Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Môn nhân Cửu Hoa Sơn

Phiên bản Dịch · 3345 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển IV: Ngoài đình Thần Quỷ

Chương 1: Môn nhân Cửu Hoa Sơn

Hồi 2

Người dịch: Yến Linh Điêu

Thì ra trung niên mập kia khi trước đã thấy Dương Túc Quan bám theo. Giờ lại sắc mặt chàng có điểm cổ quái, muốn thử xem là địch hay bạn. Dương Túc Quan đóng giả tiên sinh kể chuyện, liền muốn chàng qua kể một tích chuyện xưa.

Dương Túc Quan nghe thì tỉnh bơ, chỉ ho nhẹ một tiếng:

- Hôm nay cổ họng của ta hơi đau, không thể kể chuyện, xin cô nương lượng thứ.

Vị sư muội nọ nháy mắt mấy cái với chàng, trên khuôn mặt thanh thuần lộ vẻ tươi cười tinh nghịch. Nàng thấp giọng nói:

- Ai da! Như thế nguy rồi, sư thúc ta vừa nói nhất định ngài là đồ giả, là đạo tặc trên Hoàng Thổ Cương đến tìm hiểu tin tức, nói là muốn đối phó ngài. Ta xem ngài nên qua kể vài câu chuyện chứng minh bản thân thì hơn.

Dương Túc Quan biết hành tung đã bại lộ nhưng tài cao thì gan cũng lớn. Lúc này không hề kinh sợ mà tiêu sái đứng thẳng thân mình, cười nói:

- Được lệnh sư thúc nhìn thuận mắt như thế, tại hạ xin tòng mệnh!

Vị sư muội nọ nhẹ nhàng cúi chào, ý bảo chàng mau đi qua.

Dương Túc Quan tay cầm quạt xếp, chậm rãi đi về phía sư thúc mập kia, vuốt cằm cười nói:

- Vị huynh đài này muốn nghe tích chuyện xưa, vậy ngài ưa thích chuyện nào?

Sư thúc mập cười lạnh nói:

- Ta muốn người kể cho ta khúc “Sinh Thần Cương” là được!

Sinh Thần Cương là tiểu đoạn trong Thủy Hử truyện, nói đến "Thanh Diện Thú" Dương Chí vận chuyển cống phẩm mừng thọ, trên đường bị đám người Tiều Cái hạ mê dược cướp đi, khiến hắn đành lên sơn trại làm giặc. Mấy câu này rõ ràng châm chọc Dương Túc Quan, ngoài sáng trong tối đều chỉ chàng là kẻ xấu.

Dương Túc Quan cười ha hả nói:

- Khúc này không hay, khúc “ Túc Thái úy ban chiếu ân hàng” thì thế nào?

Tiểu đoạn này nói về Thái úy triều đình Túc Nguyên Cảnh xin Hoàng đế đi chiêu an, để cho đám hảo hán giang hồ Lương Sơn ra sức vì triều đình. Lời này chỉ rằng bản thân chàng là một vị quan.

Sư thúc mập sửng sốt nói:

- Tiểu tử này khẩu khí không nhỏ, xem ra có điểm thú vị.

Mọi người đang nói thì một lão nhân đi ra. Sư thúc mập vừa thấy lão nhân này thì vội đứng lên, hai thiếu nữ ở một bên cũng gấp gáp đứng dậy. Riêng Dương Túc Quan thì lạnh nhạt quan sát. Lão nhân kia đã tầm bảy mươi nhưng diện mạo vẫn còn thanh tú, quả nhiên là Thái Thường Tự Khanh Cao Định.

Môn nhân Cửu Hoa Sơn bộ dáng cung kính nhưng Dương Túc Quan chỉ mỉm cười, tay cầm quạt xếp, vẻ mặt tiêu sái an nhàn đứng bất động.

Lão nhân kia đi đến trước mặt sư thúc mập nọ, thở dài nói:

- Trương tiên sinh! Đám gia đinh vừa tới tìm ta, nói ngài quản chúng rất khắt khe hung bạo, vừa đánh vừa mắng khiến bọn họ rất sợ hãi. Thật có chuyện này chăng?

Sư thúc mập nghe Cao Định nói thế thì đỏ mặt, phân bua rằng:

- Trách mắng là có... Có điều để bọn hắn nhàn hạ chậm trễ lộ trình thì không ổn. Nên biết trên đường không an toàn như trong nhà. Đạo tặc có thể xuất hiện mọi lúc, nếu ta không nghiêm khắc, chỉ sợ sớm có tai họa.

