Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1479 chữ

Sáng hôm sau.

Theo đồng hồ sinh học, đúng 6 giờ sáng cậu đã tỉnh dậy. Cảm giác có gì đó nằng nặng đè lên mình, đến khi nhìn xuống... hóa ra là Karupin và tay của Kunimitsu-nii... tay của Kunimitsu-nii... Anh ấy ôm mình? Cậu trở nên hoang mang... Cùng lúc ấy, anh cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy Ryoma tỉnh liền nói:

- Chào buổi sáng, Ryoma.

- ...

- ... Ryoma?

- A... Chào buổi sáng Kunimitsu-nii. – Ryoma lúc này mới hoàn hồn.

- Ừ. Vào vệ sinh cá nhân đi. – Tezuka.

- Vâng. – Ryoma trả lời anh xong liền nhanh chân vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Tezuka ở ngoài, cười nhẹ vì vẻ mặt của cậu. Sau đó liền nghe thấy tiếng gầm gừ nhè nhẹ bên cạnh. Nhìn sang thì thấy Karupin, liền đưa tay lên xoa đầu mèo nhỏ.

Sau khi ăn sáng xong, anh liền cõng cậu lên và đi đến trường, lí do vẫn là chân của cậu chưa tốt nhưng thật ra anh muốn cho mọi người biết rằng cậu là người của anh, cấm đụng vào. Vì vậy mà những người đã chuẩn bị những trò bắt nạt quái ác kia luống cuống thu dọn tất cả, bàn ghế đem đi đổi hết tất thảy, bẫy biếc gì kia cũng dỡ hết xuống, giày đi trong lớp của cậu cũng nhanh chóng được thay.

Anh cõng cậu lên lớp, dặn dò cậu vài câu rồi về lớp của anh. Khi anh đi khỏi đó, bạn bè trong lớp cậu liền cuống cuồng xin lỗi cậu, nói ra đủ thứ lí do để cậu có thể tha thứ cho họ, nào là:

- Mình không có ý hại cậu đâu Echizen-kun. Mình thấy mọi người trêu trọc cậu nên...

Hay:

- Xin lỗi Echizen-kun. Mình thấy mọi người tẩy chay cậu nên mới trêu cậu.

Hoặc:

- Echizen-kun, tha lỗi cho mình nha. Là mình không nhìn nhận đúng đắn. Đáng ra nên bảo vệ cậu nhưng mình lại tiếp tay cho mấy trò trêu trọc cậu kia.

Rồi còn đủ thứ khác nữa. Nhưng tổng kết lại vẫn là họ sợ bị Tezuka phạt bọn họ mà thôi. Cậu biết tỏng những ý nghĩ kia của họ, bởi vì Kunimitsu-nii vừa nãy cõng cậu đến trường mà. Anh ấy có bao giờ động chạm chân tay với người khác đâu. Gật đầu tha thứ cho có lệ, cậu chẳng buồn mở miệng nữa.

Tuy nhiên, bọ họ là vẫn ồn ào quanh cậu không thôi, điều nay là cậu rất là nhức đầu. Bỗng một giọng nói vang lên gây chú ý của tất cả các họ sinh kia;

- Ryoma-kun.

Ngẩng đầu lên nhìn cô gái kia đã được đám học sinh tản ra cho đường đi đến gần cậu. Chúng ta... thân nhau sao? Không, hay nói đúng hơn là còn chẳng quen biết nhau nữa cơ. Người đến là Ryuzaki Sakuno, đi đâu cậu cũng nhận ra được. Bởi gần như mấy lần cậu gặp rắc rối đều có mặt cô ta, dù cho không là người tham gia nhưng không làm nguyên nhân gây chuyện cũng sẽ là người đứng xem.

- Chuyện gì? – Cậu chán nản mở miềng thốt ra hai từ.

- Tớ có thể nói chuyện với cậu không? Cậu cũng biết huấn luyện viên Ryuzaki là...

- Biết... Vậy cậu cần gì? - Cậu cảm thấy bực mình vì cô ta lôi huấn luyện viên ra nói lúc này.Cô định làm gì mà lôi của bà Ryuzaki vào vậy?

- Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện được chứ? – Sakuno nhìn quanh lớp khó xử cắn cắn môi.

Ryoma thở dài nhưng vẫn đứng dậy, dù sao cũng là cháu của cô Ryuzaki. Xét theo bổn phận cậu phải nể mặt cô gái này.

Hai người cùng nhau rời khỏi phòng đi đến hành lang vắng người.

- Được rồi... chuyện gì? - Ryoma dựa lưng vào lan can hướng Sakuno nhướn mày hỏi.

- Tớ... tớ chỉ muốn nói là hy vọng cậu không tính toán với Tomo-chan. Cậu ấy chỉ muốn bảo vệ tớ, chứ không có ý xấu gì với cậu cả đâu. Những trò bắt nạt cậu trước giờ, bọn tớ chưa từng tham gia. - Sakuno nói.

- Chỉ vậy thôi? Chuyện Okasada-san tôi không để ý. - Cậu thật sự không quan tâm Tomoka đối đối sử với cậu như thế nào. Cô gái đó không đáng để cậu phải tính toán hay nghĩ đến.

