Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại phú gia

Phiên bản Dịch · 2558 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển II: Văn chương thời loạn

Chương 4: Đại phú gia

Hồi 1

Người dịch: Goncopius

Biên dịch: Pearl

Biên tập: Yến Linh Điêu

Hiệu đính: nomore8x

Trên đường trở lại Dương Châu, tâm tình Cố Tự Nguyên dường như đã thay đổi, vốn mặt mày rầu rĩ lại cười nói vui vẻ.

Tuy Lư Vân không nhận làm nghĩa tử của lão nhưng lúc này quan hệ của hai người đã thân thiết. Trên đường Cố Tự Nguyên đã phân phó Lư Vân không cần phải làm chuyện của những hạ nhân, một mực xem hắn là là tân khách. Có điều Lư Vân không muốn ngồi không, vẫn kiên trì làm thư đồng. Cố Tự Nguyên nhiều lần khuyên bảo nhưng hắn đều không đáp ứng, vì vậy đành thôi.

Thêm mấy ngày, cuối cùng vào buổi tối thì mọi người đã về đến phủ. Cố phu nhân thấy lão gia trở về, liền phân phó quản gia bày tiệc tẩy trần cho Cổ Tự Nguyên.

Vợ cả của Cố Tự Nguyên xuất thân từ danh môn, do không thể sinh con trai nên lão đành phải lấy một nữ nhân khác, chính là Nhị di nương biểu muội của Bùi Nghiệp tri giao. Nữ nhân này trời sinh khôn khéo, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do nàng quản lý. Có điều một núi khó chứa hai hổ, trong nhà đã có một Nhị di nương lại còn có thêm một vị thiên kim tiểu thư bảo bối. Cố đại tiểu thư này phương danh là Thiến Hề, mỹ miều hào phóng, thông minh từ nhỏ, lại có phong cách giống phụ thân, đều có kiến giải riêng với mỗi sự việc, lại thường xuyên khắc khẩu với Nhị di nương, Cố Tự Nguyên vì chuyện này mà đau đầu không thôi.

Trong lúc một nhà Cố gia ăn uống. Nhị di nương thấy vẻ mặt cao hứng bừng bừng của Cổ Tự Nguyện liền cười hỏi:

- Lão gia, xem lão gia cao hứng như vậy, lần đi Giang Hạ này có tin tức gì tốt chăng?

Cố Tự Nguyên cười ha hả nói:

- Lần này đến Giang Hạ, từ trong miệng của Tả tổng binh, ta biết được một chuyện đại sự.

Cố Thiến Hề trời sinh thông minh, nàng thấy phụ thân vui mừng, đoán rằng có sự tình liên quan đến trong kinh, liền cười nói:

- Phụ quân được thăng quan rồi sao?

Cổ Tự Nguyên cười ha hả:

- Thiến nhi thật thông tuệ, vừa đoán đã trúng! Sang năm phụ thân sẽ hồi kinh, không ngờ còn được thăng tới chức Binh Bộ Thượng thư a!

Mấy người đều lớn tiếng kinh hô, thật không thể tưởng tượng điều này, liền liên tục chúc mừng.

Cố Tự Nguyên cười nói:

- Đó chỉ là một chuyện! Lúc này ta đi Giang Hạ, còn thu được một tiểu hài tử rất có bản lĩnh làm phụ tá đắc lực.

Khó có dịp người một nhà đầy đủ, Cố Tự Nguyên muốn đem sự tình của Lư Vân nói rõ, để người trong nhà có thể gặp hắn một lần.

Nhị di nương cười nói:

- Là tiểu hài tử nào lại được lão gia yêu thích vậy? Là đệ tử của Hứa đại nhân hay là công tử của Bùi lão gia?

Khi nói đến công tử của Bùi lão gia thì nàng liếc sang Cố Thiến Hề, ánh mắt lộ tiếu ý.

Cố Thiến Hề chu cái miệng nhỏ nhắn, nói:

- Bùi Thịnh Thanh, hắn lấy đâu ra bản lĩnh, dựa vào cái gì mà làm phụ tá của phụ thân? Tiểu tử này ngoài ăn chơi ra thì không hề biết cái gì khác.

