Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp nhau nào phải đã cùng quen nhau

Phiên bản Dịch · 3881 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển III: Hội nơi kinh thành

Chương 2: Gặp nhau nào phải đã cùng quen nhau

Hồi 4

Người dịch:Yến Linh Điêu

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Biên tập:Pearl

Hiệu đính: nomore8x

Hai người mệt mỏi chạy trốn một đêm, trong tiếng mưa thu rả rích liền an giấc ở trong miếu.

Hôm sau cả hai đã dậy từ sớm. Không ngờ mưa rơi bên ngoài càng lớn hơn. Nhìn ra chỉ thấy một vùng trời đất mịt mờ trắng xóa. Ngũ Định Viễn sợ rằng Côn Luân cao thủ đuổi tới, tự biết rời sớm kinh thành lúc nào thì càng ổn lúc đó.

Hắn trầm tư một lát, thầm nghĩ:

- Nghe nói ở vùng Đông Bắc ít người lui tới, là một nơi tránh họa rất tốt. Xem tình thế trước mắt, ta đành chạy tới quan ngoại trốn tạm vài năm.

Hắn nghĩ như vậy liền hỏi:

- Lư huynh đệ, ta bây giờ đã không còn nơi để đi, chỉ còn đường trốn tới quan ngoại để lánh họa. Về phần ngươi thì định liệu thế nào? Có về kinh thành nữa chăng?

Lư Vân nghe lời này thì cúi đầu. Từng chuyện cũ trước kia thoáng chốc hiện ra trong tâm tưởng. Bỗng nhiên có một cảm giác cô đơn trào lên trong lòng, cảm thấy cuộc đời thật chán chường. Cô đơn tràn ngập trong tim, không khỏi thở dài.

Tròng lòng tràn đầy sự bất đắc dĩ. Lư Vân cười khổ một tiếng, ngẩng đầu thì thấy Ngũ Định Viễn nhìn mình không dời mắt. Trong ánh mắt lại ẩn ý có điểm chờ mong. Tâm tư Lư Vân vừa tỉnh, thầm nghĩ:

- Ngũ huynh ngoài miệng không nói, kỳ thật trong lòng lại muốn ta theo hắn một chuyến.

Nghĩ đến trên thế gian còn có người chờ mong mình như thế. Lư Vân đột nhiên vui vẻ, khóe miệng nở nụ cười, nói:

- Ta đi bán mì mà lại ra tay cướp người, e rằng cũng có chút danh khí rồi. Muốn trở lại kinh thành bán mì, xem ra được hai ba ngày lại gây loạn nữa.

Hắn nhìn qua Ngũ Định Viễn thì tiếp tục nói:

- Xem ra dưới chân thiên tử, ta cũng không thể ở lại.

Ngũ Định Viễn nghe lời này thì trong lòng vừa mừng vừa sợ, vội hỏi:

- Nghe ý tứ của huynh đệ, như là muốn đồng hành cùng ta?

Lư Vân cười nói:

- Lư mỗ thân không của nả, ngay cả thể diện trọng trách cũng không có, thiên hạ còn có chỗ nào mà không thể đi chứ?

Ngũ Định Viễn đại hỉ. Trên đường nếu có người làm bạn, không lo không có người chiếu ứng lẫn nhau. Hắn đang muốn cười ha hả thì chợt nhớ tới những nguy hiểm trên đường.

Không muốn tình cảnh Lư Vân lại giống như đám người Linh Âm, Lí Thiết Sam. Hắn lắc đầu thở dài:

- Lư huynh đệ, ngươi đối đãi với ta tận tình như thế. Ngũ mỗ càng không thể hại ngươi. Chạy trốn lần này không hề đơn giản, có thể nói là nguy hiểm trùng trùng. Ai. . . Hai ta vẫn nên mỗi người một ngả thì hơn.

Nói xong nói cúi đầu, vẻ mặt đầy uể oải.

Lư Vân lắc đầu, cười nói:

- Ngũ huynh chớ khách khí như vậy. Lư Vân chỉ có một thân đơn độc, dù chết ở ven đường cũng không cần ai đến lượm thi thể. Sinh là sinh mà tử là tử, lại có cái gì phải sợ?

Khi nói thì hắn liền đi ra cửa miếu, tiếp theo quay đầu chờ Ngũ Định Viễn đồng hành.

