Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Minh vương điện chủ.

Tiểu thuyết gốc · 1196 chữ

- Các ngươi gọi ta về làm gì?

- Ngươi cũng bị hắn gọi về à?

Vô Thiền vừa vào đến chính điện đã nhìn thấy một người, thiếu niên đứng một mình, đối diện Vô Thiền, nụ cười không mấy thiện chí.

Vô Thiền nhíu mày, tên vô lại của Nam thành này làm gì ở đây.

- Sao ngươi cũng ở đây?

- Ta cũng muốn biết, ngươi nghĩ ta muốn nhìn thấy ngươi chắc.

Hai ánh mắt chạm nhau, tia lửa nổi lên bôm bốp.

- Gặp ngươi coi như hôm nay ta xui xẻo.

Thiếu niên kia lườm Vô Thiền một cái rồi dịch ra xa, không muốn đứng chung với bọn Bắc thành.

- Ngươi là có ý gì hả?

- Như ngươi đang nghĩ đấy.

Tên Nam thành này lúc nào thấy hắn cũng như thấy địch, ăn nói còn rất khó nghe. Muốn đánh nhau phải không?

Giọng Vô Thiền hơi lạnh, sắc mặt đen đi nhìn thiếu niên.

Hừ.

Thiếu niên kia chỉ hừ một cái nhìn ra cửa, khi thấy bóng người xuất hiện mặt hắn lại càng xị xuống.

Tên này có bệnh.

- An Ca quản đồng bạn của ngươi đi.

- Lại làm sao? Hai người các ngươi có muốn đánh nhau thì mời ra ngoài.

An Ca không hề khách sáo, đây là chính điện không phải cái chợ cho các ngươi bày trò.

Hai tên điên này đều có bệnh.

- Hắn xứng sao?

Vô Thiền cũng không phải đèn cạn dầu.

Mặt hắn viết rõ ràng hai từ khiêu khích, ngon thì ngươi cắn ta đi.

- Sao các ngươi cứ gặp nhau là lại muốn đánh lộn. Không chán à.

Giọng nói phát ra ngay phía sau An Ca, một thiếu niên tóc trắng, khuôn mặt xinh đẹp, ý cười hiện hữu trong đôi mắt hắn làm khuôn mặt đó tăng thêm phần ấm áp.

Tên này cũng quá đẹp rồi. Dù nhìn bao nhiêu lần vẫn đẹp.

- Ngươi gọi bọn ta về làm gì? Ta rất bận, chuyện kia còn chưa giải quyết xong đâu.

Lần này là An Ca lên tiếng, giọng hắn có chút mất kiên nhẫn.

Cứ nhìn thấy cái khuôn mặt kia hắn lại nhớ đến người đó, mẹ kiếp ám ảnh tâm lý lắm đấy.

Còn chuyện Minh ấn kia vẫn chưa xong. Hắn không rảnh đến mức suốt ngày kiếm chuyện gây sự như mấy người này.

- Không phải các ngươi lại làm ra chuyện gì rồi đấy chứ?

- Tỷ ấy lấy đi Âm Sách rồi, còn đánh trưởng lão một trận.

- Minh vương điện hạ, không phải Âm Sách trong tay ngươi sao?. Là ngươi đưa cho cô ấy phải không?

An Ca như cười trên nỗi đau của người khác nhìn đồng bạn của mình.

- Ta sợ tỷ ấy đánh cả ta.

Ha.

Ba người cùng mang ánh mắt quỷ dị nhìn thiếu niên xinh đẹp đang cười trước mặt.

Có quỷ mới tin. Không, bọn họ là quỷ cũng không tin.

- Ta gọi các ngươi về đúng là có chuyện.

Thiếu niên không để ý tới ba người kia, hắn từ tốn đi về phía chiếc bàn duy nhất ngồi xuống.

Nếu như người ngoài có mặt ở đây sẽ chẳng ai ngờ đến người có khuôn mặt xinh đẹp, cười dịu dàng này là Minh Vương điện chủ, cai quản âm giới.

- Đông thành tự bế rồi, các ngươi nghĩ sao?

- Đông thành là địa bàn của Hy Hy, tâm tình không tốt tự bế là bình thường.

