Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lương Sơn đệ nhất nhân

Phiên bản Dịch · 4913 chữ

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển V: Hành trình sang Tây

Chương 2: Lương Sơn đệ nhất nhân

Hồi 2

Người dịch:: Forev3r Alone

Biên dịch:: Yến Linh Điêu

Lại nghe nam tử ở trong miếu thở dài, nói:

- Tiết phó tổng quản, Nộ Thương Sơn chúng ta chỉ còn lại mấy huynh đệ vô tích sự này, nể mặt ta hai mươi năm vẫn tuân thủ ước định, ngươi bỏ qua cho họ đi.

Tiết Nô Nhi lạnh lùng thốt:

- Muốn ta bỏ qua cho chúng? Ngày sau những người này lại đi quấy rối công chúa, bề trên trách móc xuống, khi đó ai bỏ qua cho chúng ta?

Người trong miếu nọ thở dài một tiếng, không biết khuyên can như thế nào. Tiết Nô Nhi nói :

- Ta xem lời hứa của ngươi đáng giá nghìn vàng, không muốn gây khó khăn cho các tiểu bằng hữu này. Chỉ là bọn họ không biết hối cải. Vẫn nói lời đại nghịch bất đạo, chính là tự tìm đường chết, không thể trách chúng ta!

Người trong miếu tỏ ra khẩn trương, vội khuyên nhủ:

- Nhị nương, ngươi chỉ là một nữ nhân, sao có thể đấu lại cả triều đình? Ngươi hãy phát thệ rằng sau này an phận thủ thường, không làm việc phản nghịch nữa.

Ngôn Nhị Nương nghe thì cả giận:

- Hai người các ngươi không cần ở đây khua môi múa mép! Ngôn Nhị Nương ta há lại bị các ngươi lừa gạt? Một ngày còn chưa giết gian thần, ngày đó ta thấy còn khó sống.

Nói xong chỉ vào Tiết Nô Nhi khiêu chiến:

- Ngươi muốn đánh thì lên quyết một trận tử chiến, chết cũng tốt sống cũng được, mọi người thống thống khoái khoái một hồi đi.

Mấy người còn lại dâng trào nhiệt huyết, ào ào lấy ra binh khí rồi lớn tiếng nói:

- Chúng ta quyết một trận tử chiến! Chết cũng lưu danh muôn đời!

Tiết Nô Nhi lắc đầu nói:

- Một đám ngông cuồng không biết tự lượng sức. Hạng Thiên Thọ, không phải ta không nể thể diện của ngươi, do mấy huynh đệ ngươi một lòng muốn chết, không thể trách ta.

Người trong miếu nọ hoảng hốt nói :

- Nhị nương mau đi nhanh. Tiết Nô Nhi thủ đoạn hung mãnh, các ngươi quyết không phải là đối thủ của hắn.

Ngôn Nhị Nương lạnh lùng nói:

- Chúng ta chết trận nơi này cũng không nhờ người nhặt xác. Ngươi cứ co đầu rút cổ làm rùa đen trong miếu cho tốt đi.

Nói xong nàng hướng sang Tiết Nô Nhi:

- Các hạ không cần lưu tình, động thủ đi.

Tiết Nô Nhi hắc hắc cười lạnh:

- Năm xưa ngu xuẩn, không ngờ hai mươi năm sau vẫn là ngu xuẩn, thật không hiểu trong não đầu của các ngươi chứa cái gì?

Trên mặt lão thoáng hiện nét hưng phấn, nhẹ nhàng múa may Kim Luân trên tay, tùy thời đều có thể đánh tới đả thương người. Đám người Ngôn Nhị Nương thì đầy quyết tâm, dù chết cũng không nhượng bộ.

Tiết Nô Nhi đang định động thủ, lại nghe một người nói:

- Công công khoan ra tay, để ta tới xem bọn họ thế nào?

Mọi người nhìn lại, thấy một người xoay người đi ra từ sau một vách đá, chính là Tần Trọng Hải.

Tiết Nô Nhi xì một tiếng khinh miệt, mắng:

- Ngươi muốn nhặt xác chúng sao?

