Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Áp chế thiên hạ

Phiên bản Dịch · 4472 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VII: Thiên hạ đệ nhất

Chương 7: Áp chế thiên hạ

Hồi 1

Người dịch: Nhóm nguoibantot8

Biên dịch: Riengmotgoctroi

Ngũ Định Viễn trốn trên xà nhà, rõ ràng những chuyện bên dưới. Giờ phút này trên Hoa Sơn, thủ hạ của Giang Sung người đông thế mạnh, võ công của Kiếm Thần lại rất cao cường, ngay cả Phương Tử Kính được xưng là Kiếm Vương cũng không muốn đối đầu. Trác Lăng Chiêu đề nghị lập võ lâm minh chủ, thái độ vô cùng cương quyết. Ngũ Định Viễn biết võ công bản thân tiến nhanh nhưng trước đây hắn chỉ là một bộ khoái nho nhỏ, nghĩ đến việc hiện thân trong đại hội tới cả ngàn người, trong lòng khó tránh lo lắng sợ hãi.

Ánh mắt Trác Lăng Chiêu sáng rực, dừng lại trên người Ninh Bất Phàm, mỉm cười nói:

- Ninh chưởng môn, không biết ý của ngài như thế nào? Có đồng ý với đề xuất của bổn tọa chăng?

Ninh Bất Phàm thân là thủ lĩnh Hoa Sơn, trong lòng cân nhắc lợi hại, đang muốn mở miệng phản đối, bỗng nghe Giang Sung hắng giọng một tiếng, Ninh Bất Phàm kinh hãi vội nuốt lời vào trong, lúng túng nói:

- Tại hạ đã tính thoái ẩn, sao dám có ý kiến gì nữa?

Trác Lăng Chiêu cười lạnh nói:

- Các hạ được xưng là thiên hạ đệ nhất, có thể nào không có chủ kiến, chẳng hay có thể nói ra?

Ninh Bất Phàm liếc mắt nhìn qua, thấy ánh mắt hung tàn của Giang Sung đang nhìn mình chằm chằm, khóe miệng còn không ngừng cười lạnh. Y hắng giọng một tiếng, ngẩng đầu chắp tay hướng về các đại chưởng môn, bồi cười nói:

- Khó có dịp các đại chưởng môn đều tụ hội ở Hoa Sơn. Cao kiến của chư vị thế nào, Bất Phàm chỉ cần tuân theo là đủ.

Ninh Bất Phàm đem khoai lang phỏng tay ném sang, các đại chưởng môn lập tức biến sắc. Đám này ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nếu không cản nổi ý định của Trác Lăng Chiêu, võ lâm nhất định rơi vào độc chưởng của Côn Luân Sơn. Mai này ngươi là đao, ta là thịt bò mặc người chặt chém, môn hộ các phái nhất định sẽ gặp chuyện không may.

Chỉ nghe một tiếng cười dài vang lên, một đạo sĩ từ bước ra đám người, chính là Nguyên Dịch Võ Đang Sơn. Người này lòng đầy chính nghĩa, lập tức cất cao giọng:

- Trung Nguyên võ lâm đang loạn không ngớt. Vì cái hư danh thiên hạ đệ nhất, không biết có bao nhiêu người đánh đến ngươi chết ta sống. Giờ còn lập thêm ngôi vị minh chủ, không phải tự tìm phiền phức hay sao? Ta Nguyên Dịch đại biểu cho chưởng giáo Võ Đang chân nhân, là người đầu tiên đứng ra phản đối. Mong các hạ thu hồi đề xuất này.

Những năm nay, thế lực Võ Đang tuy không bành trướng nhưng vẫn là đại phái khiến người giang hồ phải ngước nhìn. Lúc này Nguyên Dịch nói lời phản đối, Trác Lăng Chiêu nếu không muốn trở mặt tại đây, tất phải phải rút lại đề xuất. Các chưởng môn nghe đều âm thầm khen ngợi.

Võ công của Nguyên Dịch không kém, Thái Cực Quyền Kiếm có thể nói là song tuyệt. Sư đệ Vi Tử Tráng của người này lại hành sự dưới trướng Liễu Ngang Thiên. Trác Lăng Chiêu nếu muốn đối phó Võ Đang, về cứng hay mềm đều khó cả. Y đang cân nhắc đối sách, bỗng nghe một người thở dài, nói:

- Đáng tiếc à đáng tiếc. Nguyên Dịch sư huynh võ công rất cao nhưng tầm nhìn quá hạn hẹp, khiến cho người ta tiếc hận trong lòng.

