Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu

Phiên bản Dịch · 2248 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lãnh Mặc Hàn cầm chai nước suối đưa cho tôi, tôi súc miệng, hắn lại lấy lại đưa cho tôi tờ khăn giấy lau vệt nước bên miệng tôi.

Em trai tôi bất ngờ bị ăn một ngụm cẩu lương, ghét bỏ nhìn chúng tôi một cái, đi đến vòi nước trong sân nhỏ trước nhà của dì hai, mở nước máy ra, tự mình súc miệng rồi lấy tay áo lau khô.

Bà ngoại tôi lo lắng đuổi theo ra: “Hai người các con làm sao vậy? Có phải đụng phải cái gì hay không? Bà nội Đồng Đồng, bà mau tới đây xem bọn nó đi!”

Sắc mặt của bà nội cũng không được tốt, nhưng so với hai chúng tôi thì tốt hơn nhiều, bà đi ra nhìn chúng tôi, nói: “Không có việc gì, chỉ là mùi trong phòng hơi nồng chút, bọn nó tuổi trẻ cái mũi thính, không ngửi được là bình thường.”

“Vậy hai đứa ở bên ngoài chờ, lát nữa đến nhà bà ngoại ăn cơm.” Lúc này bà ngoại tôi mới yên tâm vào phòng.

Tôi hoãn khẩu khí, hỏi Mặc Hàn: “Bà ngoại bà nội em không ngửi thấy mùi kia sao?”

“Linh lực của hai bà không đủ, không ngửi thấy, bà nội em hẳn là có thể hơi đoán được không thích hợp chút, nhưng sẽ không rõ ràng như hai người.” Mặc Hàn nói.

Tôi quay đầu lại nhìn căn nhà nhỏ của dì hai tôi, dưới bóng đêm, cảm giác cả tòa nhà đều đang đắm chìm ở dưới một cổ quỷ khí nồng đậm.

“Nàng đừng đi vào.” Lãnh Mặc Hàn bỗng nhiên nói: “Nàng không nhìn nổi thứ bên trong.”

Tôi nhìn bóng dáng của bà nội và bà ngoại lờ mờ đi qua bên cửa sổ, lắc đầu: “Không được, hai lão thái thái đều ở bên trong.”

“Ta đi.” Lãnh Mặc Hàn ý bảo tôi an tâm, lại nhìn em trai tôi: “Bảo vệ tỷ của ngươi.”

Em trai tôi làm cái dấu ok, đồng thời nói: “Tin anh một lần, đừng để cho bà nội và bà ngoại tôi xảy ra chuyện.”

Lãnh Mặc Hàn không nói, xoay người đi vào trong nhà.

Gần như là hắn mới vào nhà, quỷ khí bao phủ căn nhà nháy mắt như đã chịu va chạm trọng đại, chấn động vây quanh ở trong nhà vài vòng.

Em trai tôi kinh ngạc: “Thật là quỷ lợi hại…”

Đối diện với con quỷ kia, cho dù đạo hạnh kém hơn Mặc Hàn và Mặc Uyên, nhưng là đích xác không thể khinh thường, cho dù là đứng bên ngoài xem, tôi và em trai đều có thể cảm nhận được quỷ khí tinh thuần và thấm người kia.

Lần đầu tiên em trai tôi lo lắng cho Lãnh Mặc Hàn: “Chị, anh rể đối phó lại sao?” Hắn nói xong đã lấy ra hai đoạn gỗ đào từ trong bao, hợp thành một thanh kiếm gỗ đào.

Tôi liếc qua hoa văn chuôi kiếm, nhìn thấy đánh dấu trên mặt, hơi sửng sốt: “Thanh Hư Quan?”

Em trai tôi gật đầu: “Sư phụ đưa.” Dừng một chút, lại đè thấp giọng nói: “Chị đừng nói cho ba mẹ là em trộm bái sư!”

“Em bái sư phụ nào?”

“Ngọc Hư Tử.” Em trai tôi vẻ mặt tự hào.

Lại là lão đạo sĩ tham tài kia!

“Ông ấy không lấy tiền của em?” Tôi hỏi.

Em trai tôi lắc đầu: “Không có, năm mới gặp sư phụ và sư huynh còn phát cho em bao lì xì, số tiền còn không nhỏ đâu!”

“Ngày đó Mặc Hàn bảo em tu đạo, em còn ghét bỏ?”

“Không phải là em muốn bảo mật sao.” Em trai tôi lẩm bẩm một câu.

Tuy lão đạo sĩ kia tham tài chút, nhưng đạo hạnh vẫn phải có, hơn nữa, nhân phẩm cũng không kém, tôi cũng không ngăn cản em trai tôi, chỉ dặn dò một câu: “Em có thể đi học đạo thuật, học được thế nào cũng đừng quá cưỡng cầu, quan trọng nhớ kỹ một chút, ngàn vạn đừng mạnh mẽ ra mặt! Đối diện đánh thắng được thì đánh, đánh không lại nhất định phải trốn!”

Tiền đồ trước mặt, vẫn là mạng nhỏ quan trọng.

