Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch thủy khởi năng độ.

Phiên bản Dịch · 5268 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển II: Văn chương thời loạn

Chương 3: Bạch thủy khởi năng độ.

Hồi 5

Người dịch: ryno_nguyen

Biên dịch: Pearl

Biên tập: Yến Linh Điêu

Hiệu đính: nomore8x

Cố Tự Nguyên nghe hắn nói những lời hàm hồ, lại thấy đôi mày hắn nhíu lại thật chặt như thể hiện sự bi phẫn, thầm nghĩ: "Thân thế người này tựa hồ kỳ lạ, ngày sau ta phải cẩn thận điều tra mới được."

Tâm niệm vừa động liền không hề truy vấn nữa, thản nhiên nói:

- Bài văn này của ngươi viết rất tốt, ta làm quan nhiều năm mà rất ít khi gặp tác phẩm xuất sắc như vậy.

Cố Tự Nguyên trời sinh tính tình cao ngạo, xưa nay rất ít tán thưởng người khác, nói ra mấy câu này đã rất tán thưởng Lưu Vân.

Lư Vân vô cùng mừng rỡ, không ngờ trên thế gian còn có người yêu thích văn chương của hắn, vội nói:

- Đại nhân quá lời.

Trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác tri kỷ đối với Cố Tự Nguyên.

Cố Tự Nguyên nhìn Lư Vân thì thở dài trong bụng, thầm nghĩ: "Người xưa có câu, 'Sinh quý tử phải như Tôn Trọng Mưu (1)” Cố Tự Nguyên ta dù được xưng là tài tử Giang Nam mà đến hôm nay, mới hiểu được điều này”

Nhất thời nhớ tới bản thân lâu năm không có nhi tử, động tới tâm sự thì không khỏi thở dài.

Lư Vân không rõ vì sao lão lại cảm khái như thế, cũng không biết làm thế nào cho phải. Cố Tự Nguyên trầm mặc một lát, đột nhiên nói:

- Ta ngày mai muốn đi Giang Hạ, ngươi đi cùng ta, nhanh về thu thập đi.

Lư Vân lấy làm kỳ quái, không biết Cố Tự Nguyên có dụng ý gì nhưng lão đã phân phó thì sao có thể không nghe, liền trở về phòng thu thập hành lý.

Ngày thứ hai, Cố Tự Nguyên mang theo Lư Vân và vài tên thị vệ, ngồi xe ngựa ra khỏi thành. Phu nhân và Nhị di nương đều đến tiễn đưa, Cố tiểu thư vốn đang ở nhà Bùi Nghiệp du ngoạn, không có trong phủ nên Lư Vân chưa từng nhìn thấy. Phu nhân có bề ngoài hòa ái dễ gần, khuôn mặt tròn trịa, còn mặt mũi Nhị di nương lại tinh minh, nhìn chằm chằm dò xét Lư Vân. Không rõ tại sao lão gia lại muốn dẫn người này đi Giang Hạ. Nàng chỉ nhìn thôi mà trong bụng Lư Vân đã cảm thấy sợ hãi.

Lư Vân chưa bao giờ cưỡi ngựa. Lúc này tại cửa chính Cố phủ gây náo loạn, khiến không ít người chê cười mới bò được lên lưng ngựa. Sau khi ra khỏi thành, cũng may hắn đã luyện qua nội công, tý lực đã không nhỏ, không lâu sau đã có thể khống chế ngựa. Bọn thị vệ thấy hắn học nhanh như vậy, không ai là không kinh ngạc.

Đi được một lúc lâu, Cố Tự Nguyên muốn tìm người nói chuyện giải buồn, nhấc màn xe lên, hướng về Lư Vân nói:

- Hài tử, ngươi ở Giang Nam đã bao lâu rồi?

Lư Vân nói

- Tiểu nhân ở Giang Nam đã được nửa năm.

Cố Tự Nguyên mỉm cười nói:

- Không biết Giang Nam này trong mắt ngươi thế nào?

Lư Vân trả lời:

- Giang Nam phong cảnh như tranh, văn nhân mặc khách phong thái phi phàm. Chỉ là sinh hoạt hoa xa, có phần lãng phí. Vùng đất Giang Nam, theo cách nhìn của tiểu nhân thì chính là bên ngoài tú nhã, bên trong thì dựa thế ích kỷ.

Cố Tự Nguyên cười nói:

- Tú nhã ở bên ngoài, bên trong dựa thế ích kỷ, đây không phải là nữ tử phong trần sao?

