Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh cuộc

Phiên bản Dịch · 3235 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển IV: Ngoài đình Thần Quỷ

Chương 7: Đánh cuộc

Hồi 1

Người dịch: Yến Linh Điêu

Dương Túc Quan nghe đến đây thì thất kinh thầm nghĩ:

- Lời của Lục gia kia rất kỳ quái, số mệnh thiên hạ là thế nào? Muốn mang người nào đi ra? Đây rốt cuộc có ý gì?

Chàng loáng thoáng cảm thấy da dê có liên quan đến bí mật trong đình, nhất thời tận lực suy tư.

Đúng lúc này thấy Bách Hoa tiên tử đến gần, vẻ mặt của thị lén lút không biết muốn làm gì. Toàn thân Dương Túc Quan vô lực khó có thể nhúc nhích. Nếu thị muốn cướp da dê thì không thể chống cự.

Không ngờ Bách Hoa tiên tử đưa tay đút một viên đan dược vào miệng chàng. Dương Túc Quan lắp bắp kinh hãi, đang muốn nhả ra thì cảm thấy thuốc kia thơm mát, vừa vào miệng thì cơn choáng váng trong đầu giảm đi rất nhiều. Lại nghe Hồ Mị Nhi thấp giọng nói:

- Dương đại nhân, chúng ta thương lượng một chút. Ta đã cho ngươi giải dược, chờ khi ngươi khôi phục thần công nhất định phải cứu ta, mang ta rời khỏi nơi này!

Đám người Song Long trại đang nói chuyện với nhau nên không chú ý hành động của hai người.

Dương Túc Quan chậm rãi hỏi:

- Vậy còn da dê? Còn muốn cướp nữa sao!

Hồ Mị Nhi thản nhiên cười nói:

- Đương nhiên là muốn nhưng giờ là lúc nguy hiểm. Đám thổ phỉ này võ công thần kỳ, xem bộ dáng bọn hắn tám phần sẽ giết ta, hiện giữ tánh mạng quan trọng hơn.

Hồ Mị Nhi tâm ngoan thủ lạt, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ giảo hoạt dưới ánh trăng. Có điều Dương Túc Quan không có lựa chọn nào khác, nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Được rồi! Ta còn một thêm vị bằng hữu trúng độc. Nếu giao thêm giải dược, ta sẽ giúp cô thoát hiểm.

Hồ Mị Nhi cười hì hì, nói :

- Xem ra ngươi đối với ta không tệ, ta liền theo ngươi.

Nói xong hôn lên mặt Dương Túc Quan. Chàng hừ một tiếng, muốn đẩy ra nhưng lại vô lực, đành mặc cho đối phương khinh bạc.

Hồ Mị Nhi đang chìm trong tình sắc, chợt nghe Lục gia nói:

- Canh ba sắp tới. Đã tới giờ trừ hại vì dân! Không nên chậm trễ nữa.

Hồ Mị Nhi nghe vậy kinh hãi, cùng Dương Túc Quan nhìn nhau. Giải Thao vung tay, mấy ngàn kỵ binh chậm rãi áp sát mọi người.

An Đạo Kinh biến sắc thầm nghĩ:

- Thật sự xui xẻo! Vừa rồi nếu không gia hại Hách Chấn Tương, hai người bọn ta hợp lực nhất định thoát khỏi trùng vây. Xem ra mọi sự đã kết thúc.

Hắn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy đám người Cẩm Y Vệ đều ngồi dưới đất, sợ hãi đến không ngừng phát run.

Dương Túc Quan liệu rằng tình thế không ổn, dù chàng không thuộc Cẩm Y Vệ nhưng cũng là mệnh quan triều đình. Đám thổ phỉ cường đạo ghét quan sai như thù, sát hại quan gia giống như cơm bữa. Nếu bị bọn hắn bắt lên núi, dù giữ được tánh mạng thì cũng khi nhục đến thể diện sư môn, chàng vội vận chuyển thần công thúc đẩy dược lực.

An Đạo Kinh vội vàng lên tiếng:

- Chư vị đại ca, cuộc trao đổi giữa chúng ta còn chưa xong. Ta còn một đại bí mật muốn phụng cáo.

Giải Thao rút đao ở lưng, bộ dạng không kiên nhẫn:

- Có chuyện mau nói, có rắm liền phóng. Loại cẩu quan như ngươi, ta nhìn thật ngứa mắt.

