Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hợp đồng.

Tiểu thuyết gốc · 1930 chữ

- Bà Trần.

23h.

- Đại sư, tôi đợi cô mãi.

Bà Trần nhìn Vong Y rồi nhìn tới nhóc con đang ôm lấy cổ cô có chút cổ quoái.

Cô còn mang theo một đứa bé là muốn làm gì?

- Đừng quan tâm tới nó. Đi xuống.

Câu trước là cô nói với bà Trần câu sau là nói với tên nhóc đang làm tổ trên cổ cô.

Dù bà Trần có thắc mắc cái gì cũng bị bỏ qua hết, nét bặt bà rất sốt suột chỉ lên tầng trên.

- Con bé trên tầng, nhưng tôi gọi cửa thế nào nó cũng không ra.

Vong Y đi trước lên tầng, ánh mắt có chút suy nghĩ.

Nó biết là cô đến nên cố tình không ra sao? Dù là gì thì tên này cũng rất thông minh, linh trí vẫn đủ dùng.

Cộc. Cộc.

- Phá được chứ.

Vong Y nhìn cánh cửa trước mặt, gõ hai lần vẫn đóng kín, rất nhẫn nại hỏi bà Trần.

Bà Trần gật đầu, con gái bà còn bên trong, cửa khóa từ bên trong không phá thì cũng không có cách nào vào trong được.

Rầm. Bịch.

Vong Y nhận được sự đồng ý của gia chủ rất nhẹ nhàng thẳng chân đạp cửa không chút thương xót.

Không phải cửa nhà mình, không cần suy nghĩ nhiều.

- Con gái.

Nhìn thấy hình bóng đứng đầu giường bà Trần vội kêu lên định chạy lại thì một cánh tay đưa lên ngăn bà lại.

- Nếu muốn con gái bà không cứu được thì bà cứ đi lên.

Nghe vậy, chân bà Trần dừng lại ngay lập tức, nước mắt cũng sắp tuôn ra rồi.

- Nó.

Thấy khuôn mặt vô hồn của con gái, bà Trần thực sự không cầm nổi nước mắt nữa.

- Âm khí từ cơ thể cô ta mà ra.

- Ừ.

Cô nhìn thấy được, không cần thứ trang sức cầm tay như mi giải thích.

- Đại sư, phải làm sao? Con gái tôi.

- Trên người con gái bà có thứ không nên xuất hiện.

Ánh mắt Vong Y vẫn luôn nhàn nhã không chút sốt ruột nhìn phía trước.

Cô không ra tay luôn mà có chút suy nghĩ.

- Bà Trần, bà có hai lựa chọn.

- Đại sư cứ nói. Chỉ cần con gái tôi bình an tôi đều đồng ý.

- Bà khoan hẵng đồng ý.

Bà Trần hơi lo lắng nhìn Vong Y.

- Để con gái bà, nhục thể tồn tại, hồn thể nuôi dưỡng lại từ đầu, có tỉnh hay không ta không chắc chắn. Nói dễ nghe đó là sống đời người thực vật.

- Sao có thể, nó.

Bà Trần nhìn tới con gái mình, Lạc Lạc vẫn ngồi đó bất động, đôi mắt vô hồn, bà không nghĩ sự việc lại nghiêm trọng như thế.

- Vậy còn lựa chọn sau thì sao?

- Hủy thân, nuôi hồn.

- Ý đại sư là.

Vong Y từ tốn chỉ về phía Lạc Lạc.

- Trong cơ thể con gái bà chỉ còn lại 1 hồn, 4 phách mà thôi, rõ ràng là không phải người nữa rồi.

- Từng đó không thể duy trì trong một cơ thể người lớn được.

Ý Vong Y là, để bà lựa chọn, nuôi một đứa trẻ không thể lớn hay nuôi một người lớn sống cả đời thực vật.

- Con gái tôi, nó đã làm gì nên tội.

Tâm tình bà Trần sụp đổ, chồng bà đã mất từ khi con bà còn nhỏ, bao nhiêu năm hai mẹ con sống dựa vào nhau, hiện tại con gái bà lại thế này, ông trời muốn bà sống làm sao.

- Bà nên chọn.

- Chỉ cần con tôi còn sống, một đứa bé tôi cũng cam lòng.

- Vậy bà chọn phương án thứ hai.

