Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang Đông Phàm Ảnh

Phiên bản Dịch · 4087 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển IV: Ngoài đình Thần Quỷ

Chương 6: Giang Đông Phàm Ảnh

Hồi 2

Người dịch: Yến Linh Điêu

Lục gia cười ha hả, nói:

- Đúng vậy, ta chính là Giang Đông Phàm Ảnh Lục Cô Chiêm hai mươi năm trước!

An Đạo Kinh a một tiếng:

- Hai mươi năm, không ngờ ngươi vẫn còn sống!

Giải Thao mắng:

- Nói nhảm! Đương nhiên đầu lĩnh của chúng ta vẫn sống khỏe!

Nói xong hắn lại tăng lực đạo trên tay. Ai ngờ An Đạo Kinh không thèm để ý, đang vô sỉ quỳ trên mặt đất lại đứng dậy nói:

- Thì ra hai mươi năm nay ngươi trốn ở Giang Nam, khó trách Giang đại nhân tìm không ra ngươi!

Giải Thao không ngờ An Đạo Kinh thật sự biết đầu lĩnh của bọn hắn, liền tra đao vào vỏ rồi đứng ở một bên giám thị.

Lục Cô Chiêm nhìn Thần Quỷ Đình, thản nhiên nói:

- Đúng vậy! Thời gian như bóng câu bên cửa, chớp mắt liền qua hai mươi năm. Sát thủ Cửu Chuyển Đao An Đạo Kinh năm xưa hiện đã thành mệnh quan triều đình, ngươi nói có đáng cười hay không?

An Đạo Kinh bỗng thở dài, nói:

- Mỗi người có mệnh số riêng, năm đó nếu không có Tam Lang liều mạng, sao có thể đổi lấy vinh hoa ngày hôm nay đây?

Khi nói chuyện tựa hồ tâm sự ùa về, vẻ mặt lộ ra mấy phần bi thương.

Lục Cô Chiêm lắc lắc đầu:

- Được rồi, chúng ta đừng nói lời vô nghĩa nữa. Rốt cuộc sao ngươi tới đây, mau nói đi!

An Đạo Kinh ừm một tiếng, nói:

- Ta phụng mệnh Giang đại nhân tới chỗ này điều tra một đại sự.

Lục Cô Chiêm nghe ba chữ Giang đại nhân, tựa hồ trong lòng cảm thán thì thở dài:

- Giang Sung a Giang Sung, tên đại gian thần ngươi. Ngày nay ngươi danh lợi đã đủ, còn vọng tưởng cái gì? Muốn làm thiên tử chăng?

An Đạo Kinh cười ha hả, nói:

- Giang Sung đại nhân có muốn làm thiên tử không thì chẳng rõ. Dù hắn muốn làm hoàng đế, mưu hại đương kim Thánh Thượng đó là đại sự của đám vương công đại thần, tiểu nhân như ta ngàn vạn lần không muốn biết.

Lục Cô Chiêm hừ một tiếng, nói:

- Coi như ngươi biết thì chỉ sợ lập tức quên mất, miễn rước họa vào thân.

An Đạo Kinh cười nói:

- Đúng vậy! Ta chỉ cần ở nhà cao cửa rộng ăn trắng mặt trơn, vợ đẹp thiếp yêu sống lâu trăm tuổi, cần gì quản Hoàng đế là ai! Chỉ cần người nào ưu đãi ta, người đó chính là Hoàng thượng của ta!

Giải Thao ở một bên cười lạnh:

- Quân mặt dày vô sỉ, ăn lộc của vua mà như vậy, trung quân ái quốc chỉ là cái rắm!

An Đạo Kinh cười nói:

- Quá khen, quá khen. Nói thật, tối nay ta tới chỗ này là muốn lấy một vật.

Lục Cô Chiêm ngạc nhiên:

- Vật gì?

An Đạo Kinh lắc đầu:

- Ngươi nên biết rằng, trừ phi tha cho ta một con đường sống, nếu không ta quyết không nói.

