Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuần Âm Kinh

Tiểu thuyết gốc · 2812 chữ

Cảm nhận được nhiệt độ từ tay Thẩm Đống, không hiểu sao Bạch Nhi Nhi bình tĩnh hơn không ít. Nàng lạnh nhạt hỏi Cố Triều An: "Ngươi nói những thứ này rốt cuộc muốn gì?"

"A, không ngờ đường đường là đại phu nhân Liễu gia, lại có tư tình với nam nhân trẻ khác bên ngoài. Nếu Liễu Khiếu Thanh biết được, hẳn sẽ bất ngờ lắm a." Cố Triều An nhìn tay Thẩm Đống và Bạch Nhi Nhi nắm một chỗ kinh ngạc.

Trong mắt của hắn còn loé lên một tia ghen tỵ.

Nam nhân trẻ tuổi trước mặt là ai mà có thể chiếm hữu được đệ nhất mỹ phụ Nguyệt Nam, còn ta đến cả một nữ nhân của Bạch Lan Hội, xếp hạng năm Bát Nữ Tiêu Thủy cũng không chiếm được a?

Ta không cam tâm!

Tấn Hân Nghiên ở bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.

Bạch Nhi Nhi nghe hắn nói hơi giật mình, muốn thả tay ra thì bị Thẩm Đống giữ chặt lại.

Cố Triều An thấy một màn này cười nhẹ: "Ta biết Liễu phu nhân không muốn tin lời ta, nhưng ngươi có nhớ gần đây cao thủ trong Liễu gia liên tiếp gặp ngộ sát? Đúng, triều đình chúng ta cài cắm một số gián điệp trong Liễu gia, tiểu nha hoàn bên cạnh Liễu Thiến Y cũng là gián điệp đấy, giờ khắc này hẳn là đã bắt trói Liễu Thiến Y rồi."

"Ngươi nói thật?" Bạch Nhi Nhi sợ hãi nói, lông mày nhíu lại, nội tâm bất an không ngừng.

"Ngày kia, Liễu Thiến Y bí mật đi đến Hoàng Liên Trấn, vận chuyển hàng hoá..." Cố Triều An tiện miệng nói ra một số hành tung bí mật gần đây của Liễu Thiến Y.

Bạch Nhi Nhi nghe xong tức thì biến sắc. Lần này nàng đã triệt để tin lời Cố Triều An nói, bởi hành tung của Liễu Thiến Y ngoài nàng và Liễu Khiếu Thanh ra, không có bất kỳ người thứ ba nào biết.

Bạch Nhi Nhi nắm chặt kiếm, Thẩm Đống ở bên cạnh lên tiếng: "Ngươi nói ra những lời này, phải chăng đã dự định sẵn là sẽ không để bọn ta sống sót?"

Cố Triều An vỗ tay: "Không sai không sai, các ngươi đã nghe được chuyện giữa ta và Tiểu Nghiên, dù các ngươi có thể là quân cờ tốt, nhưng cũng không thể lưu lại."

Tấn Hân Nghiên nói: "Sao ngươi không giữ vị mỹ phụ này lại a, nàng xinh đẹp như vậy giết có chút đáng tiếc."

Cố Triều An vội nói: "Ta chỉ ưa thích ngươi a..."

Không hiểu sao hắn đã chơi qua vô số nữ tử, chỉ khi đứng trước mặt Tấn Hân Nghiên, hắn mới có cảm giác chột dạ sợ bị hiểu lầm.

Tấn Hân Nghiên cười rực rỡ: "Ta hiểu tâm ý của ngươi, bất quá ta không ngại, nếu ngươi có thể mang nàng ta lên giường, khống chế tâm nàng để làm quân cờ cho chúng ta, ngược lại ta còn rất vui mừng. Nam nhân chí ở bốn phương, nếu có thể giúp ngươi ta không ngại những tiểu tiết này. Nếu mỹ phụ này không nghe lời, có thể đem nàng bán đi thanh lâu."