Nhị di nương là thân thích của Bùi Nghiệp, muốn hợp tác cho Cố Thiến Hề cùng Bùi thiếu gia, nghe lời này liền coi như không, nói:

- Lão gia, người nọ là ai? Lúc nào mới để hắn gặp chúng ta?

Cố Tự Nguyên cười nói:

- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Tiểu tử này chính là thư đồng đã giải được câu đối của Bùi lão gia, ta và các người đã từng nhắc qua hắn đấy.

Cố Thiến Hề ồ mộ tiếng, kêu lên:

- Là hắn!

Vẻ mặt đầy hiếu kỳ.

Nhị di nương lại phất tay, thản nhiên nói:

- Ta còn tưởng người này là ai, hóa ra là tên sai vặt đó! Vậy thì có gì hay.

Cổ Tự Nguyên nghe lời này của Nhị di nương thì trong lòng khó chịu. Cố phu nhân thấy lão gia không vui liền hỏi:

- Lão gia nói hài tử này tài giỏi thì chắc chắn là như vậy. Ngày ấy chúng ta tiễn lão gia đi Giang Hạ, chẳng phải đã gặp gỡ sao? Ta xem hắn mi thanh mục tú, là một hảo hài tử.

Nhị di nương lại nói:

- Tri nhân tri diện bất tri tâm. Lai lịch của hắn không rõ ràng, ta vẫn muốn khuyên lão gia cẩn thận một chút, điều tra rõ ràng thân thế của hắn.

Cố Thiến Hề chưa từng thấy qua Lư Vân, nghe mọi người nghị luận về hắn thì cảm thấy hiếu kỳ, liền hỏi:

- Mọi người đã gặp người này? Vậy sao con chưa từng thấy hắn?

Cố Tự Nguyên cười nói:

- Chuyện này thì có gì mà khó khăn? Lát nữa ta gọi hắn đến đây là được.

Nhị di nương lại tỏ vẻ không vui:

- Lão gia, loại người thấp kém này có thể tới đây cùng ăn cùng ngồi với chúng ta? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến người ta chê cười.

Cố Tự Nguyên có phần không vui, tức giận nói:

- Cái gì mà địa vị thấp kém? Hài tử này muốn đậu Tiến sĩ, đỗ trạng nguyên không phải làm không được. Tiểu Lan, cô quá coi trọng xuất thân rồi đó.

Nhị di nương thấy lão gia nổi giận, vội xuất tuyệt chiêu. Nàng hướng sang cầu khẩn Cổ phu nhân:

- Phu nhân, người muốn để loại người không rõ lại lịch đến gặp chúng ta sao? Nếu hắn có chủ ý xấu gì, chẳng phải mọi người đều gặp nguy hiểm sao?

Cố phu nhân thấy nàng xuống nước cũng không đành lòng, liền nói với Cố Tự Nguyên:

- Lão gia, băn khoăn của Tiểu Lan cũng có lý. Người này lai lịch không rõ ràng, cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Cố Tự Nguyên thấy mấy người nói như thế cũng không có biện pháp, đành thở dài:

- Cũng được, chờ sang năm khi ta hồi kinh, sẽ nhờ vài vị bằng hữu trong Hình bộ tra xét lai lịch của hài tử này. Xem trong nhà hắn còn những ai, chỉ cần có lai lịch quang minh chính đại, các ngươi đồng ý tán thành chăng?

Cố phu nhân cùng Nhị di nương vỗ vỗ ngực, đồng thanh đồng ý.

Cố Thiến Hề lại thở dài, nói:

- Phải đợi lâu như vậy sao! bây giờ con lại muốn gặp lại hắn một lần.

Phu nhân cùng Nhị di nương vội la lên:

- Không thể được, con là một nữ nhân mà lại có tư tưởng như vậy, thế thì còn ra thể thống gì?

Cố Thiến Hề không sợ di nương nhưng vốn nghe lời mẫu thân. Nàng le lưỡi cười nói:

- Không gặp thì không gặp, mọi người cần gì cuống hết cả lên như vậy.

