Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuê nhà ma ám mở cửa hàng

Phiên bản Dịch · 1971 chữ

*Truyện dịch bởi Vấn Tâm Bất Hối trên trang truyenyy 

Vui lòng ghi rõ nguồn nếu đem qua nhà khác *

Tôi tên Mã Tam Pháo, người Đông Bắc.

Mấy đời nhà tôi đều làm nghề trát giấy, lúc tôi sinh ra, ông nội liền xem qua bát tự của tôi, nói rằng tôi có bát tự toàn âm, mang mệnh đồng tử.

Bát tự này của tôi, trời định là phải kiếm cơm bằng nghề âm hành, nếu không sống không quá mười tám tuổi!

Âm hành là nghề mà không phải ai ai cũng biết.

Từ xưa đến nay, hễ có làm ăn liên quan đến người chết, đều gọi là âm hành, cũng chính là nói nghề kiếm tiền từ người chết. Ví dụ như thời cổ đại có nghề đao phủ, ngỗ tác (khám nghiệm tử thi), liệm xác, đóng hòm quan tài, làm giấy tiền vàng mã,... những nghề này đều thuộc về âm hành.

Quả nhiên đến hạn, năm thứ ba cao trung, tôi đột ngột sinh bệnh liệt giường, xém chút toi mạng.

Ông nội tôi lập tức kéo tôi đi đến trước bài vị tổ tiên tế bái, cùng với các đấng thần quỷ âm phủ, lập lời thề từ đây về sau quyết nối nghiệp âm hành, nhờ vậy mới cứu được tính mạng.

Phát sinh ra cớ sự này, tiếp tục đi học đại học là không còn khả năng, theo ý tứ của ông nội thì ông muốn tôi kế thừa cửa hàng trát giấy tồi tàn xập xệ của ông.

Tôi đương nhiên là không đồng ý!

Một cửa hàng nho nhỏ ở nông thôn thì có thể kiếm được mấy đồng? Danh tiếng của ông nội làng trên xóm dưới đều biết, vậy mà quanh năm suốt tháng chỉ miễn cưỡng đủ cơm ăn áo mặc mà thôi.

Trên thế giới này chuyện gì rồi cũng sẽ đổi thay, chỉ có chuyện người chết là không hề thay đổi. Càng là kẻ có lắm tiền, chết đi rồi càng muốn được an táng khoa trương rầm rộ, đây là vấn đề mặt mũi, chính là nói đến chết cũng sĩ diện.

Muốn kiếm tiền, nên kiếm ở những chỗ có kẻ lắm tiền mới phải!

Cho nên tôi mới nói với ông nội rằng, tôi muốn đi lên thành phố phát triển sự nghiệp!

Ông nội thấy tôi quyết tâm    bừng bừng không gì lay chuyển được, bèn gật đầu đồng ý. Chỉ cần là theo nghề âm hành, ở đâu cũng được, những phương diện khác ông cũng không đòi hỏi quá nhiều, để mặc tôi tự quyết.

Theo nghề âm hành thì dễ, nhưng cái khó là kiếm được tiền từ nghề âm hành.

Sau khi lên thành phố, dạo quanh khu này khu nọ xem xét, tôi nhìn trúng một cửa hàng mặt tiền ở địa chỉ số 18 phố Nê Ngõa, một hẻm nhỏ thông ra đường cái.

Chỗ này lúc trước vốn là một cửa tiệm thời trang, kinh doanh chưa đến nửa năm thì đành ảm đạm chuyển nhượng.

Nghe tôi nói muốn thuê cửa tiệm, ông chủ nhà liền cao hứng bắt chuyện.

“Nhóc này, chú thấy nhóc còn nhỏ tuổi mà đã ra đời mưu sinh, thật không dễ dàng gì!”

“Cửa tiệm này chú cho người khác thuê đều là mười ngàn tệ một tháng, trả mỗi lần ba tháng. Thấy nhóc còn nhỏ tuổi, chú tính mỗi tháng năm ngàn thôi, nhưng phải trả trước một năm tiền nhà, nhóc thấy sao?”

Chủ nhà tỏ vẻ thân thiện nhiệt tình, bày ra bộ dáng lấy lùi làm tiến.

“Năm ngàn một tháng, còn phải trả trước một năm? Chỉ với cái cửa tiệm rách nát này, năm trăm đồng còn không xứng!”, tôi cười giễu nói. 

“Này thằng nhóc, mày ăn nói kiểu gì đấy?” Sắc mặc chủ nhà sầm xuống.