- Đúng.

- Như ý nguyện.

Thanh mộc kiếm bất thình lình xuất hiện trên tay Vong Y, cô không hề báo trước kết ấn đánh về cơ thể Lạc Lạc.

- Đi ra.

- Cô ta là của ta.

Âm thanh từ cơ thể Lạc Lạc phát ra, khàn khàn không rõ nam hay nữ. Làm bà Trần hoảng hốt suýt nữa ngất đi.

- Cơ thể này không phải âm thể, mi đang ép chết cô ta.

- Cô ta vẫn chưa chết, cô không thể quản.

Vong Y hơi nhăn mặt, cái này có vẻ đúng nhỉ.

- Đại sư.

- Bà đã chọn.

Gia chủ đã chọn hủy đi thân thể này vậy thì cô có thể quản rồi đúng không?

Vong Y không báo trước lao về phía Lạc Lạc.

- Cô.

- Đi ra ngay.

Rầm.

Bịch.

Soẹt.

Cơ thể Lạc Lạc cố gắng né đường kiếm của Vong Y có chút chật vật.

- Hự.

- Ai chỉ cho mi cái cách này vậy.

Vong Y tiến lại lật cơ thể Lạc Lạc đang bất động ra phía sau, mạnh tay kéo vạt áo sau lưng xuống.

Ấn ký xanh đen hiện rõ trên tấm lưng trắng trẻo của cô gái, trông có chút đáng sợ.

- Tụ Âm Chi Thể.

Quỷ bây giờ thông minh thấy sợ, cô cũng mệt quá mà.

Một làn khói đen từ cơ thể Lạc Lạc bay ra rất nhanh định trốn ra ngoài nhưng không may đụng phải một kết giới không đi tiếp được.

- Cái này không phải ta làm.

- Ta cũng không muốn biết.

Đi chết đi.

- Kết.

- Hủy.

Tay Vong Y chỉ hơi nắm lại, bóng đen bị bóp cho méo mó đến vỡ vụn tan vào hư không. Một từ cũng không thể nói.

Là một quỷ sai thì nên làm tròn chức trách là diệt quỷ, còn chuyện liên quan trước đó cô không muốn quản.

Căn bản cô sợ phiền phức.

Cơ thể Lạc Lạc rất nhanh co lại, mắt thường có thể thấy rõ ràng chuyện phát sinh.

Vong Y đưa tay lên mi tâm từ từ rút ra chút tàn hồn sót lại của Lạc Lạc.

Cơ thể này đã không còn gì chống đỡ rất nhanh tan rã vào hư không.

Tụ Âm Chi Thể là biến thể của Tụ Âm Trận, duy trì âm vật, tái tạo âm thể, tên kia rõ ràng là muốn tạo một cơ thể cho bản thân. Nhưng âm trận này không phải người thường có thể tạo ra, lúc tên kia định nói thì Vong Y đã ra tay rồi, rõ ràng cô cũng chẳng muốn biết.

Cái giá của việc tạo ra Tụ Âm Chi Thể đó là cơ thể, hồn phách của người giữ ấn. Đó là một trong điều cấm kỵ của Minh giới.

Xui xẻo cho Lạc Lạc là ấn đồ này trên cơ thể cô quá lâu, Vong Y không xóa nổi.

Nếu để thêm vài hôm nữa vậy thì đừng nói đến cứu, tàn hồn ít ỏi cũng bị hồn trận này nuốt hết bồi bổ cho khí đen kia rồi.

- Con gái tôi chết rồi sao?

Bà Trần vừa khóc vừa hỏi Vong Y, sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt bà, nhìn như già đi cả chục tuổi.

- Cũng gần như thế.

- Ý đại sư là?

- Tên con gái bà không có trong sổ âm của âm giới, nhưng thực thể đã bị hủy rồi.

- Coi như chết một nửa đi.

Đây là câu cục bột nhỏ đi theo Vong Y nói, cậu ta nãy giờ vẫn dính ở chân Vong Y mãi không buông.

- Chuyện nên làm tôi đã làm, bà có thể ký vào đây.

Vong Y móc từ trong túi áo ra một tờ giấy, trên giấy có ấn đồ lằng nhằng phủ kín, ở giữa chỉ ghi vài ký tự đặt biệt.

Hợp đồng.

Bên A.