Im lặng một lúc, cậu mới nói:

- Nếu không còn chuyện vậy tôi về lớp.

- Khoan đã... Còn có... tớ muốn nói điều này lâu rồi. Liệu... liệu chúng ta có thể kết bạn chứ?

Ryoma nghe lời này liền muốn cười.

Thật sự muốn làm bạn với cậu, vậy tại sao phải chờ đến lúc này mới nói ra? Nếu như ngày đầu tiên cậu nhập học ở đây, được cô gái xinh xắn này nói ra những lời như vậy, không chừng cậu còn 'có thể' tâm động một chút. Và sẽ không suy sụp đến mức này.

Nhưng mà, đã trải qua một đời, Ryoma nhận ra sự ngoan ngoãn tốt bụng của Sakuno chỉ là một cái vỏ bọc. Như đời trước mỗi khi làm đồ ăn cho nhóm năm nhất, ba người kia hầu như là hưởng lộc ăn của cậu. Mà bất cứ chuyện gì xảy ra với cô ta đều là lôi cậu dính phải hay với một tuyển thủ đẹp trai nào đó của đội khác. Không bao giờ, hay đúng hơn là chẳng bao giờ cô ta thật sự để ý đến bộ ba năm nhất, đến Dan, Toyama hay những người từng rơi vào những chuyện khùng điên nào đó cạnh cô ta. Sakuno là một con người vô tâm vô phế, tỏ ra yếu đuối ngây ngô cần có người hỗ trợ nhưng lại xem những người xung quanh như không khí và chỉ dính lại với những người cô cảm thấy thích thú.

Đáng sợ, vậy mà đời trước cậu từng rung động trước sự ngây ngô của cô ta... Tất cả những gì Sakuno thể hiện ra cũng chỉ là một vở kịch ngắn do cô ta là biên đạo diễn mà thôi.

- Cậu là nói thật lòng sao? – Ngước cổ lên nhìn trời qua khung cửa sổ, cậu nhàn nhạt hỏi một lời. Cơn gió nhẹ bay qua như muốn đưa cậu rời đi khỏi nơi này, mà cậu cũng thật rất muốn rời đi.

- L... là thật lòng. Ngay từ đầu mình đã muốn làm bạn với cậu! Chỉ là sợ hãi... nên không dám nói. - Sakuno ngại ngùng.

'Giả tạo.'

Ryoma cúi đầu, che đi sự thất vọng lóe lên trong ánh mắt mình. Gương mặt của cậu ở góc sáng này trở nên nhu hòa và đẹp đẽ bội phần, giống như một con búp bê được điêu khắc tinh xảo đến mê người.

Sakuno nhẹ hít vào một ngụm khí, Ryoma thật là rất đẹp đẽ...

- Ryuzaki-san. - Giọng Ryoma nhẹ, rất nhẹ, như đang hát lên một bài hát êm dịu đưa người khác vào cơn mê vậy. Cậu hỏi:

- Cậu là muốn làm bạn với Echizen Ryoma? Hay là chỉ thích khuôn mặt này?

Sakuno bị hỏi hai câu, liền ngây người ra, thiếu niên trước mắt thấy không có hồi đáp lại liền tập tễnh rời đi để lại một mình cô đứng đó. Đến tận khi chuông vào lớp vang lên, Sakuno mới bừng tỉnh khỏi mộng, chạy vội về lớp.

Trong lòng cô thực ra đã có đáp án. Tất nhiên là thích Echizen Ryoma 'của' hiện tại, cùng với khuôn mặt không góc chết kia rồi.

Thật là tham lam...

Nhưng đáng tiếc cho cô, 'Echizen Ryoma' mà cậu nói tới không phải chỉ 'bản thân' cậu ở hiện tại.

...

- Sakuno! Kết quả sao rồi? Ryoma-sama đồng ý a? - Tomoka thấy bạn mình trở về liền phấn khích.

- Cậu ấy không nổi giận. Cũng phải... tính tình của Ryoma tốt như vậy, những người bắt nạt kia làm gì, cậu ấy cũng không nổi giận. - Sakuno mỉm cười đáp lại bạn mình. Nhớ ra cách gọi của cô bạn thân của mình liền nói:

- Cậu thay cách xưng hô nhanh thật.

- Bởi vì nha, ai biết sẽ có một ngày vịt xấu xí sẽ hóa thành thiên nga đây? - Tomoka chống cằm mơ mộng:

- Hm, hiện tại chắc chắn cậu ấy thích cậu hơn tớ nha. Tớ nếu như không nói những lời kia, không chắc sẽ có cơ hội kết giao với cậu bạn đẹp trai kia đây!

- Đã nói là đừng nói xấu người khác mà... nếu như cậu có thể giống tớ bình tĩnh một chút, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này. Cậu hết thuốc chữa đó Tomo-chan! - Sakuno cười yếu ớt trấn an cô bạn.

---o0o---

Bạn đang đọc [AllRyoma] Trở Lại Làm Con Người Mới sáng tác bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.