Tôi ha hả cười lạnh một tiếng, “Cái tiệm này phong thủy có vấn đề, chẳng lẽ chính chủ như ông lại không biết hay sao?”

“Nói quàng nói xiên, đã là thời đại nào rồi còn nói đến mấy thứ vớ va vớ vẩn này! Nhóc mày còn trẻ, không nên tin theo mấy thứ mê tín thời phong kiến!”

Chủ nhà cứng miệng phủ nhận, nhưng trong đáy mắt ánh lên một tia hoảng loạn, chuyện này làm sao thoát khỏi cặp mắt tinh tường của tôi.

“Cái cửa tiệm này, mỗi lần cho thuê đều không qua nổi nửa năm! Ông hạ giá tiền nhà nhưng lại khéo đòi trả trước tận một năm, tính ra cũng tương đương trả mười ngàn một tháng!”

“Tiền thuê cũng không tính là gì, nhưng mấu chốt là hễ người thuê nhà là nam thì đến tháng tám hoặc tháng chín âm lịch nhất định sẽ gặp tai vạ đổ máu, nhẹ thì bị thương, nặng thì mất mạng!”

“Còn nếu người thuê là nữ, thì chủ tiệm dễ nổi nóng, cửa tiệm làm ăn thất bát, đầu tư càng lớn sẽ lỗ vốn càng nhiều!”

“Mà tất cả những chuyện này cũng chưa phải nghiêm trọng, nghiêm trọng là căn tiệm này của ngươi có thứ không sạch sẽ.” Tôi nhìn chằm chằm vào chủ nhà, chậm rãi phun ra hai chữ, “Nháo quỷ!”

Mỗi một câu tôi nói, sắc mặt chủ nhà liền khó coi thêm một phần, đến khi tôi nói dứt hai chữ cuối, chủ nhà đã mặt cắt không còn một hột máu, vẻ khiếp đảm kinh hoàng.

“Nói láo, cửa tiệm của tao rất tốt! Năm ngàn một tháng, muốn thuê thì thuê, không thuê thì cút, nếu tao còn nghe thấy chú mày bịa chuyện đặt điều những lời như thế nữa, coi chừng tao báo cảnh sát tóm mày!

Càng nói sắc mặt lão chủ nhà càng thêm khó coi, ngữ khí cảnh cáo tôi càng trở nên bất thiện.

“Cửa hàng xảy ra chuyện gì, bản thân ông rõ nhất. Cho dù tôi không nói, người khác muốn tới thuê nhà cũng sẽ hỏi thăm xung quanh.”

Tôi bĩu môi, dám khinh thường tôi nhỏ tuổi hả? Nằm mơ! Từ nhỏ tôi đã lăn lộn trong tiệm của ông nội, dạng người nào còn chưa gặp qua.

Thuật phong thủy, tuy tôi thiếu điểm kinh nghiệm thực chiến, nhưng điểm tự tin vào năng lực vẫn có, kiểu nhà ma ám rõ ràng như thế này, tôi tuyệt đối không có khả năng nhìn lầm.

Ông nội từng truyền lại cho tôi một câu khẩu quyết như sau “Phong lôi cao quảng thiên trạch đê, có lương có cốc vượng nghề buôn.”

Lại nói, “Tả thân hữu súc là tốt nhất”. Cái gọi là phong lôi, tức chỉ hai quẻ Tốn và Chấn trong Bát quái, còn thiên trạch ứng với hai quẻ Càn và Đoài.

Mà tả thân hữu súc, tức chỉ tả Thanh Long hữu Bạch Hổ.

Mặt tiền cửa tiệm này, tọa Nam hướng Bắc, hẻm trước nhà lại chạy theo hướng từ Đông sang Tây. Cửa tiệm nằm ở gian thứ ba tính từ hướng Đông sang, vừa hay tương phản với khẩu quyết, chính là thế “Bạch Hổ quá đường”, lui tài bại vận, làm ăn buôn bán không hưng vượng.

Phàm là thế “Bạch Hổ quá đường”, nữ chủ tương ứng với Bạch Hổ, tất nhiên sẽ càng dễ nảy sinh tính khí nóng nảy. Ngược lại nam chủ sẽ giống như hổ bị thương, ắt gặp tại họa đổ máu, đặc biệt là rơi vào mùa thu hành Kim mạnh, thời điểm khiến cho Bạch Hổ càng thêm điên cuồng.

Ngoài ra, phía trước cửa tiệm có cây cối mọc um tùm, độ che phủ cao.

