Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lương Sơn đệ nhất nhân

Phiên bản Dịch · 5560 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển V: Hành trình sang Tây

Chương 2: Lương Sơn đệ nhất nhân

Hồi 3

Người dịch:: Forev3r Alone

Biên dịch:: Yến Linh Điêu

Lại nói Tần Trọng Hải tăng cước bộ, lao thẳng về Ngôn Nhị Nương.

Ngôn Nhị Nương thấy vẻ mặt y dữ tợn, tay cầm cương đao thì thất kinh. Nàng khẽ vẫy song thủ, những chiếc phi tiêu quanh người chuyển hướng, toàn bộ bắn về phía Tần Trọng Hải, đồng thời kêu lên:

- Chiêu này tên là Vạn Mã Bôn Đằng, xem ngươi tiếp như thế nào?

Những cây cương tiêu chi chít như bầy ong bay tới đột kích làm người sợ hãi, lại thêm khoảng cách rất gần, Tần Trọng Hải sao có thể ngăn cản?

Lư Vân hét lớn:

- Tần tướng quân. Mau lui lại!

Thanh âm kinh hoàng như sợ Tần Trọng Hải khó mà tự cứu. Tiết Nô Nhi lại che miệng cười trộm. Lão vốn căm hận Tần Trọng Hải. Nếu y chết thì việc xuất quan sẽ gặp khó khăn, có điều cảm giác thấy người bị loạn tiêu đóng đinh trên đất quả thực thống khoái.

Mắt thấy Tần Trọng Hải sắp chết thảm, Lư Vân định phi thân ra ngăn cản nhưng đã muộn. Vạn tiêu bắn tới. Không ngờ ánh lửa hừng hực dấy lên một vùng, Tần Trọng Hải giống một con vụ lớn bắn thẳng lên trời. Toàn thân y quay tròn không ngớt, ánh lửa đỏ au trên cương đao nhất thời bao phủ thân thể, thanh thế kinh người. Vô số phi tiêu chạm phải bức kình phong này lập tức bị bắn ra ngoài.

Tần Trọng Hải gầm lên liên tục như hổ, lại như một con rồng lửa rất lớn cuốn về phía Ngôn Nhị Nương. Ngôn Nhị Nương biến sắc, cả kinh kêu lên:

- Đây... Đây là võ công gì?

Lúc này Tần Trọng Hải đang sử xuất chiêu thức nên không kịp đáp lời. Chỉ thấy đao phong mãnh liệt bổ tới đầu Ngôn Nhị Nương. Ngôn Nhị Nương sợ tới mức hoa dung thất sắc, nhắm chặt hai mắt kinh sợ thét to.

Đám người Tiểu Thố Nhi ở một bên cũng la hoảng nhưng không kịp xuất thủ cứu Ngôn Nhị Nương. Lư Vân nắm chặt hai tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Chỉ sợ đao kia chém xuống, Ngôn Nhị Nương sẽ bị chẻ thành hai đoạn.

Mọi người thất kinh, lại thấy Tiết Nô Nhi cười lạnh còn người trong miếu im lặng không nói gì. Xem ra hai người võ công cao cường, kiến thức phi phàm, như đã biết đao của Tần Trọng Hải không có ý đả thương người nên đều khoanh tay đứng nhìn.

Quả nhiên Tần Trọng Hải quát một tiếng, thu đao kề vào cổ Ngôn Nhị Nương, nói:

- Nữ anh hùng đã thua, mời đi cùng ta!

Ngôn Nhị Nương mở mắt ra, sắc mặt ảm đạm không nói gì.

Tần Trọng Hải biết nàng tâm cao khí ngạo không muốn chịu thua, lập tức nói:

- Nữ hiệp thua không phải võ công kém ta mà do vận khí không bằng. Vừa rồi là chiêu thứ tám trong Hỏa Tham Nhất Đao, tên là Long Hỏa Phệ Thiên. Quả thực ta vẫn chưa luyện thành, vừa rồi nóng lòng liều mạng đánh bậy đánh bạ không ngờ lại thành công, quả thật may mắn.

Y nói lời này là giữ thể diện cho Ngôn Nhị Nương. Ai ngờ nàng vẫn ngậm miệng, đôi mắt phượng như ngấn lệ, thần sắc có vẻ bi thương.

Tần Trọng Hải nói:

- Làm phiền nữ anh hùng theo ta một chuyến, công chúa điện hạ muốn hỏi cô vài câu.

Nói rồi quay sang nhìn đám người Tiểu Thố Nhi:

- Chư vị yên tâm, chỉ cần một lòng nghe theo quốc gia, đồng ý không làm loạn tạo phản, công chúa điện hạ nhân từ sẽ không phạt nặng. Ngày sau các vị góp sức cho triều đình, lập công chuộc tội chẳng phải là chuyện tốt hay sao?