Lời này nhằm mục đích giải vây cho Trác Lăng Chiêu. Mọi người liền nhìn sang kẻ vừa lên tiếng. Chỉ thấy người nọ ngồi ghế chưởng môn, chính là Nghiêm Tùng, chưởng môn Nga Mi.

Dương Túc Quan giật mình nghĩ thầm: “Nga Mi ở nơi biên thùy hẻo lánh, xưa nay không tranh giành cùng thế gian, đã cấu kết với Trác Lăng Chiêu từ khi nào?”

Lúc này thấy Nghiêm Tùng và Giang Sung mắt đi mày lại, Dương Túc Quan lập tức hiểu ra người này bị người ta sai khiến. Nếu không thì Trác Lăng Chiêu hành sự lãnh ngạo, chưởng môn một phái như Nghiêm Tùng cần gì phải giải vây cho y?

Nguyên Dịch liếc nhìn Nghiêm Tùng, thản nhiên nói:

- Bần đạo những năm nay hành tẩu giang hồ, tận mắt thấy người võ lâm ngươi giết ta ta giết ngươi, không vì cướp đoạt bí kíp thì cũng tranh giành địa bàn, gió tanh mưa máu vô cùng thảm thiết. Lúc này chúng ta không trị tận gốc, ngược lại đi tranh thêm ngôi vị võ lâm minh chủ, chẳng phải càng thêm rối loạn sao? Không biết cách nhìn của bần đạo có chỗ nào không đúng?

Nghiêm Tùng nghe lời lẽ sắc bén lợi hại, cũng không hề hoảng hốt mà chỉ mỉm cười nói:

- Không phải ta muốn tranh cãi, có điều Nguyên Dịch đạo huynh lầm lớn rồi. Sở dĩ giang hồ rối loạn tranh chấp không ngừng, chính là vì thiếu đi một vị võ lâm minh chủ trì, nếu có một đầu lĩnh chuyên bình ổn can qua, xử trí mọi việc công bằng, thay quần hùng giải quyết tranh chấp, vậy võ lâm còn nổi phong ba gì nữa?

Tân khách nghe lời lẽ hữu lý, có người lớn tiếng phụ họa. Đám người Côn Luân lập tức vui mừng ra mặt.

Nguyên Dịch ồ một tiếng, nói:

- Nghiêm sư huynh nói rất đúng. Có điều bần đạo muốn hỏi một câu, nếu chính bản thân võ lâm minh chủ lại là ngọn nguồn của mọi tội lỗi, giết người phóng hỏa không việc xấu nào không làm. Người như vậy có thể giúp chúng ta giải quyết tranh chấp, bình ổn can qua chăng? Chuyện này còn thỉnh giáo Nghiêm sư huynh.

Dương Túc Quan biết lời này nhắm vào Trác Lăng Chiêu, lòng thầm khen ngợi.

Trác Lăng Chiêu sao không biết có người đang châm chọc mình? Y cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng phản bác, lại nghe Nghiêm Tùng ho khan vài tiếng, nói:

- Những lời này của Nguyên Dịch đạo trưởng ý gì? Các vị chưởng môn ngồi ở đây xuất thân chính đạo, đều là nhân vật không chỗ nào không trong sạch, giết người phóng hỏa, không việc xấu nào không làm là khi nào? Theo như tầm nhìn của các hạ, một người chỉ cần chưa từng tụ tập người lên núi tạo phản làm loạn, sẽ có tư cách tham gia tranh ngôi võ lâm minh chủ! Không biết đạo huynh nghĩ như thế nào?

Nguyên Dịch đang đúng lý hợp tình, vừa nghe câu “Tụ tập người lên núi tạo phản làm loạn”, phút chốc mặt xám như tro. Dương Túc Quan lấy làm kỳ quái, đang muốn hỏi Vi Tử Tráng, lại chỉ thấy hắn cúi đầu, ánh mắt như đang kiềm chế bi thương.

Dương Túc Quan thấy vậy, giật mình thầm nghĩ: “Xem bộ dạng của Vi hộ vệ, chẳng lẽ Võ Đang từng có ân oán cùng triều đình?” Những năm nay Võ Đang mai danh ẩn tích, nhất định có liên quan với mấy lời của Nghiêm Tùng.