Chỉ là nghĩ đến người này được phụ thân yêu thích, từng giải được câu đối khó do Bùi bá bá mang đến, nhất thời trong lòng hết sức hiếu kỳ. Không biết bộ dáng của hắn thế nào, cao thấp béo gầy ra sao.

Ngày thứ hai, khi Lư Vân đang ở thư phòng quét dọn thì chợt thấy quản gia cùng một trung niên nữ nhân đến. Lư Vân từng thấy qua, kia biết nàng là Nhị di nương liền khom người kêu:

- Nhị di dương, chào buổi sáng!

Nhị di nương liền dùng ánh mắt dò xét Lư Vân, thấy hắn mi rồng mắt phượng, khí vũ hiên ngang, liền ngạc nhiên mà thầm nghĩ: “Kẻ này quả nhiên là nhất biểu nhân tài, sợ rằng Bùi công tử cũng không bằng.”

Lư Vân bị nàng nhìn đến toàn thân khó chịu, vội hỏi:

- Nhị di nương, có chuyện gì sao? Nếu người muốn tìm sách thì xin phân phó một tiếng, tiểu nhân liền thay người đi tìm.

Nhị di nương lạnh lùng thốt:

- Ta là một nữ nhân thì cần gì đọc sách. Ngươi gọi là Lư Vân, phải hay không?

Lư Vân nói:

- Chính là tiểu nhân.

Đôi mắt của Nhị di nương liền chuyển động, lại nói:

- Nghe nói lão gia rất thích ngươi, người đã quên thân phận hạ nhân hay chưa, có chuyện này không?

Lư Vân cảm thấy rùng mình, vội nghiêm mặt nói:

- Hồi bẩm Nhị di nương, tiểu nhân đảm nhận thư đồng ở đây, thận trọng từ lời nói cho đến việc làm, chưa bao giờ vượt quá khuôn khổ. Không biết vì sao di nương lại nói như vậy?

Nhị di nương nghe hắn đối đáp khéo léo, thầm nghĩ: "Tiểu tử này quả thật là có chút kiến thức, không phải người thường".

Trong tâm lại thầm nói: “Ta là một di nương, chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do ta quyết định, mọi người đều phải nể mặt ta ba phần. Hôm nay không làm cho hắn kính sợ, về sau còn dạy dỗ được sao”

Lúc này đi về phía trước, cười lạnh nói:

- Họ Lư kia, hôm nay di nương tìm ngươi để nói vài điều, ngươi hãy nghe cho rõ.

Trong tâm Lư Vân thầm cảnh giác, khom ngươi chắp tay nói:

- Mời di nương.

Nhị di nương trừng mắt, hung dữ nói:

- Nói cái xấu trước để cho ngươi minh bạch! Ngươi chỉ là một tên sai vặt, đừng ỷ vào lão gia ưu ái ngươi thì muốn làm Phượng Hoàng bay lên cành cao, không đem quy củ trên dưới để vào trong mắt. Làm người phải có tự trọng, phải biết an phận thủ thường, đã biết chưa?

Lư Vân nghe lời đối phương dần trở nên vô lễ thì thầm tức giận. Chỉ là không dám làm loạn thân phận chủ tớ, hắn cố gắng nén nộ khí trong lòng, cắn răng nói:

- Tiểu nhân nghe mà không hiểu, thỉnh di nương nói rõ để tiểu nhân được minh bạch.

Nhị di nương cười cười, nói:

- Vẫn không rõ sao? Cái gì gọi là không an phận? Nói trắng ra ngươi là một kẻ vô sỉ, há miệng ra lại muốn nhận lão gia nhà người khác làm phụ thân, muốn dựa vào tư cách nghĩa tử để sống qua ngày, di nương nói vậy ngươi đã hiểu hay chưa?

Từ trước đến nay, những kẻ hầu người hạ muốn một bước lên trời, nếu không phải dựa vào kén rể thì cũng do được nhận làm con nuôi. Nhị di nương quản lý mọi chuyện trong phủ, đương nhiên sẽ rõ điều này, lúc này liền an bài kế sách phòng ngừa.