Y thu cương đao khỏi cổ Ngôn Nhị Nương. Chợt thấy nước mắt nàng nhỏ xuống, cắn răng nói:

- Ta đã không còn hi vọng báo thù, còn sống ở trên đời này làm gì?

Nàng một lòng muốn chết, nói rồi lao thẳng vào mũi đao của Tần Trọng Hải muốn tự sát! Tần Trọng Hải vội nhảy lui về sau, kêu lên:

- Không được. Sinh mệnh đáng quý, cô nghĩ cho kỹ!

Ngôn Nhị Nương bổ nhào vào khoảng không rồi té ra đất, đám người Tiểu Thố Nhi khóc lớn:

- Tỷ tỷ đừng làm chuyện điên rồ!

Tần Trọng Hải thấy nàng ngã trên đất, muốn đưa tay kéo thì Ngôn Nhị Nương bỗng nhảy dựng lên, liền chạy lên trên núi.

Tần Trọng Hải sợ nàng chạy xa vội bảo:

- Lư huynh đệ, trước tiên đưa mấy người này trở về, ta đi bắt nữ nhân kia lại.

Tiết Nô Nhi cười hắc hắc nói:

- Không cần phiền hà thế!

Nói xong Kim Luân trên tay sáng lóng lánh, phút chốc bay vọt tới truy theo Ngôn Nhị Nương. Tần Trọng Hải cử đao bổ tới ngăn cản Kim Luân, miệng quát:

- Ngươi đừng làm bậy, ta muốn bắt sống nữ nhân này.

Nội lực của Tiết Nô Nhi thực là độc đáo, Tần Trọng Hải cản đòn này thì cánh tay phải tê dại vô lực.

Tiết Nô Nhi khẽ vẫy tay thu Kim Luân trở về, cười nói:

- Tần Trọng Hải, ngươi đã nhìn trúng góa phụ nọ?

Tần Trọng Hải hừ một tiếng, nói :

- Lát nữa tính toán với ngươi sau!

Miệng nói nhưng chân y không ngừng, nháy mắt đã chạy xa hơn mười trượng.

Lô Vân cấp tốc truyền lệnh cho quân lính. Chỉ một lát sau, mười gã binh sĩ vội tới áp giải đám người Âu Dương Dũng, Tiểu Thố Nhi trở về. Tiết Nô Nhi nhìn vào ngôi miếu đổ nát nói:

- Hạng Thiên Thọ, chúng ta mang đám bằng hữu của ngươi về. Ngày sau cứ trốn ở chỗ này cho tốt, sẽ bình an vô sự đến chết già. Ngươi nghe rõ không?

Người trong miếu lại trầm mặc không đáp, tựa hồ không quan tâm.

Tiểu Thố Nhi mắng:

- Họ Hạng kia! Ngươi là quân đê tiện vô sỉ, hạ lưu hơn cả đám hoạn quan gian thần kia! Ngươi trơ mắt nhìn các huynh đệ bị bắt không cứu, còn là người nữa sao?

Kim Mao Quy ở một bên lạnh lùng thốt:

- Không cần nhiều lời với hạng người như thế, hắn quanh năm trốn trong quỷ miếu nên sớm đã điên rồi. Sau này một mình chết bên trong, không có cả người nhặt xác, còn thảm hơn chúng ta cả trăm lần.

Người nọ nghe lời châm chọc nhưng vẫn im lặng không nói gì, thật lâu sau trong miếu không có tiếng động truyền ra.

Tiết Nô Nhi cười nói:

- Đi thôi! Còn ở nơi này làm gì?

Nói xong đẩy vào người Tiểu Thố Nhi. Tiểu Thố Nhi kêu to:

- Họ Hạng, ngươi không cứu chúng ta cũng được, tốt xấu gì cũng nên cứu Ngôn tỷ tỷ!

Mọi người dây dưa một hồi, tiếng kêu dần dần khuất xa.

Lại nói Tần Trọng Hải chạy lên núi nhưng không hề thấy bóng dáng Ngôn Nhị Nương. Y cẩn thận tìm kiếm một hồi, đến sườn núi thì khí trời đã lạnh hơn dưới chân núi rất nhiều. Trên bầu trời lất phất bay những bông hoa tuyết lớn, tuyết đọng dày tới vài thước. Y tìm kiếm dấu vết khả nghi, chợt thấy có dấu chân lờ mờ, mừng rỡ liền theo đó lên núi.

Tới lúc hoàng hôn, Tần Trọng Hải vận khinh công nhẹ nhàng hành tẩu trên mặt tuyết, không để hai chân ngập sâu trong tuyết đọng.