Nói xong cười ha hả, có phần vui vẻ.

Hai người nói chuyện với nhau, Cố Tự Nguyên nghe Lư Vân nói có rất nhiều về cảnh bần gia khó khăn, có rất về những nhiều người hiệp nghĩa, cảm thấy rất mừng. Nhi tử của mấy hảo bằng hữu của lão hơn phân nửa xuất thân phú quý, không biết nỗi khổ dân chúng. Trong lời nói của đám nọ thường thiếu đi phần cốt khí, ngược lại như vậy càng thêm xem trọng hài tử tài hoa này.

Màn đêm buông xuống, mọi người cùng trọ tại một khách sạn. Cố Tự Nguyên liền cùng Lư Vân chong đèn đàm luận thâu đêm. Bọn thị vệ đều giật mình, không biết người thanh niên này có gì đặc biệt, lại có thể được Cố đại nhân sủng ái như thế.

Đi vài ngày thì đến Giang Hạ. Nơi này chính là trọng trấn quân sự, buôn bán không mấy phồn thịnh, đến nay vẫn có quân đồn trú, Lư Vân theo đám người tới một quân doanh. Thì thấy quân kỳ bay múa khắp nơi, binh sĩ lui tới tuần tra, đầy uy thế. Trên Đại kỳ có một chữ "Liễu "thật to, mấy quân kỳ nhỏ hơn bên trên cũng có chữ "Tả ".

Cố Tự Nguyên nhìn Lư Vân nói:

- Lần này ta đến Giang Hạ là để bái phỏng Tả Tòng Nghĩa Tả tổng binh. Nghe nói ít ngày Tả tổng binh nữa được điều đến Liêu Đông, nếu giờ không gặp một lần về sau muốn cũng khó khăn.

Thì ra Cố Tự Nguyên nhận được thư của Tả Tòng Nghĩa, viết rằng có chuyện quan trọng muốn mời tới. Cố Tự Nguyên đang chịu tang ở quê nhà, lúc rãnh rỗi liền muốn kết giao với vị Tổng binh đại nhân này.

- Cố đại nhân, thất lễ! Thất lễ! Đã khiến cho ngài phải bôn ba như thế, mạt tướng thật có tội!

Tả Tòng Nghĩa ra đón từ xa, chỉ thấy một người mặc kim giáp tướng mạo uy vũ, trên mặt nở nụ cười. Theo như chức quan, Cố Tự Nguyên chính là đại thần thuộc Lục bộ, vượt xa Tả Tòng Nghĩa. Chẳng qua là Tả Tòng Nghĩa chính là ái tướng của Chinh Bắc Đại Đô Đốc đương nhiệm Liễu Ngang Thiên. Cái nhìn của Cố Tự Nguyên với người này đương nhiên khác biệt. Hai người khách khí một trận, liền đi vào trong trướng.

Tả Tòng Nghĩa cho người dọn ra hai bàn, hắn không quen thuộc với Cố Tự Nguyên cho lắm. Thấy Cố Tự Nguyên đối với Lư Vân có vẻ thân ái, xem cử chỉ của hắn bất phàm, khí vũ hiên ngang, liền ha hả cười nói:

- Cố đại nhân, người thật có đại phúc khí, sinh được công tử tuấn mỹ như vậy.

Lư Vân đang muốn nói rõ, lại nghe Cố Tự Nguyên lắc đầu nói:

- Ai! Không phải như thế, hài tử này là thuộc hạ của ta.

Lão định nói Lư Vân là thư đồng nhưng lại sợ Tả Tòng Nghĩa coi thường hắn, liền đổi thành là thuộc hạ của lão.

Tả Tòng Nghĩa tự thấy áy náy, vội cười bồi:

- Đúng, đúng, trong quân nên thân cận hơn một chút.

Hắn thấy Lư Vân không phải là người nhà của Cố Tự Nguyên, tuổi lại trẻ, liền đem Lư Vân an bài ngồi cùng đám thủ hạ. Cố Tự Nguyên lại lắc đầu, nói với Tả Tòng Nghĩa:

- Hài tử này là thuộc hạ của ta, Tả đại nhân cứ để hắn ngồi bên cạnh ta được rồi.

Tả Tòng Nghĩa đỏ mặt, vội làm theo ý của Cố Tự Nguyên, đổi lại chỗ ngồi của Lư Vân.

Bên kia Cố Tự Nguyên lại một bụng tâm tình. Lão vốn không có nhi tử, chỉ có một nhi nữ, lúc này nghe Tả Tòng Nghĩa nói thì nhất thời dấy lên tâm sự. Lão nhìn Lư Vân thì đột nhiên không vui trong lòng.