Ngũ Định Viễn thấy hắn hào sảng như thế thì vô cùng cảm động. Trong lúc kích động thầm nghĩ rằng. Ngày sau nếu đào thoát được, bất cứ giá nào cũng tận lực báo ân Lư Vân một phen.

Lúc này tánh mạng nguy cấp, hai người bất chấp mưa to như trút nước liền chạy đi.

Đi được vài dặm thì thấy có rất nhiều quan sai trông giữ các con đường trọng yếu, kiểm tra người qua người lại. Ngũ Định Viễn xuất thân là bộ khoái, minh bạch đạo lý quan trường. Hắn biết Giang Sung và Đông xưởng đã điều binh khiển tướng, không chỉ phái cao thủ giang hồ đuổi giết mà còn sai sử cả quan phủ toàn lực truy nã bản thân. Hai người không dám đi đường lớn, chỉ vòng qua đường mòn trên núi.

Thêm mấy ngày đường thì không còn bóng quan sai. Ngũ Định Viễn tính toán một hồi thì biết đã tạm thoát hiểm cảnh. Ngày hôm đó tới một khu chợ nhỏ, nghĩ rằng bọn người Đông xưởng Côn Luân Sơn sẽ không đuổi đến địa phương hẻo lánh này. Hơn nữa mấy hôm nay hai người trên đường chỉ hái quả dại mà ăn, mồm miệng sớm đã nhạt thếch. Lúc này kìm không được liền đi vào chợ nọ.

Vào chợ nhỏ, hai người nhanh chóng tìm khách sạn ăn uống. Qua mấy ngày chạy trốn, trang phục của hai người đã khá rách rưới, có điều ngoài còn chút thương tổn thì võ công đã phục hồi như xưa. Ngũ Định Viễn vừa ăn uống vừa dò xét người qua lại trên con đường thị trấn, xem có ai khả nghi hay không. Về phần Lư Vân thì yên tâm ăn uống, một bộ lơ đãng không thèm để ý.

Đang ăn uống, chợt thấy hai lão nhân một mập một gầy đứng trước cửa điếm. Là một người rất to béo, thân hình tròn vo như một quả quất cực lớn, trên tay cầm một đòn cân dài không biết có tác dụng gì. Người còn lại gầy như một cây gậy trúc, lại có bộ mặt dài như ngựa, trên tay đang lắc lắc một cái bàn tính lớn giống như chưởng quầy của khách điếm. Ngũ Định Viễn là người từng trải, thấy bộ dạng hai người này quỷ dị thì liền lưu tâm.

Lão nhân gầy gò nọ đứng ở cửa điếm, kêu lớn:

- Sư ca, nơi này có bán đồ ăn, ta đói bụng quá! Chúng ta ăn một ít đồ được không?

Lão nhân mập mạp cũng dừng chân nhưng trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. Nghe thấy lão cau mày nói:

- Sư đệ a! Ngươi lại đói bụng nữa sao! Ngươi đoán đi, vì sao phải chúng ta phải chọn đường nhỏ hoang vắng mà đi?

Hai mắt lão nhân gầy gò nhìn vào trong tiệm. Khóe miệng nhếch lên một cái, tức giận nói:

- Là ngươi nói đi đường nhỏ, ta làm sao biết ngươi muốn làm gì? Thấy nhàm chám lại muốn đi kỹ viện chăng?

Lão nhân mập mạp giận dữ nói :

- Nói láo! Chúng ta đi đường nhỏ không vì điều gì khác, chính là muốn sớm tới kinh thành một chút! Ngươi lúc thì kêu bụng đói, lúc thì đòi đi cầu. Cứ vậy có đi đến sang năm cũng không tới nơi.

Lão nhân gầy gò cười hì hì, lắc đầu nói:

- Sư ca à, người vừa nhắc đến vấn đề đói bụng. Đây chính là một điều vô cùng quan trọng cùng khủng khiếp đó! Nếu ngươi không cho ta ăn một chút. Đợi lát nữa ta đói bụng, chỉ sợ sẽ cắn đi mấy miếng trên mông đít mập mạp của ngươi!

Lão nhân mập mạp mắng:

- Tiểu tử chết dẫm, già đầu rồi còn ngây thơ buồn cười như vậy, được rồi! Chúng ta đi vào ăn đã!