Lục gia hắc hắc cười lạnh, nói:

- Ngươi muốn cò kè mặc cả với ta? Đủ bản lĩnh chăng?

An Đạo Kinh thân trong nguy cảnh, ý chí cầu sinh hơn người thường trăm ngàn lần, lại cười nói:

- Tiền cược của ta chỉ có cái đầu này. Chẳng qua cho ngươi chém một đao, ngươi nói ta đủ bản lĩnh hay không?

Giải Thao nghe hai người nói chuyện khó hiểu, An Đạo Kinh lại muốn thừa nước đục thả câu. Tâm tư của hắn ngứa ngáy, nhịn không được hỏi:

- Lục gia, rốt cuộc Thần Quỷ Đình có lai lịch gì? Ngài biết thì nói một chút đi!

Lục gia khẽ thở dài:

- Thần Quỷ Đình lai lịch rất lớn, không phải dăm câu đôi lời là nói rõ được.

Giải Thao mắt thấy ngôi đình đổ nát không giống thắng cảnh di tích chút nào. Có điều lão đại đã nói như vậy thì không thể cãi ngang, đành gật đầu. An Đạo Kinh ở một bên như suy nghĩ điều gì, vẻ mặt ngưng trọng dị thường.

Lục Cô Chiêm mắt nhìn phương xa, nhẹ nhàng mà nói:

- Giải huynh đệ, trước khi ta lập ra Song Long Trại, đã từng theo một đại hào kiệt, trải qua một phen sự nghiệp rực rỡ ở Trung Nguyên, ngươi biết chưa?

Giải Thao giật mình ồ một tiếng. Lục Cô Chiêm cười nói với An Đạo Kinh:

- An Thống lĩnh, còn nhớ chuyện xưa?

An Đạo Kinh gật đầu nói:

- Giang Đông Phàm Ảnh năm đó chính là một trong Ngũ hổ đại tướng, tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ!

Lục Cô Chiêm cười ha hả, bỗng hào khí can vân cất cao giọng nói:

- Đại tướng năm đó há lại một mình ta! Tả Long hữu Phượng. Ngũ hổ tọa hạ. Trong tam đường, ngoài ngũ quan, có hảo hán nào mà không danh chấn đương thời!

Giải Thao chấn động, hỏi:

- Các ngươi đang nói cái gì? Cái gì tả Long hữu Phượng? Cái gì Ngũ hổ tọa hạ?

Lục Cô Chiêm xé mạnh y phục, lộ ra một hình xăm trên lưng. Dưới bóng đêm chỉ thấy một con mãnh hổ đang bước trên núi, trên trán nó có một chữ Đông.

Chỉ nghe y ngửa mặt lên trời thét dài, oang oang mà nói:

- Ta vốn là Lục Cô Chiêm, Ngũ hổ thượng tướng Nộ Thương Sơn!

Lục Cô Chiêm như một vương tôn xuống dốc, lúc này lại trở nên hào khí rung trời giống như bá vương tái thế.

Giải Thao chấn động trong lòng, lẩm bẩm:

- Nộ Thương Sơn?

Dương Túc Quan trợn mắt cả kinh:

- Nộ Thương Sơn? Đó là Nộ Thương Sơn hai mươi năm trước đại chiến cùng triều đình?

Đám người bị khí thế của Lục Cô Chiêm chấn nhiếp đương trường, không một ai dám cử động, nhất thời trường diện trở nên yên tĩnh lạ thường.

Qua hồi lâu An Đạo Kinh lắc đầu nói:

- Lục huynh vẫn như xưa, kỳ thật Nộ Thương Sơn đã bị hủy, ngươi cũng là đương gia trại khác, cần gì nhớ chuyện xưa đây?

Lục Cô Chiêm nghe lời này thì nhụt chí giống như quả bóng cao su bị xẹp. Y cúi đầu rồi thở dài một tiếng:

- Đám gian đảng a đám gian đảng, đến nay các ngươi vẫn hoàn hảo sống trên đời, chỉ đáng thương cho Long Đầu đại ca, ai. . .