Tần Trọng Hải lắc đầu:

- Không phải, công chúa đã có lệnh không thể giết hại mấy người kia, người muốn đích thân thẩm vấn bọn họ. Ta sợ võ công của Tiết công công quá mức lợi hại, vừa ra tay giết người, đến lúc đó biết hồi bẩm với công chúa thế nào?

Tiết Nô Nhi nghe đối phương khen võ công của mình cao minh thì trong lòng đắc ý, khoan khoái cười nói:

- Được rồi! Để Hỏa Tham Nhất Đao của ngươi thử uy lực đi! Nhân dịp cho công công ta khai mở nhãn giới.

Thì ra Tần Trọng Hải thấy đám người kia nghĩa khí lẫm liệt, không đành lòng nhìn bọn họ táng mạng dưới tay Tiết Nô Nhi, người trong miếu lại không ra cứu nên đành phải hiện thân. Y quyết định bắt giữ mấy người để ngày sau chiêu hàng. Hơn nữa còn hiếu kỳ về chuyện Nộ Thương Sơn, muốn từ miệng những người này tìm hiểu một phần.

Tần Trọng Hải tới giữa trường diện, chắp tay nói:

- Tại hạ Liêu Đông Du Kích Tần Trọng Hải có lễ.

Ngôn Nhị Nương thấy y lưng hùm vai gấu, anh hùng khí khái không giống tiểu nhân gian nịnh, lại nghe lời lẽ lễ độ thì trong lòng sinh ra hảo cảm, liền nói:

- Chúng ta chỉ cần giết tên thái giám chết bầm kia. Nơi này không có chuyện của ngươi, mời lui cho.

Tần Trọng Hải lắc lắc đầu, rút đao ra khỏi vỏ nói:

- Xin nhận ý tốt của nương tử, có điều tại hạ là mệnh quan triều đình, có chức trách mời chư vị theo ta một chuyến, mọi người xuất chiêu đi!

Ngôn Nhị Nương hừ một tiếng, nói :

- Ngươi muốn bắt giữ chúng ta sao? Chỉ sợ không dễ như vậy.

Tần Trọng Hải nói :

- Tại hạ thấy các vị thân mang bản lĩnh cao cường, sao lại làm việc phản nghịch như vậy? Tần mỗ muốn mời các vị tới quân doanh, tuyệt không có ý gia hại. Ngày sau nếu chư vị đồng ý quy thuận triều đình. Dưới tấm lòng nhân hậu của công chúa, ta đảm bảo các vị đều công danh phú quý, thế nào?

Ngôn Nhị Nương đang định đáp, đã thấy Tiểu Thố Nhi quát to một tiếng:

- Tên tay sai triều đình vô sỉ hạ lưu, chớ có gạt người!

Nói xong giơ cây Liên Tử Thương trên tay công tới thượng lộ trên người Tần Trọng Hải, "Kim Mao Quy" ở một bên cũng không chậm trễ, cầm cây Song Phủ lăn dưới đất một vòng, chém tới hạ lộ của Tần Trọng Hải. Chiêu thức của hai người phối hợp chặt chẽ, một công thượng lộ một công hạ lộ như theo một bộ trận pháp nào đó.

Chẳng qua cuồng phong quét tới, một đạo sáng hồng tựa như một con rồng lửa chợt lóe lên. Tiểu Thố Nhi cùng Kim Mao Quy quát to một tiếng, cảm thấy toàn thân nóng rực, một luồng lực đạo mạnh mẽ đánh tới binh khí trên tay khiến hai người không tự chủ được mà bị văng ra. Thoáng chốc binh khí gãy nát, y phục trên người cháy đen, bộ dáng đầy chật vật.

Ngôn Nhị Nương nhìn lại, chỉ thấy Tần Trọng Hải cầm cương đao, nghiêng người uốn eo, toàn thân bất động vận nội lực.

Ngôn Nhị Nương cả kinh nói:

- Đây là Hỏa Tham Nhất Đao sao?

Tiết Nô Nhi cũng hoảng sợ thầm nghĩ:

- Võ công của người này thật bá đạo, trước kia chỉ nghe nói hắn biết đánh giặc, không ngờ công phu trên tay cũng tinh chuẩn như vậy.