Vị sư muội nọ chen lời vào:

- Đúng vậy! Cao đại nhân nên nhìn rõ mọi việc. Những gia đinh kia vừa lười lại vừa nhác. Cả ngày trên đường chỉ biết lầm bầm những câu vô nghĩa “Ai da! Khát nước! A nha! Đói bụng!”. Ngài nói có nên đánh hay không?

Lão nhân Cao Định nghe lời này thì khẽ mỉm cười, nhưng chỉ trong chốc lát thì sắc mặt trở nên ngưng trọng, lắc đầu thở dài:

- Trương tiên sinh a! Được Thanh Y Tú Sĩ quý sơn chưởng môn một đường chiếu cố bảo vệ chu đáo cho ta, lão hủ quả thật cảm kích tấm thịnh tình này. Chỉ là nếu ngài tiếp tục đánh mắng như vậy, đám gia đinh lão bộc của ta sẽ kiệt sức mà ngã quỵ. Hảo ý của quý sơn lần này, lão hủ thật vô phúc bái lĩnh.

Ngụ ý rằng nếu gã mập không theo ý tứ của lão, Cao Định sẽ liền trục khách.

Sư thúc mập cười hắc hắc một tiếng, đang muốn phát tác thì sư tỷ ở bên kia đưa mắt ra hiệu. Hắn nhớ đến lời dặn của chưởng môn, đành phải nhịn xuống.

Sư thúc mập cố nén lửa giận, nói:

- Cao đại nhân nói đúng, ta sẽ kiểm điểm lại một phần.

Cao Định ừm một tiếng, đang muốn lên tiếng thì chợt nghe một người nói:

- Trung gian chẳng phân biệt, con đường của tiểu nhân sao mà quanh co như vậy. Khó a! Khó a!

Cao Định nghe ngữ khí quen thuộc liền quay đầu ngưng mắt nhìn lại, thì ra là một tiên sinh kể chuyện.

Cao Định có điểm không vui, một tiên sinh kể chuyện nho nhỏ sao có thể tùy tiện chỉ bảo gia chủ thế này thế nọ? Lập tức không để ý đến mà nói:

- Nếu Trương tiên sinh đồng ý đối xử tử tế với đám lão bộc của ta, lão hủ thật là an tâm.

Đang muốn xoay người đi vào thì lại nghe Dương Túc Quan nói:

- Gian nịnh ba hoa, diễn trò che mắt Thánh chủ, đại hung a đại hung!

Cao Định nghe lời có thâm ý thì quay đầu, đã thấy tiên sinh kể chuyện kia nhìn lão không chớp mắt.

Cao Định đang muốn nổi giận, lại thấy bộ dạng của tiên sinh kể chuyện có điểm quen thuộc. Cẩn thận nhìn lại thì lão chấn động, vui vẻ nói:

- Ai! Quả nhiên hữu duyên thì ngàn dặm cũng gặp! Đây không phải là Túc Quan hiền điệt sao? Sao lại giả làm tiên sinh kể chuyện như vậy?

Ba người Cửu Hoa Sơn lắp bắp kinh hãi, đều không ngờ Cao Định nhận biết vị tiên sinh kể chuyện này. Mọi người đang ngờ vực thì Cao Định đã nắm chặt tay Dương Túc Quan, cười to nói:

- Không ngờ hiền điệt lại có công vụ đến Hà Nam, là Liễu Hầu gia sai sử hay là ý chỉ của Hoàng thượng!

Dương Túc Quan cố ý để lão nhận ra mình. Lúc này chỉ cười ha hả mà không đáp lời.

Sư muội nọ há to miệng, thấy khó hiểu liền hỏi:

- Cao đại nhân từng nghe qua người này kể chuyện sao? Sao ngài cũng nhận biết y?

Cao Định vỗ nhẹ vào vai Dương Túc Quan, cười nói với mấy người Cửu Hoa Sơn:

- Vị này sao có thể là tiên sinh kể chuyện? Hắn đường đường Binh bộ Ngũ phẩm lang trung, Dương Túc Quan Dương đại nhân!

Ba người Cửu Hoa Sơn một bên trợn tròn mắt kinh hô. Vị sư muội nọ cười nói:

- Ta là đại quan trong triều, ngươi cũng là đại quan trong triều. Tất cả mọi người đều là đại quan trong triều!

Sư tỷ thấp giọng nói:

- Sư muội không được vô lễ. Đừng quấy nhiễu hai vị đại nhân nói chuyện.

Sư muội nọ làm bộ một cái mặt quỷ, cười nói:

- Chúng ta là hảo hán Cửu Hoa Sơn, sao sợ phải đám người triều đình?

