Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2790 chữ

Sau khi kết thúc tiết học. Tezuka xuống lớp của cậu trước con mắt ngạc nhiên của mọi người. Cầm lấy cặp của cậu và đi đến phòng y tế. Anh thấy cậu ngủ nên cũng không nỡ đánh thức. Bế bổng cậu lên và đi về, tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên trước sự tình đang xảy ra trước mắt họ. Hội trưởng lạnh lùng ngàn năm kia là đang bế tên mới hôm trước đang được coi là quỷ dị, mục tiêu của những trò bắt nạt. Hiện giờ, những con người trước đây đã từng bắt nạt cậu, họ thấy lạnh sống lưng, không nghĩ rằng cậu lại có quan hệ với hội trưởng. Cũng tại khi cậu chuyển vào là lúc anh đi bệnh viện chữa trị vết thương ở tay, cùng với ngoại hình u ám của mình nên cậu bị ghét bỏ.

Mà bây giờ, mọi người nhìn kĩ lại, họ mới thấy cậu thật sự thật sự... rất dễ thương.

...

Anh trai nuôi mặt liệt đưa Ryoma về nhà cậu trước để lấy đồ... à cả Karupin nữa. Mặc dù rất không muốn gọi cậu dậy nhưng anh cũng không thể tự tiện lục đồ và vào nhà người khác khi chưa xin phép được.

- Ryoma... Ryoma dậy đi. – Tezuka nhỏ giọng, ôm nhu lên tiếng.

- Ưm... - Cậu tỉnh dậy và ngay tức khắc cậu có thể nhìn thấy được góc nghiêng của anh từ dưới lên. Phải mất một chút thời gian thì cậu mới hoàn hồn nhận ra tư thế không đúng... Tezuka đang bế cậu và... bế kiểu công chúa. Điều này hoàn toàn làm cậu mộng bức. Ngày gì đâu mà cậu bị bế kiểu này tận hai lần, là hai lần á, hai là số nhiều rồi nhá. Chưa kể, cậu nhìn xung quanh và biết được một chuyện động trời đó là... anh bế cậu kiểu này đi về nhà cậu... Nếu giờ chân cậu không đau, chắc chắn cậu sẽ chạy nhanh đào một cái lỗ mà nhảy xuống đó.

- Ryoma, em mở cửa nhà để lấy đồ đạc của mình đi. – Tezuka nhìn mặt liền hiểu cậu đang nghĩ cái gì, đành mở miệng.

- A, à vâng ạ. – Cậu giật mình.

- Nhưng trước tiên anh hãy thả em xuống đã. – Ryoma.

Tezuka lúc này mới đặt cậu đứng xuống. Ryoma nhanh chóng mò trong cặp chìa khóa nhà. Mở cửa và mời anh vào.

- Kunimitsu-nii, từ lần sau anh cứ tự nhiên vào như ở nhà mình. Dù sao anh cũng là anh trai của em. – Cậu mệt mỏi nói. Có lẽ do mất máu quá nhiều vụ lúc nãy.

- Ừm. Nếu em cho phép. – Tezuka.

...

Chân cậu hiện đang đau do bị thương nên khá khó di chuyển, vì vậy đành nhờ Tezuka cõng, là cõng chứ cậu nhất quyết không để anh bế như kia nữa. Quãng đường đến nhà Tezuka không tốn nhiều thời gian, cả hai đều im lặng, sự im lặng này không làm cho hai người cả thấy khó chịu, ngược lại còn rất an bình, thoải mái. Có lẽ vì cả hai đều là người ít nói và cũng không có nhiều chủ đề để nói với nhau. Ryoma chợt nhớ ra, đời trước cũng vậy, cậu và anh khi ở gần nhau đều im lặng. Nhưng cả hai đều tận hưởng sự im lặng đó như một cách nghỉ ngơi bên cạnh người mà mình tin tưởng.

