Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phi La Tử Khí

Phiên bản Dịch · 3428 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 8: Phi La Tử Khí

Hồi 1

Nhóm dịch: nguoibantot8

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Theo ước định tại Tây Lương vào đêm nguyên tiêu. Giờ không biết là ngày nào, Ngũ Định Viễn sợ trễ hẹn nên chạy suốt đêm.

Trên đường, nhớ đến Diễm Đình còn trong tay Trác Lăng Chiêu. Lòng hắn càng thêm ưu phiền. Cũng may nàng chỉ một tiểu cô nương, lại không có thù oán gì Côn Luân Sơn, mong là Trác Lăng Chiêu nhớ thân phận tông sư mà không làm khó dễ nàng.

Chạy hơn mười dặm, chân khí phát động mãnh liệt cuồn cuộn không bao giờ cạn, cơ thể như căng ra. Ngũ Định Viễn đề khởi chân khí nhảy lên, thân thể bay ra xa chừng hai trượng, chân còn giữa không trung lại bước nhanh một cái, cứ liên tục như tuấn mã phi nước đại.

Chạy hơn nửa canh giờ, gió mạnh đập thẳng vào mặt giống như đao cắt. Có điều khắp nơi trong cơ thể Ngũ Định Viễn lại ấm áp dễ chịu. Chân khí vô cùng dẻo dai, công lực thâm hậu ngoài sức tưởng tượng, võ công trong Thần Cơ Động quả nhiên bất phàm.

Trên đường cũng có lúc dừng lại nghỉ ngơi, Ngũ Định Viễn lấy ra bí kíp nọ ra tìm hiểu, mới biết uy lực của Phi La Tử Khí cường đại vượt xa tưởng tượng. Pháp môn luyện công lại quái dị khôn cùng, thế gian tuyệt không có bộ võ công thứ hai như vậy.

Chỉ thấy giới thiệu chung có viết:

- Thiên tướng ứng vào người nào, đầu tiên người đó phải lao tâm khổ chí, hủy đi da thịt bên ngoài. Muốn được thần công Chân long, trước tiên phải thiêu đốt ngũ tạng bản thân, bỏ tim, làm hư thận, phá vỡ ruột, gây dựng trong mình bào thai thần thánh, không gan không tỳ, mới được như tâm nguyện.

Mới riêng đoạn này đủ làm người ta trợn mắt há mồm, Ngũ Định Viễn dù qua đủ loại cực khổ, đọc đến đây vẫn cảm thấy lạnh lẽo khắp châu thân.

Thì ra biện pháp luyện thành “Phi La Tử Khí” quái dị kỳ lạ đến vậy. Tuyệt không giống bất kì võ học nào khác trên đời này. Người luyện công bình thường khổ tu mới thành kết quả, nếu không luyện nội lực thì cũng tập quyền cước ngoại công. Từ nội sinh ngoại, dựa vào năng lực lĩnh ngộ của bản thân. “Phi La tử khí” lại hoàn toàn khác, người luyện công cần ngâm mình trong các loại độc dược kỳ môn, dựa vào đó thay đổi thể chất. Thuần túy dựa vào ngoại lực, không liên quan đến năng lực của người luyện.

Cũng vì để chuyển hóa thể chất, vị tiền bối kia mới đặt ra Minh Hải, để người được chỉ dẫn ngâm đến thối rữa da thịt lộ ra nội tạng, mới khiến cho ao báu Phục Hy cùng rượu trời Nữ Oa phát huy hiệu quả lớn nhất. Người luyện công mới có thể “ tâm được nhân”, “can trì nghĩa”, “thận phát tín”, “Tỳ thủ trí”,“mật được dũng”. Từ đó mà rèn toàn nội tạng, cuối cùng đạt được cảnh giới cao nhất “Thần thai bảo huyết phù thiên lục, nhất đại chân long hải trung sinh”.

Đương nhiên không phải ai cũng có thể luyện được “Phi La Tử Khí”. Nếu thể chất không đủ, cơ duyên không trùng hợp, chắc chắn sẽ chết ở giữa đường hoặc do độc dược. Ở trên cũng viết:

- Một đời phàm nhân, phi kim la tử, số mệnh đều như thế. Luyện thành thần công này là do thiên mệnh. Người luyện công nếu không có tứ trụ đồng mệnh hay là Tam tài chẩm (1), tất chết không có chỗ chôn. Cảnh giác, cảnh giác!