Cao Định muốn ôn chuyện cùng Dương Túc Quan, Dương Túc Quan liền thưa rằng:

- Cao thế bá xin đừng vội lúc này. Trước mắt tiểu điệt còn sự tình cần làm, muốn nói cùng mấy vị bằng hữu kia một lát.

Nói xong nhìn lại ba người Cửu Hoa Sơn. Cao Định thoáng ngạc nhiên, nhớ tới Dương Túc Quan cũng có võ nghệ trong người thì hỏi:

- Vị này là Trương Chi Việt Trương đại hiệp, cũng là hảo hữu của hiền điệt sao?

Dương Túc Quan cười nói:

- Đúng vậy.

Lời này xem như chàng là chỗ dựa cho Trương Chi Việt. Tại triều đình, thế lực của Dương Túc Quan không nhỏ. Dù là thống lĩnh Cẩm Y Vệ cũng phải sợ chàng ba phần. Lúc này tự xưng là bạn tốt của Trương Chi Việt. Cao Định đương nhiên sẽ khách khí thêm vài phần.

Quả nhiên Cao Định nghe xong thì trên mặt hết xanh rồi lại hồng. Lão vừa mới quở trách Trương Chi Việt, Dương Túc Quan cũng đứng đó nghe rõ. Lúc này nghe chàng thừa nhận có quen Trương Chi Việt, không biết là chàng muốn xuất đầu vì họ Trương hay không?

Lão đang lo lắng thì Dương Túc Quan nói:

- Cao thế bá! Trương đại hiệp thiên tân vạn khổ hộ tống người, không ham vàng bạc châu báu hay danh lợi quan trường mà chỉ vì kính trọng đức thanh liêm của người, trên đường mới một lòng hộ vệ. Nếu người tin lời của mấy gia đinh lười biếng kia, phải chăng sẽ làm hảo hán đau lòng?

Mấy câu này khiến Cao Định mặt đỏ tai hồng, liền ậm ừ đáp:

- Ừm, hiền điệt nói có lý, có lý.

Cao Định cáo lão hồi hương thoái ẩn không màng quyền thế, có điều Dương Túc Quan là tòng ngũ phẩm quan triều, giữ chức Binh bộ tư lang trung, lại thêm có phụ thân là Ngũ phụ Đại học sĩ Trung Cực Điện, lúc này thế như mặt trời giữa chính ngọ. Cao Định tuy là cựu thần hai triều nhưng không thể so sánh, nhất thời bộ dáng xấu hổ. Lão nói vài câu xã giao rồi vào trong phòng nghỉ không trở ra nữa.

Trương Chi Việt thấy Dương Túc Quan xuất đầu vì mình thì khá vui vẻ. Nhìn đối phương từ trên xuống dưới, tấm tắc khen:

- Thực nhìn không ra tiểu tử ngươi là kỳ nhân, không ngờ còn làm quan nữa!

Dương Túc Quan mỉm cười, chắp tay nói:

- Vãn bối Tung Sơn Thiếu Lâm Dương Túc Quan, xin nhờ chư vị gửi lời vấn an đến chưởng môn quý phái, nói là Dương Túc Quan thật ngưỡng mộ lão nhân gia.

Chàng thấy Cao Định rời đi thì thu lại kiểu cách nhà quan, chỉ dùng đạo nghĩa giang hồ ứng đối.

Trương Chi Việt thấy cử chỉ của chàng ổn trọng, tuy thân có chức vị quan trọng nhưng không kiêu ngạo tự mãn thì trong tâm ưa thích, lại nghe sư muội nọ cười nói:

- Thì ra ngươi cũng là người trong giang hồ, là thế nào trong Thiếu Lâm Tự.

Dương Túc Quan mỉm cười nói:

- Không dám. Tại hạ chỉ là đệ tử Thiếu Lâm.

Vị sư muội nọ cười hì hì, đi đến nhìn đầu Dương Túc Quan, ngạc nhiên hỏi:

- Ồ! Làm sao ngươi lại để tóc, không phải đám hòa thượng của Thiếu Lâm Tự đều trọc lóc cả sao? Phải chăng ngươi là đầu đà mang tóc tu hành?

Dương Túc Quan cười ha hả, nói :

- Tiểu cô nương đã chê cười, ta là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm, từ bé đã thay gia phụ xuất gia ở Thiếu Lâm. Mười tám tuổi thì hoàn tục trở về kinh phó khảo, cho nên giờ mới có đầu tóc thế này.