Nguyên Dịch nghe xong một thôi một hồi của Nghiêm Tùng, giống như bóng cao su xì hơi, gật gật thấp giọng nói:

- Nếu chỉ cần trung thành với triều đình mà là người tốt, vậy tùy mọi người thôi.

Câu này ẩn ý châm chọc, tân khách trong sảnh đường thầm nghi hoặc, đám mệnh quan triều đình thì nhíu mày không thôi.

Nghiêm Tùng thấy Nguyên Dịch đã lùi bước, liền mỉm cười quay đầu nói với Trác Lăng Chiêu:

- Khó được Nguyên Dịch đạo trưởng không còn dị nghị. Ninh chưởng môn lại nguyện ý theo bước chân của các vị chưởng môn. Giờ mời Trác sư huynh chủ trì cục diện, nhanh chóng đề cử võ lâm minh chủ cho.

Trác Lăng Chiêu thấy người này nói vài câu đã đuổi được Nguyên Dịch, trong lòng cũng bội phục, thầm tính toán: “Nghiêm Tùng này miệng lưỡi thật lợi hại, mai này nhất định có trợ giúp rất lớn.”

Y nhìn về phía mọi người, mỉm cười nói:

- Nếu Nguyên Dịch đạo trưởng đã không phản đối, mời các vị chưởng môn khác cho ý kiến về chuyện này.

Lúc này trong thiên hạ võ lâm, Hà Nam Thiếu Lâm, Hồ Bắc Võ Đang, Tây Vực Côn Luân, Thiểm Tây Hoa Sơn chính là bốn đại phái, bốn phái nhỏ hơn là Nga Mi, Cửu Hoa, Không Động, Điểm Thương. Trác Lăng Chiêu có ý áp đảo quần hùng, liền bắt đầu từ Điểm Thương là phái yếu nhất trong tám phái. Chỉ nghe y lạnh lùng hỏi:

- Chúng ta muốn lập võ lâm minh chủ, không biết ý của Hải Xuyên đạo huynh thế nào?

Chưởng môn Điểm Thương là Hải Xuyên Tử, một trong Điểm Thương Thất Hùng. Người này tầm thường hèn nhát, không làm nên đại sự. Hơn nửa số sư huynh sư đệ trong môn không coi hắn ra gì, thời điểm quan trọng như vậy, sao dám xuất đầu? Người này cười gượng vài tiếng, nói:

- Mọi người nói như thế nào, ta theo thế ấy. Không cần hỏi ta.

Điểm Thương Sơn xưng bá vùng Vân Quý nhưng trong môn không có cao thủ tuyệt thế, tất có chỗ không bằng các đại phái của Trung Nguyên, chỉ có thể bo bo giữ mình.

Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, điềm nhiên nói:

- Rốt cuộc Hải Xuyên đạo trưởng đồng ý hay phản đối, cũng nên đưa ra một đáp án rõ ràng chứ?

Sắc mặt Hải Xuyên Tử xanh mét, nhìn về phía các sư huynh đệ trong môn mấy lần, ấp úng nói:

- Ta…Xem như ta đồng ý là được.

Đám người Điểm Thương Sơn thấy hắn dễ dàng khuất phục dưới uy quyền của Trác Lăng Chiêu, trên mặt lộ vẻ giận dữ, có điều giờ phút này không tiện phát tác trước đám đông, chỉ có thể kêu to vài tiếng tỏ sự bất mãn.

Trác Lăng Chiêu vừa lòng cười ha hả, quay sang hỏi Hình trưởng lão là chưởng môn Không Động:

- Ý của Hình lão sư như thế nào?

Không Động nằm ở Trung Nguyên, có quan hệ rất tốt với Chúc gia trang ở Hà Bắc, Triệu gia trang ở Lĩnh Nam và các võ lâm thế gia khác, tính ra thế lực không nhỏ. Chưởng môn Hình Huyền Bảo tuổi cao, từng phụng mệnh triều đình theo quân binh bao vây tiêu trừ phản tặc Nộ Thương Sơn, người trong giang hồ tôn kính xưng một tiếng lão sư, thâm niên uy tín đều đủ cả. Nếu người này không nể mặt Trác Lăng Chiêu, cũng không hẳn không có phân lượng.