Võ công của Tần Trọng Hải kỳ lạ một đường riêng, hoàn toàn khác với chiêu thức võ lâm Trung thổ. Sư phụ của y vốn là đại danh gia sử kiếm trên giang hồ, từng uy chấn Trung Nguyên hơn mười năm, ai ngờ có lần giao thủ cùng người lại bị đánh đến không thể hoàn thủ. Vị đại danh gia này vô cùng tức giận quăng kiếm theo đao, lại tự nghĩ ra một bộ đao pháp kỳ dị tên là "Hỏa Tham Nhất Đao", sau này truyền cho Tần Trọng Hải.

Lúc ấy Tần Trọng Hải tuổi nhỏ, không rõ ý nghĩa của bốn chữ "Hỏa Tham Nhất Đao", hỏi sư phụ thì nhận được mấy lời chỉ bảo như sau:

- Xâm lăng như lửa, liếm máu thành tham không biết chán, giết người hà tất cần dùng đao thứ hai?

Mấy lời trên đã cho thấy khí phách của bộ đao pháp này.

Người trong miếu có võ công cao hơn những người bên ngoài nhiều, sớm nhận ra đao của Tần Trọng Hải không có ý đả thương người. Nếu không hai huynh đệ kia đã đầu thân hai nẻo. Người này dường như có ý cảm kích, nói:

- Tướng quân, đã nhờ ngài lưu tình cho hai huynh đệ của ta.

Tần Trọng Hải chắp tay nói:

- Không dám. Tại hạ miễn cưỡng chiếm chút thượng phong, thuần túy chỉ là may mắn.

Người kia nói:

- Đao pháp của tướng quân siêu quần nhưng không giống chiêu thức thế gian, võ công này đều không phải Thiếu Lâm Võ Đang, không biết sư thừa các hạ ở nơi đâu?

Người nọ thân ở trong ngôi miếu đổ nát, lại quan tâm đến võ công của Tần Trọng Hải như vậy. Tiết Nô Nhi nghe thì cười lạnh liên tục, nói:

- Hạng Thiên Thọ, ốc không mang nổi mình ốc, còn quản chi việc của người ta?

Tần Trọng Hải không dám bất kính với người trong miếu, chỉ chắp tay nói:

- Tiền bối đã hỏi, ta không dám giấu diếm. Chỉ là gia sư từng căn dặn không thể nhắc tới tên của người với người ngoài, xin thứ cho.

Sư phụ của Tần Trọng Hải tính tình quái dị, sớm dặn y không thể tiết lộ lai lịch sư thừa. Lúc này thân ở chốn thị phi, đương nhiên phải đề phòng gấp bội.

Người trong miếu nghe ý tứ thì ồ một tiếng. Tuy có vẻ hiếu kỳ nhưng Tần Trọng Hải đã không muốn nói, biết hỏi nhiều cũng vô ích nên đành im lặng.

Lúc này Tiểu Thố Nhi đã từ dưới đất bò lên, quát Tần Trọng Hải:

- Cẩu quan! Ngươi đừng dương dương tự đắc. Nói cho ngươi biết, thắng bại còn chưa phân.

Tần Trọng Hải lắc đầu nói:

- Vị bằng hữu này đừng làm khó dễ bản thân mình nữa, theo ta trở về đi.

Tiểu Thố Nhi cả giận nói:

- Huynh đệ Nộ Thương Sơn chúng ta chỉ có chết trận, không có hạng vô sỉ bại hoại đầu hàng giặc!

Binh khí đã gãy, hắn liền vung quyền mãnh liệt công tới Tần Trọng Hải.

Tần Trọng Hải chau mày thầm nghĩ:

- Gã răng thỏ này thật không biết điều, không cho nếm mùi đau khổ thì không xong.

Y tra cương đao vào hông, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng. Nội lực ép tới ở những điểm yếu hại trên thân Tiểu Thố Nhi. Tiểu Thố Nhi vẫn còn liều mạng kêu lên:

- Ta đồng quy vu tận với ngươi.

Chưởng lực Tần Trọng Hải vừa tới, Tiểu Thố Nhi cảm thấy nơi ngực chấn động, dưới chân lảo đảo, lập tức bị điểm trúng huyệt đạo té ngã trên đất.