Theo như trên, Ngũ Định Viễn luyện thành thần công. Một nửa là dựa vào cơ duyên số mệnh, một nửa là do sự gan dạ của bản thân, mới trở thành Nhất Đại Chân Long. Đến cả Trác Lăng Chiêu cũng vạn lần không thể ngờ, võ học Thiên Sơn lại là như thế. Nếu bảo y nhảy xuống Minh Hải, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.

Ngũ Định Viễn nhìn bí kíp “Phi La Tử Khí”, tự biết càng luyện theo thì chân khí ngày càng mạnh, chiêu thức càng hoàn mỹ. Chỉ là cánh tay phải không nghe theo sự điều khiển của hắn, một khi vận chân lực sẽ thì nó phát ra ánh sáng tím mờ ảo, ẩn chứa kịch độc. Tuy vậy thương thế bị quái xà cắn lại chưa từng phát tác. Không biết khi luyện công có hại bản thân hay không!

Ngũ Định Viễn nhìn cánh tay phải, thầm nghĩ:

- Thương thế trên tay ta thực lợi hại, không biết độc tính còn hay không? Có làm ta bị thương nữa chăng?

Hắn nhíu mày suy nghĩ, có điểm lo lắng nhưng cảm nhận cơ thể không có hiện tượng trúng độc. Hành động cũng thoải mái, thần thanh khí sảng nên không để tâm điều này nữa.

Ngũ Định Viễn nóng lòng chạy suốt đêm. Khi phía chân trời dần sáng lên, sáng sớm có một tầng sương nhàn nhạt. Phóng tầm mắt ra xa, bình nguyên mênh mông mơ hồ chìm trong sương mù dày đặc. Hắn đã chạy được hai canh giờ nhưng tinh thần vẫn rất dồi dào, không hề có cảm giác mệt mỏi, dưới chân càng như đằng vân giá vũ, giống như tia chớp xẹt qua bầu trời vậy. Cảnh vật chung quanh đều chạy ngược nhanh chóng, chỉ sợ còn nhanh hơn cả Thiên lý mã gấp mười lần.

Lại đi một lúc, thoáng thấy phía trước có một cổng chào lớn, dõi mắt trên đó có viết:

- Ngọc Môn Quan.

Ngũ Định Viễn kinh ngạc thầm nghĩ:

- Một đêm ta đã chạy được quãng đường vài trăm dặm? Điều này sao có thể?

Lúc trước hắn cùng đám người Côn Luân Sơn mất hơn mười ngày đường cưỡi xe ngựa mới đến Thiên Sơn, ai ngờ quay về chỉ hết một đêm. Nhìn hai chân của mình, Ngũ Định Viễn kinh hãi khó có thể nói thành lời. Ngây người một lúc hắn mới quyết định đi về quan ải.

Ngũ Định Viễn đến gần, biết mình đang mặc long bào không thể tùy tiện qua ải, liền vào nhà dân gần đó muốn trộm quần áo để thay. Ai ngờ mới bước đến cửa đã bị một lão nhân đang nấu nước chặn lại.

Ngũ Định Viễn đang muốn lui đi. Lão nhân kia sợ tới mức hồn vía bay đi nơi nào không hay, kinh ngạc nói:

- …Là hoàng thượng!

Liền quỳ xuống tại chỗ:

- Tiểu dân khấu kiến hoàng thượng!

Ngũ Định Viễn vừa sợ vừa buồn cười, nói:

- Ta…Ta không phải là hoàng đế…

Lão nhân liếc nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói:

- Thì ra là hoàng thượng mặc long bào đi tuần. Hoàng thượng yên tâm, tiểu dân nhất định không nói ra ngoài …

Ngũ Định Viễn xua tay cười khổ:

- Ta…Ta thật sự không phải..

Lão nhân kia đặt tay lên miệng, thấp giọng nói:

- Tiểu dân biết, nhất định sẽ không nói lung tung.

Lão lại hỏi:

- Hoàng thượng tới đây vi hành, hay là tìm phi tử lạc đường?

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Xem ra đã gặp một lão quái nhân, phải mượn đồ rồi nhanh rời khỏi đây mới được.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:

- Ta……. Ta đến mượn y phục.

Lão nhân ồ một tiếng, nói:

- Thì ra hoàng thượng ngại mặc long bào khó chịu, muốn thay đổi thường phục!

Ngũ Định Viễn vui vẻ nói:

- Đúng vậy, lão hán có có thể cho ta mượn?

Ông lão kia thầm nghĩ: “Hiếm dịp gặp được hoàng đế, nhất định phải kiếm một chút lợi mới được”. Lập tức nói:

- Mượn cũng không khó, nhưng lão nhân gia ngài cũng nên có thưởng chứ?

