Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chân long sinh trong biển

Phiên bản Dịch · 2531 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển VI: Nhất Đại Chân Long

Chương 7: Đại chân long sinh trong biển

Hồi 3

Nhóm dịch: nguoibantot8

Biên dịch: Yến Linh Điêu

Nhìn bộ long bào trên người, Ngũ Định Viễn hoảng sợ thầm nghĩ:

- Đây chính là y phục của Võ Anh Đế sao? Nhưng… sao có thể?

Võ Anh Đế băng hà từ ba mươi năm trước. Nếu giờ còn sống cũng đã quá ngũ tuần.

- Không phải Võ Anh Đế chết trong tay kẻ gian rồi sao? Đã qua mấy chục năm, sao có thể còn sống ở nơi này? Một trời không thể có hai thái dương, một nước không thể có hai vua. Nếu người này còn trên đời, thần tử như chúng ta biết phải làm gì?

Càng nghĩ càng hoảng, Ngũ Định Viễn lại xem kỹ lần nữa nhưng đúng là trong quan tài đá không còn gì. Hắn thở phào một tiếng:

- Xem ra đoạn ghi chép kia không đúng sự thật, ngay cả chữ ký tên cũng không có, tám phần là do người giang hồ ngông cuồng bày nên. Ở cái nơi hoang vu chim không thèm ị như Thần Cơ Động này, một người có thể sống nổi mấy chục năm sao? Chỉ sợ buồn thôi cũng đủ làm người ta chết mất.

Hắn đang muốn cười to nhưng lại nghĩ:

- Không đúng…Nếu đoạn ghi chép kia là nói hươu nói vượn, trên đời này sao lại có tấm da dê kia, còn khiến Giang Sung không ngừng đuổi giết cướp đoạt?

Ngũ Định Viễn ngốc người một hồi, than thở:

- Bất kể thế nào, Võ Anh Đế đã mất tích. Người không ở trong động, cũng không xuất hiện trên nhân gian, như vậy khác nào đã chết. Một nước không thể có hai vua, đã chết vài thập niên trước thì cứ xem như cơn gió thoảng qua biến mất, đừng tạo thêm phong ba loạn lạc nữa.

Ngũ Định Viễn suy xét thì đoán rằng. Sơn động này là do nhân tài ngàn năm trước dựng nên. Không biết vì nguyên nhân gì, từng có người đem Võ Anh Đế giấu ở trong này. Đáng thương là hoàng đế xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rơi vào kết cục mất cả hài cốt, chỉ còn lại bộ long bào để người đời sau tưởng nhớ.

Có lẽ, Võ Anh Đế không phải bị mãng xà ăn thịt thì bất cẩn rơi xuống ao sâu chết đuối. Không chừng nữa là do cô độc một mình, không chịu nổi nhàm chán nên đã tự sát.

Nghĩ vậy hắn thở dài một tiếng, quỳ trước quan tài bằng đá, nói:

- Tiền bối ở trên cao, không phải vãn bối không chịu dốc sức phò trợ, chỉ là Võ Anh Đế đã biến mất không thấy bóng dáng. Giờ không tìm thấy hài cốt, tiền bối muốn vãn bối trung thành với người nào đây? Cho dù ngài là thần thánh phương nào, ở trên cao có linh thì thứ cho, vãn bối vô cùng cảm kích.

Ngũ Định Viễn đang quỳ, chợt nghe phương xa có tiếng động. Hắn nghiêng tai lắng nghe, nghe được một thanh âm trầm thấp cùng một thanh âm cao vút như một nam một nữ đang nói chuyện. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt phát sáng trong bóng đêm, thấy dường như có hai cái bóng xám đang bay đến đây.

Ngũ Định Viễn thấy phía dưới hai cái bóng kéo dài, nhìn kĩ như phần đuôi của quái vật nào đó. Thoáng nhớ lại hai bức hình một nam một nữ ở Nam Thiên Môn, hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, hoảng hốt kêu lên:

- Quỷ! Có quỷ đến!

Hai thân ảnh mặt người thân rắn kia vô cùng quỷ dị, nếu để chúng thấy được thì bản thân còn mạng trở ra sao? Nhớ đến hình dạng quái dị của Tề Bá Xuyên trong mộng, hắn sợ hãi đến mức tim đập chân run, vội chạy nhanh vào sâu trong động.