Vị sư muội nọ cười nói:

- Nói như vậy, ngươi có thể cưới cô nương nhà người làm lão bà sao?

Dương Túc Quan nghe nàng hỏi lỗ mãng thì chỉ mỉm cười không đáp. Sư muội nọ cau mày:

- Tại sao ngươi không đáp lời? Phải chăng ngươi đã có tam thê tứ thiếp? Như vậy còn muốn lục căn thanh tịnh sao?

Sư tỷ nghe sư muội nói chuyện hàm hồ, vội tiến tới nhẹ nhàng chào Dương Túc Quan, áy náy nói:

- Dương đại nhân, sư muội ta xưa nay nói chuyện lỗ mãng, xin ngài đừng trách.

Dương Túc Quan thấy làn da trên khuôn mặt trái xoan của nàng trắng như tuyết, thân hình thon thả lả lướt. Bất giác thầm khen: "Khéo cho một mỹ nữ thanh tú".

Đang muốn đáp lời thì lại nghe Trương Chi Việt hỏi:

- Lần này Dương đại nhân đến Trịnh Châu. Rốt cuộc là có công vụ gì?

Dương Túc Quan mỉm cười với sư tỷ nọ rồi đáp lời:

- Việc này đang muốn thưa bẩm cùng các vị. Có điều tại hạ còn mấy bằng hữu đợi ở ngoài thành. Đợi chúng ta tụ hợp rồi nói cũng không muộn.

Trương Chi Việt nói :

- Như thế cũng được. Mọi người ở gần, có thể chiếu ứng lẫn nhau cũng tốt.

Dương Túc Quan khẽ gật đầu, đứng dậy chắp tay chào ba người rồi chậm rãi đi ra cửa. Trương Chi Việt cùng sư muội nọ lại uống rượu. Sư tỷ kia lại cúi đầu thẹn thùng, khóe mắt trông theo bóng dáng Dương Túc Quan.

Ra ngoài thành thì một đường lất phất mưa bay. Đến lúc gặp Vi Tử Tráng, Ngũ Định Viễn thì hai người đã ướt đẫm toàn thân.

Vi Tử Tráng khẽ cau mày hỏi:

- Tại sao đi lâu như vậy? Đã gặp phiền toái gì chăng?

Dương Túc Quan xua tay:

- Không có. Trên đường gặp mấy nhân vật chính phái, đều là bằng hữu đến từ Cửu Hoa Sơn.

Ngũ Định Viễn nghe mấy từ "Cửu Hoa Sơn" bất giác ồ lên một tiếng, kêu lên:

- Cửu Hoa Sơn! Ta vừa khéo quen biết mấy người, phải chăng có một người là Trương Chi Việt?

Dương Túc Quan vuốt cằm nói :

- Chính là người này, quả nhiên Ngũ huynh giao du rộng lớn, quen biết khắp thiên hạ.

Ngũ Định Viễn nhớ lại tình cảnh gặp gỡ Trương Chi Việt ngày ấy, lại nghĩ tới cô nương Diễm Đình kia, cũng muốn gặp bọn họ ôn chuyện một phen.

Ba người vào trong thành, liền tới khách điếm mà đám Trương Chi Việt đang nghỉ chân. Ai ngờ thấy điếm tiểu nhị mặt đầy đau khổ, nói rằng khách điếm đã đầy phòng. Dương Túc Quan nghe vậy lấy làm kỳ. Mới rồi chàng tới thì khách điếm vắng tanh, sao đột nhiên hết phòng như vậy?

Chàng gọi chưởng quầy tới hỏi:

- Mới vừa rồi khi ta tới, trong điếm còn nhiều phòng trống, sao mới một lát đã có người chiếm hết?

Chưởng quỹ kia uốn lưỡi, thấp giọng nói:

- Vừa rồi có một đám phiên tăng (1) đến đây, hung bạo ngông cuồng đuổi hết khách nhân đi, không cho người khác ở lại. Ngài nhìn đi, không phải bọn chúng đang tác oai tác quái sao?

Dương Túc Quan ngẩng đầu nhìn lại, thấy có vài phiên tăng khôi ngô cao lớn từ ngoài cửa đi vào. Đám này lớn tiếng mắng chửi khách nhân trong điếm. Khách nhân ở đây thấy bọn họ từng người to cao lực lưỡng, nào dám đôi co mà vội chạy trối chết ra ngoài.

Vi Tử Tráng cười lạnh nói:

- Không biết đám phiên tăng này xuất hiện ở đây làm cái gì, lại dám náo loạn ở Trung Nguyên như vậy, chán sống rồi sao?