Kim Mao Quy gắng gượng đứng lên, lao thẳng tới Tần Trọng Hải đồng thời lớn tiếng kêu:

- Buông huynh đệ ta ra!

Chỉ thấy Tần Trọng Hải vẫy tay vận dụng Cầm Nã Thủ. Kim Mao Quy không nhìn ra chỗ lợi hại, một cước đá tới lại bị Tần Trọng Hải tóm lấy mắt cá chân rồi quăng một cái, mũi chân y thuận thế điểm trúng huyệt đạo bên hông Kim Mao Quy.

Tần Trọng Hải có ý thu phục người nên không muốn làm tổn thương lòng tự tôn của bọn hắn, lập tức chắp tay nói:

- Đa tạ, đa tạ! Tại hạ tuyệt không có ác ý, chư vị đừng lấy làm phiền lòng.

Tiết Nô Nhi ở một bên liền cười vang khinh miệt:

- Võ công thật là lợi hại, đùa bỡn đám tiểu tặc tử, ha ha! Ha ha! Thật sự là kịch hay.

Ngôn Nhị Nương vừa sợ vừa giận, đang muốn động thủ cứu người thì Thiết Ngưu Nhi Âu Dương Dũng đã nhanh hơn một bước. Chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng, giơ chưởng đánh tới Tần Trọng Hải, lực đạo hùng hồn vượt xa Tiểu Thố Nhi.

Tần Trọng Hải từng thấy qua người này đối chưởng cùng Lư Vân, biết khí lực của đối phương rất lớn, lập tức song chưởng phiêu phiêu múa may giống như công phu " Miên Chưởng" của Võ Đang Sơn.

Tiết Nô Nhi thấy chiêu thức thì kinh ngạc thầm nghĩ :

- Rốt cuộc Tần Trọng Hải này có lai lịch thế nào? Sao võ công pha tạp như vậy?

Tuy có quen biết nhưng đây là lần đầu lão thấy Tần Trọng Hải đối chưởng cùng người, không ngờ võ công của y uyên bác như thế.

Âu Dương Dũng ở bên kia xòe bàn tay to bè, mãnh liệt đối chưởng với Tần Trọng Hải, lại thấy bàn tay đối phương trống rỗng hoàn toàn không có sức lực. Lúc này Âu Dương Dũng đang dùng một thân sức mạnh cương mãnh đánh đến, lại không gặp chỗ chịu lực, hắn dùng sức quá mạnh nhất thời ngã về phía trước. Điều này tựa như một lực sĩ dùng hết sức bình sinh đánh vào một thứ nhẹ nhàng tựa lông chim, làm sao mà không người ngã ngựa đổ?

Đạo lý này hoàn toàn giống công phu "Lấy nhu thắng cương" của Võ Đang Sơn, đều là phương pháp tá lực đả lực.

Âu Dương Dũng dụng lực đánh vào khoảng không, thân mình té sấp về phía trước, Tần Trọng Hải tận dụng thời cơ, vươn tay điểm vào huyệt đạo trên lưng hắn. Âu Dương Dũng rống lên một tiếng không cam lòng, thân thể ngã xuống nhưng vẫn liều lĩnh thúc khuỷu tay ngược về phía sau, cương mãnh đánh tới ngực Tần Trọng Hải.

Tần Trọng Hải thầm nghĩ:

- Ta phải mau chóng bắt giữ người này, tránh đêm dài lắm mộng. Bằng không Tiết Nô Nhi nhúng tay, chỉ sợ những người này khó giữ được tánh mạng.

Y không muốn kéo dài, lập tức vận khí tại ngực, giương giọng bật hơi một tiếng tiếp đòn khuỷu tay dũng mãnh vô bì của Âu Dương Dũng. Chỉ nghe bình một tiếng vang lớn, thân thể Tần Trọng Hải thoáng chao đảo, sắc mặt chuyển sang hồng như muốn thổ huyết. Chẳng qua bản tính y trời sinh cương cường, trúng đòn nhưng ngón tay không chậm, ngược lại tăng lực điểm mạnh trúng huyệt đạo trên lưng Âu Dương Dũng.