Càng chạy, Ngũ Định Viễn cảm thấy như mình đang cỡi trên mây bay rất nhanh, tuy tò mò nhưng không dám dừng lại tìm hiểu. Sơn động này quả thật vô cùng quỷ dị, thầm nghĩ phải nhanh chóng tìm đường ra.

Đang hoảng sợ, chợt phía trước có ánh sáng, Ngũ Định Viễn vội chạy tới, thấy trên đỉnh động có một cái giếng trời cỡ chừng hai thước. Hắn vui mừng quá đỗi nhìn lên cao. Lúc này bên ngoài trời đã là đêm khuya. Tinh tú mọc đầy trời cao, nếu nhảy ra được nhất định tìm được đường sống. Có điều nóc động rất cao, hắn lo lắng không biết bản thân có đủ năng lực này hay không.

Ngũ Định Viễn nhìn về phương xa đen tối trong động, chỉ sợ quái vật mặt người thân rắn kia bất ngờ xuất hiện. Hắn hít vào một hơi, vận khởi khinh công, hai chân dùng sức nhảy lên.

Ai ngờ lại thấy thân mình nhẹ bỗng, giống như đại bàng vươn cánh rộng bay trên trời cao vậy, chỉ một bước đã bay nhanh lên trên đỉnh. Hắn kêu to một tiếng, muốn kìm hãm lực nhảy nhưng không kịp. Trong tiếng vù vù, đỉnh đầu truyền đến cơn đau. Thì ra đầu hắn đã đụng vào trần động, sau đó nghe ầm một tiếng, trần động lại bị phá ra một lỗ hổng.

Lúc này Ngũ Định Viễn kinh ngạc cùng cực, khí trầm đan điền hạ thân rồi ngã rầm xuống đất, toàn thân đau đớn không chịu nổi.

Hắn nằm trên mặt đất, nhìn lỗ thủng trên trần động, lẩm bẩm:

- Đây chính là uy lực của Phi La tử khí sao?

Cho đến lúc này mới biết võ học Thiên Sơn huyền bí khôn lường, nếu sử dụng không cẩn thận thì ngược lại còn gia hại bản thân. Hắn quan sát cái giếng trời trên trần động rồi lại nhảy lên. Lần này cẩn thận hơn nhiều, không dám dùng sức quá mạnh, cơ thể nhẹ nhàng bay thẳng lên, chỉ một thoáng đã thoát khỏi sơn động.

Ngũ Định Viễn bay lên khỏi giếng rồi rơi xuống mặt đất. Nhìn quanh bốn phía thì bản thân đang ở trên một cao nguyên. Chung quanh là những rặng núi bát ngát trải rộng, có lẽ nơi này vẫn thuộc Thiên Sơn.

Ngũ Định Viễn ngẩng đầu nhìn ánh sao, xem ra đã gần đến nửa đêm. Gió lạnh thổi tới, hắn hít vào một hơi, tâm tư như trút bỏ được gánh nặng. Giờ phút này không còn Giang Sung hay Trác Lăng Chiêu quấy rầy nữa. Nhìn dãy núi hùng vĩ phương xa, hắn thả lỏng cơ thể nằm trên đất, si ngốc nhìn ánh trăng tròn bàng bạc trên trời cao.

Một vùng rộng lớn chìm trong sự yên tĩnh, Ngũ Định Viễn lẳng lặng suy nghĩ lại toàn bộ sự việc.

- Làm sao bây giờ, tấm da dê không phải là bằng chứng Giang Sung bán nước cầu vinh, chỉ là một tấm địa đồ cất giấu bảo tàng. Vậy làm thế nào mới đánh đổ được Giang Sung đây? Ta đắc tội với đám gian tặc, sau này biết làm sao? Liễu hầu gia có thể bảo vệ ta an toàn không?