- Cô ấy còn vừa đánh bọn người kia nữa kìa.

Vô Thiền và An Ca cùng lên tiếng, trong mắt bọn họ, cô có lật cả trời cũng là bình thường.

Bởi, trong mắt cô. Bọn họ chả là cái thá gì hết.

Đừng nghi ngờ cô ấy có khả năng làm được.

- Chuyện ở Tây thành điều tra tới đâu rồi.

- Vẫn chưa tra ra, người phía sau trốn cũng rất kỹ.

Minh vương suy tư, tay hắn chống lấy cằm thở dài một cái.

- Những người kia ta đã hỏi thử, bọn họ đều nói không phải bọn họ làm.

- Tỷ ấy rất giận.

- Không giận mới lạ đấy.

Đang yên đang lành, tự dưng bị người ta tính kế, là hắn, hắn cũng phát điên ấy chứ. Thiếu niên kia cũng tỏ ra đồng tình.

- Vũ Nghi, ngươi quản cho tốt Nam thành của ngươi đi.

Quản luôn mồm miệng của ngươi.

- Nam thành không đến phiên ngươi quản, mà cô ấy xẩy ra chuyện ở chỗ ngươi đấy.

Thiếu niên tên Vũ Nghi nhìn Vô Thiền bất thiện. Vũ Nghi là quỷ sai cai quản Nam thành giống hai người kia, nhưng hắn và Vô Thiền rất không hợp nhau, có thể do bát tự hai bên đối lập.

- Bắc thành sát Đông thành mới có chút yên ổn, lên mặt với ta làm gì?

Cũng giống Bắc thành, Nam thành sát với Đông thành của Vong Y nên mới có chút bình yên, không chỉ hai người này có hiền khích mà âm sai của hai thành này cũng có chút vi diệu nói không nên lời, gặp mặt cũng phải nói đôi ba câu mới yên lòng làm chính sự.

Gia môn bất hạnh mà. Minh vương nhìn hai người nụ cười của hắn cũng sắp không giữ nổi nữa.

- Sắp tới, ta sẽ lên đó một chuyến.

- Mấy lão già kia cho ngươi ra ngoài à.

Minh vương nhìn An ca, khóe miệng giật giật.

- Bọn họ vẫn chưa ra ngoài được.

Bị cô đánh mà hai ba ngày đã ra ngoài nhảy nhót được thì tên hắn viết ngược lại.

- Dù gì ta cũng có công đưa Âm sách cho tỷ ấy.

Minh vương cười tươi nói một câu nhìn ba người đối diện. Ánh mắt của ba người rõ ràng là khinh thường hắn.

Tên này làm chủ công của âm giới mà nơi này vẫn bình an đến hôm nay đúng là do phúc trạch của tổ tiên phải không.

Minh vương điện chủ, cái gì cũng tốt. Chỉ có mặt dày thì bọn họ không dám so với hắn.

Liêm sỉ của tên này phải nói là âm vô cùng rồi.

- Ngươi là linh vật bảo mệnh của mấy lão bất tử kia, nếu biết ngươi lên đó có chuyện gì, chắc mấy lão ấy điên mất.

- Ta biết chừng mực.

- Ta không hề lo cho ngươi đâu. Nhưng tiểu Hy cũng không muốn gặp ngươi.

Minh vương cúi đầu không hề đáp lại.

Hắn biết cô vì sao không muốn gặp hắn.

Cô thù rất dai.

Nhưng hắn cũng bất lực mà, chuyện kia đâu phải lỗi do hắn. Trải qua cả trăm năm, mặt lạnh với hắn cũng đủ rồi chứ.

- Ta chỉ thông báo với các ngươi một tiếng như vậy, chuyện ở đây các ngươi tự chú ý.

- Tùy ngươi vậy.

- Thực ra nơi này có ta hay không cũng không quan trọng.

Vô Thiền nhìn Minh vương không nói gì, hắn hiểu ý của câu nói đó.

- Đây là lựa chọn của ngươi.

- Đúng.

Là lựa chọn của chính hắn, hắn không được phép hối hận.

Bạn đang đọc Âm Sai của Hoàng Tuyền. sáng tác bởi Yan.
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yan.
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.