Tuy chế phục được đối phương nhưng nơi ngực Tần Trọng Hải dâng lên từng cơn khó chịu, khí huyết bốc lên nói không ra lời. Đòn khuỷu tay Âu Dương Dũng quả thật cương mãnh, đánh cho y muốn ói, sau một hồi mà thân thể còn chưa ổn định.

Tần Trọng Hải chưa điều hòa nhịp thở đã thấy Ngôn Nhị Nương giẫm chân một cái rồi đi ra, hung hăng nhìn chòng chọc vào mình như muốn khiêu chiến.

Tần Trọng Hải thấy ánh mắt nàng tràn đầy vẻ oán hận, thầm cười khổ:

- Ta đây mắc tội gì? Lão tử trúng một cú huých này chỉ vì muốn cứu một mạng người, không được cảm kích mà còn bị người oán hận, thật sự là trớ trêu.

Tiết Nô Nhi thấy sắc mặt y đỏ lên như bị nội thương, lập tức vui sướng khi người khác gặp họa, cười nói:

- Đòn trỏ kia không thể coi thường, Tần tướng quân chịu nổi chăng? Có cần ta tương trợ?

Tần Trọng Hải sợ lão ra tay sẽ giết chết Ngôn Nhị Nương, lắc đầu nói:

- Đa tạ ý tốt của Phó tổng quản, tại hạ còn lo liệu được.

Lúc này ngoài khe núi nhảy ra một người rồi nhanh chóng chạy tới đây, chính là Lư Vân. Hắn được lệnh Tần Trọng Hải chỉ đứng quan sát, giờ thấy Tần Trọng Hải trúng chiêu, sợ tình thế không ổn liền tới tương trợ.

Lư Vân đến bên cạnh Tần Trọng Hải, thấp giọng nói:

- Tướng quân vẫn ổn chăng? Có bị nội thương?

Nói xong liền cầm tay Tần Trọng Hải, đem một luồng nội lực ôn hòa truyền sang. Lúc này nội lực như ánh mặt trời mùa đông, lại như gió xuân ấm áp, nháy mắt liền hóa giải sự khó chịu nơi ngực Tần Trọng Hải.

Tần Trọng Hải cười cảm kích với Lư Vân, thầm nghĩ:

- Lư huynh đệ niên kỷ không đến ba mươi mà nội lực luyện đến mức này, thật là kỳ tài võ lâm, chỉ tiếc lai lịch hắn cũng khá mù mờ.

Y mượn nội lực Lư Vân truyền sang, trong nháy mắt đã điều hòa khí tức, ác khí trong ngực giảm đi liền nói:

- Lư huynh đệ, mời lui về sau một lát.

Lư Vân thấp giọng nói:

- Tướng quân phải cẩn thận.

Tần Trọng Hải gật đầu, lúc này đi tới trước Ngôn Nhị Nương nói:

- Vị nữ hiệp này, ba huynh đệ thủ hạ của cô đã bị ta chế trụ, mời xuất chiêu đi!

Lư Vân sợ Tần Trọng Hải bị thương liền ở một bên lược trận, chỉ cần tình thế không ổn sẽ xông tới ra tay.

Ngôn Nhị Nương nhìn lại, thấy bọn người Tiểu Thố Nhi, Kim Mao Quy, Âu Dương Dũng đã bị chế trụ. Tiết Nô Nhi, Tần Trọng Hải, Lư Vân chia ra chiếm ba phương vây quanh nàng. Từ cước bộ đã biết ba người đều có võ công cao cường, không phải hạng tầm thường. Nghĩ đến hôm nay nàng khó có thể đào thoát nổi.

Tiểu Thố Nhi thấy tình huống nguy cấp, sợ Ngôn Nhị Nương cũng bị bắt thì kêu lên:

- Ngôn tỷ tỷ đi mau! Đừng lo cho chúng ta!

Âu Dương Dũng cũng ông ông gọi to, dù nói không nên lời nhưng vẻ mặt rất lo lắng, cũng hi vọng Ngôn Nhị Nương chạy đi.