Hình Huyền Bảo cười hắc hắc, đang muốn mở miệng, chợt thấy Giang Sung cau mày, không nói một lời chỉ nhìn mình chằm chằm. Hình Huyền Bảo nhớ đến không ít đệ tử bổn môn dấn thân vào chốn quan binh, bản thân lão không nên lỡ lời tránh phiền toái cho bọn họ, nhịn không được bắt đầu ấp úng.

Trác Lăng Chiêu thấy vậy liền hỏi một cách không kiên nhẫn:

- Rốt cuộc Hình lão sư muốn thế nào, sao không sảng khoái nói cho mọi người biết?

Hình Huyền Bảo cứng họng, bị Trác Lăng Chiêu nhìn trừng trừng thì hoảng sợ tới toàn thân nhũn ra. Sắc mặt lão trắng bệch xua xua tay, Trác Lăng Chiêu điềm nhiên nói:

- Hình lão sư xua tay là không đồng ý lập võ lâm minh chủ?

Hình Huyền Bảo giật mình hoảng sợ, vội nói:

- Ta đồng ý.

Hai tay vẫn lắc lư đông tây giống như môn phái ba phải vậy.

Trác Lăng Chiêu gật gật đầu, nói:

- Nếu Hình lão sư đã tán thành đề xuất vụng về của tại hạ. Mọi người ngồi ở đây đều là bạn tốt, cũng không thể không nể thể diện chúng ta một lần.

Y lạnh lùng cười hỏi:

– Vậy chúng ta hỏi ý người tiếp theo. Thanh Y chưởng môn Cửu Hoa Sơn, ý của ngài thế nào?

Tiếng nói vừa dứt, cả ngàn ánh mắt liền nhìn về hướng Thanh Y Tú Sĩ. Quyên nhi đứng sau lưng sư phụ, hoảng sợ lùi vội lại sau ghế dựa. Thanh Y Tú Sĩ đương nhiên không hề sợ hãi, chậm rãi đứng dậy rời khỏi ghế.

Diễm Đình trốn trên xà nhà, vừa thấy sư phụ thì trong lòng mừng rỡ, cơ hồ muốn bật thốt lên. Ngũ Định Viễn vội che miệng nàng lại, thấp giọng nói:

- Bây giờ đừng vội nhảy xuống. Chút nữa tình huống ổn định, chúng ta gặp mặt cũng không muộn.

Diễm Đình không đáp mà hai mắt chăm chú nhìn sư phụ, nhẹ nhàng gật đầu.

Ngũ Định Viễn thấy ánh mắt nàng nhìn về sư phụ đầy ngưỡng mộ quyến luyến, hắn lấy làm hâm mộ, bất giác thở dài thầm nghĩ: “Kiếp này có thể khiến nàng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, chết không hối tiếc.”

Lúc này Thanh Y Tú Sĩ chắp tay hướng về mọi người. Tân khách đều biết chưởng môn Cửu Hoa Sơn là kỳ nhân bất xuất thế. Từ lúc người này lên núi cầu đạo, tài phú của Cửu Hoa Sơn chất cao như núi, võ công trong môn tiến nhanh. Từ một môn phái tam lưu mới thành lập, trong thời gian ngắn đã trở thành đại phái võ lâm. Giờ người này muốn nói ra chủ kiến, đám tân khách lặng ngắt như tờ chờ mở miệng.

Trác Lăng Chiêu lạnh lùng nói:

- Nghe qua Thanh Y chưởng môn túc trí đa mưu, lần này chúng ta đề cử minh chủ, chưởng môn nhất định biết lợi hại. Vì mưu cầu hạnh phúc thương sinh thiên hạ, mời chưởng môn cho ý kiến.

Giọng điệu của Kiếm Thân lạnh như băng, lời nói ẩn chứa sự đe dọa. Thanh Y Tú Sĩ chỉ mỉm cười nói:

- Trác chưởng môn không cần hỏi nhiều. Ta phản đối chuyện này.

Mọi người nghe lời phản đối thì kinh hô thành tiếng. Đại thế lực như Hoa Sơn, Võ Đang còn không dám đối địch cùng Trác Lăng Chiêu, không ngờ môn phái nhỏ Cửu Hoa Sơn lại có đảm lược như thế, nhất thời cả đám vừa sợ vừa bội phục.