Thêm một lát đã tới đỉnh núi, khí hậu lại biến hóa không chừng. Trên này được bao phủ bởi một vùng sương mù dày đặc trắng xoá không thấy rõ đường. Dưới chân đạp phải một cột đá, Tần Trọng Hải ngẩng đầu nhìn lên, thấy một cái cổng chào thật lớn nhưng đã bị phá hủy, bên trái đổ nát như có thể sụt xuống bất cứ lúc nào.

Tần Trọng Hải lắc lắc đầu, đang muốn đi lên thì lại thấy một tấm biển bằng đồng thật lớn dưới chân. Y cúi người, xóa lớp tuyết đọng dày ở trên, thấy có ba chữ rất lớn màu đỏ như son:

- Nộ Thương Sơn.

Tần Trọng Hải rùng mình, mới nhớ lúc này mình đã ở tại đỉnh Nộ Thương Sơn, liền nghĩ thầm:

- Không biết Ngôn Nhị Nương chạy lên đống hoang tàn này làm gì? Phải chăng nhờ người giúp đỡ?

Lập tức tay cầm cương đao đề phòng bị đánh lén.

Y đi thẳng về phía trước, trước mắt vẫn là một vùng trắng trắng mịt mờ không bóng người. Một lúc sau trên người đã phủ đầy tuyết, liền nghĩ:

- Tuyết rơi rất dày, chỉ sợ khó tìm mà được Ngôn Nhị Nương, không bằng ngày sau phái binh lên lục soát, sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đang muốn xuống núi thì thấy một tòa lầu các cao cao mờ ảo trong tuyết phía xa. Tần Trọng Hải mừng rờ thầm nghĩ:

- Ồ! Nơi này còn có nhà cửa sao. Xem ra Ngôn Nhị Nương tránh ở bên trong, ta nên tới xem một lần.

Liền tăng cước bộ chạy tới tòa lầu các. Chỉ là vừa tới, đã thấy cửa chính đổ nát trống không, hai cánh cửa không biết đã rơi chỗ nào, Tần Trọng Hải lớn tiếng kêu:

- Ngôn nữ hiệp, đừng trốn nữa, trở về cùng ta đi!

Hô gọi một trận nhưng bên trong vẫn im ắng hoàn toàn không có tiếng đáp. Tần Trọng Hải than một tiếng, tìm mấy cây gỗ làm đuốc đốt lên rồi đi vào bên trong. Không ngờ trước mắt hiện ra một đại sảnh trống trải rất rộng và sâu, xà nhà cao đủ so sánh với Văn Hòa điện trong cấm thành, hẳn là nơi nghị sự của đám người Nộ Thương Sơn.

Tần Trọng Hải xem xét trái phải, nghĩ lại nhiều truyền thuyết:

- Nghe các tiền bối kể lại. Hơn hai mươi năm trước, nơi này từng tụ tập ba vạn binh mã, đại chiến oanh oanh liệt liệt cùng triều đình. Tuy đều là phản tặc nhưng cũng là kẻ có chí hơn người, hôm nay nên tưởng niệm một phen.

Tần Trọng Hải đi vào trong sảnh, thấy một cái điện cao cao trong nội đường, dưới đài có bày năm con hổ bằng đá cao cỡ nửa người được chế tác tinh xảo. Chỉ là con ở giữa lại bị người phá hủy cái đầu. Tần Trọng Hải xem một lát, thấy không gì khác lạ liền nhảy lên trên đài. Không ngờ vừa hạ thân xuống thì góc đài suýt vỡ ra, đủ thấy chỗ này lâu năm không tu sửa, sớm đã bị hủy hoại.

Tần Trọng Hải thở dài một tiếng, thầm nghĩ:

- Đổ nát ra thế này, quả nhiên anh hùng thoái chí.

Y lắc đầu giơ cao cây đuốc. Thấy trên điện treo cao một tấm biển, may là còn chưa bị hủy, ngưng mắt nhìn lại thấy ba chữ Trung Nghĩa Đường.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ:

- Trung Nghĩa Đường? Đám giặc này cũng biết đến trung nghĩa sao?

Y cúi đầu quan sát, lại thấy dưới tấm biển có một cái ghế đá, trái phải bên cạnh có hai cái ghế gỗ nhỏ hơn. Bài trí ba chỗ như thế hẳn là để vài nhân vật trọng yếu nhất trong Nộ Thương Sơn ngồi. Chỉ là ba cái ghế đều đã mục nát, chỉ cần đưa tay chạm vào sẽ lập tức sụp đổ.

Tần Trọng Hải lại nghĩ:

- Đại vị ở giữa hẳn là trại chủ Nộ Thương Sơn. Tả hữu hai bên là hai quân sư cùng tướng quân giống như tả hữu Thừa tướng. Hào kiệt Nộ Thương Sơn hẳn là kẻ đọc đủ kinh thư, không biết tại sao lại tạo phản?