Ngôn Nhị Nương thấy bộ dạng của bọn hắn thì trong lòng chấn động, nhớ lại chuyện cũ càng đau khổ thầm nghĩ:

- Tình cảnh hai mươi năm trước cũng thế này, khi đó tất cả mọi người bảo ta chạy đi, tất cả bọn hắn ở lại đều đã chết... Bỏ lại một mình ta trên thế gian này chịu khổ chịu nạn... Ta... Ta thật khó mà chịu thêm được...

Tinh thần của nàng hốt hoảng, nghĩ tới trượng phu không rõ nơi nào thì trong lòng lại thảm thương. Tuy bị ba cao thủ vây kín mà nước mắt vẫn lưng tròng.

Tần Trọng Hải sao biết trong nội tâm nàng đang thống khổ, thấy nàng hãy còn ngẩn người liền thúc giục:

- Mời các hạ ra chiêu!

Ngôn Nhị Nương nghe lời mới giật mình ngẩng đầu, thấy Tần Trọng Hải đang cầm đao đúng ở đối diện, hình như lấy làm lạ với sự thất thố của mình. Nàng thầm hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, nói:

- Phiền tướng quân đợi lâu.

Tần Trọng Hải không muốn thất lễ, dựng đao giữ vững môn hộ, chắp tay nói:

- Tần mỗ xin nữ hiệp chỉ giáo cho.

Ngôn Nhị Nương khẽ gật đầu, lấy ra một cây phi tiêu dài cỡ ngón út, mỏng còn hơn trủy thủ nhưng sáng loáng như tuyết, phía trên bôi đầy độc dược màu lam, hiển nhiên là ám khí vô cùng lợi hại.

Ngôn Nhị Nương giơ phi tiêu ném lên giữa không trung. Tần Trọng Hải cảm thấy kỳ lạ, không hiểu nàng muốn làm gì, lại thấy Ngôn Nhị Nương lấy ra cây phi tiêu thứ hai rồi cũng ném không. Tay kia thu phi tiêu ban đầu trở về rồi lại ném ra. Hai cây phi tiêu như ma thuật không ngừng bay lượn giữa không trung.

Chỉ thấy tay của nàng càng lúc càng nhanh. Phi tiêu thứ ba, thứ tư ném lên không, trong ngực hình như cất dấu vô số phi tiêu. Qua giây lát đã có trên trăm cây phi tiêu cao thấp bay múa. Mỗi khi phi tiêu hết lực rơi xuống, nàng lại dùng sức ném lên.

Một hồi đã có chừng mấy trăm cây phi tiêu bay múa không chừng quanh người Ngôn Nhị Nương, giống như một đoàn ong mật chi chít bên người nàng. Hai tay lại phiêu động nhanh tới mức người ngoài không thấy rõ.

Tiết Nô Nhi thầm khen:

- Hồng Phấn Kỳ Lân quả nhiên có kỳ chiêu. Nếu không, đám Tiểu Bưu Tướng trông giữ Ngũ quan năm đó võ nghệ đều cao cường. Ngôn Nhị Nương chỉ là một nữ lưu, sao có thể ngang vai ngang vế cùng bọn chúng?

Bỗng nghe Ngôn Nhị Nương quát một tiếng:

- Xem tiêu!

Một cây phi tiêu từ giữa bắn ra, mạnh mẽ bay tới Tần Trọng Hải. Tần Trọng Hải thấy ấm khí đầy kịch độc nên không dám coi thường, liền giơ cương đao ngăn trở. Chỉ nghe xoạt một tiếng, không ngờ phi tiêu đã bị chém thành hai đoạn.

Ngôn Nhị Nương kêu lên:

- Hảo đao pháp! Thử tiếp một chiêu nữa!

Lời còn chưa dứt thì hai cây phi tiêu khác cuồng xạ mà đến, tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Tần Trọng Hải ngưng mắt, thấy rõ đường đi của ám khí thì cương đao trong tay liền bổ ra. Ánh đao chợt lóe, lại chém rụng thêm hai cây phi tiêu.

Ngôn Nhị Nương không hề nhụt chí, lại phóng tới hai cây nữa. Tần Trọng Hải nhướng mày thầm nghĩ:

- Cứ đành tiếp như vậy, không biết tới khi nào mới xong, ta phải nghĩ biện pháp bắt giữ nữ nhân này mới được.

