Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Âm Niếp

Tiểu thuyết gốc · 2567 chữ

Bạch Nhi Nhi không hiểu vì sao trên mặt Thẩm Đống lộ vẻ thất vọng, nàng định nói gì bất chợt trên mỹ dung hiện một tia đau đớn, ngực đau thắt, phun ra một ngụm máu tươi.

Thẩm Đống thấy vậy hốt hoảng, vốn muốn kiểm tra tâm mạch của Bạch Nhi Nhi, bản thân hắn chợt cảm thấy ngực bụng chính mình đau dữ dội, một mùi tanh xốc lên mũi, cúi đầu phun ra máu.

Lúc này Tấn Hân Nghiên nở nụ cười đắc ý: "Các ngươi có bản lĩnh đến đâu, cũng chỉ có như vậy mà thôi."

"Ngươi đã làm gì chúng ta?" Thấm Đống hỏi, một bên đỡ thân thể Bạch Nhi Nhi đang lảo đảo muốn ngã.

Tấn Hân Nghiên đáp: "Chỉ là chút Độc Âm Niếp mà thôi. Yên tâm, lực độc ôn hoà, các ngươi sẽ không phải chết trong đau đớn. Muốn không chết, trừ phi... cởi trói cho ta."

Thẩm Đống quay sang hỏi Bạch Nhi Nhi: "Độc Âm Niếp là gì?"

"Độc Âm Niếp là loại độc vật vô ảnh vô tung, ngươi bị trúng độc, trong cơ thể sẽ tồn trữ một lượng khí độc lớn, dần dần hút đi sinh cơ trong cơ thể đến lúc chết." Bạch Nhi Nhi lộ ra thần sắc sợ hãi nói.

"Con mẹ nó, sao Bạch Lan Hội các ngươi ai cũng ưa thích dùng độc vậy." Thẩm Đống kê kiếm lên cổ Tấn Hân Nghiên, "Mau đưa thuốc giải, nếu không chúng ta sẽ cùng chết."

"Nữ nhân trong Bát Nữ Tiêu Thủy thời thời khắc khắc phải đối mặt hiểm cảnh, tiếp xúc với thế giới ngầm tối tăm, dù cho một người thiện lương cũng sẽ phải biến đổi..." Tấn Hân Nghiên thê lương nói.

Thẩm Đống không kiên nhẫn cắt ngang: "Nếu là người thiện lương, người đó cũng không phải là ngươi. Thuốc giải!"

"Thả ta ra!" Tấn Hân Nghiên lạnh nhạt nói.

"Không được!"Thẩm Đống lắc đầu từ chối.

"Ta thấy ngươi rất ưa thích vị Liễu phu nhân này a, nếu ngươi muốn để cho nàng ta chết, ta cũng rất vui nhìn thấy đấy." Tấn Hân Nghiên cười nói.

Thẩm Đống không nhiều lời, lập tức lục soát trên thân thể nàng ta ra. Lập tức soát thấy không ít bình bình lọ lọ, nữ trang, ngân lượng, còn có... Một cái côn gỗ.

Thẩm Đống thấy trên côn gỗ có vết nước khô, đưa lên mũi ngửi một cái, liền mắng: "Mẹ nó, nữ nhân ngươi thật dâm đãng a, luôn thủ sẵn thứ này trong người."

"Không liên quan đến ngươi." Khuôn mặt Tấn Hân Nghiên đỏ bừng, đây là côn gỗ nàng dùng để... tự xử lúc thiếu thốn.

"Cái này, dường như nó là Độc Âm Niếp. Nếu muốn sử dụng, dùng nội công đốt cháy, nước bên trong sẽ toả ra hương độc." Bạch Nhi Nhi mở một bình ngọc ra, thấy chất lỏng màu đỏ bên trong vội đóng nắp lại rồi đưa cho Thẩm Đống.

Thẩm Đống tiếp lấy, đưa đến bên mũi Tấn Hân Nghiên đe doạ: "Nếu ngươi không đưa thuốc giải, vậy hãy chết chung với bọn ta a."

Tấn Hân Nghiên vẻ mặt điềm nhiên: "Ta đã nuốt sẵn thuốc giải, ngươi thích làm gì cứ việc. Nếu không thả ta..."

Nàng vừa nói một nửa, Thẩm Đống tức giận đã không nhẫn nhịn nổi, tiện tay ngửa cổ Tấn Hân Nghiên ra đổ hết Độc Âm Niếp vào.

"A... a... sao ngươi lại làm vậy, thứ này chỉ ngửi một lượng hương nhỏ đã rất độc, nếu dùng nhiều quá... ưm... oẹ ..." Tấn Hân Nghiên ho sặc sụa, cúi đầu xuống muốn nôn hết hồng thủy ra, bất quá phần lớn đã bị nuốt xuống bụng.