Tiếp theo nước mắt bỗng rớt xuống, dường như vô cùng thương tâm.

Giải Thao đi theo nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy lão đại rơi lệ, lập tức chỉ vào An Đạo Kinh quát một tiếng lớn:

- Ngươi còn dám nhiều lời, cẩn thận ta một đao giết ngươi!

An Đạo Kinh bồi cười nói:

- Vị tiểu ca này đừng nên tức giận. Đầu lĩnh các ngươi tức cảnh sinh tình, không hề liên quan đến ta.

Giải Thao mắng:

- Con mẹ ngươi, sinh tình cái con bà nó!

Hắn lại xách đao đi đến An Đạo Kinh.

An Đạo Kinh hoảng hốt nói:

- Đúng là tức cảnh sinh tình a, Ngươi đừng làm bậy!

Giải Thao xì một tiếng khinh miệt, đang muốn một đao chặt xuống thì lại nghe Lục Cô Chiêm nói :

- Hắn nói không sai, là ta tức cảnh sinh tình.

Mắt thấy vẻ tức giận của Giải Thao, Lục Cô Chiêm đưa tay chỉ vào trong đình, thở dài:

- Ta thương cảm cho vận mệnh của đại ca thật gian khó. Hai mươi năm trước, đúng thời khắc này đã tạ thế tại Thần Quỷ Đình này.

An Đạo Kinh vốn là kẻ vô tình, lúc này thấy bộ dáng của Lục Cô Chiêm, không biết làm sao cũng thở dài một tiếng.

Dương Túc Quan rùng mình, nhớ tới lời của gã bộ khoái ban ngày thì nghĩ ngợi:

- Bộ khoái nọ nói có một khâm phạm quan trọng chết ở đây, ắt hẳn là người này.

Giải Thao mắt nhìn ngôi đình, nói :

- Lục gia, rốt cuộc đại anh hùng nọ chết như thế nào? Bị người ám toán sao?

Lục Cô Chiêm lắc đầu nói:

- Không phải, hắn bị người vây công mà chết.

Giải Thao ngạc nhiên nói:

- Vây công? Là ai lớn gan như vậy?

Lục Cô Chiêm ngẩng đầu nhìn lên trời, cười khổ:

- Người can đảm như thế, há chỉ một hai...

Dưới ánh sao, chỉ thấy y xuất thần thật lâu, ngơ ngẩn nói:

- Đêm đó tuyết lớn bay tán loạn, huynh đệ trong sơn trại không rõ sinh tử, chỉ còn lại có hai người, ta cùng Long Đầu đại ca. Đại ca bị người đánh một chưởng, chỉ còn một hơi thở mong manh, ta mang hắn mở đường máu chạy trốn, khi đó cao thủ đuổi giết đến hơn mười người, An Đạo Kinh cũng ở trong này.

Giải Thao xì một tiếng khinh miệt, nói:

- Họ An này cũng coi là cao thủ sao?

An Đạo Kinh cười ha hả nói:

- Năm đó ta chỉ là một gã dũng phu! Hiện tại võ công cao hơn nhưng lá gan đã bé đi rất nhiều.

Lục Cô Chiêm nói:

- Khi đó ta thấy tình thế nguy cấp, dùng hết sức bình sinh giết chết mấy người, mang Long Đầu đại ca một đường bỏ chạy. Ta chiến đấu kịch liệt, tâm thần bấn loạn, lúc đó tới một cái đình liền trốn vào. Mấy cao thủ còn lại không dám đánh bừa, tất cả đều ở ngoài đình thăm dò.

Đám người nghe hắn nói liền nghĩ ra chính là Thần Quỷ Đình này. Cả đám nhìn quanh như muốn tưởng tượng lại tình cảnh năm đó.