Em trai tôi biểu hiện đã thông, lòng tôi rất an ủi.

Đang nói, trong phòng truyền đến một tiếng thét dài, Mặc Hàn và một bóng người lóe ra.

“Mặc Hàn!” Tôi muốn tiến lên, bị Mặc Hàn phất tay ngăn cản.

“Đừng tới đây.” Hắn nói.

Tôi nghe lời lui về tại chỗ, con trên người quỷ đối diện hắn kia truyền tới từng mùi máu tươi, cho dù dứng rất xa, đều khiến tôi ngửi có chút muốn nôn, trách không được Mặc Hàn không cho tôi tiến lên.

“Bà nội và bà ngoại em thế nào?” Em trai tôi lo lắng hỏi Mặc Hàn.

“Các bà không có việc gì.” Mặc Hàn đưa cho tôi một ánh mắt yên tâm, đồng thời. ánh mắt con quỷ kia cũng nhìn theo hắn, nhìn tôi một cái.

Con quỷ đối diện kia, thoạt nhìn hơn ba mươi chút, tay trái đã bị Mặc Hàn chém đứt một nửa, sau khi nhìn tôi một cái, hắn lại oán hận nhìn Mặc Hàn.

“Tao mặc kệ mày là ai, ít con mẹ nó xen vào việc của người khác!” Hắn cả giận nói.

“Dẫn vào bên trong, tự mình đi, bằng không lại chết một lần nữa.” Mặc Hàn mặt không biểu tình.

“Mơ tưởng!” Con quỷ kia đột nhiên lại nhìn về phía tôi, quát Mặc Hàn: “Mày quấn lấy cái người sống kia chẳng lẽ mục đích không phải như vậy sao!”

“Đừng đánh đồng bổn tọa với ngươi!” Mặc Hàn lập tức giận dữ, vung kiếm chém về phía con quỷ kia.

Quỷ kia tránh một kiếm, lại rống lên một câu: “Linh Thể Thuần Âm, thể chất mấy ngàn năm khó gặp! Cho dù là chứa dục quỷ thai hay là dùng để ôn dưỡng linh thể khác, đều là thể chất cực phẩm! Mày dám nói mày không có mục đích sao!”

“Câm miệng!” Mặc Hàn càng thêm tức giận, kiếm thế mang theo lửa xanh chém về phía nam quỷ, nam quỷ ứng đối không kịp, nhanh chóng xoay người lui về phía sau.

Cơ thể của hắn xẹt qua tôi, mang theo một ánh mắt lộ vẻ kỳ quái: “Trên người cô ta có hơi thở của hồn thể mấy ngàn năm trước!” Hắn kinh ngạc hét to một tiếng: “Mày muốn làm sống lại ai?”

Hắn ngạc nhiên hỏi Mặc Hàn.

Tôi bỗng nhiên cứng lại.

“Nói bậy gì đó!” Mặc Hàn vung đi một kiếm thế, con quỷ kia bị hất đi mấy mét, không cam lòng nhìn tôi, thấy Mặc Hàn đuổi theo, lại vội chuyên tâm ứng chiến.

Rất nhanh hai quỷ đã nhảy ra khỏi tường vây của nhà, ra ngoài đánh nhau.

Trong lòng tôi có chút cứng đờ.

Lần trước hỏi Mặc Hàn chuyện Linh Thể Thuần Âm, những lời này, hắn chưa nói…

Hơi thở hồn thể mấy ngàn năm… Sẽ là cô gái kia sao?

Trên vai bỗng nhiên bị đập một cái, là em trai tôi.

“Chị, chị là Linh Thể Thuần Âm?” Em trai tôi kinh ngạc hỏi.

Tôi gật đầu, em trai thở dài: “Vậy chị biết cái gì là Linh Thể Thuần Âm sao?”

Tôi lại gật đầu lần nữa, tiếng em trai tôi thở dài càng nạng: “Trách không được con quỷ kia muốn quấn lấy chị… Nhưng nếu hắn thật sự muốn bắt chị làm sống lại mạng của ai, chị yên tâm đi, em sẽ là người đầu tiên giết hắn!”

Hắn nói hào hùng vạn trượng, tôi cười khổ một chút, không muốn hắn lo lắng cho tôi: “Chị không có việc gì, Mặc Hàn sẽ không.”

Em trai muốn nói cái gì đó, nhìn tôi lại không nói thêm gì nữa.

Tôi biết, hắn là lo lắng nói ra cái gì đó sẽ làm lòng tôi càng thêm khó chịu.

Con quỷ kia rời đi, quỷ khí trong nhà không những không tan đi, ngược lại còn càng thêm đặc sệt, tôi và em trai liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đầy vẻ nghiêm trọng.

“Chị, bên trong hẳn là còn có cái gì đó.” Em trai tôi lấy ra một xấp bùa từ trong túi, chia cho tôi một nửa: “Cho chị phòng thân, nhìn thấy cái gì thì dán lên!”

Tôi gật đầu, bởi vì lo lắng bà ngoại bà nội và dì hai ở bên trong, hai chị em từng người nắm trường kiếm và bùa, thật cẩn thận đi vào nhà.