Lư Vân nghe lời này thì trong tai liền ông một tiếng, trước mắt như nổ đom đóm, cảm thấy vô cùng phẫn nộ, thầm nghĩ: "Sĩ khả sát bất khả nhục! Nếu ta ham muốn tài vật thì sớm đã nhận Cố bá bá làm nghĩa phụ rồi. Nữ nhân này thực là khinh người, Lư Vân ta há có thể chịu được?"

Hắn lập tức đứng dậy, liền muốn lao ra bên ngoài phủ.

Nhị di nương cười ha hả, nói:

- Ngươi làm sao vậy? Muốn bỏ trốn sao?

Nghe Nhị di nương cười lạnh thì trong lòng Lư Vân liền tỉnh táo, nhớ tới Cố Tự Nguyên đối đãi với hắn rất tốt, thầm nghĩ: "Nếu như ta đi rồi Cố bá bá nhất định sẽ thương tâm. Được rồi, nể mặt Cổ bá bá, ta nhịn thị ba phần là xong".

Nghĩ đến đây Lư Vân liền dừng bước lại.

Nhị di nương thấy hắn yên lặng không nói gì, cho rằng hắn đã sợ mình, liền cười lạnh nói:

- Họ Lư kia, ta nhắc nhở ngươi trước, ngày sau nếu ngươi dám mở miệng nói một câu với phu nhân hay tiểu thư thì đừng trách di nương nặng tay, sẽ đem ngươi đuổi ra khỏi phủ, ngươi nghe rõ chưa?

Lửa giận dâng lên trong lòng Lư Vân, hàm răng cắn chặt vào nhau kêu thành tiếng. Dù năm xưa hắn bị bỏ vào ngục thì trong tâm cũng không khó chịu như vậy. Đối với một văn nhân như hắn, bị người cho là một kẻ hèn hạ thì còn thống khổ hơn nỗi đau đớn về xác thịt rất nhiều.

Nhị di nương lớn tiếng nói:

- Ta mới vừa nói cái gì, ngươi nói lại cho ta nghe thử coi.

Lư Vân cố gắng đè lửa giận trong lòng, nói:

- Nhị di nương muốn ta không được mở miệng trước mặt phu nhân hay tiểu thư.

Nhị di nương thấy hắn xanh mặt, như đang sợ hãi nàng thì cười nói:

- Tiểu tử, chỉ cần ngươi an phận thủ thường, biết bản thân chỉ là một hạ nhân thì di nương sẽ cho ngươi chỗ tốt, nghe rõ ràng chưa?

Ngón tay khẽ chọc vào cằm Lư Vân, cười nói:

- Nhìn ngươi cũng rất anh tuấn a!

Lư Vân tức đến toàn thân phát run, thầm nghĩ: "Sao Cố bá bá có thể nạp loại nữ nhân này làm thiếp?"

Nhị di nương thấy dọa hắn đã đủ, liền quay lại nói với quản gia:

- Đi thôi! Tên tiểu tử này đã rõ quy cũ.

Hai người định rời đi thì chợt thấy Cố Tự Nguyên đi tới. Lão thấy Nhị di nương thì có điểm kỳ lạ, hỏi:

- Tiểu Lan, nàng đến thư phòng để làm gì?

Nhị di nương cười nói:

- Hôm qua thiếp nghe lão gia khoa trương về hài tử này, hôm nay thuận đường đi qua đây nên muốn xem một lần.

Cố Tự Nguyên biết rõ Nhị di nương không thích Lư Vân, liền hỏi hắn:

- Vừa rồi Nhị di nương đã nói gì cùng ngươi?

Lư Vân không muốn Có Tự Nguyên lâm vào khó xử, chỉ nói:

- Nhị di nương chỉ muốn hỏi gia thế của tiểu nhân mà thôi.

Cố Tự Nguyên gật đầu, nhìn Nhị di nương nói:

- Tiểu Lan, nàng đừng nên khi dễ Vân nhi, biết chưa?

Nhị di nương cười nói:

- Hài tử này khiến người khác phải yêu thích, thiếp sao có thể khi dễ hắn được đây?

Sau khi Nhị di nương rời đi, Cố Tự Nguyên lại cùng Lư Vân nghiên cứu binh pháp. Mặc dù trong lòng Lư Vân phiền muộn nhưng ở trước mặt Cố Tự Nguyên hắn vẫn nói cười như không.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.