Rượu qua ba tuần, Cố Tự Nguyên hỏi:

- Tả Tổng binh, không biết lần này mời ta đến là có đại sự gì?

Tả Tòng Nghĩa gật đầu nói:

- Nghe nói đại nhân biết rõ quân vụ, quan văn thiên hạ hiện nay không người nào có thể bì kịp, mạt tướng vốn rất ngưỡng mộ. Lại nói trưởng quan Liễu Ngang Thiên Liễu đại nhân của ta có chuyện đại sự muốn hỏi thăm đại nhân, đã mật cáo giao cho mạt tướng, chỉ là ta thân mang quân vụ nặng nề, không thể rời khỏi Giang Hạ, đành phải khiến đại nhân vất vả di giá rồi.

Cố Tự Nguyên ngạc nhiên nói:

Ta cùng với Liễu đại nhân gặp nhau chỉ có vài lần, không biết Liễu đại nhân có việc gì muốn thương lượng cùng ta?

Tả Tòng Nghĩa mỉm cười nói:

- Đợi dùng qua rượu và đồ ăn, chúng ta bàn sau cũng không muộn.

Cố Tự Nguyên từng làm Công bộ Thị lang, sao không biết đây chỉ là lời khách sáo của Tả Tòng Nghĩa, lập tức rùng mình, thầm cẩn thận lưu ý.

Sau khi dùng qua bữa tối, hai người liền vào trong soái trướng nói chuyện. Tả Tòng Nghĩa nói:

- Thực không dám đấu diếm, Liễu hầu gia cực kỳ sùng bái đại nhân, nhiều lần nói chuyện cùng mạt tướng đều nhắc đến đại nhân. Đều nói quan văn đương triều thì chỉ có đại nhân là rõ ràng quân vụ, khí mệnh đám quân nhân chúng ta, toàn bộ nằm trong tay Vu đại nhân.

Cố Tự Nguyên hắng giọng một tiếng, nói:

- Liễu đại nhân quá khen, lúc này ta không có chức trên người, năng lực có hạn, không biết tại sao Liễu đại nhân lại xem trọng như thế?

Trong lòng lão những lời này của Tả Tòng Nghĩa tất có toan tính, chỉ là chưa đoán ra được mà thôi.

Lại nghe Tả Tòng Nghĩa cười hắc hắc, nói:

- Chúc mừng Cố đại nhân, trưởng quan Liễu đại nhân chúng ta đã có tin tức, nói sang năm Cố đại nhân có thể hồi kinh, đảm nhiệm chức vị quan trọng.

Cố Tự Nguyên nghĩ tới chuyện trở về kinh sư nhậm chức đã không phải ngày một ngày hai. Chức quan cũ sớm đã có người thay rồi. Lão lo lắng sau khi về kinh sẽ không có vị trí nào trống. Lúc này nghe Tả Tòng Nghĩa nói như thế, không khỏi mừng rỡ nói:

- Điều này thật ngoài ý liệu của ta, không biết đổi đi nơi khác là giữ chức gì? Tả Tổng binh có biết được chăng?

Tả Tòng Nghĩa cười ha hả một tiếng, nói:

- Chúc mừng đại nhân. Đại nhân sắp được điều nhiệm giữ chức Binh bộ Thượng thư, tiếp nhận vị trí bỏ trống của Lý đại nhân.

Cố Tự Nguyên nghe tin này thì không khỏi run lên, đứng dậy cả kinh nói:

- Lời này của Tả đại nhân là thật?

Tả Tòng Nghĩa nói:

- Thiên chân vạn xác, sao có thể giả được!

Cố Tự Nguyên thầm sinh nghi, không ngờ trong triều còn có một vị trí quan trọng thế chờ lão về, thật sự khó có thể tin nổi.

Tả Tòng Nghĩa biết tâm ý của lão, nói:

- Lần này điều nhiệm đại nhân, chính là đích thân hoàng thượng khâm điểm.

Lần này Lý đại nhân cáo lão về quê, vô tình tạo ra một chỗ trống lớn như vậy, cả triều văn võ ai cũng ngắm nghía thèm thuồng. Bất luận là Giang Sung hay là Lưu Kính đều liên tục dâng tấu chương đề cử người lên hoàng thượng. Nào biết long tâm của Hoàng Thượng, cuối cùng lại chọn Cố Thị lang. Điều này đã không thể thay đổi.