Lấy hẻm Nê Ngõa làm điểm Thái Cực thì vị trí cửa tiệm này vừa vặn thuộc quẻ Cấn phương vị Đông Bắc, cũng chính là vị trí mà dân gian hay truyền miệng “Quỷ môn quan”, tức lối ra vào của ma quỷ, tập trung âm khí cực thịnh.

Nếu như trú ngụ ở nơi này quanh năm suốt tháng, ắt sẽ bị âm khí nhập thể, nhẹ thì ốm yếu bệnh tật, nặng thì hao tổn thọ mệnh.

Nói toạc móng heo ra, thì xây nhà ở chỗ này là để cho ma quỷ ở, chứ không phải người ở!

Đã là chốn âm khí cực thịnh, đương nhiên dùng để làm ăn kinh doanh thông thường thì không được, nhưng dùng để kinh doanh âm hành thì vừa khéo lại thích hợp. Chính là con đường cầu tài lộc trong nguy hiểm.

Có điều, cho dù là bản thân tôi muốn kiếm kế sinh nhai, dựa vào cái tánh ỷ mình có chút tài học mà biến thành nghé con sơ sinh không sợ cọp, thì cũng không dám chọn cái nơi quỷ ám này! Dù sao, nếu tôi không thuê thì cũng chẳng ai dám thuê, cũng không cần phải áy náy lương tâm!

Lúc này nhìn thấy lão chủ nhà một mực chết cũng không thừa nhận, tôi cười ha ha mấy tiếng, trực tiếp xoay người rời đi.

Tôi vừa mới xoay người, lão chủ nhà lập tức phát hoảng, ra sức lôi kéo tôi, cười làm lành nói: “Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ, chúng ta nói chuyện chút, nói chuyện chút đã!”

...

Dưới sự truy hỏi của tôi, lão chủ nhà rốt cuộc cũng không dám giấu giếm, mà đem tất tần tật chân tướng khai ra hết.

Xa không nói, mới năm trước có người đến thuê nhà, mở kinh doanh văn phòng phẩm, là một người nam trung niên.

Thuê nhà vào tháng sáu, mới ở được ba tháng, đến một ngày buổi tối tháng mười, đang khóa cửa tiệm định về nhà, đột nhiên bảng hiệu treo trên đỉnh đầu rớt xuống, đập nát nửa cái đầu, tử vong tại chỗ.

Quả thật y như lời tôi nói, tai họa đổ máu, chết một cách oan uổng!

Cuối năm ngoái, mặt tiền nhà được một cửa hàng thời trang thuê lại, chủ tiệm là một đôi vợ chồng người Tứ Xuyên. Tính tình người vợ rất hung dữ, gọi là cọp cái cũng không quá đáng, người chồng thì căn bản sợ vợ nên không dám hó hé, chỉ biết vâng vâng dạ dạ.

Bởi vì kinh doanh không tốt, vợ chồng họ quyết định kéo dài thời gian buôn bán thêm với hy vọng tình hình khởi sắc, nên mỗi ngày đều sau mười giờ tối mới đóng cửa. Nhưng hễ màn đêm buông xuống là họ nghe được những tiếng động lốc cốc lộp cộp. Ban đầu họ cũng không quá để ý vì nghĩ là do âm thanh của người đi đường trên con hẻm truyền tới.

Một thời gian sau, vợ chồng họ phát hiện có điểm không đúng.

Âm thanh này không phải đến từ bên ngoài hẻm, mà từ trong nhà truyền tới, mà khi ra đến bên ngoài cách cửa tiệm độ năm mét thì âm thanh không còn nghe thấy!

Ngoại trừ âm thanh, đôi lúc họ còn nhìn thấy bóng người lờ mờ in trên cửa kính bổn tiệm, nhưng khi lật đật ra xem thì chả có cái bóng nào, cũng không có người khách nào.

“Tiểu sư phụ, không giấu gì cậu, trước kia tôi cũng mời thầy phong thủy đến nhà xem qua, nhưng đều không giải quyết được gì, cũng có rất ít người chịu nói ra nguyên nhân như cậu!”

“Nếu như cậu có thể giải quyết được vấn đề này, tiền thuê nhà ấy mà, đều có thể thoải mái thương lượng!”

Có việc nhờ cậy, lão chủ nhà lúc này đột nhiên trở nên hào sảng.

Hết Chương 1

Bạn đang đọc Âm Hành Phong Thủy Sư của Đạo Gia Từ Bi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VấnTâmBấtHối
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.