Trong nhà lại không bật đèn, tôi theo trí nhớ sờ soạng ở trên vách tường một lát, cảm thấy trên ngón tay ẩm ướt, trong lòng quái dị, sao vách tường này lại ướt?

Thấy kỳ quái, tay đã sờ đến chốt mở đèn điện, tôi bật đèn lên, trước mắt bất ngờ treo ngược một tiểu quỷ đầu to sắc mặt xanh lè, tôi khiếp sợ, theo thói quen muốn né tránh.

Em trai tôi phản ứng rất nhanh, kéo tôi ra rồi đâm một kiếm lên, tiểu quỷ đầu to bị kiếm gỗ đào đâm trúng, kêu rên một tiếng hóa thành một trận sáng biến mất ở tại chỗ.

Trong phòng lập tức vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng khóc càng khóc càng vang, khóc đến lỗ tai tôi đau đớn.

Em trai tôi nhét hai lá bùa vào lỗ tai, thấy hữu dụng, cũng cho tôi một bộ.

Quả nhiên tiếng khóc kia bị bùa làm yếu đi không ít.

“Hẳn là một anh linh.” Em trai nhẹ giọng nói.

Tôi gật đầu, quay đầu lại, lúc này mới phát hiện, trên vách tường toàn bộ đều là từng giọt máu để lại, trên tay tôi vừa mới bật đèn, toàn bộ cũng đều là máu.

Cũng không biết máu này có độc hay không, tôi vội rút một khăn giấy lau sạch máu dính trên tay.

Quỷ khí là từ trên lầu truyền đến, chúng tôi đang muốn đi lên lầu, dì hai tôi đột nhiên đi xuống.

“A, Đồng Đồng, Quân Chi? Sao giờ các cháu mới tiến vào?” Dì hai tôi cười tiếp đón chúng tôi.

Tôi và em trai nhìn nhau một cái, tôi hỏi bà ấy: “Dì hai, bà ngoại và bà nội cháu đâu?”

“Hai lão thái thái ở trên lầu! Các cháu còn chưa ăn cơm chiều đi? Dì hai sẽ đi nấu cơm cho các cháu!” Dì hai cười khanh khách đi lên.

Tôi dẫn theo em trai không dấu vết lui một bước, dì hai tôi vừa đếm trên đầu ngón tay vừa thuộc như lòng bàn tay: “Dì nhớ rõ Đồng Đồng thích dì hai làm sườn heo chua ngọt, Quân Chi thích uống canh xương hầm! Chị em các cháu ngồi chơi một lát, một lát sẽ có thể ăn cơm!”

Dì xoay người vào phòng bếp, trước khi đi vào, quay đầu lại cười với tôi và Quân Chi một cái, hai chúng tôi nhìn mà sởn tóc gáy.

“Chị, chị không cảm thấy dì hai có chút kỳ quái sao? Chỉ là dì cũng không bị bám vào người…” Em trai nghi hoặc nhìn cửa phòng bếp.

“Trên tường tất cả đều là máu, còn tiếp đón chúng ta ăn cơm như người bình thường, bình thường sẽ có quỷ!”

“Là có quỷ.” Em trai tôi một câu hai nghĩa, nhìn phòng bếp lại chỉ lên trên lầu.

Tôi cho hắn một ánh mắt lên lầu, mới đi đến trước thang lầu, dì hai tôi đột nhiên từ trong phòng bếp đi ra gọi tôi: “Đồng Đồng, mau tới đây giúp dì hai rửa rau!”

Nếu không để ý tới dì hai tôi nói, đoán chừng sẽ chọc giận dì, đến lúc đó nói không chừng loạn lên càng thêm phiền, chi bằng trước theo tâm ý của bà ấy, cũng tiện xem rốt cuộc là dì ấy làm sao vậy.

Tôi ý bảo em trai lên lầu đi xem tình huống của bà nội và bà ngoại, xoay người muốn đi vào phòng bếp, em trai lo lắng ngăn cản tôi.

“Không có việc gì, chị đi xem, sau khi em lên lầu, đưa bà nội và bà ngoại xuống dưới trước, có cái gì khó giải quyết, đều chờ Mặc Hàn trở về giải quyết.” Trong bất tri bất giác, tôi tín nhiệm nhất vẫn là hắn.

Em trai tôi nhíu mày: “Chị còn tin tưởng hắn?”

Tôi gật đầu: “Hiện tại không phải là lúc rối rắm cái này, tóm lại chị tin anh ấy, em mau lên lầu dẫn người xuống, chị hoài nghi lực lượng của thứ trên lầu kia không đủ, nếu không, lúc chúng ta đi vào thứ kia nên ra tay mới phải, em đi lên một chuyến, hẳn là không có vấn đề gì.”

“Vậy chị cẩn thận.” Em trai dặn dò tôi một câu.

Tôi gật đầu, bảo hắn cố gắng không cần rút

Bạn đang đọc Âm Hôn Lúc Nửa Đêm của Mộ Hi Ngôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.