Lục Cô Chiêm lại nói:

- Ta ôm chặt Long Đầu đại ca trốn trong đình, toàn thân hắn trúng tên, sau lưng lại trúng một chưởng rất trầm trọng, mắt thấy không xong, nhớ tới hắn cả đời tài văn vũ lược, lại chết đi như thế thì ta không kìm được rơi lệ, trong lòng đau khổ muốn chết…

An Đạo Kinh thu hồi nụ cười trên mặt, thở dài:

- Khi đó nơi ngực ngươi cũng trúng một chưởng! Hình như là của Tiên Hạc đạo trưởng, không ngờ ngươi vẫn còn ngoan cố.

Lục Cô Chiêm sầu cười thảm, nói:

- Nếu không đứng vững, sao có thể báo thù thay đại ca?

An Đạo Kinh lắc đầu nói:

- Chưởng đó quá nặng, ngươi đã gượng dậy không nổi.

Hai mắt Lục Cô Chiêm bạo xạ tinh quang, lạnh lùng thốt:

- Gượng dậy không nổi? Lục Cô Chiêm ta có gì mà không nổi!

An Đạo Kinh cười hắc hắc, còn muốn nói tiếp nhưng thấy sắc mặt bất thiện của Giải Thao đành ngậm miệng.

Lục gia trầm mặc một lát, lại nói:

- Đêm đó tuyết lớn đổ ào ào trong không gian im lắng, những bông tuyết trắng xóa không ngừng bay vào đình, đều bị ta máu trên người chúng ta nhuộm đỏ. Long Đầu đại ca dựa vào lòng ta. Mắt thấy hắn không được, ai ngờ tặc tử còn nhảy vào muốn chiếm tiện nghi, lợi dụng lúc người gặp khó khăn, quân vô sỉ. . .

An Đạo Kinh lắc đầu nói:

- Chẳng thể trách bọn họ, Long Đầu đại ca của ngươi chính là vật báu vô giá, ai giết được hắn liền phong là quốc công, thêm Hoàng Thượng ngự ban Thiết quyển đan thư, chính là siêu phẩm đại quan!

Lục Cô Chiêm nghe lời này, không tức giận mà chỉ thở dài một tiếng:

- Đúng vậy! Khi đó trong thiên hạ, có thứ gì đáng giá hơn đầu của hắn chứ, ai. . .

An Đạo Kinh nói:

- Lại nói tiếp, Long Đầu lão đại của các ngươi quả thực không tầm thường. Nghĩ lại, mỗi lần Giang đại nhân nhắc tới hắn đều kinh tâm táng đởm, ta đi theo Giang đại nhân đã lâu mà chưa từng thấy hắn sợ hãi như vậy. Lục huynh, ngươi thật phải tự hào về lão Đại của các ngươi!

Giải Thao nghĩ đến anh hào năm đó thì nói:

- Nghe thì Long Đầu đại ca thật sự không phải phàm nhân, không biết hắn an táng ở nơi nào, ngày sau phải đi tế bái một phen.

Lục Cô Chiêm thở dài, nói:

- Đất Trung Nguyên không có chỗ để an táng hắn. Nếu bị cẩu tặc triều đình phát hiện thì hài cốt của hắn sẽ bị đào bới lên. Ai. . . Ta đem hắn ra quan ngoại, chôn tại địa phương năm đó hắn khởi binh tạo phản, đó là dưới một gốc cây đại thụ che trời. . .

An Đạo Kinh ồ một tiếng, nói :

- Thì ra là ngươi trộm thi thể, khó trách nhiều người mà tìm không thấy. Như vậy lão huynh thực phí công phu! Thi thể của lão Đại của các ngươi bị xẻ năm xẻ bảy, thật không hiểu làm sao ngươi có thể hợp lại.

Giải Thao nghe hắn nói khó nghe, tuy biết là sự thật nhưng vẫn cả giận quát:

- Ngươi câm mồm cho ta!

Hắn lại sợ đầu lĩnh thương tâm thêm, vội chuyển hướng câu chuyện, hỏi:

- Sau đó thì sao? Rốt cuộc đêm đó xảy ra chuyện gì?