Trác Lăng Chiêu không mấy ngạc nhiên, chỉ lãnh đạm nói:

- Các hạ phản đối là vì sao?

Thanh Y Tú Sĩ nói:

- Võ lâm nguyên bản vô sự, chỉ kẻ tầm thường mới tự chuốc phiền toái. Thiên hạ võ lâm giờ có các đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang chủ trì cục diện đã là đủ rồi, cần gì phải lập thêm minh chủ gì nữa? Các vị thử nghĩ xem, mai này các đại môn phái đấu đá lẫn nhau, minh chủ của chúng ta đủ bản lĩnh làm được gì? Chẳng lẽ minh chủ có thể lên Tung Sơn tróc nã phương trượng Thiếu Lâm hay sao? Theo ý của ta, ngôi vị minh chủ võ lâm hữu danh vô thực, chỉ để các đại môn phái lợi dụng lý do thôn tính kẻ yếu, không hề tạo bình an cho thiên hạ, tệ phái tuyệt không tán thành chuyện này.

Thanh Y nói vài câu đã chỉ rõ mấu chốt trong chuyện này, tân khách trong sảnh đa phần xuất thân cô môn tiểu phái hay bang hội yếu nhỏ, nhớ đến tình khó khăn ngày sau đều âm thầm gật đầu.

Trác Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng, không hề để ý đến Thanh Y Tú Sĩ mà quay sang hỏi chưởng môn Nga Mi:

- Nghiêm tiên sinh bình sinh trọng nghĩa, vì an nguy võ lâm, nhất định tiên sinh sẽ tán thành.

Lúc trước Nghiêm Tùng nói đỡ cho Trác Lăng Chiêu, lúc này gật đầu cười nói:

- Đây là đương nhiên, chuyện này không nên chậm trễ, chúng ta mau bắt đầu đề cử minh chủ.

Trác Lăng Chiêu nhíu mày hỏi:

- Cửu Hoa Thanh Y chưởng môn không đồng ý, chúng ta sao có thể mặc kệ đây?

Nghiêm Tùng lắc đầu nói:

- Thanh Y chưởng môn xưa nay luôn mang mặt nạ, nói qua nói lại cũng là thần long thấy đầu không thấy đuôi, hành tung không rõ ràng. Chúng ta muốn làm đại sự, không thể vì ba người năm ý mà buông bỏ cao kiến lập võ lâm minh chủ này! Mời Trác chưởng môn lấy thiên hạ làm trọng, mau mau xướng nghị ngôi vị minh chủ cho.

Đám tân khách đều khinh bỉ thầm nghĩ: “Nghiêm Tùng ngày thường ra vẻ đạo mạo, không ngờ là loại người vô sỉ như vậy.”

Trác Lăng Chiêu mỉm cười, đang muốn lên tiếng, chợt nghe một âm thanh cười nói vang lên:

- Chúng ta còn cần đề xướng cái gì nữa? Trác chưởng môn được xưng là “Kiếm Thần”, võ công cái thế tài đức song toàn, phóng mắt khắp thiên hạ là thiên địa vô song, là nhân tài vạn năm hiếm thấy. Sao chúng ta không lập Trác chưởng môn làm minh chủ, sau đó lại xây một “Miếu Kiếm thần” cúi đầu bái lạy. Mọi người nghĩ thế nào?

Mọi người nghe giọng điệu lười biếng tràn ngập vẻ châm chọc, liền quay đầu nhìn lại, thấy người vừa lên tiếng đang ngáp ngắn ngáp dài, hai mắt nửa khép nửa mở, chính là Phương Tử Kính.

Trong đầu Trác Lăng Chiêu chỉ biết mỗi quyền vị thanh danh, nghe không ra trong lời Phương Tử Kính có ý trào phúng. Y nghe mà vẫn tưởng được ca tụng, trong lòng mừng như điên, mỉm cười nói:

- Danh hiệu “Thần kiếm” của tại hạ chỉ là do vài vị bằng hữu vui đùa đặt ra, sao có thể tưởng là thực? Phương đại hiệp muốn lập miếu thờ cúng cho ta, đây không phải là đặc biệt ưu ái tại hạ sao!

Trong lòng vui vẻ, lập tức sửa miệng gọi Phương Tử Kính là đại hiệp, dường như đã quên hẳn lúc trước người này chê cười y. Mọi người ngoài mặt nín nhịn nhưng thầm cười trộm trong lòng.