Cố Triều An nghe vậy không hiểu sao hưng phấn. Đồng thời hắn cũng rất vui mừng.

Quả nhiên Cố Triều An ta không nhìn lầm người a! Thật hiểu lòng ta.

Nội tâm Cố Triều An nhịn không được bắt đầu tưởng tượng về viễn cảnh thành thân với Tấn Hân Nghiên.

Ở đối diện, sau khi nghe lời Tấn Hân Nghiên nói, ánh mắt Thẩm Đống lạnh lùng liếc nàng một cái.

"Được rồi, tránh đêm dài lắm mộng, mau giải quyết bọn họ." Tấn Hân Nghiên lên tiếng. Ngay lập tức, Cố Triều An như chó liếm được lệnh, liền vung đao chém tới hai người Thẩm Đống.

Thẩm Đống hơi nhíu mày. Hắn đã phát hiện tên Cố Triều An này chính là liếm chó hàng thật.

Giao chiến nổ ra, Thẩm Đống liên thủ với Bạch Nhi Nhi, tuy mới lần đầu hợp kích nhưng đã có phong thái song kiếm hợp bích, chiêu thức nối chiêu thức liên tiếp chém ra vô cùng đẹp mắt, tuy không thể đả thương được đối phương, nhưng phòng ngự thì không chút sơ hở.

Điều này một phần là do Cố Triều An là một trong số các cao thủ hắn gặp được từ lúc xuyên không đến giờ, một phần là do hắn chạy trốn xuyên suốt một đêm, nội công hao tổn không ít.

Thẩm Đống nhịn không được lên tiếng: "Mỹ nữ, có phải là do ta và nàng đã trải qua hành động phu thê chi thực, nên phối hợp mới hoàn mỹ đến vậy?"

Bạch Nhi Nhi đỏ mặt không lên tiếng, tập trung vung kiếm chém ra.

Nơi đây còn có người a, ngươi không kiêng kỵ nói ra những lời này!

Xấu hổ chết a!

"Hừ, các ngươi đúng là thật không biết xấu hổ." Cố Triều An mắng. Vốn hắn tưởng rằng Bạch Nhi Nhi cùng thanh niên trẻ tuổi trước mặt là quả hồng mềm dễ bóp, không ngờ đối phương phòng ngự rất khó chịu, thi thoảng tung ra đòn phản kích. Khiến hắn tấn công vô cùng khó khăn.

Tấn Hân Nghiên cũng cau mày, vốn ban đầu nàng muốn cùng Cố Triều An liên thủ giết hai người Thẩm Đống vì nàng chứng kiến võ công của Cố Triều An cao cường nên không chút lo lắng, bây giờ càng đánh càng thấy nóng lòng.

Nam nhân đẹp trai đối diện chỉ dùng chín chiêu kiếm để phòng ngự, vậy mà có thể đánh bật được chiêu thức của nàng và Cố Triều An, Bạch Nhi Nhi ở một bên lại thường xuyên vung kiếm tấn công vào nơi hiểm yếu của hai người các nàng, phòng ngự vô cùng khó chịu.

Vô tình, Tấn Hân Nghiên đối với Thẩm Đống tăng thêm một tầng hứng thú.

Thẩm Đống quan sát tình hình trước mắt, phát hiện tiếp tục cũng không phải là cách, đối phương so với hắn có lợi thế thể lực, cứ tiếp tục như thế này thì sẽ rất bất lợi.

"Tách hai người bọn hắn ra." Thẩm Đống nhân lúc lướt qua bên cạnh Bạch Nhi Nhi, nói nhanh qua tai nàng.

Bạch Nhi Nhi mặc dù không biết Thẩm Đống muốn gì nhưng cũng hiểu ý. Tiếp đến, Thẩm Đống và nàng nhằm vào trung không mà tấn công, dần dần tách Tấn Hân Nghiên và Cố Triều An ra hai phía, tựa lưng vào nhau đối địch, Thẩm Đống giáp mặt Cố Triều An, Bạch Nhi Nhi đối diện Tấn Hân Nghiên.

