Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất trọng Vô Ảnh bộ

Tiểu thuyết gốc · 2028 chữ

Thời gian lẳng lặng qua đi, mới đó mà đã là ba tháng rưỡi, đám yêu thú bên dưới vách núi không hiểu vì lý do gì mà sau khi kiếm ăn thì liền quay lại ngửa đầu lên nhìn chằm chằm vào sơn động trên vách núi kia. Ban đầu thì Lạc Long còn cảm thấy có chút sốt sắng nhưng càng về sau thì hắn càng bình tĩnh, cả ngày chỉ lẳng lặng tu luyện và luyện tập. Suốt ba tháng này hắn tiêu tốn mất mấy chục viên chân khí đan, về phần luyện thể linh dịch thì càng là tốn mấy trăm giọt cho việc tu luyện, cũng may mà trong không gian trữ vật của hắn vẫn còn dự trữ rất nhiều dược tài của hai loại đan dược kia, lại sử dụng biện pháp nhất hóa cửu khi luyện đan của hắn thì một chút tiêu hao đấy với hắn căn bản chẳng là gì, cho dù có tiêu hao gấp ba bốn lần hắn cũng có thể tự đáp ứng được. Mười ngày trước hắn đã là luyện cốt cảnh đỉnh phong, sau khi phục dụng một viên tẩy tủy đan hắn vì mình mà chuẩn bị thì đến ngày hôm nay hắn đã phá tan bình chướng của luyện cốt cảnh, tiến vào luyện tủy cảnh. Một khi tu luyện giả đạt tới luyện tủy cảnh thì huyết mạch sẽ được trải qua thiên địa tẩy lễ, quá trình lão hóa của thân thể sẽ chậm lại rất nhiều, hơn nữa chức năng của thân thể còn không thể bị thoái hóa, nói một cách dễ hiểu thì một tu luyện giả từ luyện tủy cảnh trở lên khi tới năm trăm tuổi cũng sẽ giống như khi hắn hai mươi tuổi, chỉ có dung mạo là già đi mà thôi. So với thường nhân thì đặc điểm này của tu luyện giả thật là nghịch thiên, thường nhân vẫn hay nói sinh, lão, bệnh, tử là một vòng luân hồi của đời người, thế nhưng với tu luyện giả thì chỉ có sinh, lão và tử chứ không có bệnh. Tuy nhiên phàm mọi sự trên thế gian này có được ắt có mất, một khi đã tu luyện đến luyện tủy cảnh thì gần như đã được thiên địa chúc phúc nhưng cũng vì vậy mà khả năng duy trì nòi giống trở nên vô cùng khó khăn, võ giả trên luyện tủy cảnh thì tu vi càng cao lại càng khó có hậu đại. Tất nhiên nếu như tu vi càng cao thì huyết mạch của võ giả sẽ trở nên càng tinh thuần, sinh ra hài tử cũng sẽ nhận được thiên phú càng cường đại. Lạc Vân chính là một ví dụ tốt, cha của nàng, tông chủ của Lạc Thần tông trước kia sau khi đạt đến tu vi rất cao, chấp chưởng tông chủ vị nhiều năm thì mới sinh ra nàng, đây cũng là một trong những lý do chính khiến nàng có thiên phú đáng sợ như vậy. Riêng với bản thân Lạc Long thì lúc hắn đột phá luyện tủy cảnh cũng là lúc linh hồn của hắn đạt tới tụ linh cảnh hậu kỳ, riêng về tốc tộ tăng tiến tu vi linh hồn thì hắn đã có thể ưỡn ngực ngạo thị thiên hạ rồi.

Lạc Long lúc này đứng ở rìa ngoài của sơn động, hai mắt nhìn vào bên trong. Sơn động bây giờ đã bị hắn đào sâu đến mấy chục thước, chủ yếu để phục vụ mục tiêu luyện tập Vô Ảnh bộ của hắn. Hắn bỏ một viên chân khí đan vào trong miệng rồi nuốt xuống, lập tức đan dược tan ra trở thành chân khí đi vào tứ chi bách hài trong cơ thể của hắn. Lúc này hắn đã không còn cảm giác đau đớn khó nhịn nữa, trải qua ba tháng không ngừng rèn luyện thân thể hắn lúc này đã hoàn toàn thích ứng với việc chứa đựng chân khí tinh thuần rồi. Hắn khẽ vận sức, thân thể lắc lư một chút biến mất trong không khí rồi nhanh như chớp tiến về phía trước.