Trên mặt Cố Tự Nguyên chợt tuôn hai hàng lệ già, liền hướng quỳ xuống phương bắc xá dài, rơi lệ nói:

- Thần Cố Tự Nguyên tạ chủ long ân, thần nhất định sẽ tận tâm tận lực báo đáp hoàng ân.

Tả Tòng Nghĩa thì cười nhìn lão nhưng không nói lời nào.

Lúc này trong lòng Cố Tự Nguyên chợt hiểu ra, đã biết vì sao Tả Tòng Nghĩa mời lão đến đây rồi, chậm rãi đứng dậy nói:

- Nếu việc lần này thành sự thật, xin phiền Tả Tổng binh chuyển cáo Liễu đại nhân. Lão hủ mặc dù bất tài nhưng quyết không cùng làm bạn với đám gian thần trong triều, thỉnh Liễu đại nhân không cần lo lắng.

Thì ra triều đình trải qua nhiều năm đấu tranh, lúc này chỉ còn lại có ba phái. Án sát Giang Sung là một, Đông xưởng Lưu Kính là hai. Hai phái này thực lực cường đại, lôi kéo đại thần, không từ bất cứ một thủ đoạn nào. Còn một phái khác thì nhỏ yếu, hơn mười năm khổ sở chống đỡ còn không ngã. Dù Giang Sung, Lưu Kính muốn hợp lực đánh đổ nhưng không cách nào toại nguyện. Toàn bộ phái này dùng võ quan làm chủ, đầu não chính là "Chinh Bắc Đại Đô Đốc " Thiện Mục Hầu Liễu Ngang Thiên. Liễu Ngang Thiên biết được tin tức Cố Tự Nguyên sẽ trở về kinh thành, liền sai người đi trước kết giao một bước, tránh đám binh bộ đại thần thừa dịp kết giao trước, trở tay đánh mình.

Tả Tòng Nghĩa cười ha hả, nói:

- Đại nhân, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, tại đây ta xin tạ ân trước vậy. Liễu Hầu gia hi vọng đại nhân có thể đi Bắc Kinh một chuyến, không biết ý ngài như thế nào?

Lời nói này chính là hi vọng Cố Liễu hai người càng thêm thân cận.

Cố Tự Nguyên dù có phần hảo cảm đối với Liễu Ngang Thiên, nhưng một là lão không ưa kết bạn cùng quân nhân, thứ hai là nếu gia nhập phái này, chỉ sợ Giang Sung Lưu Kính sẽ đối phó với lão, nhất thời trầm ngâm không quyết.

Tả Tòng Nghĩa cũng là người từng trải, biết lần đầu lão nghe đại sự thế này thì khó mà quyết định, liền nói:

- Cố đại nhân, chuyện nơi đây chỉ có ngươi biết ta biết. Liễu tướng quân chúng ta tùy thời hoan nghênh đại nhân tới thăm.

Cố Tự Nguyên khẽ gật đầu, nói:

- Tả Tổng binh không cần lo lắng, năm sau nếu lão hủ lên bắc, đến lúc đó rồi nói sau!

Tả Tòng Nghĩa cười nói:

- Đại nhân thực sảng khoái, đến lúc đó kính xin ngài vui lòng dời gót ngọc đến phủ Hầu gia chúng ta chơi một chuyến.

Tả Tòng Nghĩa không còn đại sự cơ mật gì nữa. Hôm sau liền chiêu đãi Cố Tự Nguyên du lãm Giang Hạ.

Đám người ra ngoài mấy dặm, Tả Tòng Nghĩa chỉ vào Trường Giang nói:

- Giang Hạ xưa có một danh nhân trấn thủ, không thể không biết.

Cố Tự Nguyên gật đầu nói:

- Đúng, đó chính là đại đô đốc thủy quân của Đông Ngô nổi danh khắp thiên hạ, Chu Du.

Tất cả mọi người ồ lên kinh ngạc, thì ra là Chu Du có uyên nguyên với Giang Hạ.

Đám người tham quan di tích, Tả Tòng Nghĩa đột nhiên nói:

- Diệu kế an định thiên hạ của Chu lang chẳng những không thành mà còn mạng mất tật mang. Có thể thấy hắn còn xa mới bằng Khổng Minh.

Tất cả mọi người đều đồng ý.

Lại nghe một người cười ha hả, nói:

- Đây là do đời sau bịa đặt mà ra, Tả Tổng binh ở địa vị cao, há có thể nói bừa?

