tiễn nó lên đường. Xong chuyện hắn nhìn đầu hoàng mao bạch hầu kia một chút, nó cũng nhìn lại hắn, hai con ngươi đỏ ngầu nhưng lại mang theo vẻ thanh tỉnh rõ ràng.

-Ngươi rốt cuộc là giống yêu thú gì chứ?

Hắn hỏi một câu nhưng sau đó lại cảm thấy bản thân thật nực cười, lại đi nói chuyện với một yêu thú. Vậy mà con yêu hầu kia lại hướng về phía hắn xòe hai bàn tay ra nhún nhún vai, động tác này nếu là nhân loại làm ra thì chính là ý tứ “ta cũng không biết nha”.

-Ngươi nghe hiểu lời của ta sao?

Lạc Long thấy nó có cử động như vậy thì cảm thấy vô cùng chấn động, hơi khó khăn hỏi lại nó một câu, quả nhiên yêu hầu kia liền gật gật đầu biểu thị nó hiểu lời của hắn. Đến lúc này thì hắn đã á khẩu rồi, cho dù cường đại như yêu thú tông cấp thì cũng chỉ có thể nói là miễn cưỡng mở ra linh trí mà thôi, phải là yêu thú đẳng cấp cao hơn tông cấp mới có thể nghe hiểu được ngôn ngữ nhân của nhân loại, hơn nữa còn có thể nói chuyện được. Thế nhưng đầu bạch hầu kia mới là tu vi gì chứ, đồ cấp sơ kỳ mà có thể có linh trí cường đại như vậy sao?

-Vậy ngươi có thể mở miệng nói chuyện hay không?

Lần này thì nó lại lắc lắc đầu, xem ra linh trí của nó chắc là vì một lý do đặc thù nên mới trở nên cường đại như vậy. Nghĩ đến đây thì Lạc Long đối với nó cũng không có quá nhiều hứng thú nữa, vội phất phất tay mà nói:

-Ngươi đi đi, trong số những yêu thú này ngoại trừ kim giáp tinh sư kia nếu ngươi muốn mang theo thi thể nào liền mang theo thi thể đó đi.

Yêu thú vốn dựa vào thôn phệ thảo dược để lớn mạnh tu vi, một cách khác thì trực tiếp hơn rất nhiều chính là ăn thịt yêu thú khác, thế nhưng cách thức này rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể lật thuyền trong mương. Mặc dù đống thi thể yêu thú kia đối với Lạc Long còn có một chút tác dụng nhưng hắn cũng chỉ cần đầu kim giáp tinh sư kia mà thôi, đám còn lại cho dù tặng cho yêu hầu hết thì hắn cũng không cảm thấy tiếc, dù sao thì hắn vẫn rất tán thưởng linh trí của nó đấy. Theo lẽ thường mà nói thì đây là một cơ duyên lớn lao đối với bất kỳ yêu thú nào, thế nhưng yêu hầu kia không cần suy nghĩ liền lắc lắc đầu, nó giơ ngón tay ra chỉ chỉ vào mình rồi lại chỉ chỉ vào hắn.

-Ngươi muốn đi theo ta sao?

Hắn hơi nghi hoặc mà hỏi nó. Nếu như hắn còn là linh thần thì có thể dễ dàng hiểu được ngôn ngữ của vạn tộc, thế nhưng linh hồn của hắn còn đang bị phong ấn, căn bản không thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Yêu hầu nghe hắn nói như vậy thì liền gật đầu lia lịa, trên mặt cũng có một nét hưng phấn giống với nhân loại, đúng là một con khỉ kỳ lạ.

-Được thôi, đi theo ta sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi nhưng ngươi phải coi ta là chủ nhân, ta kêu ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó, tuyệt không được phép cãi lại rõ chưa?

Yêu hầu vẫn gật đầu lia lịa, bộ dạng giống như chẳng hiểu hắn đang nói cái gì.

-Được rồi, dù sao thì ngươi cũng cần phải có một cái tên, ngươi đã có một đầu hoàng mao, liền gọi ngươi là Mao Hoàng đi, ngươi cảm thấy như thế nào?

Yêu hầu nghe được hắn đặt tên cho mình thì càng phấn khích, nó nhảy nhót một hồi rồi hướng hắn chắp tay cúi đầu như đang cảm tạ, điều này lại khiến hắn càng cảm thấy kinh ngạc. Hắn thu hết xác của đám yêu thú kia vào không gian trữ vật rồi vẫy vẫy tay với nó mà nói.