Mắt thấy hai cây phi tiêu tới gần. Tần Trọng Hải muốn giơ đao chém rớt thì bạch quang chợt lóe, không ngờ lại thêm hai cây phi tiêu phóng tới. Hai tiêu này bắn sau tới trước, nhanh hơn hai cây trước nhiều, thoáng cái đã đến trước ngực Tần Trọng Hải.

Lúc này Tần Trọng Hải cả kinh trong lòng. Thì ra hai cây phi tiêu trước của Ngôn Nhị Nương dùng để dụ cho địch nhân phân tâm, hai cây phi tiêu phía sau mới tức tốc bay tới. Chỉ cần địch nhân không nhìn ra thì tất sẽ bị thương. Xem ra công phu ám khí của Hồng Phấn Kỳ Lân huyền ảo thần kỳ, luận võ công cùng tâm kế đều là hảo thủ danh gia nhất đẳng. Tần Trọng Hải không dám khinh thường, múa kín cương đao không kẽ hở đến hắt nước không lọt. Chỉ nghe mấy tiếng vang nhỏ, lúc này mới đỡ được bốn cây phi tiêu trước sau đột kích.

Ngôn Nhị Nương khen:

- Giỏi cho một Du kích tướng quân, có thể đỡ được Tứ Xảo Yến Tử của ta!

Nói xong lại vung tay lên:

- Xem ngươi làm sao phá Thất Tinh Tụ Hợp!

Bảy cây phi tiêu tựa như tia chớp phóng tới.

Tần Trọng Hải ngưng mắt nhìn kỹ. Chỉ thấy bảy tiêu chia làm hai trước năm sau, phân ra đánh tới thượng trung hạ tam lộ trên thân, y trở nên kinh hãi. Nế ngăn hai cây phi tiêu trước thì năm cây sau thừa dịp sơ hở mà vào. Trong lúc nguy cấp y liền nhanh trí cởi mũ giáp dùng sức ném ra. Chỉ nghe mấy tiếng vang, không ngờ đỡ được bốn cây, vẫn còn ba cây bay tới. Tần Trọng Hải vung đao ngăn trở, lại đánh rơi hai cây. Chỉ là cây phi tiêu cuối cùng đã đến trước mắt, muốn chặn không kịp, Tần Trọng Hải lăn sát xuống đất một vòng mới né tránh được. Thời khắc cuối phi tiêu sát sạt qua má, thực là hung hiểm.

Ngôn Nhị Nương thấy bộ dạng của y đầy chật vật, không truy kích mà nhắc nhở:

- Tướng quân xin cẩn thận. Sau “Thất Tinh Tụ Hợp” sẽ là hai chiêu “Thập Tam Thái Bảo” và “Thập Bát La Hán”, ngươi chuẩn bị xong chưa.

Ngôn Nhị Nương một thân võ nghệ hoàn toàn dựa vào ám khí đã khổ luyện nhiều năm. Năm xưa chỉ với chiêu Thập Tam Thái Bảo đánh với hảo thủ khắp võ lâm. Bảy cây phi tiêu đã khó chặn, nếu mười ba mười tám cây cùng tới thì không biết phải ngăn cản thế nào. Tần Trọng Hải hắc hắc cười khổ, thần sắc lộ vẻ khó coi.

Tiết Nô Nhi cười the thé nói:

- Lần trước đã mất cả mũ giáp, chỉ sợ lần này phải dùng tới vớ giày.

Lư Vân thấy lão vui sướng khi người khác gặp họa, trong lòng tức khí liền trợn mắt nhìn sang.

Tiết Nô Nhi thấy Lư Vân nổi giận đùng đùng thì cười nói:

- Công công ta không nói sai. Bộ dáng Tần tướng quân còn khó coi hơn người bị người giết, nhưng chết vinh vẫn không bằng sống nhục. Ngươi nói có phải không?

Sắc mặt Tần Trọng Hải ngưng trọng, biết rằng ở xa sẽ không hoàn thủ được, thầm nghĩ:

- Cứ ở xa thế này chỉ còn đường bại. Ta cần tới gần trước người nữ nhân kia ba thước, mới có cơ hội thủ thắng.