Lão nhân gầy gò nghe thì đại hỉ, nhanh như chớp chạy vào điếm. Xem thì thân pháp nhanh nhẹn hiếm thấy, nào biết cử chỉ lại giống như đứa tiểu nhi ba tuổi. Ngũ Định Viễn cùng Lư Vân nhìn nhau. Mắt thấy hai lão nhân nọ thân mang võ nghệ mà không biết lai lịch thế nào. Hai người bất động thanh sắc, cúi đầu tiếp tục ăn uống.

Hai lão nhân vừa mới ngồi chưa nóng chỗ, lão nhân gầy gò liền dùng sức đập xuống bàn, rống lớn:

- Chủ điếm mau tới đây, chúng ta đói đến sắp bất tỉnh đây! Sư ca heo mập của ta đói sắp thành lợn rừng rồi đây!

Lão nhân mập mạp nghe sư đệ mai mỉa bản thân thì xì một tiếng khinh miệt, oán hận mà nói:

- Con mẹ nó, ngươi dám nói chuyện với sư ca như vậy sao?

Chỉ lát sau hai người liền kêu hai bát mì. Điếm tiểu nhị vừa mới bưng qua, cả hai liền bắt đầu sùm sụp ăn uống vô cùng ngon lành. Lão nhân mập mạp nọ ăn cũng rất nhanh. Xem ra tuy miệng lão bất mãn với sư đệ nhưng cũng đói đến sôi bụng. Vừa nhai vừa húp nhanh như gió cuốn.

Ngũ Định Viễn thấy thì động tâm, thầm nghĩ:

- Xem ra mì ở đây khẩu vị không kém, lát nữa cũng phải kêu một tô mới được.

Hắn quay đầu sang muốn nói chuyện cùng Lư Vân. Chợt thấy thần sắc Lư Vân chuyên chú đến toàn thân dường như cứng đơ. Ngũ Định Viễn lấy làm kỳ, muốn đặt câu hỏi nhưng vẫn thấy Lư Vân không chớp mắt, xem trộm chén mì của người ta.

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Chỉ là bát mì mà thôi, Lư huynh đệ sao có bộ dáng như vậy? Chẳng lẽ trong tô mì cất giấu võ lâm bí kíp gì hay sao?

Ngũ Định Viễn nào biết rằng, Lư Vân trời sinh tính tình cứng rắn khó mà lay chuyển. Mỗi ngày hắn đi bán mì đã thành si mê. Lúc này gặp tiệm ăn nấu mì tay nghề cao minh. Thấy mì ngon như vậy liền thừa cơ nghiên cứu, ngày sau ước lượng sự ảo diệu trong đó.

Lão nhân mập mạp ăn vài gắp mì, đột nhiên chỉ ra ngoài cửa lớn tiếng nói:

- Sư đệ, ngươi xem! Có phải người của Tử Vân Hiên tới hay không?

Ngũ Định Viễn đang lưu ý tới Lư Vân, nghe lão nhân mập mạp lên tiếng thì định thần lại, nhìn qua hai lão.

Lão nhân gầy gò nọ thấy sư huynh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, bất giác ngạc nhiên nói:

- Người của Tử Vân Hiên thật sao? Sao ta không thấy?

Lão nhân mập mạp mở to hai mắt, lớn tiếng nói:

- Đương nhiên thật, ngươi mau theo đừng để người chạy đi.

Lão nhân gầy gò hô vội một tiếng đồng ý rồi liền đuổi theo.

Lão nhân gầy gò vừa mới rời đi, đã thấy lão nhân mập mạp ghé đầu sang, há to miệng ăn vụng bát mì của sư đệ. Lão lập tức ăn sạch uống cạn, xem ra vừa rồi mở miệng là muốn lừa gạt để ăn trộm bát mì. Ngũ Lư hai người thấy hành vi của lão như thế, bất giác nhìn nhau cười cười. Đều biết hai lão này già mà không nghiêm, hành vi ngây thơ mà tinh quái kiểu con trẻ.

Một lát sau lão nhân gầy gò trở về, vẻ mặt đau khổ nói:

- Làm gì có người Tử Vân Hiên, sư ca ngươi gạt ta.

Lão ngồi xuống muốn ăn, lại phát hiện mì trong tô đã bị người ăn vụng sạch sẽ.