Tả Tòng Nghĩa thầm tức giận, định thần nhìn lại. Chính là thuộc hạ Lư Vân của Cố Tự Nguyên. Hắn đã biết người này không phải người nhà Cố Tự Nguyên, liền không khách khí, lạnh lùng nói:

- Gia Cát Vũ Hầu thần cơ diệu toán, dùng Bát Trận Đồ chống lại trăm vạn đại quân của Lục Tốn Giang Đông, phụ tá minh chủ khôi phục Hán thất, thật sự rất giỏi. Ngươi chỉ là tên trẻ ranh, cũng dám lớn gan nghị luận sao?

Nghe khẩu khí nghiêm trọng của Tả Tòng Nghĩa, đã có hàm ý dạy dỗ.

Cố Tự Nguyên muốn nhân cơ hội này thăm dò Lư Vân, lập tức im lặng xem hắn ứng đối như thế nào.

Lư Vân cười nói:

- Tả Tổng binh, Gia Cát Khổng Minh tự có chân tài thực học, nhưng người cùng với Chu Lang không thù không oán, không biết sao lại nói Khổng Minh hơn xa Chu Lang?

Tả Tòng Nghĩa cười lạnh nói:

- Đến đứa hài nhi ba tuổi cũng biết Khổng Minh ba lần chọc tức Chu Công Cẩn. Tại trận Xích Bích mượn gió đông đại phá quân Tào. Ngươi thì ngay cả chuyện như vậy cũng chưa từng nghe qua, cũng dám làm thưộc hạ trong phủ người khác sao? Chẳng phải khiến người cười rụng răng!

Tả Tòng Nghĩa là người Tứ Xuyên, bình sinh tôn sùng nhất Khổng Minh, lại thêm tính tình không được độ lượng. Dù là người chính trực nhưng lại hay so đo mấy chuyện vặt vãnh. Lúc này hắn có chủ tâm khiến Lư Vân xuống đài, lời lẽ vô cùng châm chọc.

Lư Vân lại không tức giận, chỉ cười cười mà nói:

- Đại nhân, những sự tình này chắc là nghe các tiên sinh kể chuyện chăng?

Tả Tòng Nghĩa không hay đọc sách, lúc này đỏ mặt ấp úng mà nói:

- Tiên sinh kể chuyện chẳng lẽ là sai? Tiểu tử ngươi không nên ăn nói hàm hồ!

Lư Vân mỉm cười nói:

- Vừa rồi nghe Tổng binh đại nhân nói, Khổng Minh có Bát Trận Đồ, có thể đẩy lui trăm vạn đại quân của Lục Tốn, thế nhưng có việc này sao?

Tả Tòng Nghĩa lớn tiếng nói:

- Đương nhiên là có! Bằng không thì mọi người sao lại truyền tụng nhiều năm như vậy?

Lư Vân khẽ mỉm cười, nói:

- Nếu chuyện này là thật, vì sao Thục Hán lại mất nước? Năm đó nếu là Khổng Minh bày một Bát Trận Đồ ở Hán Trung. Chung Hội, Đặng Ngải sao có thể đánh lén Thành Đô? Thỉnh giáo Tả tổng binh cho biết.

Tả Tòng Nghĩa nghẹn họng trân trối, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Lư Vân lại nói:

- Thế nhân đều nói Khổng Minh lập đại công trong trận Xích Bích, áp đảo cả Chu lang. Lời này không khỏi quá mức truyền kỳ, không đủ để tin tưởng. Nếu không với tài năng của đại văn hào Tô Thức thời Đại Tống, sao lại quên mất công lao của Khổng Minh khi viết bài 'Niệm nô kiều', chỉ đơn độc đề một sự tích Chu Du?

Dứt lời liền thuận miệng đọc mấy câu trong bài 'Niệm nô kiều' của Tô Đông Pha.

Nhớ lại Công Cẩn năm xưa

Khi đó vừa cưới Tiểu Kiều

Phong tư hào hùng anh tuấn

Quạt lông khăn quấn

Trong tiếng nói cười

Khiến giặc mạnh tro bay khói tỏa

Lúc này mọi người nhao nhao gật đầu, Cố Tự Nguyên chỉ mỉm cười.

Lư Vân lại nói:

- Khổng Minh cùng Chu lang đều là bậc đại tài, không ai lấn át được ai. Tả tổng binh tôn sùng Khổng Minh, điều này cũng dễ hiểu được. Nhưng Tổng binh thân ở địa vị cao, lời nói hành động cần chú ý đến hình tượng, há có thể tin vào những truyền kỳ sao? Nếu để người hữu tâm nghe được, chỉ sợ sẽ bị mỉa mai sau lưng a!