Y giơ đuốc chậm rãi đến gần, thấy trên ba cái ghế đều khắc chữ viết. Mừng rỡ nhìn lại, chỉ thấy ghế ở giữa có hai hàng chữ:

- Đông từ Bạch Đế (1) ba ngàn dặm, Tây xuất Lương Sơn đệ nhất nhân.

Hai ghế hai bên cũng khắc chữ là "Tả long", "Hữu Phượng".

Tần Trọng Hải cười lạnh:

- Khẩu khí thật lớn, Tả long Hữu Phượng, đầu lĩnh này muốn làm hoàng đế sao?

Y nhảy xuống đài, cẩn thận đi quan sát một vòng nhưng không thấy có gì khác thường, lại đứng tại chỗ mấy con hổ đá cân nhắc, thuận tay vỗ nhẹ lên một con.

Tần Trọng Hải nhìn cảnh tượng đổ nát thê lương trước mắt, thầm nghĩ:

- Nghe nói thời Nộ Thương Sơn cường thịnh, từng đánh cho triều đình cẩu huyết lâm đầu. Ai ngờ hôm nay hoang tàn thế này, xem ra lời đồn quá mức phóng đại.

Hôm nay thấy nhân mã Nộ Thương Sơn. Tiểu Thố Tử Kim Mao Quy chỉ là hạng lâu la, không phải hào kiệt xuất sắc, xem ra sách sử đã nói quá sự thật. Đại điện Nộ Thương Sơn suy sụt, anh hùng cũng hết thời.

Lúc này ngón tay Tần Trọng Hải khẽ vuốt trán hổ đó, cảm nhận được phía trên có khắc chữ viết. Y đưa đuốc chiếu xem, thấy có khắc một chữ "Nam", xem kỹ thì trên lưng hổ có khắc hàng chữ:

- Mã quân ngũ hổ thượng tướng, Thiết Kiếm Chấn Thiên Nam Lý Thiết Sam.

Tần Trọng Hải lấy làm kỳ lạ, tự nhủ:

- Lý Thiết Sam? Chẳng phải là người đã ra mặt vì Định Viễn sao? Người này là thủ hạ của Nộ Thương Sơn sao?

Lý Thiết Sam với một thanh thiết kiếm lực chiến quần hùng, được phong hào danh hiệu "Thiết Kiếm Chấn Thiên Nam". Một năm trước từng vì Ngũ Định Viễn mà xuất đầu đại chiến cùng đám người Trác Lăng Chiêu. Thật không thể ngờ là một đại tướng của Nộ Thương Sơn.

Lúc này Tần Trọng Hải trở nên tò mò, muốn xem Nộ Thương Sơn còn anh hùng hào kiệt gì nữa. Liền giơ đuốc chuyển tới một con hổ đá khác, thấy đầu hổ có viết chữ "Tây" cùng hàng chữ trên lưng “Mã quân ngũ hổ thượng tướng, Chỉ huy sứ Ứng châu, Tây Lương Tiểu Lữ bố Hàn Nghị”

Tần Trọng Hải thấy thì chấn động trong lòng:

- Chỉ huy sứ Ứng châu? Người này còn là mệnh quan triều đình sao?

Hàn Nghị là Đô Chỉ Huy Sứ Ứng châu, mãnh tướng triều đình sao lên núi tạo phản? Thật khiến cho người không thể hiểu nổi. Có điều người này được liệt danh một trong ngũ hổ, như vậy võ công tuyệt không dưới Lý Thiết Sam, phải là nhân vật nổi danh.

Lại xem một con hổ đá nữa, trên trán có khắc chữ “Đông”, trên lưng có khắc "Mã quân ngũ hổ thượng tướng, Thuỷ quân Tổng giáo đầu, Giang Đông Phàm Ảnh Lục Cô Chiêm".

Tần Trọng Hải không nhận ra lai lịch người này cùng võ công cao thấp thế nào, liền lắc đầu xem tiếp. Trên đầu con thứ hổ thứ tư có chữ "Bắc", trên lưng khắc “Mã quân ngũ hổ thượng tướng, Khí Trùng Tái Bắc Thạch Cương”

Tần Trọng Hải cũng không nhận ra người này, thở dài một tiếng rồi thầm nghĩ:

- Những người này sớm đã mai danh ẩn tích, nếu không cũng đã qua đời. Không biết ngoài Lý Thiết Sam, còn mấy người còn sống?

Lúc này đã xem qua hổ đá ở bốn phương đông tây nam bắc. Chỉ còn con ở giữa bị chặt đầu là chưa xem, liền chuyển thân qua cẩn thận xem xét.