-Được rồi, chúng ta đi thôi.

Cứ như vậy một người một thú liền lên đường rời đi. Lạc Long đối với địa hình có khả năng ghi nhớ rất tốt nhưng bị truy đuổi quá gắt gao khiến cho hắn cũng bị mất đi phương hướng, vì vậy hắn cùng với Mao Hoàng hành tẩu trong rừng hết quẹo trái lại quẹo phải, hành tẩu rất lâu vẫn không thể tìm ra được lộ tuyến cũ. Nếu chỉ là xác định phương hướng đi ra khỏi Sùng Dương sơn mạch để quay trở lại Tử Dương thành thì Lạc Long có thể làm được, thế nhưng hắn vẫn muốn tới vị trí bảo tàng kia để xác nhận lại xem đám a Vân đã rời đi hay chưa.

Hôm nay đã là ngày thứ hai một người một thú đi lạc trong sâm lâm rồi. Lạc Long ngồi bên bếp lửa nướng thịt yêu thú còn Mao Hoàng thì ngồi phía đối diện chăm chú quan sát hắn, một lát sau nó cũng cầm một cái xiên thịt đưa lên bếp lửa rồi nướng. Mỗi khi Lạc Long bỏ gia vị gì vào trong thịt nướng thì nó cũng sẽ chạy lại giành lấy gia vị của hắn rồi bỏ vào thịt nướng của mình. Phải nói yêu hầu này không những trí tuệ rất cao mà khả năng quan sát và hành động cũng vô cùng tinh vi, mỗi phần gia vị được nó đổ vào trong thịt thì góc độ và phân lượng đều giống hệt với hắn. Lạc Long cũng quen với điều này rồi nên cũng không có ngạc nhiên, hắn chỉ mỉm cười mà nói với nó:

-Trù nghệ không phải là thứ có thể bắt chước, với mỗi một trù sư khác nhau thì cách thức nấu nướng cũng phải khác nhau, nếu không cho dù hắn có thể bắt chước hòa mỹ động tác của kẻ khác thì cũng chỉ làm ra đồ ăn rác rưởi mà thôi.

Lời nói của hắn rất chí lý nhưng rơi vào trong tai của Mao Hoàng thì căn bản không đáng một xu, nó bĩu môi tiếp tục vừa quan sát vừa bắt chước. Sau nửa canh giờ thì cả hai đều dừng lại, Mao Hoàng không nhịn được hưng phấn há miệng cắn một miếng lên miếng thịt. Miệng nó không ngừng nhai, cảm nhận được hương vị hòa quyện trong miếng thịt thì nó gật gật đầu thỏa mãn nhưng rất nhanh tựu cảm thấy có chút không đúng, nó vội nhổ hết thịt trong miệng ra, ngay cả xiên thịt khổng lồ kia cũng bị nó ném xuống đất rồi không ngừng giẫm đạp, trong miệng còn phát ra tiếng ù ù các các giống như một nam tử đang bực bội mà chửi bới vậy. Lạc Long thấy bộ dạng tức tối này của nó thì cười ha hả. Mao Hoàng này không giống các yêu thú khác, không thể ăn được thịt tươi sống, từ trước đến nay nó lớn lên đều nhờ vào linh quả và quả dại tìm kiếm được trong sâm lâm. Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên do khiến cho thân thể của nó gầy gò như vậy, không có ăn thịt thì tu vi của bản thân rất khó tăng lên, hơn nữa thân thể cũng vì vậy mà trở nên gầy yếu. Lạc Long thấy nó chỉ ăn trái cây cũng có chút không ổn nên đã chia một phần thịt nướng cho nó, ban đầu nó còn không muốn như sau khi ăn thử một miếng thì liền không dừng lại được. Hắn cũng có chút cảm khái về sự giống nhau của yêu hầu này với nhân loại rồi, càng kinh ngạc nữa là nó vì rất thích ăn thịt nướng mà lại muốn học cách nướng thịt của hắn, vì vậy mới có tình cảnh ngày hôm nay. Miếng thịt vừa rồi nó nướng ra mùi vị thì không tệ nhưng lại quá sống, vừa mới cho vào trong miệng nhai một chút thì nó liền cảm thấy vô cùng buồn nôn. Lạc Long liền đưa cho nó một miếng thịt nướng lớn, phải đến gấp hai lần miếng thịt của hắn, mỉm cười với nó mà nói:

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.