Bất ngờ, Thẩm Đống tựa vai Bạch Nhi Nhi, xoay lưng đẩy nàng chém về Cố Triều An, chính mình nhân lúc bất ngờ khởi khinh công, chém rơi kiếm Tấn Hân Nghiên.

Đợi lúc Cố Triều An kịp phản ứng, Thẩm Đống đã kê lưỡi kiếm lạnh lẽo sát khí lên cổ Tấn Hân Nghiên, lưỡi kiếm sắc bén liếm vào da thịt, mơ hồ nổi lên một tia máu.

Xác định được Cố Triều An là chó liếm của Tấn Hân Nghiên, trong hai người võ công người sau thấp hơn người trước, Thẩm Đống chỉ có thể ra hạ sách bắt Tấn Hân Nghiên làm con tin áp chế Cố Triều An.

Bạch Nhi Nhi cũng đã lui về bên hắn. Nàng nhịn không được khâm phục nhìn Thẩm Đống.

Người này tuổi còn trẻ mà đã có bản lĩnh thật lớn a.

"Kết cục đã định?" Thẩm Đống mỉm cười nói với Cố Triều An.

"Ngươi nghĩ sai rồi." Tấn Hân Nghiên lạnh nhạt nói.

Cố Triều An sắc mặt lạnh lùng, sau đó cười lớn: "Ngươi nghĩ ta sẽ vì một nữ nhân tầm thường, là thủ hạ của Bùi Mục Quan mà để lỡ đại nghiệp của mình sao. Bạch Nhi Nhi rất có tác dụng trong việc thâu tóm Liễu gia, ta sẽ không để mất nàng."

Vừa nói, hắn vừa chầm chậm cầm kiếm tiến đến, bộ dáng rất tự tin.

"Ngươi dám sao? Nếu dám, ngươi cần gì phải giải thích nhiều với ta như vậy?" Thẩm Đống tiêu sái cười nói. Kiếm trên tay càng đè nặng, lưỡi liếm cứa sâu vào cổ Tấn Hân Nghiên hơn, một dòng hồng huyết nồng đậm chậm rãi chảy ra.

"Không được làm tổn thương nàng! Nếu không các ngươi cũng không thể sống." Cố Triều An vội dừng lại hét lên. Hắn không dám đánh cược.

"Vậy ngươi lui lại. Bằng không, ta sẽ lưỡng bại câu thương, trước hết giết nữ nhân này." Thẩm Đống nói. Cưỡng chế Tấn Hân Nghiên cùng Bạch Nhi Nhi dần lùi sâu vào trong thông đạo.

Cũng chỉ có thể vào trong tìm lối ra khác, hắn chưa nhìn thấy Bùi Mục Quan, nếu quay lại theo lối ra ban đầu, chẳng may gặp đám bọn hắn thì thực sự không ổn.

Dù có thể giết Tấn Hân Nghiên, nhưng sau đó Thẩm Đống không nắm chắc có thể liên thủ Bạch Nhi Nhi chém giết Cố Triều An, hơn nữa bên ngoài còn có địch.

Thẩm Đống cùng hai nữ tiến vào thông đao, quan sát một chút, hắn giật thắt lưng Tấn Hân Nghiên ra.

"A, ngươi đang làm cái gì?" Tấn Hân Nghiên kinh hô.

Bạch Nhi Nhi cũng nhìn lại với ánh mắt kỳ dị, chẳng lẽ tên này lại lên cơn, không nhịn nổi a?

Bất quá, nhan sắc Tấn Hân Nghiên không phải tuyệt sắc nhưng xác thực rất ưa nhìn, nam nhân không nhịn nổi cũng không quá bất ngờ.

Đột nhiên không hiểu sao trong lòng Bạch Nhi Nhi có chút thất lạc.

Cảm giác này dường như là... ghen tỵ, không cam lòng vậy.