Dừng trước của nhà Tezuka, anh lúc này mới lấy hơi thở dài nói:

-Mẹ anh, bà ấy rất dễ xúc động. Mong rằng em không bị bà ấy làm cho hoảng sợ.

- ... Vâng. Em có thể hiểu điều đó. Mẹ em, bà ấy cũng như vậy. – Ryoma nhìn anh, cười thầm. Không nghĩ ra được, Tezuka Ayano lại có thể khiến cho con trai của mình chưng ra gương mặt như này.

Tezuka mở cửa nhà, lấy từ trong tủ giày một đôi dép bông, nó... có gắn cái chuông nữa chứ. Ryoma ánh mắt ai oán cùng với chất vấn nhìn Tezuka.

- Nó... không phải dép cũ của anh. Hồi chiều anh có gọi báo là em đến đây, nên bà ấy mới đi mua nó. – Tezuka quay mặt qua chỗ khác.

- Mẹ anh, sao biết được em đi cỡ nào? – Ryoma.

- Anh thấy cỡ giày của em lúc ở phòng y tế... - Tezuka có đánh chết cũng không nói rằng anh bảo mẹ mình cứ mua cỡ dành cho trẻ em đâu.

Cậu hết nhìn đôi dép rồi lại nhìn lên vị đội trưởng nghiêm túc kia. Anh được lắm!!! Cuối cùng, cậu phụng phịu đi đôi dép kia vào nhà. Mỗi bước đi là một tiếng leeng keeng vang lên. Rất vui tai, nhưng với cậu thì không.

Tezuka ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc, nhưng nội tâm lại như sóng dậy. Cố kìm nén, cuối cùng phát ra một tiếng cười nhỏ.

- Anh cười cái gì? – Ryoma hậm hực liến anh.

- Không có gì... - Tezuka khi bị cậu nhìn liền ngừng cười, quay lại vẻ mặt liệt ngàn năm kia.

- Con về rồi! – Tezuka lúc này mới nói lên câu nói quen thuộc mỗi khi về nhà.

- Ara, Kunimitsu, con về rồi sao?

Một người phụ nữ trung niên từ bếp bước ra. Khi nhìn thấy cậu liền chạy tới ôm lấy, chưa kịp để cậu ú ớ câu nào, cô đã nói một tràng:

- Uaaa... Ryo-chan... lâu rồi không gặp lại con... Con đã lớn hơn rồi này... Khổ thân con, mới từng này tuổi mà đã mất đi cả cha lẫn mẹ, ông trời thật nhẫn tâm... Rinko-chan, lẽ ra tớ nên nhắc cậu đi chuyến bay sớm hơn mới phải... hic... hic... - Ayano cứ vậy ôm cậu mà khóc.

- Cô... cô đừng khóc. Mẹ cháu thấy chắc sẽ không vui đâu. – Cậu lộ ra tia ấm áp, nhẹ đưa tay vỗ lưng cô, dỗ bà ngừng khóc.

Để mẹ mình khóc một chút, Tezuka mới lên tiếng:

- Mẹ, mẹ đang làm cho Ryoma sợ đó.

Khóc đủ, Ayano cũng nhận ra mình hơi quá khích, cô lau nước mắt hướng Ryoma mỉm cười:

- Xin lỗi con. Cô hơi xúc động một chút. Cô làm con sợ rồi.

- Không sao ạ. Điều này chứng tỏ rằng, cô rất quan tâm đến mẹ cháu. – Ryoma nhẹ nhàng nói.

- Con quả nhiên rất dịu dàng đó Ryoma-chan. – Ayano đơ ra một chút rồi ôm chặt lấy cậu lần nữa. "A, thật muốn đem thằng bé về làm con dâu luôn mà."

Sau đó, Ayano đứng thẳng dậy:

- Cô đang làm bữa tối. Một chút sẽ xong. Con theo Kunimitsu lên phòng đi tắm nhé! Kunimitsu, con dẫn em lên phòng đi!