Bên B.

Thù lao: 1 năm tuổi thọ.

Phụ phí: 10 năm.

Trên giấy xuất hiện tên của bà Trần, bên dưới còn một số từ ngữ khó hiểu, bà chỉ hiểu vài thứ đó là thù lao tính bằng tuổi thọ, phí phát sinh ban đầu không viết giờ lại có thêm một dòng phụ phí.

- Cái này là cho con gái bà.

Tay Vong Y chỉ vào dòng mà bà Trần đang thắc mắc. Rồi chỉ xuống cuối tờ giấy.

- Bà có thể ký ở đây.

Vong Y không hề lo lắng rằng bà Trần không ký. Điều này ngay từ đầu Túc Mệnh đã làm việc rõ ràng với nguyên chủ rồi. Bà Trần cung không quá ngạc nhiên.

Tay bà Trần cầm bút hơi run lên, khi ký xuống bét bút cuối cùng thì ngón tay bà nhói lên một chút, một giọt máu rơi xuống tờ giấy nhưng rất nhanh biến mất.

- Từ bây giờ ăn ở ngủ nghỉ của linh hồn này do Minh Phủ phụ trách, thời hạn 10 năm, bà sẽ không được gặp con gái bà cho tới khi kỳ hạn kết thúc, lén gặp cũng không được.

Sau khi ra tới cửa phòng Vong Y mới thêm một câu như thế.

- Đại sư. Làm sao tôi có thể chắc chắn được.

- Mỗi năm tôi sẽ cho bà gặp con gái bà một lần.

Còn gặp thế nào sau hẵng tính.

Cốc. Cốc.

Phía ngoài cửa có tiếng gõ cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.

Vong Y đưa tay ngăn bà Trần lên tiếng.

- Có một số thứ, một số người bà không nên giúp đỡ. Không biết đó là quỷ hay là người đâu.

- Cái này bà giữ lấy, đến lúc sẽ có người tới lấy lại.

Vong Y đưa cho mà một lá bùa, bảo luôn mang theo bên người, bà Trần lúc này cũng không hề nghi ngờ gì cô, làm theo như lời cô nói.

Con gái bà còn cần người này giúp đỡ, bà không thể không nghe.

- Tôi đi trước.

- Đại sư, nhờ cả vào ngài.

Vong Y đi ra cửa không hề ngoảnh lại, khi ra tới ngoài tiếng rõ cửa cũng không còn phát ra.

- Con gái tội nghiệp của mẹ.

Bà Trần chỉ biết giữ lấy lá bùa kia nước mắt như mưa.

Mười năm, để con gái bà sống. Bà nguyện tin.

...

- Cô thế mà nỡ lấy của người ta tận 10 năm.

Vong Y đi trên đường, tay đút túi rất nhàn nhã.

- Vật giá giờ leo thang, làm ăn không thể để lỗ mãi được.

Cô còn cần ăn cơm, một chút đó không tính là gian thương.

Ha ha, có điên mới tin lời cô nói.

- Còn hồn phách rách nát này cô tính làm gì?

Nhóc con cầm quả cầu phát sáng tung lên, rồi lại nhảy lên bắt lấy thích thú.

- Khế ước đã ký, không thể nuốt lời được.

- Cô định nuôi nó à.

Không phải không thể nuôi một linh hồn, nhưng nó rất tốn công, tốn sức, với một người lười đến thấy sợ như Vong Y đó đúng là một chuyện lạ lùng.

Nó còn nhớ cô đã làm một lần rồi nhưng đến bây giờ vẫn không thành công. Hình như mấy trăm năm rồi đâu có ít.

- Giờ ta nói, ta hối hận rồi kịp không?

Vong Y dừng lại nhìn lên trời than thở, cô cũng đang không biết mình bị đứt sợi dây nào, lại đi đồng ý làm cái việc này.

- Hy, cô như vậy ta không quen.

Do nó ngủ quá lâu hay đã có chuyện gì xảy ra, làm lão đại của nó có cái dáng vẻ đa sâu đa cảm này. Nghĩ thôi đã nổi da gà rồi.

- Mi nói rất nhiều.

Vong Y tay đút túi dứt khoát rời đi. Mặc kệ vậy, đến đâu hay tới đó.

Bạn đang đọc Âm Sai của Hoàng Tuyền. sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.