Dương Túc Quan không muốn sinh sự, liền nói:

- Chúng ta tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến, không nên trêu chọc nhân vật giang hồ, tránh rước phải thị phi không đáng.

Vi Tử Tráng gật đầu, liền nói với chưởng quỹ:

- Chúng ta không ở trọ nữa. Ngươi chuẩn bị đồ ăn, chúng ta ăn một bữa rồi nói sau.

Chủ điếm kia vội đi thu xếp, mọi người liền từ ngồi xuống.

Vài tên phiên tăng quát tháo khắp nơi, đã đuổi thêm một số khách nhân trong phòng ra ngoài. Dương Túc Quan thầm nghĩ: " Cao đại nhân cũng ngụ ở chỗ này, xem Trương Chi Việt ứng phó ra sao”

Lúc này mấy tên thiên tăng liên tục đập cửa một phòng nghỉ kêu to, nói Hán ngữ không rõ được nửa câu. Sau một lát thì một gã phiên tăng liền đá vào trên cửa, quát:

- Cút ra mau! Cút ra mau!

Lại nghe trong phòng truyền ra thanh âm của một thiếu nữ, hì hì cười nói:

- Cút ra mau? Cút ra mau? Ngươi lăn ra vậy!

Tiếp theo cửa phòng mở ra, một cái ghế dài thò ra đánh vào trên chân phiên tăng. Dương Túc Quan mỉm cười, biết khách trong phòng đích thị là đám người Cửu Hoa Sơn.

Phiên tăng nọ giận dữ muốn điên lên, mắng:

- Ngươi, tiểu cô nương, cút ra! Ghế, không phải.

Phiên tăng này không thông thạo Hán ngữ. Ý là "Tiểu cô nương ngươi mau mau lăn ra đây, không phải ghế lăn ra đây."

Thiếu nữ kia lại cười nói:

- Tiểu cô nương ta, ném ghế ra đúng không? Đúng vậy.

Nàng nghe phiên tăng nói chuyện không lọt tai lấy một chữ, liền ngắt lại dấu phẩy. Ý tứ trong câu liền thay đổi thành "Có phải tiểu cô nương ta vừa vụt ghế ra? Đương nhiên là vậy"

Nàng còn thuận thế tiếp tục vụt chiếc ghế. Chỉ nghe bình một tiếng, đánh cho phiên tăng nọ đầu váng não trướng.

Phiên tăng nọ giận dữ quát:

- Ngươi, chết! Ta, giết!

Tiếp theo nhảy vọt vào trong phòng, lại nghe bịch một tiếng thì hắn đã lăn ra. Thiếu nữ kia ở trong phòng cười nói:

- Ngươi, lăn! Ta, đá!

Mấy tên phiên tăng còn lại thấy người mình bị hại, quơ giới đao nhảy vào trong phòng. Chỉ nghe một gã phiên tăng kêu to:

- Ngươi, một tên, đi ra.

Thiếu nữ kia cũng nói :

- Ngươi, năm tên, đi vào.

Phiên tăng nghe sửng sốt, không rõ "Đi ra" là có ý gì. Lại quay sang nói cùng mấy tên còn lại. Thanh âm của mấy người này đều là cô lỗ lỗ vào, cô lỗ lỗ ra. Thiếu nữ kia học thanh âm của bọn hắn, cười nói:

- Ực ực (2), sư tỷ ta đã đói bụng.

Lại nghe tiếng cười như chuông bạc của sư tỷ kia truyền ra, trong trẻo dễ nghe nói không nên lời. Nàng cười nói:

- Những người này nói chuyện thật khó nghe, không biết tới từ nơi nào?

Thiếu nữ sư muội kia hì hì cười nói:

- Dường như là đám này thuộc Cô Lỗ Lỗ Điểu Quốc, khi nói chuyện đều cô lỗ lỗ véo von rất giống chim hót. chúng ta bắt một tên về cho sư phụ xem qua một lần, nhất định người sẽ nhận ra!

Ngũ Định Viễn nghe được thanh âm của sư tỷ thì sắc mặt trở nên vui vẻ, muốn tới giải vây cho các nàng nhưng Dương Túc Quan vội xua tay, thấp giọng nói:

- Nơi này có Trương Chi Việt chủ trì, chúng ta không nên nhiều chuyện.

Ngũ Định Viễn đành ậm ừ một tiếng rồi ngồi xuống.

-----

Chú:

(1) Phiên tăng: Tăng lữ ngoại quốc.

(2) Hán việt: Cô lỗ lỗ. Nghĩa là thanh âm róc rách, ừng ực.

stevenqb1890

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.