- Vâng. Cả hai người cùng đồng thanh.

Tezuka sau đó dẫn cậu lên phòng mình. Giúp cậu cất quần áo vào tủ, anh thấy được sự tức giận của cậu vì những bước đi của mình đều tạo ra tiếng chuông.

- Đừng giận Ryoma. Nó cũng khá hợp với em mà. Rất đáng yêu đấy. – Tezuka vừa cất đồ vừa nói.

- Đáng yêu cái gì? Có anh mới đáng yêu ấy. Anh đi cái này mới hợp hơn. – Cậu giận dỗi, mặc kệ rằng mình vừa nói ra điều gì đó lạ. Dù sao, Tezuka cũng là anh trai cậu rồi, quá đáng thì cứ coi như Ryoga kia mà xử thôi, cậu chẳng cần khiêng dè gì cả.

Cầm lấy bộ pijama vào phòng tắm, bỏ lại con người có hai vành tai đã đỏ như trái táo. Anh nhìn theo bóng lưng cậu đến khi cậu vào phòng tắm mới quay lại tiếp tục công việc mà mình đang làm dang dở.

Thật sự quá đáng yêu!!!

Không kìm được khi nghĩ lại biểu cảm hồi nãy của cậu, anh phát ra tiếng cười khẽ.

- Anh cười gì? Em nghe rõ đấy. – Ryoma từ trong nhà tắm vọng ra.

- Không có. Em nghe nhầm rồi. – Tezuka vọng lại.

Sau khi cậu tắm xong đi ra, Tezuka bảo cậu xuống nhà trước, anh tắm xong sẽ xuống sau.

Khi đi đến phòng khách. Cậu thấy một ông lão đang ngồi xem tivi.

- Nhóc con là bạn của Kunimitsu sao? - Ông lão lên tiếng hỏi.

- Vâng, cháu là Echizen Ryoma. Rất vui được gặp ông ạ. - Ryoma lễ phép trả lời.

- Là Ryoma mà Ayano vẫn luôn miệng nhắc đến, em trai kết nghĩa của Kunimitsu sao?

Ông lão vẻ mặt lạnh lùng khiến Ryoma không khỏi cảm thán, quả nhiên là ông của Kunimitsu-nii đây.

- Vâng. - Ryoma gật đầu.

Im lặng kéo đến khi hai người không còn chủ đề gì để nói. Cậu nhìn xung quanh nhà, cậu liền nhớ ra ông của đội trưởng rất thích câu cá. Đời trước anh hay biến mất vài ngày để đưa ông đi câu.

- Ông thích câu cá phải không ạ? - Ryoma lên tiếng hỏi.

- Sao nhóc biết? - Ông gật gù.

- Tại cháu thấy trong nhà treo khá nhiều ảnh chụp lúc ông đi câu. – Ryoma nghiêng đầu nhìn ông.

- Vậy là cháu cũng thích câu cá sao? - Tezuka Kunikazu không biểu cảm gì ra ngoài... nhưng nội tâm của ông lại đang điên đảo vì con mắt tròn xoe của Ryoma khi nhìn ông.

- Dạ không hẳn ạ. Cháu thích ăn cá, bố cháu hay kéo cháu đi câu, nhưng ông câu dở tệ. Cuối buổi câu bao giờ ông ấy cũng lại mang cháu ra chợ mua con cá to nhất đem về, đưa cho mẹ cháu và nói đó là con cá mà ông câu được hôm nay. Đó chỉ là tại ông ấy sợ mẹ cháu cười nhạo về kĩ thuật câu của ông ấy mà thôi. – Cậu nhớ về chuyện trước đây, cười nhẹ.

- Thật sao? - Kunikazu khóe miệng cong lên.

- Vâng, lần nào mẹ cháu cũng nhận ra nhưng cháu không hiểu sao bà ấy không vạch trần thẳng mặt. Đến khi bố cháu đi vắng, mẹ cháu mới ngồi cười nhạo ông ấy với cháu. Ryoma nói tiếp, ánh mắt ngày càng hoài niệm, nhớ về những khoảng khắc vui vẻ đó.