Tần Trọng Hải ngưng mắt nhìn, thấy trên lưng hổ bị người dùng dao sắc cạo sạch bóng, chất liệu của hổ đá này cực kỳ cứng rắn. Người xuống tay nếu không dùng bảo kiếm bảo đao thì võ công rất cao cường. Chẳng biết tại sao cần che dấu chữ viết trên lưng hổ? Chẳng lẽ sợ quan phủ biết thân phận của người nọ? Hay là có cừu oán cùng Nộ Thương Sơn?

Xem một hồi không hiểu, Tần Trọng Hải liền xoay người rời điện, đang đi chợt nghe một tiếng vang nhỏ truyền tới từ ngoài điện xa xa. Y cả kinh thầm nghĩ:

- Nguy rồi! Nơi này nếu có cường đạo ẩn náu, đến lúc tranh đấu địch đông ta ít, quả thực không ổn.

Lập tức khom lưng cúi người, nhẹ nhàng rời đại điện.

Vừa ra cửa điện đã thấy một người treo ở trên cây, hai chân thả lỏng bất động trong không trung. Tần Trọng Hải cả kinh chạy tới tàng cây, thấy một nữ nhân nhắm nghiền hai mắt, lưỡi thè ra ngoài, thòng lọng còn xiết trên cổ. Tần Trọng Hải vội nhảy lên dùng đao cắt đứt dây cứu người kia xuống. Y vén tóc lên xem. Nữ nhân này dung mạo xinh đẹp, niên kỷ chừng hơn ba mươi, đây không phải là Hồng Phấn Kỳ Lân Ngôn Nhị Nương sao?

Tần Trọng Hải thất kinh, nếu Ngôn Nhị Nương thiết hạ mai phục ám toán, thậm chí mời cao thủ tới trợ quyền thì không lấy làm lạ. Nàng liều chết chạy trốn lên núi, ai ngờ chỉ để thắt cổ tự sát, chẳng phải chuyện hoang đường sao?

Tần Trọng Hải thấy Ngôn Nhị Nương bất động thì vội bắt mạch, thấy cổ tay của nàng cứng ngắc lạnh như băng, không ngờ bất tỉnh đã lâu. Tần Trọng Hải chán nản ngồi xuống, trong lòng chợt có cảm giác phiền muộn. Thấy nữ nhân này hào sảng nên có ý muốn kết giao, ai ngờ nàng lại chết như vậy.

Tần Trọng Hải nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch trước mặt, trong lòng lại có cảm giác thương hại. Y thở dài một tiếng, lớn tiếng nói:

- Không được! Lão tử tuyệt không thể để nàng chết như vậy! Dù là ngựa chết, gia gia của ngươi cũng muốn làm nó sống lại (2)!

Lập tức bất chấp hiềm nghi giữa nam nữ, đưa tay đặt lên ngực Ngôn Nhị Nương, đem nội lực truyền qua, dùng phương pháp trực tiếp kích thích tâm mạch do sư phụ của y truyền lại. Tuy chưa bao giờ dùng thử nhưng lúc này nguy cấp, đành gắng thử một lần.

Sau một lúc lâu Ngôn Nhị Nương vẫn không nhúc nhích, Tần Trọng Hải khẩn trương, biết thêm nửa khắc nữa tất không thể cứu được nàng, mà dù cứu được cũng thành si ngốc. Y giơ Hỏa Tham Nhất Đao lên, xoay đao đánh xuống. Chỉ nghe cách một tiếng, xương sườn Ngôn Nhị Nương đã bị gẫy nhưng thân hình vẫn không nhúc nhích.

Tần Trọng Hải la lên:

- Đã đến nước này, ngộ biến thì phải tòng quyền!

Liền cởi y phục trên thân Ngôn Nhị Nương, lộ ra bộ ngực trắng bóc. Đột nhiên những tiếng đinh đinh đang đang vang lên, phi tiêu trong người Ngôn Nhị Nương rơi xuống đầy đất. Lúc này người vong, tiêu càng thêm lạnh lẽo.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ:

- Lần này nếu không cứu được nàng, ngay cả Đại La Kim Tiên cũng hết cách, ai! Chỉ có đánh cược một lần!

Y thật cẩn thận sờ chuẩn phương vị trên ngực Ngôn Nhị Nương, lại dùng chuôi đao gõ vào nhưng lần này lực đạo nhỏ hơn rất nhiều, không ngờ thân thể Ngôn Nhị Nương chấn động, tay chân khẽ nhúc nhích. Tần Trọng Hải mừng rỡ, vội ngồi xếp bằng trước người nàng, đưa hai tay áp vào lòng bàn tay của nàng, đem nội lực cuồn cuộn không dứt truyền sang. Qua gần nửa canh giờ, sắc mặt Ngôn Nhị Nương đang trắng dần dần chuyển sang hồng, bắt đầu hít thở yếu ớt. Tần Trọng Hải dốc toàn lực không dám sơ ý, trên đầu toát ra khí trắng lượn lờ.