Lục Cô Chiêm thở dài:

- Đêm đó tình thế nguy cấp, tặc tử muốn chiệm tiện nghi, ta thấy chúng lớn mật, liều mạng giết vài người, đám còn lại sợ hãi thối lui. Long Đầu đại ca thấy toàn thân ta đầy máu thì thở dài nói: “Cô Chiêm, thực xin lỗi ngươi, còn trẻ mà đã theo ta chịu khổ”

Ta lớn tiếng nói: “Đại trượng phu chết trận sa trường, lấy da ngựa bọc thây vốn là bản sắc anh hùng! Có cái gì mà lỗi hay không”

Long Đầu đại ca cười khổ một trận, thở dài: “Ai. . . Ngươi thật sự là tuổi trẻ tài cao. . .”

Hắn xuất thần thật lâu mới thấp giọng nói: “Cô Chiêm a. . Năm đó nếu ta ngoan ngoãn làm đạo sĩ, không vào kinh đi thi, sau này không làm nhiều việc, trăm họ thiên hạ sẽ không lầm than. . . Ngươi nói. . có phải ta đã làm sai hay không?

Giải Thao cảm thấy kỳ lạ, hỏi:

- Sao, thì ra hắn từng vào kinh thành ứng thí? Chẳng lẽ thi rớt, trong lòng không phục mới khởi binh tạo phản?

Lục Cô Chiêm lắc đầu nói:

- Sai rồi, ai. . . Không nói chuyện này nữa. . . Khi đó ta nghe đại ca nói lời chán nản, sợ rằng hắn chống đỡ không được, trong lòng lo lắng mới an ủi: “Đại ca hoàn toàn đúng, không sai nửa điểm nào”

Long Đầu đại ca không nhìn ta, ánh mắt ngày càng ảm đạm, hơi thở ngày càng thấp, mắt thấy không xong bỗng hỏi: “Cô Chiêm, ngươi có biết đây là nơi nào?”

Khi đó ta nào biết ngôi đình này là chỗ quỷ quái nào, vội ra ngoài nhìn tấm biển. Liền lúc này một người ném phi đao lại, thiếu chút nữa hại chết ta. Hắc hắc, An Đạo Kinh, đao của ngươi thật hiểm!

An Đạo Kinh biến sắc, bồi cười:

- Võ công của ngươi cao cường như vậy. Chỉ là một cây phi đao, sao có thể phi chết ngươi?

Giải Thao mắng:

- Chết cái con mẹ ngươi!

Lại giơ chân đá vào đầu An Đạo Kinh. An Đạo Kinh không dám né tránh, bị đá ngã lăn đất, nửa ngày không gượng dậy nổi.

Lục Cô Chiêm không để ý mà nói:

- Ta cửu tử nhất sinh, gắng hết sức cuối cùng thấy được trên tấm biển có ba chữ: Thần Quỷ Đình.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy trên tấm biển hoen ố lờ mờ có ba chữ "Thần Quỷ Đình" viết theo lối khải.

Lục Cô Chiêm lại nói:

- Ta khi đó nói với Long Đầu đại ca: “Đại ca! Nơi này là Thần Quỷ Đình”

Hắn nghe ba chữ Thần Quỷ Đình thì ồ một tiếng, vui mừng nói: “Chính là ý trời. Chúng ta cửu tử nhất sinh, cuối cùng lại tới Thần Quỷ Đình. .”

Ta cảm thấy kỳ quái, lớn tiếng hỏi: “Đại ca đang nói tung lung cái gì? Người mau tỉnh lại!”

Mọi người nghe chuyện xưa thì trong lòng trầm nặng, nhất thời không ai lên tiếng. Ngoài tiếng ngựa thở to, sa mạc rộng lớn lại yên tĩnh làm người phát hoảng.

Lục Cô Chiêm lại nói:

- Những bông tuyết bay vào, rơi trên mặt Long Đầu đại ca, đôi môi đã trắng bệch nhưng hắn bỗng khẽ cười, nói: “Cô Chiêm, ngươi đỡ ta đứng lên!”