Nàng vốn tự tin vào khả năng diễn kịch của bản thân, đánh cược vào việc mình hơi đe doạ một chút, thanh niên trước mắt sẽ biết sợ mà lui.

Bất quá không ngờ rằng, Thẩm Đống lại dứt khoát như vậy.

"Chờ chút, dường như thứ này cũng là Độc Âm Niếp." Bạch Nhi Nhi cầm một bình ngọc xem xét, kinh hô nói.

"Vậy thứ ta vừa nuốt là..." Tấn Hân Nghiên ngẩn ra lẩm bẩm.

"Ta nghe nói Độc Âm Niếp và thuốc giải của nó, âm thủy và dương thủy, thực chất cả hai đều là độc và cũng đều là thuốc giải. Một khi trúng một trong hai thứ, chỉ có thứ còn lại mới có thể trung hoà giải dược. Nếu ta đoán không nhầm, thứ ngươi nuốt là dương thủy a." Bạch Nhi Nhi nói.

Nàng thực sự rất hối hận, bởi vì trước đây nàng vô tình thấy tư liệu về loại độc này, chỉ lướt qua không nhớ kỹ, bây giờ phải mất một lúc mới nhận ra đặc tính Độc Âm Niếp có đôi có cặp. Không kịp ngăn cản Thẩm Đống đổ hết dương thủy vào miệng Tấn Hân Nghiên.

Cũng tại hai bình ngọc chứa hai loại nước quá giống nhau, đến Tấn Hân Nghiên cũng kịp nhận ra mà cảnh báo Thẩm Đống.

Lúc này Tấn Hân Nghiên vẻ mặt đỏ bừng như lửa, trên thái dương bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu. Hiển nhiên thứ nàng nuốt là dương thủy, còn Thẩm Đống và Bạch Nhi Nhi trúng âm thủy.

"Ngươi nuốt hết thuốc giải rồi..." Thẩm Đống há hốc mồm.

Sắc mặt Bạch Nhi Nhi cũng tái xanh, không có thuốc giải, nàng và Thẩm Đống xem như chết trong mật thất phong kín này a.

Tấn Hân Nghiên thấy tình hình không ổn, vội nói: "Cũng không phải không cần một trong hai dương thủy âm thủy trung hoà, ta có cách chữa cho các ngươi, chỉ cần thả ta ra..."

Thẩm Đống khinh bỉ nói: "Thật sao?"

Tức thì ngay sau đó, hắn cầm lấy bình âm thủy ném xuống đất vỡ tan. Âm thủy tràn ra tung toé.

"Không!" Tấn Hân Nghiên kinh hoàng hô lên, nhìn từng giọt âm thủy dần dần ngấm xuống mặt đất như nhìn sinh mệnh của chính mình dần mất đi.

Bạch Nhi Nhi ở một bên cũng bất ngờ về độ tàn nhẫn của Thẩm Đống nhưng cũng không nói gì, nữ nhân độc ác này bị như vậy là đáng đời.

Sau một khắc hoảng sợ, Tấn Hấn Nghiên cười lớn: "Vậy cũng tốt, các ngươi muốn ta bồi táng theo các ngươi cũng được, dù sao các ngươi không có thuốc giải, sớm muộn gì cũng giết ta."

Nói rồi, Tấn Hân Nghiên tuyệt vọng ngồi xuống, ánh mắt vô hồn.

Nét mặt Thẩm Đống hiện vẻ quỷ dị: "Ai nói bọn ta sẽ chết theo ngươi?"

"Ưm?" Tấn Hân Nghiên ngẩn người.

Thẩm Đống nắm chặt hai bàn tay thon của Bạch Nhi Nhi nói: "Bạch Nhi Nhi, ta có biện pháp cứu mạng nàng, cũng có thể thoát khỏi đây."

"Ngươi nói thật?" Bạch Nhi Nhi ánh mắt tối tăm trở nên sáng rực.

"Đúng vậy, chỉ là biện pháp này có phần... Ta có thể từ trong cơ thể ngươi hấp thụ âm khí ra. Như vậy cũng giúp nội công ta tăng cao, có thể mở ra mật thất này." Thẩm Đống lưỡng lự một chút rồi nói.

Bạch Nhi Nhi và Tấn Hân Nghiên há hốc mồm, một lúc sau mới định thần lại. Bạch Nhi Nhi suy nghĩ hồi lâu, sau đó ánh mắt kiên định nói: "Tính mạng ta không đáng giá, nhưng bên ngoài nữ nhi ta đang gặp nguy hiểm..."