Y lập tức hét lớn một tiếng, lao nhanh tới người Ngôn Nhị Nương. Là hiểm chiêu chuyển thủ sang công cửu tử nhất sinh.

Ngôn Nhị Nương lắc đầu nói:

- Vô dụng.

Theo đó bạch quang chợt lóe. Mười cây phi tiêu đồng thời phóng tới, đường đi của ám khí phủ kín toàn thân Tần Trọng Hải. Mắt thấy không còn chỗ trốn. Tần Trọng Hải rống lên như hổ, phi thân nhảy lên khiến đám phi tiêu bay vèo qua dưới chân. Ai ngờ Ngôn Nhị Nương đã tính được lộ tuyến né tránh của y. Hai tay ném ra, lại thêm ba cây phi tiêu phóng sau mà tới trước, chia làm ba đường thượng trung hạ mãnh liệt hướng công tới trên thân Tần Trọng Hải, chính xác gọi là Thập Tam Thái Bảo.

Tần Trọng Hải người giữa không trung không thể né tránh, đành rút đao chém ra. Choang choang hai tiếng đã ngăn hai cây phi tiêu. Riêng cây cuối cùng thật sự quá nhanh, vọt thẳng tới yết hầu. Y chấn động trong lòng, vội cúi đầu há mồm cắm lấy nó, mãnh lực truyền đến khiến nơi miệng đau đớn.

Lư Vân ở bên thấy chiêu này cực kỳ hung hiểm, nhịn không được la hoảng một tiếng. Tiết Nô Nhi cười nói:

- Hay cho một chiêu chó cắn Lã Động Tân! Tần tướng quân quả nhiên cao minh!

Lư Vân giận dữ quát:

- Sao lão nhàm chán như thế? Mọi người đều vì công chúa, cũng coi như đồng minh, lý nào lại đi châm chọc?

Tiết Nô tự biết bản thân đuối lý, không đáp lời mà cười dài nhìn về Tần Trọng Hải.

Tần Trọng Hải phun cây cương tiêu khỏi miệng, sắc mặt trở nên âm trầm, không biết nên tấn công trước hay không. Ngôn Nhị Nương lại không cho y thở ra, hai tay nàng múa may liên tục, quát:

- Cẩn thận, Thập Bát La Hán đến đây!

Mười tám cây phi tiêu phóng tới. Tần Trọng Hải thấy phi tiêu tốc độ cực nhanh, đang định cử đao ngăn chặn thì mười cây phi tiêu kia lại cong vẹo rơi xuống phía dưới.

Không ngờ thủ pháp của Ngôn Nhị Nương lần này quá mức kém cỏi. Tần Trọng Hải đang nghi hoặc, không biết Ngôn Nhị Nương có mưu kế gì thì đám phi tiêu vừa rơi xuống đất đều bắn ngược lên, mãnh liệt phóng tới người y. Nhất thời phải trái trước sau bốn phương tám hướng đều là ám khí.

Thì ra chiêu này đã lợi dụng địa hình bên người Tần Trọng Hải, ám khí chạm đất mượn lực bắn ngược lại, xuất kỳ bất ý công địch. Tần Trọng Hải thấy không thể tránh né, thầm nghĩ:

- Lần này không ổn, ta không xuất tuyệt chiêu hộ mạng, sao có thể sống được?

Thoáng chốc y hét lớn một tiếng, vung đao bổ ra. Một con rồng lửa xuất hiện trong mắt mọi người, chỉ thấy trên đao Tần Trọng Hải dấy lên ánh lửa hừng hực thiêu đốt không trung, tức thời mười cây phi tiêu đã rơi xuống đất.

Ngôn Nhị Nương lắp bắp kinh hãi kêu lên:

- Đây là võ công tà môn gì?

Tần Trọng Hải giơ cương đao, nói:

- Chiêu này gọi là Tham Hỏa Bôn Đằng, chính là tuyệt sư phụ truyền lại. đã tới Chí Hỏa Tham Đao tầng thứ bảy.

Vừa dứt lời, y lại quát to một tiếng:

- Hãy cẩn thận!

Bạn đang đọc Anh Hùng Chí của Tôn Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi User_Name
Phiên bản Dịch
Ghi chú DOCX
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.