Ta thấy thân thể của hắn suy yếu, tuy lo lắng nhưng không dám bất tuân. Long Đầu đại ca nói: “Ngươi lui về sau đi”:

Ta cảm thấy kỳ quái nhưng đại ca dặn đã như vậy đành lui vài bước. Long Đầu đại ca thật sâu hít một hơi, toàn thân phát ra một vầng thanh quang, ta biết hắn muốn sử xuất công lực một đời thì vội kêu lên:

“Đại ca! Người mau nghỉ ngơi một chút, đừng hao tổn nội lực!”

Có điều đã muộn, hắn đánh ra một chưởng trúng bàn đá trong đình, thoáng chốc các mảnh đá bay tán loạn.

Mọi người nhìn lại trong đình, thấy bàn đá thiếu một góc, thì ra từng bị một gã đại lưu khấu đánh bay. Bàn đá này vô cùng cứng rắn, như vậy võ công của Long Đầu đại ca thật bất phàm.

Một lát sau Lục Cô Chiêm lại nói:

- Long Đầu đại ca đánh một chưởng, mắt thấy bàn đá lở một góc thì lại như nhụt chí, thân mình mềm nhũn ngã vào ta, ta ôm lấy mà chỉ sợ hắn ngừng thở. Long Đầu đại ca ho khan nói:

“Cô Chiêm a Cô Chiêm, không ngờ ta bị thương nặng như vậy, vô lực lấy ra bí mật nơi đây, ai. . . Phải làm sao bây giờ?”

Ta không biết hắn đang nói gì đành khuyên:

“Đại ca nghỉ ngơi một chút đi! Đừng nói này nọ nữa!”

Long Đầu đại ca thở gấp:

“Trong thiên hạ, ngoài ta không còn có thể khai mở bí mật nơi này, trừ phi. . . Trừ phi đợi hai mươi năm sau, đến khi năm Mậu Thìn qua đi”

Dương Túc Quan nghe thì cả kinh. Xem ra chuyện An Đạo Kinh phụng mệnh Giang Sung đến nơi đây tìm bí mật không phải bịa đặt. Mắt thấy An Đạo Kinh thì thào thì càng tin tưởng vào điều này.

Lục Cô Chiêm lại không chú ý đến mọi người, tiếp tục nói:

- Ta thấy hơi thở của Long Đầu đại ca dồn dập, vội vàng đè đan điền của hắn rồi đem nội lực truyền vào, đại ca được ta truyền một trận nội lực thì mắt lộ quang hoa, tỉnh táo lại rất nhiều. Hắn cầm hai tay của ta, thấp giọng nói:

“Trong ngũ hổ đại tướng bên cạnh ta, chỉ riêng ngươi có kiến thức cao nhất, giờ ta sẽ đem một đại bí mật truyền cho ngươi. Bí mật này liên quan tới số mệnh thiên hạ, ngươi tự thu xếp ổn thỏa, ngàn vạn lần không được bỏ quên. . ."

Mọi người nghe đến đây, đều nóng lòng muốn biết đáp án. Dương Túc Quan bị thương nặng nhưng vẫn gắng sức lắng nghe, không dám để lọt một chữ. Đám người An Đạo Kinh, Giải Thao, Hồ Mị Nhi lại xuất mồ hôi đầy lòng bàn tay, trong lòng đầy hưng phấn.

Lục Cô Chiêm nhẹ giọng nói:

- Đại ca một đời khí phách hào hùng, văn tài võ dũng, chính là đại nhân vật nhất đẳng trong thiên hạ. Trước khi chết lại lưu lại một bí ẩn lớn như vậy. Hai mươi năm nay ta vẫn thấy khó hiểu, có lẽ trong các ngươi sẽ có kẻ tài trí hơn người, thay ta giải được nó.

Mọi người nghe đến đây thì rùng mình, đoán rằng bí mật kia không phải nhỏ.