Nói được vài lời, Bạch Nhi Nhi dừng lại im lặng. Thẩm Đống nghe vậy hiểu ý, trong lòng nở hoa, tiến tới ôm Bạch Nhi Nhi đặt lên bàn gỗ giữa mật thất.

"Không ngờ ngươi lại tu luyện thứ võ công biến thái như vậy, không biết đã làm bao nhiêu chuyện luân thường hại lý rồi a." Tấn Hân Nghiên chợt nói.

Bạch Nhi Nhi nghe thế, ánh mắt kỳ quái nhìn Thẩm Đống.

Thẩm Đống vội minh oan, cầm ngọc giản nói: "Hiểu lầm, ta vừa luyện thành Thuần Âm Kinh này rồi a."

"Thời gian vừa trôi qua không lâu, ngươi làm sao có thể luyện thành nhanh như vậy." Tấn Hân Nghiên khinh thường nói, "Ngươi đang lừa hài tử a, ta sở trường một môn kiếm quyết, không phải là kiếm pháp đỉnh cấp gì, độ khó không cao, ngươi thử học xem bao lâu thì thành."

"Ngươi đang thách thức ta? Bổn công tử là thiên tài võ học tuyệt thế, làm sao phải sợ những thứ tiểu miêu tiểu cẩu." Thẩm Đống vốn định lâm hạnh Bạch Nhi Nhi, nghe vậy đứng dậy.

"Không cần a, ta tin ngươi, chúng ta mau làm cho xong việc, tránh lãng phí thời gian." Bạch Nhi Nhi thực sự không quản Thẩm Đống có thật tu luyện tà công hay không, lúc này tâm nàng đang đặt ở trên mình Liễu Thiến Y, chỉ muốn sớm ra ngoài cứu nữ nhi.

"Yên tâm sẽ không lâu đâu." Thẩm Đống vỗ về trấn an nàng. Sau đó tiến lại gần Tấn Hân nghiên, lục soát thân thể: "Ngươi giấu kiếm quyết nơi nào?"

Tấn Hân Nghiên khó chịu không vui, giãy dụa thân thể: "Ưm, có thể để Bạch Nhi Nhi lấy ra được không, ở phía bụng dưới. A... chậm đã, ngươi là nam nhân thô lỗ nhất ta từng gặp."

Thẩm Đống không để ý nàng, cầm lấy cuốn sách màu lam còn hơi ấm và hương thơm cơ thể nữ nhân thoang thoảng, bắt đầu lật ra xem.

"Tấn Gia Kiếm Quyết Tổ Truyền."

Sau một lúc, Thẩm Đống đóng sách lại, cầm kiếm lên bắt đầu múa kiếm.

"Ngươi... học lén kiếm quyết Tấn gia ta từ lúc nào?" Tấn Hân Nghiên kinh hãi nói.

Những đường kiếm Thẩm Đống múa đích thực là kiếm quyết Tấn gia, hơn nữa còn tinh diệu huyền ảo, tựa hồ như đã mài kiếm mấy chục năm vậy.

"Ngươi nghĩ trước đây ta từ nơi nào học được kiếm quyết gia truyền của các ngươi, nếu là người bình thường phải mất vài chục năm mới luyện được đến trình độ như ta a. Nói bổn công tử chính là thiên tài võ học mà ngươi không tin. Nữ nhân nông cạn." Thẩm Đống lắc đầu khinh bỉ.

Biết lời Thẩm Đống nói là sự thật, Tấn Hân Nghiên há hốc mồm, sau một lúc định thần lại, nàng vẫn cảm thấy khó có thể tin một màn vừa xảy ra.

Bạch Nhi Nhi cũng ngạc nhiên không kém, chỉ trong thời gian chưa đầy một nén nhang đã có thể luyện thành một môn kiếm quyết gia truyền, đây là thiên tài ngàn người, không, vạn người chưa chắc có một.

Thẩm Đống sau khi chứng minh bản thân trong sạch, thả kiếm xuống đi tới Bạch Nhi Nhi, hôn lên đôi môi anh đào nhẹ nhàng mà sâu, lưỡi đẩy vào miệng nàng.

Bạch Nhi Nhi đóng miệng không cho lưỡi hắn tiến vào, Thẩm Đống bóp mạnh bầu vú nàng một cái, Bạch Nhi Nhi liền thốt lên một tiếng "a", nhân cơ hội này, lưỡi Thẩm Đống liền xâm nhập khoang miệng thơm tho, mút lấy lưỡi phấn hồng của Bạch Nhi Nhi.

Một tay Thẩm Đống bóp bầu ngực cao vút của nàng từ ngoài áo, tay kia di chuyển xuống xoa bóp cặp mông thục nộn to lớn.