Ngũ Định Viễn nhíu mày, hỏi:

- Lão huynh muốn báo đáp thế nào?

Ông lão kia thầm nghĩ:

- Lão tử không biết đọc sách, cũng không có địa vị gì. Khó dịp gặp được hoàng đế, vậy ta kiếm lấy một thân phận hoàng thân quốc thích là ổn.

Nghĩ vậy thì cười cười nói:

- Nhà ta có một khuê nữ đã tam tuần còn chưa xuất giá, kính nhờ Hoàng thượng thu nạp cho.

Ngũ Định Viễn giật mình hoảng sợ, vội nói:

- Điều này sao có thể? Lão đừng xằng bậy.

Ai ngờ lão nhân kia không thèm quan tâm, lại hô lớn:

- Quế Hoa! Đừng ngủ nữa! Có chuyện lớn rồi! Con mau dậy mà xem!

Lão hô một lúc, thấy một nữ nhân tóc tai rối bời vọt ra, dụi mắt hỏi:

- Phụ thân, có chuyện gì vậy? Có trộm nhỏ sao?

Lão nhân nọ chỉ vào Ngũ Định Viễn, hét lớn:

- Hoàng thượng tới rồi!

Ngũ Định Viễn thấy cái miệng rộng toang hoác của nữ nhân nọ, mặt mũi nàng tuy không hung tợn nhưng cũng là hạng Chung Vô Diệm khó gặp! Mồ hôi của hắn chảy ròng ròng. May mà nữ nhân đó nhìn Ngũ Định Viễn, đánh giá trên dưới vài lần thì nghi ngờ hỏi:

- Người này thoạt nhìn rất ngây ngốc, thật sự là Hoàng thượng sao? Không phải, dường như là người hề của gánh xiếc rong!

Trong lòng Ngũ Định Viễn dãn ra một chút, thầm nghĩ:

- Nguy hiểm thật! May là cô nương này không có hứng thú với ta. Xem ra có thể mượn một bộ y phục rồi chạy thoát.

Ai ngờ lão nhân kia lại nói:

- Hoàng đế xưa nay đều một bộ ngu ngốc, bằng không sao có thể làm hoàng đế? Con đừng lắm lời nữa, nhanh quỳ lạy đi!

Cô gái kia lẩm bẩm một tiếng, đi về phía trước quỳ xuống:

- Dân nữ Quế Hoa, tham kiến vạn tuế gia!

Lão nhân kia giữ chặt Ngũ Định Viễn, cười nói:

- Hoàng thượng mau vào trong nghỉ tạm. Mai này hai người thành hôn, ta sẽ là quốc trượng rồi…

Nói rồi kéo Ngũ Định Viễn vào phòng ngủ, muốn giúp hắn thay quần áo. Nữ nhân kia cũng theo vào trong phòng. Nàng mở cái miệng lớn quyến rũ cười với Ngũ Định Viễn, nói:

- Xem vạn tuế gia ngốc đầu ngốc não, thế mà thân hình lại rất cường tráng. Đến đây! Để nô tì hầu hạ người thật tốt! Bảo đảm người mất hồn tan xương, quên hết cả ba ngàn mỹ nhân trong hậu cung!

Ngũ Định Viễn tuy có thần công cái thế, lúc này ngửi mùi tỏi phát ra từ cái miệng kia thì hai chân run rẩy. Hắn quát to một tiếng, điểm trúng huyệt đạo của lão nhân rồi lột lấy y phục. Lão nhân hoảng sợ nói:

- Hoàng thượng sao vậy? Chẳng lẽ người không thích khuê nữ, lại hứng thú với lão hán như ta?

Ngũ Định Viễn gầm lên một tiếng, cởi bỏ long bào trên người mình lộ ra thân thể rắn chắc. Khuê nữ ở một bên giận dữ nói:

- Con thỏ nhỏ nhà ngươi, uổng cho một thân thể rắn chắn cường tráng, ai ngờ lại không phải là nam tử!

Nói xong định giơ chân đá vào chỗ hiểm yếu của hắn. Lão nhân kia quát:

- Quế Hoa không được làm bậy!

Sau đó bồi cười:

- Hoàng thượng thích món này cũng được thôi, lão hán ta đã già nhưng vẫn rất dẻo dai, người muốn lên trái xuống phải đều được, cho dù là lật trước lật sau, ta cũng có thể thử một lần.