Giải Thao khom người nghe lệnh:

- Thuộc hạ tuy đần độn nhưng cũng muốn phân ưu cùng Lục gia, xin người bảo cho biết.

Sắc mặt Lục Cô Chiêm ngưng trọng, thở dài:

- Trước khi chết, Long Đầu đại ca dùng khí lực còn sót lại chậm rãi đứng lên, chỉ vào tấm bảng Thần Quỷ Đình nói ra mười sáu chữ.

Mọi người nín thở ngưng thần, không dám lên tiếng vì sợ quấy rầy Lục Cô Chiêm. Dương Túc Quan khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc.

Mọi âm thanh lắng đọng, chỉ nghe Lục Cô Chiêm nói từng chữ :

- Các ngươi nghe kỹ, mười sáu chữ đó là: “Mậu Thần Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại”

Mọi người nghe thì mặt lộ vẻ khó hiểu, đều thì thầm bàn tán. Dương Túc Quan thầm nghĩ:

- Thì ra là bốn câu này, vậy không phải người giang hồ bịa đặt vô căn cứ.

Chàng nhớ tới phương trượng từng đề cập, sắp tới thiên hạ sẽ có đại biến thì càng kinh hãi không thôi. Lúc này đêm đã về khuya, năm Mậu Thìn sắp trôi qua. Đến lúc đó rốt cuộc sẽ phát sinh đại sự gì?

Lục Cô Chiêm thở dài:

- Đại ca nói xong mười sáu chữ, nắm chặt hai tay của ta kêu rằng “Cô Chiêm! Bất kể như thế nào, ngươi cũng phải tìm hiểu thấu đáo bí mật, thay ta tìm ra câu đố trong đình, mang người nọ đi ra. Số mệnh thiên hạ, lúc này tất cả đều dựa vào ngươi, ngươi. . . Ngươi tự thu xếp ổn thỏa…”

Long Đầu đại ca nói xong lời cuối cùng thì quay đầu ra đi.

Giải Thao run giọng hỏi:

- Mậu Thần Tuế Chung, Long Hoàng Động Thế, Thiên Cơ Do Chân, Thần Quỷ Tự Tại?. . . Đây là ý gì?

Lục Cô Chiêm thở dài một tiếng, nói :

- Đừng nói là ngươi, ta đoán hai năm còn không ra. Đêm đó Long Đầu đại ca chết thảm, ta đánh giết khỏi trùng vây, trải qua vô số gian khổ cuối cùng trốn tới Giang Nam. Do ngày đó quá mức gian nan nên không cẩn thận suy nghĩ di ngôn của đại ca. Vài năm sau, nghĩ lại bốn câu nói đó ta mới cảm thấy có điều không đúng. Long Đầu đại ca văn võ song toàn, trước khi chết tâm trí lại rất tỉnh táo. Khi đó hắn không có yêu cầu gì, cũng không hề tiếc nuối cảm khái. Chỉ dặn dò mấy câu này thì hẳn trọng đại dị thường, súc tích thâm ý. Năm nay đã là Mậu Thìn, ta nghĩ đến bốn chữ Long Hoàng Động Thế, trong lòng bất an liền dẫn quân một đường từ Giang Đông đánh tới Thiểm Nam, hết thảy đều là vì thế.

Giải Thao nói :

- Theo lời Lục gia thì mấy câu này quả thật chứa đựng huyền cơ, có lẽ chỉ các đạo sĩ mới giải thích được.

Lục gia cười hắc hắc, nói:

- Xảo hợp vô cùng, lai lịch của Long Đầu đại ca rất kỳ lạ. Trước hai mươi sáu tuổi, hắn chính là một đạo sĩ.

Y dừng một chút, lại nói:

- Rốt cuộc cái gì là Long Hoàng Động Thế? Hai mươi năm nay ta thủy chung tham tường không ra. Dù sao giờ chính là tối ba mươi tháng chạp, ta muốn xem Long Hoàng Động Thế là thế nào?!

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.