Không hiểu sao có phải vì ở đây còn có người hay không, mà động tác Bạch Nhi Nhi hơi ngượng ngùng không được tự nhiên.

Thẩm Đống mặc kệ, hắn mở ngực áo Bạch Nhi Nhi, cởi ra yếm bên trong, lộ ra đôi nhũ phong vú thịt trắng muốt to lớn, cao vút không chảy xệ. Hắn liền hai tay bóp nắn cặp vú thành đủ hình dạng, há miệng ngậm nhũ hoa trân châu hồng nhạt mà bú mút. Hương vị ngọt ngào thơm thơm lập tức xộc vào miệng.

Phải biết ngực Bạch Nhi Nhi rất lớn, một bàn tay Thẩm Đống không bao hết, lại rất xinh đẹp, hương vị thơm thơm mùi nữ nhân nồng nàn, là một cặp vú cực phẩm.

Một tay Thẩm Đống giật thắt lưng Bạch Nhi Nhi ra kéo quần nàng xuống, luồn vào trong tiểu nội khố, nhón tay miết lên xuống khe l-n, kích thích âm hạch mẫn cảm.

"Ưm.. a..." Bạch Nhi Nhi bắt đầu thốt lên những âm thanh dễ nghe. Thẩm Đống cúi xuống, mút liếm âm hộ xinh đẹp. Một tay vẫn xoa bóp bầu vú, một tay xoa xoa vùng bụng dưới trắng tuyết.

Một lúc sau, tiểu huyệt Bạch Nhi Nhi được Thẩm Đống hầu hạ bú liếm, âm hạch sưng to như hạt đậu, từ giữa hai mép l-n chậm rãi chảy ra dâm thủy trong suốt. Thẩm Đống đứng dậy móc ra côn thịt khủng bố đã cứng rắn dựng thẳng đứng hùng vĩ. Mặc dù là lần thứ hai nhìn thấy dương vật Thẩm Đống, nhưng Bạch Nhi Nhi vẫn kinh nghi không ít, hai mắt trợn tròn.

"Liễu phu nhân..." Thẩm Đống đưa côn thịt đến bên miệng Bạch Nhi Nhi, quy đầu đỏ rực dữ tợn chạm vào môi nàng. Một tay hơi ấn nhẹ đầu nàng xuống.

"Nhưng còn..." Bạch Nhi Nhi ngập ngừng.

Thẩm Đống liếc về Tấn Hân Nghiên bên kia, phát hiện nàng ta lúc này nét mặt đỏ như lửa, y phục ướt sũng mồ hôi, "Nàng ta không có thuốc giải sắp chết, không cần quan tâm nàng ta. Nếu chúng ta chậm chạp không làm, đến lúc độc dược phát tác cũng đã muộn."

Thẩm Đống và Bạch Nhi Nhi chỉ ngửi chút hương âm thuỷ Độc Âm Niếp, còn Tấn Hân Nghiên nuốt hết bình dương thủy, tình trạng so với hai người Thẩm Đống tồi tệ hơn rất nhiều. Vì dược lực quá nhiều đè ép, nên thần chí nàng nóng nảy mơ mơ hồ hồ, thân thể nóng rực dày vò khổ sở.

Bạch Nhi Nhi thở dài một hơi, dù sao cũng đã từng làm, làm thêm một lần cũng không sao. Mấu chốt là chỉ cần thoát được khỏi đây, mọi thứ đều đáng giá.

Tâm đã định, Bạch Nhi Nhi há ra miệng nhỏ, vươn chiếc lưỡi đinh hương, liếm lên quy đầu dương vật. Hai bờ môi mềm mại ngậm lấy quy đầu, dần dần nuốt sâu vào miệng, lưỡi không ngừng vờn quanh côn thịt liếm láp hầu hạ.

"Ưm... Miệng nhỏ của phu nhân thật tuyệt." Cảm nhận được sự ấm nóng bao quanh côn thịt, lưỡi Bạch Nhi Nhi như con rắn nhỏ trườn xung quanh quy đầu, Thẩm Đống thốt lên một tiếng sung sướng. Một tay hắn đẩy ép đầu Bạch Nhi Nhi về phía háng mình, một tay di chuyển xuống sờ bóp vú thịt.

"Chụt chụt."

Thẩm Đống nhìn vị mỹ phụ đang quỳ dưới háng mình phun ra nuốt vào côn thịt, nội tâm sinh ra cảm giác chinh phục. Côn thịt trong miệng Bạch Nhi Nhi càng trướng lớn không ít.

Nhân sinh như thế này mới là hoàn mỹ!

Bạn đang đọc Ái Hoa Tiên sáng tác bởi vuhuyenmatu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuhuyenmatu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.