An Đạo Kinh hoảng hốt:

- Dạ, vâng, tiểu nhân nói liền đây.

Hắn ho khan một tiếng, thầm nghĩ:

- Kỳ thật ta biết rất ít, chỉ biết khi canh ba tới sẽ có một vật xuất thế. Có điều chuyện này thật quá hoang đường, rất khó khiến người tin tưởng, cần làm thế nào cho phải?

Giải Thao tiến lên vài bước quát:

- Ngươi nói hay không?

An Đạo Kinh vừa động tâm cơ, chỉ vào Dương Túc Quan mà kêu:

- Trên thân người này có một bảo vật, chỉ cần lấy nó đưa vào trong đình, chờ tới canh ba thì sẽ rõ bí mật.

Đám người Song Long trại nghe thì rùng mình, sôi nổi quay đầu nhìn về phía Dương Túc Quan.

Lúc này Dương Túc Quan đã giải hơn phân nửa độc tố nhưng vẫn chưa thể vận kiếm đả thương người. Nghe lời của An Đạo Kinh, biết đối phương muốn giá họa cho bản thân thì giận dữ. Mắt thấy đám người Song Long trại đi về phía mình, chàng không muốn yếu thế liền đứng dậy, cố ý vận dụng nội lực khiến thanh âm vang xa vài dặm:

- Đệ tử Thiếu Lâm Dương Túc Quan, bái kiến Lục tiên sinh Song Long trại.

Tất cả mọi người ngạc nhiên, không ngờ thanh niên văn nhã này lại có nội lực thâm hậu như vậy. Kỳ thật Dương Túc Quan phát ra tiếng cầu viện là hi vọng đám người Linh Định tới giải vây kịp lúc.

Nghe chàng tự xưng là đệ tử Thiếu Lâm, Lục Cô Chiêm gật đầu mỉm cười:

- Thì ra là môn hạ Thiếu Lâm, tổ sư gia Thiên Tuyệt Tăng của các ngươi vẫn khỏe chứ?

Y thấy Dương Túc Quan còn trẻ, không biết võ công của chàng được Thiên Tuyệt thân truyền, liền dùng danh xưng tổ sư gia thăm hỏi.

Dương Túc Quan nói :

- Đa tạ Lục tiên sinh đã quan tâm, sư phụ lão nhân gia thể cốt dồi dào, hết thảy bình an.

Mọi người nghe thì kinh ngạc, Giải Thao ngạc nhiên hỏi:

- Sư phụ? Thiên Tuyệt tăng là sư phụ ngươi?

Dương Túc Quan khẽ gật đầu nói:

- Đúng vậy. Chính là gia sư, vai vế của ta ngang hàng với chư vị cao tăng hàng chữ Linh.

Lục Cô Chiêm ồ mấy tiếng, ngạc nhiên nói:

- Không ngờ Thiếu Lâm Thiên Tuyệt lại có truyền nhân, đây chính là đại sự a!

An Đạo Kinh ở một bên thấy Dương Túc Quan bộc lộ thân phận, vội mượn gió bẻ măng:

- Người này há chỉ là truyền nhân của Thiên Tuyệt? Hắn chính là nhi tử của đương kim nội các Đại học sĩ, nhậm chức Binh bộ Tư lang trung! Người này là một đại gian thần, các ngươi ngàn vạn lần đừng tha cho hắn.

An Đạo Kinh đoán rằng thổ phỉ nhất định hận mệnh quan triều đình, liền vạch trần thân phận của Dương Túc Quan. Nếu song phương sống mái với nhau, đến lúc đó liền có cơ hội chạy trốn.

Lục Cô Chiêm a một tiếng, đánh giá Dương Túc Quan vài lần rồi nói:

- Thì ra các hạ là Binh Bộ Tư lang trung. Ừm, chức vị này xưa nay giúp việc cho Chinh Bắc Đại Đô đốc, theo lý thì ngươi chính là thủ hạ của Liễu Ngang Thiên.

Dương Túc Quan nghe thì lấy làm lạ. Lục Cô Chiêm rõ ràng việc triều đình như thế, không biết trước khi làm thổ phỉ người này có lai lịch gì?