- Xem ra Vương ngự sử, Liễu đại nhân đều đã uổng phí tâm huyết. Da dê không thể đánh đổ Giang Sung. Nếu ta tiếp tục đối nghịch, chỉ sợ chết thảm không lời diễn tả. Ai…Đời người chỉ là trăm năm mà thôi, bây giờ ta tự do tự tại, trở về kinh thành tranh đấu làm chi? Còn không bằng quay về Tây Lương buôn bán nhỏ mưu sinh, sống cho qua hết cuộc đời phù du này thôi.

Lần này tới Thiên Sơn, vừa từ cõi chết trở về. Phút chốc hắn nản lòng thoái chí. Vinh hoa phú quý công danh lợi lộc, tất cả đều chỉ xem như mây khói mà thôi.

Hắn nhắm mắt, đang muốn ngủ một giấc dài thì bỗng nhớ đến Diễm Đình, liền giật mình ngồi dậy:

- Không được! Tiểu cô nương đó còn đang trong tay Trác Lăng Chiêu. Nếu nàng bị hại, ta biết trả lời thế nào với Trương đại hiệp đã khuất đây?

Ngũ Định Viễn cắn chặt răng, nhìn về phía chân trời đầy sao, nhớ đến cảnh tượng chết thảm của cả Tề gia, lòng lại dâng đầy bi thương phẫn nộ. Tự trách cứ bản thân:

- Ngũ Định Viễn a Ngũ Định Viễn, ngươi thật không bằng loài cầm thú. Trước khi Tề Bá Xuyên chết, ngươi đã hứa cái gì? Giờ đấu không lại Giang Sung thì muốn chạy trốn sao? Từng có bao nhiêu bằng hữu giang hồ vì ngươi vào sinh ra tử, ngươi lại muốn yên ổn sống cho qua ngày tháng. Như thế không làm bọn họ thất vọng sao?

- Ta không thể! Ta không thể!

Lúc này hắn bật dậy quát to, nghiêm nghị nhìn dãy núi trước mặt thì sôi trào nhiệt huyết, nhìn Thần Cơ Động dưới chân thầm nghĩ:

- Bất kể thế nào, trận này nhất định phải đánh. Cho dù không có tấm da dê, ta còn Liễu hầu gia làm chỗ dựa, chưa chắc đã thua tên gian thần kia. Giờ đi cứu tiểu cô nương Diễm Đình là quan trọng nhất. Ta đã có được “Phi La Tử Khí”, muốn trở lại lén ôm nàng chạy thoát cũng không khó khăn gì.

Hắn thổ nạp một lát thì cảm thấy chân khí trong cơ thể đầy rẫy dư thừa. Trừ phi không may gặp phải Trác Lăng Chiêu, còn không dư sức đối mặt các cao thủ như An Đạo Kinh, Tiền Lăng Dị. Nỗi hoảng sợ trong lòng tan đi, hắn quát to một tiếng rồi nhảy xuống giếng.

Ngũ Định Viễn chậm rãi tìm đường trong động. Đi một lúc, nghe phương xa truyền đến tiếng sóng nước thì vui mừng, biết Minh Hải đang ở phía trước nên chạy nhanh tới. Chỉ thấy bờ ao đỏ thẫm trải dài không một bóng người, xem ra đám người Diễm Đình, Trác Lăng Chiêu vẫn còn ở bờ bên kia.

Ngũ Định Viễn nhìn Minh Hải, đang tính toán để đi qua thì nghe những tiếng ầm ầm nổ vang lên từ bờ bên kia, sau đó những cột nước dựng lên. Hắn tới một chỗ cao, phóng tầm mắt nhìn sang, thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người.

Ở bờ bên kia, có một người sắc mặt u ám thâm trầm đang chỉ huy dàn đại pháo phá hủy sơn động. Trên miệng người nọ có hàm ria ngắn, chính là Giang Sung. Chỉ nghe y hét lớn:

- Bắn cho ta! Đem tất cả những thứ ở bên kia bờ bắn nát hết cho ta!

Tiếng pháo vang rền, sóng nước trong hồ bốc cao càng dữ dội. Ngũ Định Viễn kinh ngạc thầm nghĩ:

- Giang Sung thật sự điên rồi, thứ mà bản thân y không đoạt được, liền muốn hủy diệt đi.

Lại nghe một người nói:

- Giang đại nhân, ngài thực lòng muốn bắn nát mọi thứ ở bờ bên kia sao. Vậy chúng ta làm sao đi lấy bí kíp võ lâm đây?