Tuyết lớn không ngừng rơi xuống đầu nhưng bị nhiệt khí cương mãnh của Tần Trọng Hải bức ép, toàn bộ hóa thành hơi nước quanh thân hai người.

Lại qua nửa canh giờ, chỉ nghe Ngôn Nhị Nương hắt hơi một tiếng rồi mở mắt ra.

Tần Trọng Hải mừng rỡ nói:

- Sống rồi! Sống rồi!

Ngôn Nhị Nương không biết mình đang ở chỗ nào, đôi mắt phượng mông lung nhìn Tần Trọng Hải, ngơ ngẩn hỏi:

- Đây là nơi nào? Địa phủ sao?

Tần Trọng Hải cười ha hả nói:

- Đúng! Ta chính là ngưu đầu mã diện chuyên cho uống Mạnh Bà Thang (3)!

Ngôn Nhị Nương dần tỉnh lại, cảm giác giá rét trên người thì cúi đầu nhìn lại, nào ngờ thấy y phục trước ngực đã bị người cởi ra. Nàng vừa thẹn vừa vội, nhất thời tặng cho Tần Trọng Hải một cái tai.

Tần Trọng Hải vội né tránh, quát:

- Thân thể cô còn yếu, ngàn vạn lần không được động thủ!

Ngôn Nhị Nương kéo lại y phục, kêu lên:

- Ngươi. . . đồ vô sỉ, thừa dịp ta hôn mê mà khi dễ. . . Ta. . . Ta liều mạng với ngươi!

Nói xong nhào đến, muốn cướp đoạt cương đao dưới chân Tần Trọng Hải.

Tần Trọng Hải nhảy về sau, quát:

- Đừng hiểu lầm người tốt, ta thấy mạng cô sắp hỏng nên mới xuất thủ cứu giúp, đừng lấy oán trả ơn!

Thân mình Ngôn Nhị Nương vừa động, xương sườn trước ngực lại đau nhức, thiên địa trước mắt toàn chuyển rồi ngã xuống.

Tần Trọng Hải vội hỏi:

- Giờ cô cảm thấy thế nào? Trước ngực rất đau?

Vừa rồi y xuất thủ quá lực, đã đánh gãy xương sườn Ngôn Nhị Nương nên không yên tâm, lúc này muốn tiến lên xem kỹ.

Ngôn Nhị Nương thấy y đến gần, thét to:

- Ngươi tránh ra! Không được nhìn ta!

Tần Trọng Hải hấp tấp nói :

- Nếu không xem, ta biết nối xương thế nào?

Ngôn Nhị Nương biết y nói đúng nhưng nghĩ đến bộ ngực tuyết trắng nõn nà đã bị ngoại nhân nhìn thấy, thoáng nhịn không được khóc lớn lên:

- Ngươi không cần lo cho ta, để ta chết đi!

Tần Trọng Hải thở dài một tiếng, đi lên ngồi xổm bên người nàng. Ngôn Nhị Nương vừa thẹn vừa vội, cả kinh nói:

- Đôi tay dơ bẩn của ngươi không được đụng vào ta. Ta đã có trượng phụ, ngươi không thể tới gần!

Tần Trọng Hải thở dài:

- Ai... Con mẹ nó, còn cổ hủ như vậy thì tối nay tất chết rét ở chỗ này, nếu không cũng bị đau mà chết.

Ngôn Nhị Nương mặt đầy nước mắt nói:

- Ta là nữ nhân có trượng phu, từ đầu đến chân đều là của hắn, tuyệt không cho nam nhân khác nhìn qua. Ngươi còn khi nhục ta, ta sẽ chết cho ngươi xem!

Tần Trọng Hải thấy tuyết rơi càng nặng, nói:

- Ta chỉ muốn cứu người, tuyệt không có ý xấu, cô không cần đa tâm.

Nói xong vươn tay ra ôm lấy nàng, định thay cố định lại cái xương gãy nơi ngực.

Ngôn Nhị Nương vừa thẹn lại sợ, thét lên một tiếng chói tai chấn cả gò núi, truyền ra xa vài dặm.

Tần Trọng Hải cũng thẹn quá hoá giận, hừ một tiếng rồi đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Nữ nhân cô thật không thức thời! Tần Trọng Hải ta đi khắp Tam sơn Ngũ nhạc, có ai nói ta không phải là hảo hán? Chỉ có cô thật sự biến ta thành hạng vô sỉ, lúc này còn làm việc dơ bẩn! Cô chết đi, ta đi trước!

Cơn giận dâng lên, y lập tức sải bước rời đi, thầm nghĩ:

- Nữ nhân này rất phiền toái, nửa muốn sống nửa muốn chết, lại coi ta như hạng tiểu nhân. Con mẹ nó, thực phí công làm người tốt.