Tả Tòng Nghĩa thấy hắn kiến thức sâu rộng, thầm nghĩ: "Con mẹ nó, chỉ là một tên tiểu quỷ cũng có năng lực này, xem ra Cố đại nhân rất biết dung người, khó trách hoàng thượng muốn hắn làm Binh bộ Thượng thư".

Đương nhiên lời này không thể nói ra, đành nói:

- Tiểu huynh đệ kiến văn quảng bác, lần này ta được lợi không ít rồi!

Cố Tự Nguyên thấy Lư Vân giúp lão nở mày nở mặt, trong lòng thầm đắc ý. Mấy tên thị vệ bên cạnh thấy Lư Vân giáo huấn một Tổng binh đại nhân phải tâm phục khẩu phục thì rất kinh ngạc.

Mọi người ở lại Giang Hạ một đêm, hôm sau liền lên đường trở về Dương Châu. Lúc này rảnh rỗi liền đổi sang đường thủy trở về.

Thuyền đi trên sông giảm không ít khổ cực. Một đêm trăng sáng, Lư Vân tưởng niệm cố hương thì thấy khó ngủ, liền ra ngoài khoang thuyền. Lúc này đã là cuối thu, gió đêm thổi tới thật mát mẻ. Lư Vân ngẩng đầu nhìn lên trời, chỉ thấy một vầng trăng sáng treo trên cao, nơi chân trời xa chớp động những vầng tinh tú, không khỏi cảm thấy hân hoan, đang muốn ngồi ở mạn thuyền ngắm cảnh, chợt thấy Cố Tự Nguyên ngồi đơn độc trên mũi thuyền, Lư Vân sợ quấy rầy, vội tránh vào khoang.

Lại nghe Cố Tự Nguyên kêu lên:

- Phong cảnh trước thuyền thật đẹp, mau tới đây hầu ta.

Lư Vân thầm nghĩ: "Cuối cùng vẫn để Cố bá bá nhìn thấy".

Đành phải đi tới, xuôi tay khom người đứng phía sau Cố Tự Nguyên.

Không gian yên lặng, chỉ nghe tiếng nước sông vỗ nhè nhẹ vào thân thuyền, một hồi lâu sau Cố Tự Nguyên vẫn bất động. Lư Vân đang muốn lên tiếng thì chợt nghe Cố Tự Nguyên thở dài, ngửa mặt lên trời ngâm nói:

- Trước rượu nên hát, Đời người bao lâu? Giống như sương sớm, Ngày qua khổ đau.

Lư Vân đọc sách rất nhiều, biết Cố Tự Nguyên đang ngâm chính là bài "Đoản ca hành" của Tào Tháo, chỉ không biết vì sao lão than khổ. Cố Tự Nguyên chậm rãi quay đầu nhìn Lư Vân, nói:

- Ngươi tuy còn trẻ nhưng học vấn khá uyên bác, có biết Tào Tháo làm bài từ này trong tâm cảnh thế nào không?

Lư Vân nói:

- Nghe nói Mạnh Đức lấy bài 'Đoản ca hành " này, biểu lộ cho thiên hạ rằng mình chỉ có lòng như Chu công, chứ không có ý soán ngôi đoạt vị.

Cố Tự Nguyên gật đầu nói:

- Đúng vậy a! trong triều hiện nay có không biết bao nhiêu đại thần muốn học Chu công kia. Ai ai cũng tự cho mình là hiền tài, nhưng trung gian trong đó thì có ai ngờ a!

Lư Vân nghe lời này có thâm ý, nhất thời liên tục gật đầu mà không dám hỏi nhiều.

Cố Tự Nguyên nhìn ánh trăng trong nước, nói:

- Cố Tự Nguyên ta cả đời công danh, từng đỗ trạng nguyên, làm quan đến Thị lang, tính ra vinh hoa phú quý đã không tiếc nuối, nhưng thật ra đêm đêm vẫn còn điều canh cánh trong lòng, Ai…..

Lư Vân thấy lời lẽ của lão có phần bùi ngùi, không biết có chuyện ưu thương gì. Liền hỏi:

- Không biết đại nhân có tâm nguyện gì?

Cố Tự Nguyên đưa mắt nhìn nước sông, thở dài nói:

- Ta không có nhi tử để mà hương khói có, chỉ có một ái nữ. Nghĩ tới bản thân ta đã già, ý muốn có người nối dõi tông tường cũng phai nhạt, ai ngờ nửa năm qua này, ta. . . ta thường suy nghĩ, nếu có nhi tử thì vẫn tốt hơn.