"Các ngươi nghĩ cái gì a?!", Nhận thấy nét kỳ quái trên mặt hai nữ, Thẩm Đống không vui nói.

Hắn dùng thắt lưng Tấn Hân Nghiên trói hai tay nàng lại. Hai nữ lúc này mới nhận ra đã hiểu nhầm hắn.

Có điều vì không có thắt lưng, nên quần Tần Hân Nghiên đã tụt xuống, lộ ra tiểu nội khố màu trắng ôm trọn cặp mông to lớn. Cặp đùi trắng dài miên man.

Thẩm Đống phân vân, tức thì thò tay vào ngực áo Tấn Hân Nghiên, lôi yếm của nàng ra, xé thành hai mảnh dài nối lại với nhau, thay cho thắt lưng buộc lại quần của nàng. Khi tiếp xúc gần hạ thể Tấn Hân Nghiên, hắn chỉ liếc mắt lướt qua chứ không nhịn lâu, ánh mắt thanh tịnh, bộ dáng dường như là không đếm xỉa.

"Cái này..." Dù Tấn Hân Nghiên là kẻ thù nhưng Bạch Nhi Nhi vẫn cảm thấy hắn làm việc có hơi chút quá đáng khó coi.

Tấn Hân Nghiên ngữ khí nức nở: "Ngươi sao có thể đối xử như vậy với ta, người ta là nữ tử a..."

Thẩm Đống hừ lạnh: "Từ khi ngươi nói muốn bán Liễu phu nhân vào thanh lâu, ngươi đã xác định được kết cục của bản thân rồi a."

"Thẩm Đống..." Bạch Nhi Nhi nghe thấy lời hắn nói có chút cảm động.

Tấn Hân Nghiên há hốc mồm, bộ dáng nức nở lập tức biến mất. Nàng không ngờ tình cảm giữa Liễu phu nhân và nam tử lạ mặt này đã phát triển tới một bước như vậy.

Có lẽ chính Bạch Nhi Nhi cũng không phát hiện tâm tình bản thân đối với Thẩm Đống đã có phần biến chuyển.

Phát hiện phía sau vẫn luôn có bóng dáng Cố Triều An bám theo, ba người Thẩm Đống đi sâu vào thông đạo.

"Ca ca, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta dâng hiến thân thể cho ngươi cũng không phải không được." Tấn Hân Nghiên đột nhiên nói ra.

Thẩm Đống vỗ mạnh vào mông nàng một cái: "Bớt dụ dỗ a, ta không phải cẩu liếm chân như Cố Triều An."

"A..." Tấn Hân Nghiên la lên một tiếng thật lớn, "Ngươi làm gì mà đánh đau như vậy a...?"

Ở bên cạnh Bạch Nhi Nhi lắc đầu, nữ nhân này thật không thể nói được a. Thật không biết liêm sỉ.

Cố Triều An bám theo phía sau, nghe thấy từ trong thông đạo vọng đến âm thanh la lên của Tấn Hân Nghiên, trong lòng càng nóng ruột. Vì là âm thanh vọng lại nên biến ảo, nghe giống như âm thanh nữ nhân rên rỉ trên giường.

Chợt Cố Triều An liếc mắt nhìn thấy một số cần kéo gỗ kỳ lạ trên vách tường, liền biết đây là cơ quan. Vì lo lắng cho Tấn Hân Nghiên, hắn nhịn không được thử kéo cơ quan.

Những cơ quan này vừa nãy Thẩm Đống đi qua cũng nhìn thấy nhưng không dám vọng động.

Sau khi cơ quan được kích hoạt, thông đạo vốn yên yên ổn ổn bỗng nhiên rung động mạnh mẽ, phía trên trần thông đạo vang lên âm thanh "độp độp", dần xuất hiện những kẽ hở, sau đó lan nhanh ra như mạng nhện. Đất bụi ào ào rớt xuống.