Giải Thao thấp giọng:

- Trên giang hồ truyền rằng, trong đám thuộc hạ của Liễu Ngang Thiên nổi bật có hai người. Một là Tần Trọng Hải, ngoại hiệu là Hỏa Tham Nhất Đao. Kẻ còn lại là Dương Túc Quan, gọi là Phong lưu tư lang trung. Cả hai hợp xưng là Liễu môn nhị tướng, văn Dương võ Tần. Hai người này võ công rất cao, mấy năm gần đây danh khí vang dội, ngay cả Đông Xưởng cũng sợ bọn họ ba phần.

Lục Cô Chiêm gật đầu nói:

- Hay cho một tư lang trung phong lưu, hôm nay vừa thấy quả nhiên phong thái phi phàm, anh hùng xuất thiếu niên.

Dương Túc Quan thấy đối phương nhận ra chàng, chắp tay nói:

- Không dám! Không dám!

An Đạo Kinh thấy bọn họ hàn huyên, sợ mưu kế vô dụng vội xen vào:

- Trên thân người này mang bảo vật, các ngươi mau thu hồi! Muốn giải bí mật trong đình thì phải có vật nọ!

Kỳ thật hắn cũng không rõ lai lịch của da dê, hồ ngôn loạn ngữ một phen chỉ mong kéo dài mạng sống thêm chút nào hay chút đó.

Lục Cô Chiêm mỉm cười nói:

- Rốt cuộc trên người các hạ mang vật gì? Có thể cho mượn xem qua một lát?

Dương Túc Quan nói :

- Vật này được đích thân Chinh Bắc Đại Đô Đốc giao cho, tại hạ mang chức trách chỉ sợ không tiện.

Lục Cô Chiêm mỉm cười nói:

- Dương huynh đệ nói thế không quá khách khí sao? Ta từng có quan hệ sâu xa cùng Liễu đại nhân, hiện chỉ mượn xem một lát rồi trả lại. Dương lang trung cần gì keo kiệt như vậy?

Dương Túc Quan lắc đầu nói:

- Tại hạ thân chịu quân lệnh, thứ cho khó mà tòng mệnh.

Lục Cô Chiêm thản nhiên nói:

- Ta kính trọng Dương huynh đệ là một vị quan tốt hiếm thấy nên không muốn làm khó. Dương huynh đệ lại cự tuyệt người ngoài ngàn dặm khiến người cười chê. Như vậy đi! So với đánh giết máu chảy thành sông, không bằng chúng ta đánh cuộc một lần. Ngươi thấy sao?

Dương Túc Quan vẫn lắc đầu:

- Tại hạ trời sinh nhát gan, chưa bao giờ dám đánh cuộc với người.

Lục Cô Chiêm ha hả cười nói:

- Dương huynh khiếp sợ như vậy, sau này làm sao xông pha nơi triều đình hung hiểm? Ngươi đánh cuộc cùng ta, thắng thì cứ thoải mái mà đi không ai ngăn cản. Nếu thua, hắc hắc, muốn đi cũng được nhưng phải giao vật đó ra.

Dương Túc Quan hừ một tiếng:

- Nếu tại hạ nhất định không đánh cuộc?

Lục Cô Chiêm cười to nói:

- Nếu vậy, ba ngàn binh mã nơi này đành giữ mạng ngươi lại!

Xem ra đánh bạc một ván thì còn t đường sống. Nếu không theo thì vạn quân đánh tới, lập tức ngã xuống tại chỗ.

Dương Túc Quan biết không có lựa chọn nào khác, ho khan một tiếng:

- Được, ta bồi tiếp các hạ ván này. Có điều quy củ như thế nào?

Lục Cô Chiêm cười nói:

- Hay cho một Dương lang trung sảng khoái. Ngươi thắng thì cứ đi. Nếu ngươi thua, ta xem qua vật rồi thả người. Có điều ta nói trước, nếu ta coi trọng vật nọ thì sẽ không trả lại.

Dương Túc Quan gật đầu nói:

- Đương nhiên! Không biết chúng ta đánh cuộc thế nào?

Lục Cô Chiêm nói :

- Đánh cuộc thế nào? Hắc hắc, ta đánh cuộc, thứ nhất không nhờ vận khí, thứ hai không cần làm càn. Mọi người dựa vào bản lĩnh đích thực đi.

Dương Túc Quan trong lúc nguy khốn vẫn không mất bản sắc, lập tức ngạo nghễ nói:

- Các hạ muốn thử kiếm pháp của ta?