Công lực người nọ vô cùng thâm hậu, thanh âm vẫn rõ ràng trong tiếng pháo nổ ầm ầm. Ngũ Định Viễn không cần nhìn cũng đoán được chính là “Kiếm thần” Trác Lăng Chiêu.

Giang Sung phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ ngừng bắn, nói:

- Trác chưởng môn! Theo tình thế trước mắt, không còn cách nào vào Thần Cơ Động. Để kẻ khác tìm được đường vào, chi bằng bắn nát tất cả. Chưởng môn nói đúng không?

Trác Lăng Chiêu thở dài một tiếng, nói:

- Như vậy cũng tốt. Chúng ta thà làm ngọc vỡ, chứ không làm ngói lành.

Ngũ Định Viễn đứng ở bờ bên này nghe Giang Sung cuồng tiếu không ngừng. Tiếng pháo ầm ầm bên tai, đạn pháo không ngừng bắn sang bờ bên này, trúng ngay những chỗ cách Ngũ Định Viễn đứng không xa. Cửa động chịu không nổi sức pháo oanh tạc, bắt đầu sụp đổ xuống.

Ngũ Định Viễn vội lao vào động, một đường chạy trốn thì đá vụn rơi xuống rất nhiều, bụi bay đầy trời. Hắn tới đến cái giếng trời nọ thì đề khí bật nhảy lên, lập tức thoát khỏi sơn động.

Vừa lên mặt đất đã cảm thấy dưới chân không ngừng rung chuyển, chỉ cần ngừng thêm chút nữa nhất định sẽ bị chôn vùi cùng đá ở nơi đây. Hắn vô cùng hoảng hốt, lập tức vận khinh công chạy một mạch thoát khỏi chỗ nguy hiểm.

Chạy xa vài dặm mới quay đầu nhìn lại. Đã thấy đỉnh núi bị sụp đổ hoàn toàn, không thể tưởng được đạn pháo của Giang Sung lại mạnh mẽ lợi hại như vậy. Thần Cơ Động huyền bí nay đã trở thành phế tích, về sau không xuất hiện trên thế gian nữa.

Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng. Ánh trăng trên cao lạnh lẽo chiếu xuống mặt đất Thiên Sơn lạnh băng. Hắn cảm thấy yếu đuối mệt mỏi không chịu nổi, thoáng chốc lại lắc đầu mạnh mẽ, thầm nghĩ:

- Không được! Ta tuyệt đối không được nhụt chí! Ta đã lấy được tuyệt thế võ công trên Thiên Sơn rồi, sao còn sinh lòng sợ sệt như vậy?

Hắn vận chuyển chân khí, chỉ cảm thấy tinh lực tràn ngập khắp cơ thể, bản thân không còn là gã bộ đầu nho nhỏ chạy trốn năm xưa nữa, trong lòng lại dâng đầy nhiệt huyết.

Lúc trước hắn điều tra huyết án Yến Lăng tiêu cục, phải chạy trốn khắp nơi. Gặp đám người Liễu Ngang Thiên, Dương Túc Quan mới may mắn được phục chức. Khi tính mạng an toàn, liền có ý làm một mệnh quan triều đình tuân thủ vương pháp, còn về phần huyết án kia thì xem đó là chuyện của thượng cấp, không cậy mạnh tự điều tra nữa. Cũng chính vì vậy mà hắn mới bị Hác Chấn Tương châm chọc, khiến bản thân day dứt không thôi.

Chỉ là ý trời khó đoán, xảo hợp thế nào mà bản thân có được thần công. Dựa vào uy lực của “Phi La tử khí”, lại có thể tiếp tục điều tra đại án, nói không chừng sẽ trả lại sự công bằng cho khổ chủ.

Bất kể là phúc hay là họa, tóm lại mạng đã nhặt lại, võ công tăng tiến cực nhanh, bất giác Ngũ Định Viễn cười ha hả. Thân ảnh chợt lóe nhảy xuống vách núi. Dựa vào nội lực thâm hậu, một đường leo xuống nhanh như thần ưng, lại quỷ mị giống như loài yêu ma vậy.

codon.trai

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.