Vừa nói quay đầu nhìn Lư Vân, trong đôi mắt lại như có lệ.

Lư Vân cảm thấy rùng mình, run giọng nói:

- Đại nhân… ý của đại nhân là…

Cố Tự Nguyên vuốt đầu Lư Vân, thở dài nói:

- Vân nhi, ta… ta nếu có nhi tử tài học quảng bác như con, đời này có chết không uổng…

Lư Vân "A" một tiếng, giờ mới hiểu Cố Tự Nguyên có ý thu mình làm nghĩa tử. Nếu hắn chịu dời tông đổi họ, sau này thanh danh truyền xa, đề danh kim bảng cũng trong tầm tay. Lư Vân cảm kích vô cùng, lớn tiếng nói:

- Lư Vân xuất thân nghèo khó phiêu bạt tứ phương, may gặp được người hiền từ như đại nhân, quả là phúc khí cả đời của tiểu nhân.

Lúc này hắn quỳ gối xuống mà bái lạy Cố Tự Nguyên.

Cố Tự Nguyên đại hỉ nói:

- Hài tử, Con…con… Nguyện ý nhận ta làm nghĩa phụ sao?

Nghĩ tới sau này có đứa nhi tử thông minh lanh lợi như vậy, trong lòng vui sướng, mí mắt lại đỏ lên.

Lư Vân quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói:

- Lư Vân cơ khổ không nơi nương tựa, lưu lạc Giang Nam, thân không của cải nhưng chịu công ơn nuôi dưỡng của thân phụ mẫu, Lư Vân một ngày không dám quên tổ tiên.

Cố Tự Nguyên vốn cho là hắn đã muốn bái mình làm cha, lúc này nghe nói như thế thì sửng sốt, nói:

- Ngươi….Ngươi những lời này là….

Cố Tự Nguyên đang đoán không ra, chợt thấy Lư Vân xá dài nói:

- Được đại nhân ưu ái xem trọng, nhưng Lư Vân dù chết cũng không dám đổi họ, cầu xin đại nhân mở lượng hải hà.

Khẩu khí dù uyển chuyển, thần thái dù cung kính nhưng tâm ý như chém đinh chặt sắt, cự tuyệt hảo ý của Cố Tự Nguyên.

Cố Tự Nguyên vừa nghe thì toàn thân nguội lạnh, không thể ngờ Lư Vân lại từ chối một phem tâm ý của lão. Lại càng thất vọng, than nhẹ một tiếng rồi quay đầu ngơ ngác nhìn đại giang, thật lâu không nói.

Lư Vân vẫn quỳ, thấy thần sắc ngưng trọng của lão, vội nói:

-Tiểu nhân có điều thất lễ, tội đáng chết vạn lần, kính xin lão gia trách phạt!

Cố Tự Nguyên lắc đầu thở dài, đưa tay đỡ Lư Vân dậy nói:

- Hảo hài tử, mau đứng lên rồi nói.

Lão nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lư Vân, giúp hắn sửa lại vạt áo, bộ dáng tỏ ra yêu thương vô hạn, nhẹ giọng nói:

- Hảo hài tử, xem ngươi có cốt khí như vậy, Cố bá bá cũng thật cao hứng.

Chỉ là nghĩ đến bản thân chung quy vẫn không có con trai, nước mắt không khỏi chảy xuống.

Lư Vân tưởng rằng Cố Tự Nguyên chỉ nhất thời cao hứng, khi thấy nước mắt đầy mặt lão thì giật mình, thầm nghĩ:

- Người…. thật tâm rất tốt với ta!

Lư Vân tuy còn trẻ nhưng kinh qua nhiều hoạn nạn, thế nhân lạnh nhạt gặp đã nhiều. Từ lúc niên thiếu khổ học trong chùa hay là vào kinh ứng thí, đến nay chưa từng thấy qua có người nào vì hắn mà rơi một giọt lệ. Thấy Cố Tự Nguyên tâm đãi như thế, trong lòng Lư Vân rất cảm động, run giọng nói:

- Lão gia, con…con….

Nhịn không được nước mắt tràn ra, lại vội quỳ bái.