Trác Lăng Chiêu khiêm tốn vài câu, sau đó nói:

- Trong tám đại phái có bảy phái tán thành đề xuất, chỉ có một phái phản đối. Chúng ta phải lấy an sinh làm trọng, đành xin Thanh Y đạo trưởng chịu chút uất ức, bây giờ chúng ta bắt đầu tiến hành lập minh chủ.

Nghiêm Tùng cười ha hả, nói:

- Phải như thế mới đúng. Còn mời Trác chưởng môn chủ trì đại cục, chúng ta muốn tỉ thí hay là đề cử, bây giờ nên đưa ra chủ ý rõ ràng.

Hai người này một tung một hứng, tìm cách dẫn dắt quần hùng. Đúng lúc này, bỗng nghe một tiếng A di đà phật vang lên, lớn đến nỗi chấn động lỗ tai tân khách trong sảnh. Một người điềm nhiên lên tiếng:

- Trác chưởng môn, hình như ngươi đã quên Tung Sơn Thiếu Lâm còn ở chỗ này, sao có thể bỏ mặc không hỏi chủ kiến?

Mọi người không cần nhìn cũng biết người lên tiếng là thủ tọa La Hán Đường Thiếu Lâm, Linh Định đại sư.

Trác Lăng Chiêu ồ một tiếng, áy náy cười nói:

- Thật sự rất áy náy, ta quên võ lâm còn có Thiếu Lâm Tự, không biết đại sư có cao kiến gì chăng?

Thiếu Lâm là môn phái đệ nhất thiên hạ, Trác Lăng Chiêu sao có thể quên béng không hỏi? Nhất định là có ý khinh nhờn.

Linh Định áp chế cơn giận trong lòng, trầm giọng nói:

- Chuyện lập minh chủ chưa thông báo lại với phương trượng chúng ta, quá gấp gáp vội vàng. Lão nạp không đồng ý, tạm gác lại mai này nghị luận sau.

Mắt thấy Trác Lăng Chiêu vô lễ như vậy, Linh Định không muốn nói thêm, quay sang chắp tay nói với Ninh Bất Phàm:

- Lão nạp lên Hoa Sơn là vì chuyện Ninh chưởng môn thoái ẩn giang hồ. Xin chưởng môn không cần để ý đến mấy chuyện vặt vãnh, tiếp tục đại điển phong kiếm cho.

Ninh Bất Phàm gật đầu thở ra, muốn lấy trường kiếm từ vòng tròn. Trác Lăng Chiêu hừ một tiếng, một bước giành lên trước ngăn y lại, lạnh lùng nói:

- Linh Định đại sư, ta biết đại sư có thành kiến với Trác mỗ, nhưng đề nghị lần này của ta chỉ vì thiên hạ thương sinh, đại sư đừng để thù oán riêng phá hư công lý chính nghĩa.

Giang Sung nghe những lời này thì ho hắng vài tiếng, xem ra muốn biểu hiện là chỗ dựa cho Trác Lăng Chiêu.

Tân khách trong sảnh đều hiểu rõ, Trác Lăng Chiêu và Giang Sung cấu kết thành bè lũ, Thiếu Lâm muốn chống đối Côn Luân Sơn, không tránh khỏi trêu chọc tới đại gian thần này. Quả nhiên Linh Định nghe Giang Sung liên tục ho khan, nhớ đến thủ đoạn đối phương thì sắc mặt khẽ biến, không biết đáp lời thế nào.

Bỗng nghe một tiếng cười khẽ, ánh mắt mọi người đột nhiên sáng lên. Một quý công tử từ trong đám người bước ra, chỉ nghe chàng nói:

- Trác chưởng môn, giữa quý phái và bổn phái quả thật có chút xung đột nhưng đệ tử Thiếu Lâm chúng ta luôn lấy hiệp nghĩa làm đầu, đã khi nào quên đi chính nghĩa võ lâm? Các hạ không cần mượn chuyện này làm loạn lòng người.

Người này mặt như ngọc thạch, bộ dáng tiêu sái, chính là Phong lưu Tư lang trung.

Dương Túc Quan khom người chắp tay hướng về Quỳnh Võ Xuyên, Giang Sung:

- Binh bộ Tư lang trung Dương Túc Quan tham kiến hai vị đại nhân.