Y bước đi nhưng nghe không thấy thanh âm gì, rõ ràng Ngôn Nhị Nương quật cường không chịu nhờ vả. Ai ngờ đi vài bước lại nghe có tiếng khóc thật trầm thấp như bị thứ gì chặn lại. Thì ra là nàng đang khóc nhưng không muốn y nghe được, hẳn là dùng bàn tay che lấp.

Tần Trọng Hải nghe tiếng khóc khe khẽ, nhớ tới lúc này nàng yếu đuối đáng thương, lại thêm hai mươi năm gánh vác huyết hải thâm cừu. Y than một tiếng, cúi người nhặt vài nhánh cây thẳng để nối xương, lại xoay người trở lại.

Ngôn Nhị Nương vốn đang khóc nỉ non không dứt, thấy Tần Trọng Hải trở về thì hét lớn:

- Ngươi trở về làm gì! Cút ngay cho ta!

Trên mặt nàng rưng rưng nước mắt, một bộ đáng thương cảm. Ai ngờ nói chuyện vẫn hung ác chua ngoa.

Tần Trọng Hải không lên tiếng, bước một bước dài, vận chỉ như bay thoáng chốc điểm huyệt đạo của Ngôn Nhị Nương. Ngôn Nhị Nương không thể động thân thể nhưng miệng vẫn còn có thể nói chuyện, cả kinh kêu lên:

- Vô lễ! Quân mặt dày vô lễ!

Tần Trọng Hải lãnh đạm nói:

- Nếu còn la nữa, lão tử chém ngươi một đao thành hai mảnh!

Ngôn Nhị Nương cả giận nói:

- Muốn thì mau chém, ta sợ ngươi sao!

Tần Trọng Hải hừ một tiếng, mạnh mẽ ôm lấy eo thon kia rồi đặt nàng trên đùi y, tiếp theo đưa tay muốn nắn lại xương sườn.

Nơi ngực bị sờ tới, Ngôn Nhị Nương vừa thẹn vừa giận, muốn kháng cự nhưng không thể nhúc nhích, chỉ có mặc cho người khinh bạc. Nước mắt lại lăn xuống như mưa, khóc ròng nói:

- Hu hu... Họ Tần... Chờ khi ta thương thế tốt lên, ta nhất định giết ngươi..

. Tần Trọng Hải tức giận quát:

- Muốn thương thế tốt lên, hiện tại nên ngoan ngoãn biết điều một chút!

Ngôn Nhị Nương khó nén nổi thẹn thùng, khí giận lại công tâm nên nhất thời ngất đi.

Đến lúc nàng tỉnh lại, đã thấy mình nằm ở Trung Nghĩa Đường, đau đớn trên người giảm bớt nhiều. Hẳn là Tần Trọng Hải đã điểm huyệt giảm đau cho nàng. Nàng cố gắng ngẩng đầu. Đã thấy Tần Trọng Hải quay lưng lại phía này, đang ở đằng kia nhóm lửa nướng thịt.

Mùi hương thơm nức bay tới chóp mũi, Ngôn Nhị Nương cảm thấy bụng đói cồn cào. Chỉ là nghĩ đến người kia từng vô lễ với bản thân thì đại hận. Nàng lặng lẽ xuất ra phi tiêu, mãnh liệt phóng tới sau lưng hắn.

-----

Chú:

(1) Thành Bạch Đế nằm ở bờ bắc Trường Giang của thành phố trực thuộc trung ương Trùng Khánh, Trung Quốc. Đây là một trong ba cảnh quan du lịch trọng yếu của Trường Giang Tam Hiệp. Thành Bạch Đế một mặt dựa vào núi, ba mặt là nước bao quanh,. Sau khi có đập Tam Hiệp thì mực nước dâng cao, thành Bạch Đế bốn mặt đều có nước bao quanh. Hòn đảo này được nối với bờ bắc Dương Tử qua một cây cầu. Bạch Đế nổi tiếng qua nhiều bài thơ, đặc biệt là của Lý Bạch qua bài thơ Sáng sớm rời Bạch Đế (Tảo phát Bạch Đế thành). Thời kỳ Tam Quốc, Lưu Bị qua đời tại thành Bạch Đế năm 62 tuổi.

Sáng rời Bạch đế rực ngàn mây

Nghìn dặm Giang Lăng, tới một ngày

Vượn hót bên sông nghe rỉ rả,

Thuyền qua muôn núi vượt như bay.

(2) Đây là câu thành ngữ của Trung Hoa, chỉ dù còn hy vọng cuối cùng cũng phải cố gắng như câu “còn nước còn tát” của dân gian ta.

Xin trích thêm điển cố “Mua xương ngựa”. Mượn chuyện ngựa chết – ngựa sống để bàn về quân hay – thần giỏi.