Cố Tự Nguyên thấy hắn lộ chân tình, trong lòng cũng vui mừng, vội vươn tay đỡ lấy Lư Vân, nói:

- Hài tử, mau đứng dậy, chúng ta hữu duyên gặp gỡ, cần gì phải quan tâm dòng họ? Cố bá bá mến mộ một thân tài hoa của con, chờ sau khi Cố bá bá tiếp nhận Binh bộ thượng thư, con sẽ tới làm môn hạ của ta!

Nước mắt Lư Vân chảy dài, nức nở nói:

- Đại nhân, con. . . Lư Vân được người xem trọng như thế, ngày sau biết lấy gì hồi báo đây?

Cố Tự Nguyên vuốt đầu Lư Vân, thấp giọng nói:

- Hài tử ngốc, chỉ cần con có thể phát huy một thân tài năng, chính là hồi báo lớn nhất đối với ta.

Lời nói đầy sự quan tâm. Lư Vân bổ nhào xuống đất, lên tiếng khóc lớn.

Đêm dài u tĩnh, nước sông chậm rãi dập dềnh. Sau một đêm dài hai người bày tỏ thương cảm. Lúc này một già một trẻ đều biết, từ nay về sau giữa hai người đã không còn khoảng cách.

Chú thích:

(1) Tôn Quyền ( 182 – 252), tự là Trọng Mưu, người Phú Xuân, Ngô Quận (nay là Phú Dương, Chiết Giang). Ông là người xây dựng nước Ngô thời Tam Quốc.

Cuối đời Đông Hán, sau khi cha Tôn Quyền là Tôn Kiên, anh ông là Tôn Sách đã chiếm cứ 6 quận Giang Đông làm căn cứ kình chống nhau giữa các phe phái quân phiệt. Tôn Sách gây dựng cơ nghiệp không lâu sau thì bị kẻ có tư thù giết hại trong một cuộc đi săn. Trước khi chết, Tôn Sách nói với những mưu thần như Trương Chiêu hãy giúp Tôn Quyền.

Tôn Quyền mới 18 tuổi đã nối chức vụ của anh mình, trở thành người thống trị tối cao ở Giang Đông. Do Tôn Quyền có tài, lại chú ý đoàn kết lực lượng các phe, nên nhanh chóng dành được uy vọng, khiến cục thế Đông Ngô ổn định trong thời hỗn loạn.

Năm 229, Tôn Quyền xưng đế ở Vũ Xương, lấy quốc hiệu là Ngô, sau dời đô đến Kiến Nghiệp (nay là thành phố Nam Kinh, Giang Tô).

Tài năng của ông thậm chí Tào Tháo cũng phải khen ngợi: Sinh con nên như Tôn Trọng Mưu.

(2) (Niệm nô kiều - Xích Bích hoài cổ)

Sông lớn về đông

Sóng cuốn hết bao nhân vật phong lưu thiên cổ

Bờ tây lũy cũ

Người nhắc chuyện Tam quốc Chu Du Xích Bích

Đá rối mây tan

Sóng kinh bờ rạn

Cuốn dậy ngàn ngọn tuyết

Núi sông như vẽ

Từng một thời biết bao hào kiệt

Nhớ lại Công Cẩn năm xưa

Khi đó vừa cưới Tiểu Kiều

Phong tư hào hùng anh tuấn

Quạt lông khăn quấn

Trong tiếng nói cười

Khiến giặc mạnh tro bay khói tỏa

Dạo bước nơi cố quốc

Đa tình cất tiếng cười ta

Một sớm tóc hoa đã bạc

Đời người như mộng

Hãy rót một chén rượu xuống sông trăng

(3) Đoản ca hành kỳ - Tào Tháo

Trước rượu nên hát

Đời người bao lâu?

Giống như sương sớm

Ngày qua khổ đau

Nghĩ tới ngậm ngùi

Buồn lo suốt đời

Lấy gì quên được?

Chỉ rượu mà thôi?

Xanh xanh áo ai

Lòng ta bồi hồi

Chỉ vì ai đó

Trầm ngâm đến nay

Hươu kêu rao rao

Cùng ăn quả bình

Ta có khách quý

Gảy đàn thổi sênh

Vằng vặc như trăng

Lấy được lúc nào?

Trong lòng lo lắng

Dứt được làm sao?

Lội ruộng giẫm bờ

Tiếc nỗi sống thừa

Bạn bè hội họp

Lòng nhớ ơn xưa

Sao thưa trăng sáng

Về nam quạ bay

Ba vòng cây lượn

Đậu cành nào đây?

Núi không ghét cao

Biển không ghét sâu

Chu Công thả cơm

Thiên hạ về theo

stevenqb1890

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.