Giang Sung thấy đại tướng của Liễu môn hiện thân thì cảm thấy đau đầu, lập tức cười lạnh vài tiếng rồi im lặng. Quỳnh Võ Xuyên thì cười ha hả nói:

- Dương lang trung không ở trong kinh làm việc, lại chạy đến Hoa Sơn làm gì? Là thay Hầu gia các ngươi đến hái Linh Chi Thảo sao?

Dương Túc Quan chính là quan ngũ phẩm quan trọng trong triều, ái tướng đệ nhất của Chinh Bắc đô đốc, lại là con của Nội các Đại học sĩ, thế lực của Giang Sung lớn thế nào cũng không tác dụng với chàng. Xem ra Thiếu Lâm Tự có đại thần dựa vào, căn bản không phải sợ đám người Côn Luân Sơn.

Dương Túc Quan hành lễ xong, quay đầu lại nhìn Trác Lăng Chiêu, mỉm cười nói:

- Trác chưởng môn, từ biệt nơi Thần Quỷ Đình, đã lâu không gặp.

Trác Lăng Chiêu cười lạnh nói:

- Cao kiến của Thiếu Lâm Tự không phải do Linh Định đại sư quyết định sao? Khi nào thì đến phiên Dương lang trung đứng ra nói chuyện?

Y biết miệng lưỡi của Dương Túc Quan lưu loát, khó đối phó hơn Linh Định nhiều, liền có ý châm ngòi ly gián khiến Dương Túc Quan phải thối lui.

Linh Định biết khả năng của Dương Túc Quan, thấy chàng tiến ra giải vây thì cầu còn không được. Lão niệm một tiếng A di đà phật, nói:

- Lão nạp và Dương sư đệ nhất thể đồng tâm, ai lên tiếng cũng như vậy cả.

Trác Lăng Chiêu cười cười, nói:

- Đáng thương à đáng thương, Linh Định đại sư của chúng ta một thân đạo hạnh lại không hề có địa vị trong chùa, lời nói của đại sư kém cả một người tuổi trẻ.

Lời này thuần túy là khích tướng, Linh Định sao có thể không hiểu, trên mặt chợt lóe hoàng khí, phút chốc giận đến tái mặt. Linh Chân đứng một bên cũng giận dữ không thôi, nhưng giờ phút này mở miệng khác nào đánh người nhà một bạt tai, ngược lại khiến địch nhân vui mừng. Thoáng chốc lão thở hồng hộc nhưng không thể phản kháng.

Dương Túc Quan nghe lời ly gián nhưng không hề hoảng hốt. Chỉ nghe chàng cười nhẹ, nói:

- Trác chưởng môn thân là chưởng môn đại phái, kiến thức há lại tầm thường như vậy? Linh Định sư huynh ta lớn lên trong phật pháp, tính cách khiêm nhường, xưa nay cân nhắc trước sau, không hề so đo cái gì địa vị bài danh. Đáng tiếc Trác chưởng môn lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử của người. Hẹp hòi nông cạn như thế, chẳng phải là sỉ nhục mỹ danh “Kiếm Thần” hay sao?

Trác Lăng Chiêu bị chàng chê cười, giận đến sắc mặt trắng bệch, lại không nghĩ ra lời phản bác, trong phút chốc ngậm miệng á khẩu. Người của Côn Luân Sơn đứng một bên hét to:

- Con mẹ nó thả rắm! Ngươi mới là kẻ hẹp hòi nông cạn!

Những lời thô tục hẹp hòi này chẳng khác do Trác Lăng Chiêu phát ra. Đám tân khách thấy Dương Túc Quan có tài ăn nói, lấy làm khâm phục.

Tần Trọng Hải thu mọi chuyện vào tầm mắt, phút chốc nhếch miệng cười với Lư Vân:

- Dương lang trung của chúng ta giỏi nhất là khua môi múa mép, Trác Lăng Chiêu được xưng là “Kiếm Thần”, lại muốn đi tranh cãi với “Thần rắm” của chúng ta, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao.

Lư Vân mỉm cười thầm nghĩ: “Tài ăn nói của Dương lang trung lợi hại như vậy, ở trong triều đình nhất định lưỡi xán hoa sen, hôm nay ta nên chứng kiến mở mang một lần mới được.”

Diệt Hồng Trần

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.