Lão quái đang thao thao bất tuyệt, Ngũ Định Viễn đã ôm bộ y phục chạy vội đi. Trải qua chuyện này, hắn càng hiểu được sự đáng sợ của việc một nước có hai vua. Nếu Võ Anh hoàng đế còn sống trên đời, tránh không khỏi gây ra không biết bao nhiêu hiểm họa cho quốc gia nữa đây.

Ngũ Định Viễn mặc xong y phục. Giờ đang là buổi sớm mai nên khách lữ hành trên đường không nhiều. Quan binh trông coi Ngọc Môn Quan còn chưa mở cổng thành. Ngũ Định Viễn đến dưới cửa xem xét trái phải, đang muốn tìm đường vào thành thì nghe phía sau có người quát:

- Ngươi đang làm gì vậy! Sao đi tới đi lui ở đây vào giờ này?

Ngũ Định Viễn quay đầu, thấy một gã quan quân dẫn theo mười tên tiểu tốt đang chỉ tay quát hỏi, hẳn là tuần tra nơi này.

Ngũ Định Viễn ôm quyền bồi cười, nói:

- Tại hạ là thương khách từ Tây Vực trở về, do lỡ thời gian vào thành mới đứng ở đây. Còn xin các vị mở đường để tiểu nhân vào thành sớm một chút.

Gã quan quân kia lạnh lùng nói:

- Thì ra ngươi muốn vào thành! Đi theo ta!

Ngũ Định Viễn vội vàng nói:

- Đa tạ quân gia.

Hắn theo gã quan quân kia vào thành. Còn chưa được vài bước, quân sĩ hai bên bỗng vươn tay bắt hắn lại, một tên tiểu tốt thò tay vào người hắn lục soát.

Ngũ Định Viễn kinh ngạc hoảng sợ, nói:

- Tại hạ chỉ là lương dân, đại nhân có ý gì?

Gã quan quân kia nhe răng cười, nói:

- Ta không quản ngươi là ai. Cho dù là hoàng đế lão nhi đến đây cũng phải nộp một trăm lượng bạc trắng, gọi là tiền bảo toàn tính mạng vào thành! Nếu không phải có chúng ta ngày ngày đêm trấn giữ nơi này, đám dân đen tầm thường chết tiệt như các ngươi cũng không có ngày an bình, phải thế không?

Ngũ Định Viễn thầm kêu khổ. Hành lý trên người hắn đều bị đám Côn Luân sơn lấy đi hết. Giờ thân không còn một hào bạc, sao có thể đưa mãi lộ qua đường đây?

Đám tiểu tốt lục soát một lúc, nói:

- Trên người gã này không có ngân lượng. Mụ nội nó, chỉ có một quyển sách mà thôi!

Nói rồi đưa quyển sách cho gã quan quân, Ngũ Định Viễn thầm kêu không ổn. Gã quan quân kia nhìn quyển sách thì mắng:

- Cái tên nghèo xơ nghèo xác. Một lượng bạc cũng không có, còn dám tự xưng mình là thương gia, lão tử thấy ngươi nhất định là gian tế địch quốc!

Hắn nhìn thoáng qua bìa sách, lại mắng:

– Phi La Tử Khí? Lão tử phi cái đầu bà nội ngươi! Muốn mang sách thì nên chọn loại văn hay chữ đẹp, đây xem là thứ * chó gì!

Trong cơn giận dữ, quan quân nọ muốn xé rách quyển sách. Ngũ Định Viễn vội vàng nói:

- Sách này rất quan trọng đối với ta, đại nhân không thể xé!

Gã quan quân kia nhe răng cười, nói:

- Tên dân đen chết tiệt, còn dám yêu cầu nữa!

Nói rồi dùng sức banh quyển sách muốn xé đi. Ngũ Định Viễn quát lớn một tiếng, hai tay đẩy mạnh về sau. Chỉ nghe oành một tiếng, hai gã tiểu tốt đang giữ chặt cánh tay hắn bắn ra xa như đạn. Sau đó cả hai đầu đập vào tường, ngã nằm xụi lơ dưới đất.

Gã quan quân kia hoảng sợ, quát:

- Cuồng đồ lớn mật ở đâu, lớn gan dám chống trả nhà quan!

Liền rút đao giắt ở lưng chém thẳng vào đầu Ngũ Định Viễn. Ngũ Định Viễn thấy chiêu thức hung ác, thầm nghĩ:

- Không có thâm cừu đại hận gì với ta. Chỉ muốn chút tiền bạc mà ra sát chiêu như vậy?