Nhớ rằng con dâu mình nói cha mẹ đứa nhóc này chết trong vụ tai nạn máy bay trên đường sang Mỹ để lại một mình nó phải trở về nước. Ông Kunikazu ánh mắt nhìn Ryoma hiện lên tia nhu hòa.

- Nhóc thích ăn cá đúng không?

- Vâng! - Ryoma gật đầu.

- Vậy thì có dịp ta sẽ dẫn nhóc đi câu. - Kunikazu nói.

- Thật ạ? - Ryoma chớp chớp mắt nhìn ông.

- Ta câu giỏi lắm. Có lần ta đã câu một con cá dài từng này. Ayano đã đem nó cắt ra làm một bàn tiệc lớn. - Ông lạnh nhạt kể ra chiến công của mình, đôi tay còn đưa lên theo để phụ họa.

Ryoma ở một bên lắng nghe ông nói, ánh mắt lấp lánh hâm mộ. Tezuka Kunikazu, ông lần đầu tiên trong đời thích trẻ con như vậy. Khác hoàn toàn với thằng cháu nội lúc nào cũng lạnh như tảng băng di động, đứa nhỏ này đáng yêu hơn gấp nhiều lần. Làm gì có người ông nào không sung sướng khi được cháu của mình hâm mộ chứ. Nhất là một đứa cháu ngoan ngoãn đáng yêu thế này. Đúng, ông đã tự động xét Ryoma là cháu của mình. Dù sao em trai của Tezuka Kunimitsu là cháu của Tezuka Kunikazu cũng không sai. Đúng không?

- Bố ơi! Nước tắm chuẩn bị xong rồi ạ! – Ayano vừa bước vào phòng khách thấy hai ông cháu nói chuyện vui vẻ liền mỉm cười:

- Ryoma-chan đang nói chuyện với ông sao?

- Biết rồi. - Kunikazu đứng dậy, xoa đầu Ryoma mấy cái mới chịu rời đi. Dù là lần đầu chạm vào, ông lại không nỡ rời tay, tóc cậu thật sự rất mềm, sờ rất thích tay nha.

- Ông thích con lắm đấy Ryo-chan. - Ayano cười tươi, kéo Ryoma ngồi xuống sofa với mình.

Ryoma ngốc manh gật đầu.

Thích... sao? Dù là ông có nói nhiều hơn một chút nhưng cậu thấy ông vẫn để mặt lạnh quá a... À quên, ông là ông nội của Kunimitsu-nii mà.

- Con đáng yêu quá đi Ryoma!!! - Ayano nhìn vẻ mặt hoang mang của Ryoma không kìm được lại ôm chầm lấy cậu.

- Cô đúng là bạn thân của mẹ con. Hai người đôi khi hành động khó hiểu y hệt như nhau. - Ryoma bị nói đáng yêu liền u oán.

Tại sao ai cũng dùng từ đó để hình dung cậu chứ?

- Con biết không? Nếu con mà là con gái, con và Kunimitsu sẽ có hôn ước với nhau đó! - Ayano mỉm cười nhéo cái má tròn tròn của cậu:

- Tiếc quá a... cô cũng muốn Ryo-chan cũng làm con mình~~.

Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, Ayano nụ cười mở rộng ghé tai Ryoma thì thầm:

- Hay con gọi cô là mẹ đi.

- Dạ? – Cậu lại lần nữa rơi vào trạng thái ngốc manh.

- Tại vì nha... cô muốn có một đứa con đáng yêu như Ryo-chan. Chứ thằng bé Kunimitsu á, con cũng thấy nó như tảng băng di động vậy nà! - Ayano ra vẻ ủy khuất, nhưng rất nhanh hiện ra gương mặt cầu xin nhìn cậu:

- Nha~ con đồng ý nha! Con là em kết nghĩ của Kunimitsu thì con coi cô là mẹ nuôi cũng được mà.