-Một bước, hai bước, ba bước …

Mãi cho đến khi hắn bước ra bước thứ bảy thì thân mình mới phải dừng lại, tiếp tục lắc lư một lần nữa, trong suốt quá trình đó thân ảnh của hắn đều không có xuất hiện qua, mắt thường căn bản không thể thấy được hắn.

-Thất trọng Vô Ảnh bộ, tốc độ thật không tồi.

Hắn gật gật đầu thỏa mãn với thành quả vừa rồi của mình. Theo hắn ước tính thì tốc độ khi hắn thi triển ra thất trọng Vô Ảnh bộ đã vượt xa so với một võ giả luyện khí cảnh sơ kỳ thi triển bộ pháp đồ cấp hạ phẩm, thậm chí còn gần ngang bằng với thân pháp của một tên luyện khí cảnh trung kỳ. Chợt cả sơn động hơi có chút lắc lư, một cỗ uy áp từ trên đầu hắn áp xuống khiến thân thể hắn trở nên nặng trĩu, có cảm giác cả người như muốn quỳ rạp xuống vậy. Đám yêu thú ở bên dưới cũng cảm nhận được cỗ uy áp này, bọn chúng đều nằm rạp xuống đất, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám. Lạc Long khó khăn lắm mới có thể đứng vứng được thân hình nhưng trong mắt lại bắn ra đạo đạo tinh quang, đây chính là đạo khí tức của con yêu thú trên đỉnh núi kia, không lẽ nó muốn đi kiếm ăn rồi sao? Sau một thời gian ngắn thì khí tức của yêu thú kia cũng dần mờ nhạt đi. Lạc Long chạy ra cửa sơn động vẫn không cảm nhận được khí tức kia, hắn nhìn vào đám yêu thú vẫn đang phủ phục dưới kia cười hắc hắc.

-Đi rồi sao? Đám các ngươi vây lão tử ở đây hơn ba tháng, đã đến lúc cho các người hưởng khoái lạc nhân gian rồi.

Hắn lấy từ trong không gian trữ vật ra bình ngọc đựng kích huyết phấn rồi nhắm thẳng vào một đầu hắc lân ngưu nằm chính giữa đám yêu thú mà ném đi. Bình ngọc đụng trúng ngay vào ngưu giác, lập tức bột phấn bên trong liền bắn tung tóe, dính hết lên đám yêu thú xung quanh. Tiếng động làm cho bọn chúng giật mình, cơ hồ tất cả yêu thú đều cùng một lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy điệu bộ cười cợt của hắn thì trong miệng phát ra âm thanh dữ tợn, nhưng tình cảnh này chỉ kéo dài một thời gian ngắn. Kích huyết phấn rất nhanh liền đi qua huyết nhục, thấm vào trong mạch máu của đám yêu thú, khiến chúng phát điên lên, hai mắt chuyển sang màu huyết hồng, quay qua tấn công những yêu thú bên cạnh mình. Lập tức chiến đấu bên dưới liền loạn thành một đoàn, đám yêu thú dường như không quan tâm đến đau đớn, không màng sinh tử, chỉ muốn giết chóc đến khi thỏa mãn huyết tính trong cơ thể. Lạc Long cũng không rảnh quan tâm bọn chúng, hắn đi đi lại lại trong huyệt động, chốc chốc lại nhìn lên bên trên giống như ánh mắt của hắn có thể xuyên qua tới đỉnh núi vậy. Lúc này hắn đang vô cùng xoắn xuýt chuyện liệu có nên lên trên kia một chuyến hay không. Phải biết đó là địa phương của một đầu tôn thú, nếu như có thể lên đó tìm kiếm một lượt thì thu hoạch khẳng định sẽ không nhỏ. Phải biết nơi này vẫn thuộc ngoại vi của Sùng Dương sơn mạch, cho dù là yêu thú đồ cấp cũng không gặp được nhiều huống hồ lại là một đầu yêu thú tôn cấp đỉnh phong, từ đó có thể khẳng định nơi này chứa bảo vật không tầm thường. Thế nhưng hắn lại không biết đầu yêu thú kia có còn đang ở gần hay không, nếu như đi lên đó thì có thể bị bắt quả tang hay không. Hắn cứ đi qua đi lại như vậy một hồi, hai tay hết xoa xoa cái cằm rồi lại vò đầu bứt tai, cuối cùng thì thở dài một hơi thầm nhủ:

-Dù sao thì đồ vật ở trên đó với tu vi hiện giờ của ta cũng không dùng được, đến khi có thể sử dụng thì ta hoàn toàn có thể dùng tiền để mua những thứ tương tự, căn bản không có gì đáng giá mạo hiểm mạng sống của mình cả.

Hắn hiện tại chẳng khác gì một con cáo không với tới chùm nho lại nói rằng nho còn rất xanh, thế nhưng suy nghĩ an toàn của hắn cũng rất có đạo lý. Long Vân phách mại tràng của hắn có thể mang về lượng tài phú khổng lồ, có tiền rồi thì có gì không thể mua được chứ? Không suy nghĩ đến vấn đề này nữa, hắn tĩnh tọa chờ đợi chiến đấu bên dưới kia kết thúc. Ước chừng khoảng một giờ sau, động tĩnh bên dưới đã hầu như không còn, hắn mới tiến tới cửa động quan sát xuống dưới. Phía dưới kia lúc này chỉ còn hai yêu thú tại tràng, một là đầu phong nhận sát lang thủ lĩnh lúc trước đuổi theo hắn, đầu yêu thú còn lại là dường như là một hầu yêu đồ cấp sơ kỳ, thế nhưng hắn lại không nhìn ra chủng loại của hầu yêu này là gì. Lang yêu thủ lĩnh có ưu thế về tốc độ, có thể trụ lại đến cuối cùng cũng không có gì khó hiểu thế nhưng yêu hầu kia lại làm cho hắn có chút ngạc nhiên. Yêu hầu này thân cao gần bằng một người trưởng thành, ước chừng khoảng một thước năm, dáng đứng không bị gù như hầu hết các loại hầu thú mà đứng thẳng như nhân loại. Vóc người của nó hơi gầy gò, lông trên thân thể của nó có màu bạch kim còn trên đầu thì là kim sắc, có chút giống với hoàng mao bạch hầu. Lạc Long liếc mắt liền thấy toàn thân của nó hơi đỏ lên, hai mắt cũng hóa thành huyết sắc, chắc chắn đã nhiễm phải không ít kích huyết phấn nhưng lại không có phát điên giống các yêu thú khác mà một mực trốn chạy khỏi công kích của đầu lang yêu kia. Trên thân của nó lúc này cũng không có một vết thương nào, chắc hẳn khi đám yêu thú loạn đấu thì nó ẩn nấp ở một góc nào đó, chứ nếu lấy thực lực của nó mà tham gia vào chiến đoàn chắc chắn phải chết. Thế nhưng nó lại không có làm như vậy.

-Có chút ý tứ.

Lạc Long mỉm cười gật đầu, đối với yêu thú đồ cấp mà nói có thể kháng lại hiệu quả của kích huyết phấn do hắn luyện chế ra đúng là khó hơn lên trời, trừ khi yêu thú kia có tư duy không kém gì nhân loại. Lại nói đầu yêu hầu này thân pháp cũng vô cùng quỷ dị, mặc dù tốc độ so với lang yêu kia thì thua xa một trời một vực nhưng thân thể của nó lại vô cùng linh hoạt, mỗi khi lang thú tấn công tới thì thân thể của nó đều vặn vẹo đến mức khó tin mà tránh né, vì vậy mà lang yêu kia từ đầu tới cuối đều không chạm được vào người nó. Thế nhưng cứ kéo dài như thế thì cũng thật là mất thời gian, Lạc Long từ trên sơn động phi thân xuống, tử hỏa trong người được chân khí cường hóa đi vào lòng bàn tay của hắn, theo đó tay phải của hắn duỗi ra đánh một chưởng vào đầu lang yêu kia.

Bạn đang đọc Âu Lạc Truyện sáng tác bởi tralautieunhica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tralautieunhica
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.