Hắn có ý giáo huấn đối phương, ra tay cũng không hề dung tình. Một chiêu “Khai môn kiến sơn” đánh thẳng vào mũi gã quan quân. Quyền pháp này thực quá phổ thông, cho dù là tiểu hài tử cũng biết. Gã quan quân kia mắng:

- Tiểu tử chết dẫm!

Liền nghiêng đầu né tránh, ai ngờ kình phong cuốn tới mang theo mùi tanh tưởi vô cùng. Gã quan quân kia hô hấp không được, cái cổ không thể động đậy. Quyền của Ngũ Định Viễn xẹt qua mặt hắn. Chỉ nghe một tiếng hét thảm, gã quan quân kia ngã lăn xuống đất, không ngừng dãy dụa.

Ngũ Định Viễn lạnh lùng nói:

- Đừng ăn vạ nữa, mau đứng đậy!

Gã quan quân kia lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu gào. Đám tiểu binh bên cạnh thấy thế bỏ chạy tán loạn.

Ngũ Định Viễn nhíu mày, nắm gã quan quân kia đứng lên nhưng thân thể đối phương đã bất động. Ngũ Định Viễn nắm bàn tay lại như muốn đánh thêm một quyền nữa, quát:

- Tham quan lớn mật, còn không mau để ta vào thành!

Nói rồi mới phát hiện cái đầu của gã quan quân kia chỉ còn một nửa, nửa còn lại đã thối rữa, xương sọ lộ cả ra ngoài, Ngũ Định Viễn giật mình, hoảng sợ nghĩ:

- Lại nữa sao! Quyền này của ta rất nhẹ, sao lại bá đạo ác độc như vậy?

Thì ra quyền phong xẹt qua, gã quan quân đã bị trúng độc mà chết. Hai gã tiểu tốt khác thì bị lực cánh tay của hắn chấn động đập vào tường mà chết. Ngũ Định Viễn biết võ công của mình cao đến khôn lường, mai này ra tay nhất định phải lưu lại ba phần đường sống cho người ta.

Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng quát tháo của quân sĩ:

- Gian tế ở chỗ này, mau mau bắt hắn lại.

Xem ra là đám tiểu tốt chạy trốn dẫn người tới bủa vây. Ngũ Định Viễn không muốn dây dưa thêm, nhìn tường thành nghĩ thầm:

- Với võ công hiện tại của ta, không chừng có thể nhảy qua bức tường này.

Nghĩ vậy thì bước tới dùng sức đá vào tường thành. Chỉ nghe bình một tiếng, tường thành bằng đá cứng rắn lại bị thủng một lỗ sâu.

Ngũ Định Viễn đầy kinh ngạc, chỉ dùng hai thành công lực nhẹ nhàng đạp vào tường thành, cơ thể phất phơ bay thẳng theo tường thành lên cao. Lực bay vừa hết thì lại giơ chân đạp vào tường lượn lên hơn năm trượng nữa, giống như bóng ma phiêu đãng qua tường thành vậy.

Quân sĩ phía dưới thấy võ công của hắn cao cường như vậy thì kinh ngạc đến ngây người. Cả đám ngẩng đầu nhìn không nói nên lời. Quân tốt trông giữ trên tường thành cũng sợ tới mức tè ra quần. Cả đám ôm đầu chạy tán loạn bốn phía, phút chốc vô tung vô ảnh.

Ngũ Định Viễn nhìn đài cao trên tường thành không còn một bóng người thì lắc đầu thở dài. Không thể tưởng tượng được tại cửa ải trọng yếu nhất vùng Tây Cương, quân kỷ lại bại hoại đến mức thế này.

Hắn phi thân xuống, chạy nước đại về hướng Tây Lương. Trên đường không biết lối thì tìm người hỏi đường. Giờ đã là mười bảy tháng giêng, tuy dùng hết sức nhưng vẫn tới chậm hai ngày. Ngũ Định Viễn biết đám người Dương Túc Quan sẽ đi về hướng Hoa Sơn nên không quá lo lắng, chỉ còn ưu phiền về Diễm Đình trong tay đám người Giang Sung. Mắt thấy không thể hội họp cùng đám người Dương Tần, hắn đành chậm rãi đuổi theo.

----

Chú:

(1) Tứ trụ đồng mệnh: Người có trụ năm sinh, trụ tháng sinh, trụ ngày sinh và trụ giờ sinh cùng mạng trong ngũ hành. Tỷ dụ: Hỏa –Hỏa – Hỏa – Hỏa.

Tam tài chẩm: Phía sau đầu có 3 xương nổi tròn, xếp theo hàng dọc. Là tướng lạ đại quý, dưới một người trên vạn người.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.