Lão nhân gầy gò giận dữ nói:

- Sư ca, sao ngươi ấu trĩ như thế? Ngươi muốn ăn thêm mì thì gọi một tô nữa là được, làm gì phải ăn vụng của ta!

Lão nhân mập mạp hừ một tiếng, lắc đầu nói:

- Ngươi đừng vu oan cho người tốt, không phải ta ăn vụng mì. Vừa rồi khi ngươi ra ngoài, ta thấy người của Tử Vân Hiên chạy đến đây ăn hết mì của ngươi.

Xem ra lão mập này tâm tư nhạy bén. Xoay chuyển câu chuyện thật mau lẹ, nói dối ăn khớp không có sơ hở.

Lão nhân gầy gò ngây người nửa ngày. Tiếp theo hai hàng lông mày nhướng lên, giận dữ nói:

- Sư ca, chúng ta có tình nghĩa đồng môn. Có người ăn vụng mì của ta, sao ngươi không ngăn cản hắn?

Lão nhân mập mạp giơ ngón trỏ lắc lắc trước mặt sư đệ, nói:

- Ngươi lại nghĩ oan uổng cho ta rồi. Ngươi thân ở bên ngoài, ta sao biết ngươi có muốn bố thí bát mì nọ cho người ăn hay không? Nếu ta tùy tiện ngăn trở, chẳng phải để người khác nói ngươi keo kiệt sao?

Lão nhân gầy gò nghe lời này thì liên tục gật đầu, nói:

- Đúng vậy a! Vẫn là sư huynh cẩn thận, ta hận nhất là người bên ngoài nói ta keo kiệt.

Lão nhân mập mạp lắc đầu nói:

- Không phải, chỉ nói ngươi keo kiệt đã tính là cái gì? Nếu kẻ khác nói là ngươi ấu trĩ vô tri, chỉ sợ sẽ khiến ngươi tức điên a.

Lão nhân gầy gò lấy tay che mặt, tiếp theo thở dài một tiếng nói:

- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, thế nhân vô tri, thế nhân vô tri.

Xem ra bốn chữ "Ấu trĩ vô tri" đã ám ảnh lão nhân gầy gò này không rời. Lão vừa nghe xong là ba phần bi thương, bảy phần bất đắc dĩ, mười phần tức giận.

Ngũ Lư hai người nghe sư huynh đệ bọn họ đối đáp đều cười trộm liên tục.

Trong lúc nói chuyện, lão nhân mập mạp gầy lại kêu thêm mấy bát mì. Hai người đang tiếp tục ăn uống, chợt thấy lão nhân gầy gò ngẩng mặt ra ngoài cửa, kêu lên:

- Sư huynh! Thật sự có người Tử Vân Hiên đến đó! Rõ ràng ngươi không gạt ta!

Lão nhân mập mạp cười hắc hắc. Đoán là sư đệ cũng muốn học theo để trả đũa lão một phen. Lập tức không thèm để ý mà chỉ cúi đầu ăn mì.

Lão nhân gầy gò thò tay qua lắc cánh tay của sư huynh, thấp giọng nói:

- Sư huynh, thật sự có người đến!

Lão nhân mập mạp phì một tiếng, đang muốn mở miệng chê cười thì chợt nghe nơi cửa ra vào truyền đến thanh âm của một nam tử:

- Chủ tiệm, cho mấy món điểm tâm thanh đạm một chút.

Lão nhân mập mạp ngẩn ngơ, không ngờ thực sự có người vào cửa. Nhìn lại thì thấy mười mấy gã nam tử hộ tống một nữ nhân chậm rãi vào điếm. Bộ dáng của thiếu nữ nọ non nớt nhưng lại xinh đẹp khả ái. Đám nam thanh niên kia mặc trường bào với thần thái kính cẩn, liền mời thiếu nữ ngồi xuống trước. Xem ra thân phận của nàng đích thị bất phàm.

Lão nhân gầy gò cười nói:

- Sư huynh ngươi nhìn một lần xem! Đây không phải người của Tử Vân Hiên sao? Điều này có thể giảm cho chúng ta không ít khí lực rồi!

Lão nhân mập mạp lắc đầu nói:

- Nói hươu nói vượn! Mấy tên tiểu tử lỗ mãng bốc đồng này sao có thể là người trong Tử Vân Hiên!