Lục Cô Chiêm cười nói:

- Dương huynh đệ là đệ tử của Thiếu Lâm Thiên Tuyệt, sở trường về kiếm pháp. Ta cần gì phải tự làm khó mình?

Nói rồi chỉ vào trong đình:

- Nơi này gọi là Thần Quỷ Đình. Chúng ta để vật nọ vào trong, ai lấy được trước là thắng, thế nào?

Dương Túc Quan gật đầu nói:

- Cũng được, các hạ muốn thử khinh công của ta. Đệ tử Thiếu Lâm xin bêu xấu một lần, cứ đến đây!

Lục Cô Chiêm cười nói:

- Nếu chỉ thi đơn giản như vậy, sợ rằng không bộc lộ hết được tuyệt thế võ công của Dương huynh đệ.

Y chỉ vào Bách Hoa tiên tử, nói:

- Hồ cô nương, ta muốn mượn ngân châm của ngươi dùng một chút.

Hồ Mị Nhi sửng sốt nói:

- Mượn làm gì?

Lục Cô Chiêm nói:

- Từ chỗ này, một đường dưới đất cắm ngân châm thẳng đến ngoài đình mới thôi.

Hồ Mị Nhi không biết ý định của đối phương nhưng không dám nhiều lời, đành phải làm theo. Thị xuất ra độc châm cắm đầy dưới đất. Chỉ thấy ngân châm nhỏ như sợi tóc, mơ hồ ánh lên lam quang, hiển nhiên rất độc.

Lục Cô Chiêm nói :

- Chúng ta đem vật kia đặt trong đình, ai lấy được trước thì thắng, có điều có một quy củ là thân mình không thể chạm đất. Nếu một chỗ trên người chạm xuống thì xem là thua.

Dương Túc Quan sửng sốt hỏi:

- Nếu y phục trên người đụng xuống?

Lục Cô Chiêm nói :

- Vẫn tính là thua, dù vạt áo cũng không thể chấm đất.

Mọi người thấy chỗ này cách đình nọ tới vài chục trượng thì không thể tưởng tượng nổi. Lục Cô Chiêm thấy bọn họ kinh ngạc liền mỉm cười:

- Thiên hạ tuy lớn nhưng tin rằng không ai luyện được khinh công cao cỡ như thế. Vì thế ta có một chỗ ngoại lệ. Người thi ở giữa không trung, dẫm lên vài cây độc châm của Bách Hoa tiên tử vẫn tính là hợp lệ, thế nào?

Mọi người thấy ngân châm sắc bén, nếu ngang ngược dẫm lên thì chắc chắn sẽ bị chọc thủng lòng bàn chân, huống chi chúng còn được bôi kịch độc, bị đâm thì tánh mạng thật sự khó lường. Cả đám nhịn không được nghị luận sôi nổi.

Dương Túc Quan ho khan một tiếng:

- Được! Tại hạ liều mạng bồi tiếp quân tử. Lục tiên sinh sẽ vào trường đấu chăng?

Lục Cô Chiêm cười ha hả nói:

- Nếu ta thi với ngươi, chẳng phải ỷ lớn hiếp nhỏ sao? Ta là người công chính, tuyệt không khi dễ người.

Y vung tay nói:

- Giải huynh đệ, ngươi xuống đài bồi tiếp Dương lang trung cho tốt!

Giải Thao mừng rỡ, lập tức chắp tay nói:

- Cẩn tuân Lục gia sai sử!

Nói xong buộc chặt vạt áo rồi đi ra.

Dương Túc Quan từng thấy qua tiễn pháp thần diệu của Giải Thao, biết đây là một tay kình địch. Chàng thầm nghĩ:

- Bất luận võ công của người này thế nào, ván này ta chỉ cần kéo dài thời gian chờ Linh Định sư huynh đến. Đến lúc đó thực lực hai bên ngang nhau, mang theo Hồ Mị Nhi chạy trốn cũng không khó.

Lục Cô Chiêm thấy chàng cúi đầu cân nhắc, biết là có âm mưu khác liền cười nói:

- Dương huynh đệ, ta cũng là kẻ mang đầy tâm kế, chớ nên diễn trò trước mặt ta! Trước tiên ngươi đem vật nọ lấy ra đặt trong đình. Thắng thì cầm vật mà đi, tránh trường hợp ngươi thua lại đổi ý.