- Nhưng mà... - Ryoma lúng túng.

- Nha! Nha!... Ryo-chan. - Ayano cọ má mình với má cậu.

Ryoma bối rối một hồi và rất nhanh bị Ayano khuất phục, ngoan ngoãn nghe lời cô. Tezuka tắm xong đi ra liền nghe được Ryoma nhẹ giọng gọi từ dưới lầu:

- Anh ơi, mẹ gọi xuống ăn cơm này.

Anh chỉ cần chậm một giây với tay vịn vào lan can là có thể té cầu thang.

Trời ơi... thời gian anh đi tắm, mẹ anh đã làm gì Ryoma vậy? Tự nhiên ngoan như vậy anh không quen... Thật sự không quen nha. Mặc dù trước giờ Ryoma có ngoan, nhưng như này thì...

Ryoma leeng keeng đung đưa chân, dù cậu rất muốn giúp đỡ Ayano dọn cơm nhưng Kunimitsu-nii không cho phép, lấy lí do vì chân của cậu đau không nên đi lại nhiều. Vì thế nên cậu ngồi phụng phịu, Kunikazu nhìn vậy liền buông ra lời nhận xét:

- Cứ như một con mèo giận dỗi quay qua phá phách ấy nhỉ.

Và... nhà Tezuka hoàn toàn đồng ý với câu nhận xét này, mặc dù Ryoma đang biểu thị mộng bức.

- Hôm nay bố nó sẽ về trễ nên chúng ta sẽ ăn cơm trước. - Ayano nói sau đó đong cơm cho mọi người.

Bữa cơm trôi qua hài hòa cực kì. Biết là Ryoma sẽ tới, nên mẹ Ayano còn cố ý làm cá nướng cho cậu nữa.

Tezuka Kuniharu về là khi ba ông cháu đang chơi cờ. Ryoma đứng giúp ông, còn bên Kunimitsu mặc rằng mình đang thua nhưng gương mặt lại hiện lên nét nhu hòa hiếm có. Còn ông Kunikazu thì vẻ mặt đầy vui vẻ vì mình sắp thắng.

- A! Bố nó đã về! – Ayano đi lại gần cửa, cầm lấy cặp tài liệu của Kuniharu. Sau đó quay đầu vào nhà nói với Ryoma:

- Ryo-chan, ra chào bố đi con!

... Kuniharu não chết, chú mới đi làm có một ngày thôi. Vậy mà về nhà liền có thêm một đứa con là sao? Nhưng chú ngay lập tức hiểu được vẫn đề khi nhìn thấy gương mặt đầy vẻ ngượng ngạo nói:

- Con chào bố. Bố mới về... - Ryoma.

Chú chỉ còn biết đưa tay nên xoa đầu cậu, và khi xoa đầu cậu chú liền nhớ ra đây là ai. Bởi cảm giác mềm mại này chú ghi nhớ rõ, mặc dù đã qua nhiều năm. Rồi thì... não của chú bắt đầu sống dậy, trong thâm tâm của mình, chú đã chỉ định đứa trẻ đứng trước mặt mình này là con của mình từ vài năm trước rồi. Ông rất vui vì thằng bé gọi ông là bố.

8 giờ. Tại phòng của anh.

Cậu đi khập khiễng đến giường ngủ, ngay sau đó liền ngả người xuống nằm. Cậu để ý thấy anh ngồi vào bàn liền nói:

- Kunimitsu-nii chăm chỉ thật.

- Ừ, dù sao cũng năm 3 rồi.

- Kì một qua, em sẽ nhảy lớp vậy. - Cậu nói vậy xong liền chìm vào giấc ngủ.

Còn anh thì khá ngạc nhiên khi cậu nói vậy.

---o0o---

Bạn đang đọc [AllRyoma] Trở Lại Làm Con Người Mới sáng tác bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.