Nước Tề đánh nước Yên giết được vua Yên. Người Yên lập thái tử tên là Bình lên làm vua tức là vua Chiêu Vương.

Chiêu Vương lên ngôi, thương dân lo việc nước, cầu người hiền tài. Một hôm, bảo Quách Ngỗi rằng:

- Nước Tề nhân dịp nước ta loạn, sang đánh lấy nước ta. Ta biết rõ rằng nước ta nhỏ, dân ta yếu, thực khó lòng mà báo thù. Song nếu được những người giỏi cùng lo toan việc nước may mà rửa sạch sự sỉ nhục của tiên vương được chăng. Chí nguyện quả nhân như vậy, tiên sinh xem ai là người giỏi để ta cùng lo toan việc nước thì hay.

Ngỗi nói: “Xưa có ông vua đưa nghìn vàng cho người nội thị đi mua con ngựa chạy nghìn dặm. Đến khi ngựa ấy đã chết, anh ta mua bộ xương ngựa năm trăm nén vàng đem về. Vua thấy thế giận lắm. Anh ta thưa: “Ngựa chết còn quý mà mua như vậy huống chi là ngựa sống. Tôi chắc thế nào nay mai người ta cũng đem ngựa hay đến bán cho nhà vua” - Quả nhiên, không đầy một năm, mà người ta đem ngựa hay đến bán đã ba bận… Nay nhà vua muốn được ngựa giỏi, thì trước hãy dùng tôi. Người giỏi hơn tôi thấy thế há có ngại xa mà không lại ư?

Vua Chiêu Vương lập tức dùng Quách Ngỗi. Kính trọng Quách Ngỗi như thầy. Quả nhiên không bao lâu, những người giỏi các nơi tranh nhau sang nước Yên.

Vua Chiêu Vương uỷ thác việc nước cho những người ấy. Sau nước Yên thành một nước cường thịnh thật.

Lời bàn: Có bỏ năm trăm nén vàng ra mua bộ xương ngựa, sau mới có ngựa hay mà dùng, có dùng Quách Ngỗi là người tài vừa và ở gần trước, sau mới có người thật hiền tài ở xa cầu đến. Cái lối ấy là lối quyền – mưu trí thuật của bá giả đời bấy giờ, để quyến dẫn lấy nhân tài trong thiên hạ.

Đáng khen Quách Ngỗi đã tìm được câu thí dụ hay để tự tiến lấy mình mà nhất là khi được tin dùng lại hết lòng báo đáp, không phụ sự uỷ thác của Chiêu Vương.

Lại đáng phục Chiêu Vương là biết nghe Quách Ngỗi mà nhất là biết cố ý lo toan báo thù cho tiên vương, và dụng tâm làm cho cố quốc được cường thịnh.

(3) Mạnh Bà thang:

Theo truyền thuyết, sau khi con người chết đi, linh hồn của họ sẽ bị đưa đến các điện địa ngục để chịu tội cho đến khi đi đến điện thứ mười, là khu Vong Đài của Mạnh Bà. Tại đây họ trải qua quá trình chuẩn bị đầu thai sang kiếp khác. Con đường dẫn tới điện của Mạnh Bà được gọi là đường Hoàng Xuân.

Tương truyền Mạnh Bà sống vào thời Tây Hán. Bà đã đọc sách Nho giáo từ khi tuổi còn nhỏ, sau này lớn lên lại tiếp tục học kinh điển Phật giáo. Mạnh Bà đã sống một cuộc đời ‘quá khứ không truy cầu, tương lai không vọng tưởng’. Bà dồn tâm sức khuyên bảo mọi người không sát sinh, ăn chay thanh tịnh. Bà vẫn còn trong trắng cho đến khi đã 81 tuổi. Người thời đó gọi bà là Mạnh Bà. Sau này, Mạnh Bà đã lên núi tu hành và đắc Đạo.

Vào thời Đông Hán, nhiều người có thể kể về những chuyện trong đời trước của họ. Vậy nên thiên cơ đều bị tiết lộ. Vì thế thiên thượng bèn cử Mạnh Bà làm thần U Minh phụ trách các linh hồn sắp được chuyển sinh thành người.

Món canh Quên Lãng của Mạnh Bà được nấu bằng thảo mộc của thế giới con người. Nó giống như rượu và có ngũ vị: ngọt đắng cay mặn chua. Bất cứ ai muốn chuyển sinh sang kiếp khác cũng phải uống món canh này.

Theo truyền thuyết, canh Mạnh Bà có thể xóa hết ký ức về những đời trước của một người, đó là lý do vì sao người ta đến trong cuộc đời này mà chẳng hề nhớ gì về những đời trước của mình, và bị mê mờ bởi danh, lợi và tình trong cõi trần tục này.

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.