Dương Túc Quan cả kinh thầm nghĩ:

- Người này quả nhiên mình đầy tâm kế, thật là lợi hại!

Chàng hừ một tiếng rồi lấy ra cuốn da dê, muốn đích thân bỏ nó vào trong đình đồng thời thầm nghĩ:

- Ta nên nghĩ phương pháp đánh tráo thứ này. Nếu kế không thành thì kéo dài thêm một chút thời gian cũng tốt.

Lục Cô Chiêm nhìn ra dụng ý của chàng, nói:

- Không dám làm phiền Dương huynh đệ! Chỉ là vài bước đường, hãy để ta ra sức!

Nói xong roi ngựa trên tay vung lên, nhắm thẳng cuộn da dê trên tay Dương Túc Quan. Chàng liền xoay người né tránh, tiếp theo rút kiếm khỏi vỏ muốn chém đứt roi ngựa. Ai roi ngựa uốn mình trên không trung như linh xà tránh thoát mũi kiếm, đầu mũi roi ngẩng lên như một con độc xà.

Roi ngựa khẽ đong đưa, vù một tiếng cuốn dọc theo thanh kiếm trên tay Dương Túc Quan. Dương Túc Quan kinh hãi thầm nghĩ:

- Đây là tiên pháp gì mà lợi hại như thế!

Chàng vội nhảy về sau, trường tiên lại duỗi đứng như một cây trường thương mãnh liệt chọc thẳng tới trước mặt. Dương Túc Quan định né tránh thì trường tiên đột ngột chuyển hướng quấn lấy da dê, tiếp theo giật lại một cái nhanh tuyệt luân thu về.

Dương Túc Quan biến sắc, đang muốn truy theo thì Lục Cô Chiêm cười nói:

- Ngươi đừng đa tâm! Không phải ta muốn lấy đồ của ngươi.

Trường tiên lại vung ra. Chỉ thấy tấm da dê vững vàng bay về phía trước, nhẹ nhàng rơi xuống bàn đá trong đình.

Đám người Cẩm Y Vệ thấy Lục Cô Chiêm vung tay một cái đã đưa da dê tới bàn đá cách mấy chục trượng, tiên pháp thông thiên như thế thì hoảng sợ không thôi. Dương Túc Quan cũng sợ hãi thầm nghĩ:

- Võ công của người này cao thâm khó lường, chỉ sợ không dưới Linh Định sư huynh. May là không phải tỷ thí với hắn, nếu không chưa động thủ đã biết thắng bại.

Đang còn nghĩ thì Giải Thao tiến đến nói:

- Tại hạ Hỏa Nhãn Toan Nghê Giải Thao, đến xin lĩnh giáo thần công của Dương lang trung Thiếu Lâm!

Nói xong cởi giày đi chân trần trên mặt đất.

Dương Túc Quan không rõ hành động của hắn, đang định hỏi thì Giải Thao nhẹ nhàng nhảy lên, không ngờ với bàn chân trần đứng trên một cây ngân châm. Ngân châm sắc nhọn như thế mà Giải Thao chỉ với ngón chân cái đứng vững vàng trên mũi châm, không thấy chảy máu mà như cưỡi trên ngọn gió.

Khinh công của Giải Thao vừa lộ đã uy trấn đương trường, thoáng chốc mọi người vô cùng bội phục lớn tiếng khen hay.

Dương Túc Quan cũng cả kinh thầm nghĩ:

- Khinh công của người này cao như thế, ta làm sao để thắng hắn?

Xem ra Giải Thao tu luyện ngoại môn mã bộ công phu, ngân châm mới không thể xuyên thủng bàn chân. Dương Túc Quan muốn làm theo thì vạn lần không được.

Giải Thao vốn là tướng nổi danh trong mã quân Song Long trại, xưa nay lấy khinh công cùng tiễn pháp song tuyệt mà thành danh. Lúc này hắn cố ý cỡi giày khoe khoang, muốn Dương Túc Quan biết khó mà lui.

Sắc mặt Dương Túc Quan ngưng trọng. Song phương đã ước định, chân không thể chạm đất, ai tới đình trước thì thắng. Như vậy thế mạnh nghiêng hẳn về Giải Thao. Hai người tỷ thí, ai mạnh ai yếu thì đứa trẻ lên ba cũng nhìn ra được. Kiếm pháp của chàng dù cao cũng khó có phát huy được uy lực.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.