Ba người Thẩm Đống vội vàng chạy đi vào sâu. Vì có động đất, một số cơ quan hai bên chịu chấn động tự động kích hoạt. Bỗng nhiên thân thể bọn hắn lung lay, mặt đất phía dưới sập xuống một căn mật thất kín, ngay sau đó mặt đất phía trên đóng kín lại.

Thẩm Đống vội vàng kiểm tra, phát hiện mặt trần phía trên vững như bàn thạch không một kẽ hở, căn bản không thể mở ra.

"Xong, không lẽ chúng ta sẽ bị nhốt sống ở đây đến lúc chết đói sao?" Bạch Nhi Nhi hoảng sợ nói. Hiện giờ nàng rất lo lắng tình hình nữ nhi ngoài kia.

"Đừng lo, nếu nơi này có mật thất, ắt hẳn có che dấu huyền cơ." Thẩm Đống nói, liếc nhìn tỉ mỉ xung quanh. Liền thấy ngay giữa trung tâm mật thất có đặt một ngọc giản trên bàn gỗ đơn độc vô cùng nổi bật.

Thẩm Đống: ". . ."

Mẹ nó, huyền cơ như thế này không phải quá bại lộ sao?

Chẳng lẽ còn có ẩn tình nào khác.

Thẩm Đống tiến tới cầm ngọc giản lên xem. Bạch Nhi Nhi và Tấn Hân Nghiên cũng tò mò chạy tới.

"Thuần Âm Kinh.

Công pháp tu tiên dựa vào hấp thu âm khí nữ giới tăng tiến tu vi."

Đọc được vài khẩu quyết, cả ba người há hốc mồm.

Thẩm Đống vốn tưởng bản thân xuyên qua thế giới kiếm hiệp, không ngờ lại có thể tu tiên.

Còn Bạch Nhi Nhi và Tần Hân Nghiên không tin trên đời này có tiên nhân hay gì, cũng không phải hoàn toàn không tin, mà là căn bản chưa từng nhìn thấy, chỉ nghe nói trong truyền thuyết, nên đối với hai nàng nội dung trên ngọc giản chỉ là hư huyễn.

Thẩm Đống vui vẻ xem hết toàn bộ nội dung ngọc giản, lập tức hắn cảm thấy cơ thể biến đổi. Năm ngũ giác trở nên thính nhạy, nhìn thấy hạt bụi nhỏ bé trên bàn gỗ, nghe thấy âm thanh nhện bò trong góc tường... Toàn bộ thân thể trở nên thư thái nhẹ nhàng, cảm thấy không khí ngon ngọt hơn không ít. Cơ thể sung mãn tràn đầy năng lượng.

Hẳn đây là linh khí trong truyền thuyết a!

"Ngươi thử tu luyện xem?" Thẩm Đống đưa ngọc giản cho Bạch Nhi Nhi.

Bạch Nhi Nhi vốn cảm thấy nội dung trên ngọc giản là trò đùa, nhưng thấy nét mặt vui vẻ của Thẩm Đống, nội tâm tò mò không thôi. Liền cầm lấy ngọc giản ngồi xếp bằng tu luyện.

"Còn ta thì sao?" Tấn Hân Nghiên hỏi.

"Ngươi? Không thể a!" Thẩm Đống không chút do dự cự tuyệt.

Tấn Hân Nghiên nghe vậy tức giận hừ một cái không nói gì.

Không lâu sau Bạch Nhi Nhi mở mắt ra, đối với Thẩm Đống lắc đầu: "Không được a."

Bất quá nét mặt Bạch Nhi Nhi không chút thất vọng, nàng đã xác định từ trước nội dung trên ngọc giản này chỉ là hư ảo.

Thẩm Đống thở dài một tiếng não nề. Nếu Bạch Nhi Nhi không có cảm giác gì dù chỉ là một chút, vậy quả thực rất đáng tiếc.

Nhân sinh như mộng, đời người ngắn ngủi, trăm năm sau chỉ là nắm bụi cốt.

Bạn đang đọc Ái Hoa Tiên sáng tác bởi vuhuyenmatu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vuhuyenmatu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 216

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.