Lão nhân gầy gò nghe sư huynh mở miệng phản bác liền hừ một tiếng, ngang bướng lớn tiếng cãi:

- Sư huynh! Sao ngươi biết người trong Tử Vân Hiên không có bộ dáng thế này? Nói không chừng đám người đó trời sinh ngu ngốc như con lừa. Ta lại khẳng định, kẻ nào càng ngốc như lừa thì càng đúng là người của Tử Vân Hiên!

Lão nhân mập mạp thấy sư đệ ngang ngược liền cười hì hì, chỉ vào hai người Lư Vân cùng Ngũ Định Viễn, nói:

- Xem hai tên tiểu tử kia dáng vẻ ngu ngốc. Dựa theo lời ngươi nói, chắc cũng là người Tử Vân Hiên?

Lão nhân gầy gò ngẩn ra, mờ mịt nói:

- Cái này. . . Ta không chắc, nói không chừng cũng là như thế.

Nói rồi liếc nhìn điếm tiểu nhị, càng cả kinh nói:

- Nguy rồi! Tiểu nhị kia xem ra càng ngu ngốc hơn, không phải cũng là nhân vật bên trong Tử Vân Hiên đấy chứ!

Chợt nghe một tiếng cười duyên, thanh âm thanh thúy của một thiếu nữ ngân lên:

- Xin hỏi cao tính đại danh của hai vị đại thúc? Trước một câu Tử Vân Hiên, sau cũng một câu Tử Vân Hiên, ắt hẳn là có biết chúng ta?

Đám người nghe giọng nói thánh thót dịu dàng thì đều khẽ động trong tâm, không khỏi đưa mắt nhìn lại thiếu nữ kia. Thì thấy nàng mắt ngọc mày ngài, khả ái tươi đẹp như đào lý. Hai má có hai lúm đồng tiền thật sâu, niên kỷ tuy còn nhỏ nhưng đã là mỹ nhân vẹn mười phần. Liệu ngày sau thân hình thành thục, sẽ càng trổ mã động lòng người.

Lão nhân mập mạp nghe thiếu nữ nói thì lấy làm lạ, hỏi:

- Ngươi thật sự là người trong Tử Vân Hiên?

Thiếu nữ kia không đáp, một nam tử ở bên cạnh tiếp lời:

- Xin hỏi tiền bối là cao nhân phương nào, lại quan tâm đến sự tình tệ môn?

Lão nhân gầy gò nọ cười ha hả, nói:

- Chúng ta là Hoa Sơn Song Tiên đỉnh đỉnh đại danh, những hậu sinh vãn bối các ngươi ắt hẳn đã từng nghe qua!

Nam tử kia ồ một tiếng, tiếp theo nhíu mày ngây ngốc nói:

- Thì ra là. . . Là Hoa Sơn Song …Quái. . .Song Tiên a. Kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu.

Lư Vân ngẩn ra. Xem bề ngoài nam tử kia khá nhanh nhẹn mà nghe danh hai lão béo gầy này thì lời nói trở nên lắp bắp. Hắn liền nhìn sang Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn lịch duyệt phong phú trên giang hồ, tự biết danh tự "Hoa Sơn Song Tiên" là thế nào. Thấp giọng nói:

- Hai người này có ngoại hiệu là 'Hoa Sơn Song Quái ". Chỉ có bọn lão tự xưng là Tiên.

Lư Vân a một tiếng. Hai lão nhân kia hình dáng cổ quái, cử chỉ khác thường, khó trách có ngoại hiệu khó nghe như thế, liền gật đầu không nói.

Lão nhân gầy gò nọ có vẻ cao hứng, cười nói:

- Hóa ra ngươi sớm đã nghe qua đại danh của hai ta. Rất tốt, rất tốt, không quá mức vô tri.

Lão cười to một hồi, lại nói:

- Được rồi! Hỏi khó ngươi một chút. Ngươi xem lão phu trời sinh anh tuấn, là vị thần tiên nào trong song tiên?

Sắc mặt nam tử kia thảm đạm, ho một tiếng nói:

- Các hạ dáng người cao gầy, trên tay lại cầm một bàn tính lớn, đích thị là Toán Bàn. . . Toán Bàn Quái Tiên rồi.

Hóa ra lão nhân gầy gò nọ có ngoại hiệu là "Toán Bàn Quái". Không hiểu sao nam tử kia sợ đến líu lưỡi, bỗng nhiên ấp úng.

Lão nhân gầy gò cả giận nói:

- Toán Bàn Tiên là Toán Bàn Tiên, cái gì gọi là Toán Bàn Quái Tiên hả? Ngươi nói chuyện hàm hồ không rõ, đúng là vô tri!

Nam tử kia bị lão quở trách một hồi, không dám nói nữa mà cúi đầu uống rượu.

Lão nhân gầy gò lại hừ một tiếng, chuyển qua hỏi thiếu nữ kia:

- Quỳnh Vũ Xuyên là gì của ngươi?

Thiếu nữ kia nghe câu hỏi vô lễ của lão thì mỉm cười, không đáp mà hỏi ngược:

- Các hạ quan hệ thế nào với Quỳnh Lâu Chủ? Sao lại hỏi ta như vậy?

Lão nhân gầy gò nọ phì một tiếng, nói:

- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, lão tử phải ở họ Quỳnh mới có thể mở miệng hỏi sao?

Môn nhân Tử Vân Hiên nghe lời vô lễ thì đều giận dữ. Thiếu nữ kia lại khẽ phất tay, ý bảo đám người không nên vọng động. Đôi mắt to tròn của nàng khẽ lưu chuyển, đột nhiên cười tươi, giọng điệu trở nên mềm mại hòa nhã:

- Lão trượng đang nói gì vậy? Ngài có võ công cao cường, bộ dáng càng tiên phong đạo cốt giống như thần tiên, muốn hỏi điều gì trên thế gian mà chẳng được.

Hai lão nghe thấy giọng điệu của nàng như thế thì đại hỉ, cười nói:

- Có đúng là như thế không? Ngươi thật sự nghĩ như vậy?

Thiếu nữ kia cười nói:

- Đương nhiên là thật sự! Hoa Sơn Song Tiên uy chấn thiên hạ, có ai không biết có ai không hiểu? Ta dám cá là khi người ta nói đến hai vị, đó là vô cùng ngưỡng mộ, kiếp này nếu có thể bái kiến hai vị tiền bối thì chết cũng không đáng tiếc.

Hai lão nhân vui mừng đến nghẹn lời. Hai người ôm nhau mà khóc, một lão nói:

- Sư huynh! Có người ngưỡng mộ chúng ta như vậy, hai ta sinh ra thật không uổng kiếp này.

Một lão nói:

- Sư đệ à! Rốt cục chúng ta đã rửa sạch tiếng xấu cho Hoa Sơn rồi, như vậy sư phụ cũng có thể nhắm mắt a!

Đám người thấy bộ dáng của hai lão đều thầm buồn cười.

Lão nhân mập mạp lau nước mắt trên khóe mi, cười nói:

- Tiểu cô nương, bất luận ngươi là ai. Ngày sau chỉ cần có người khi dễ ngươi, chắc chắn sư huynh đệ chúng ta sẽ thay ngươi xuất đầu!

Thiếu nữ kia cười nói:

- Ta là người không tranh giành quyền thế, có ai lại đến khi phụ ta? Bất quá hảo ý của hai vị lần này, bản cô nương xin tâm lĩnh.

Lão nhân gầy gò cả giận nói:

- Không được! Nếu không có người đến ăn hiếp ngươi, Hoa Sơn Song Tiên chúng ta sao có thể hiển lộ võ công tuyệt thế?

Lão quát to một tiếng, chợt vọt tới trước mặt Ngũ Lư hai người, quát với Lư Vân:

- Ngươi lập tức đi qua khi dễ nàng, sau đó để lão tử giáo huấn ngươi! Mau lên! Nhanh đi!

Tiếp theo duỗi bàn tay to như cái quạt , chộp mạnh vào đầu vai Lư Vân. Lư Vân thấy hành vi của lão quá mức hoang đường, lập tức hừ một tiếng rồi lách mình tránh đi.

Ngũ Định Viễn vội nói:

- Các hạ có chuyện gì thì từ từ mà nói, làm gì động thủ động cước như vậy.

Lão nhân gầy gò quát:

- Con bà nó! Các ngươi không qua khi dễ tiểu cô nương này, đừng trách ta khi phụ các ngươi!

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.