Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 26-27

Phiên bản Dịch · 3496 chữ

Chương 26: Nỗi buồn man mác sau giấc mộng

Dương lên đường, tôi không đi tiễn anh. Lý do rất đơn giản,hôm ấy tôi chuẩn bị thi, và hồi ấy trong từ điển của tôi vẫn chưa có từ nghỉ học. Thế là hôm đó tôi vẫn có mặt ở lớp, làm học sinh ngoan. Trong giờ thi, thỉnh thoảng tôi cũng mơ màng nghĩ, hôm nay là ngày Dương lên máy bay, mọi người sẽ nói lời chia tay với anh ấy thế nào?

Và cảnh biệt ly chỉ tồn tại trong phim ảnh đó tôi chưa từng trải qua.

Bài thi làm không tốt, tôi cũng chẳng buồn để ý. Tranh thủ lúc tan học liền một mình lang thang trên đường. Tôi chọn một con ngõ nhỏ không mấy khi đi qua và chậm rãi bước đi. Ở đó có mặt đường trải đá xanh rất hẹp, những ngôi nhà với mái ngói thấp lè tè, tất cả đều cổ xưa, giản dị biết bao. Tôi mơ màng chìm đắm trong bầu không khí đầy nhớ nhung này, mãi cho đến khi bị giọng nói ngây thơ của trẻ con đánh thức.

“Anh lại đánh em rồi! Em sẽ về mách mẹ em!” Hóa ra là một cô bé tầm năm tuổi đang khóc thút thít.

“Cứ mách đi! Ai thèm sợ!” Bên cạnh có một cậu bé chạc tuổi cô bé, người bẩn từ đầu đến chân đang la lối rất hung hăng: “Việc gì cũng đi mách mẹ, đúng là đồ chíp hôi!” Nói rồi còn làm mặt ngáo ộp với cô bé.

“Hu hu…” Cô bé càng khóc to hơn: “Lần nào anh cũng bắt nạt em! Em sẽ không chơi với anh nữa!”

“… Ai thèm chơi với nhà ngươi!” Rõ ràng là cậu bé rất căng thẳng, nhưng thái độ lại tỏ ra cứng rắn.

Cô bé giậm chân, lấy tay che mặt rồi chạy đi.

Cậu bé thẫn thờ nhìn theo bóng cô bé, đôi vai chợt thõng xuống.

Tôi nhìn dáng vẻ tội nghiệp của cậu bé, bất giác cảm thấy buồn cười, cậu nhóc này còn làm cao nữa cơ đấy! Thế là tôi liền kéo cô bé vừa đi ngang qua mình, cười nói: “Người ta biết sai rồi, em tha cho bạn ấy đi.”

Cô bé thôi không khóc nữa, trợn tròn mắt ngẩn tò te nhìn tôi. Tôi còn chưa kịp nói gì thì cậu bé đã lao đến như bay, đánh tét vào bàn tay tôi đang túm tay cô bé.

“Chị là ai? Chị định làm gì hả?” Cậu ta đứng trước mặt cô bé đang tỏ vẻ sợ sệt, chất vấn tôi bằng thái độ của người bảo vệ.

Tôi sững lại một lát, bất giác bật cười: “Thế cậu là ai? Sao tự nhiên lại chặn đường người khác?”

“Em là Tôn Đại Thành, lớp mẫu giáo lớn trường mầm non Dục Miêu! Cô giáo dạy bọn em không được tùy tiện nói chuyện với người lạ!” Cậu ta ưỡn ngực, trả lời rất hùng hồn.

“Ừ, Đại Thành.” Tôi mỉm cười nhìn cậu ta, nói nhỏ: “Chị không phải là người xấu! Nhìn thấy em đang bắt nạt bạn gái này, chị mới đến an ủi bạn thôi.”

Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt cảnh giác, miệng vẫn rất cứng rắn: “Em không bắt nạt em ấy, em đang chăm sóc em ấy mà!”

“Ừ, ừ! Em đang chăm sóc!” Tôi cố nhịn cười, dịu dàng dỗ dành cậu ta. “Thế sau này em không được để bạn ấy khóc nữa nhé!”

Cô bé liền đứng ra bảo vệ bạn: “Em vừa tha thứ cho anh ấỵ rồi!”

“Thật hả?” Cậu. bé mừng rỡ quay sang, ngờ nghệch hỏi.

Cô bé gật đẩu, bắt chước lời thoại trên ti vi, tinh nghịch nói: “Trẫm tha tội cho nhà ngươi rồi đấy!”

Tôi sững sờ.

Cuối cùng, ký ức tuổi thơ tới tấp ùa về trong giây phút này và dập tắt nụ cười của tôi.

Dương, đã lâu lắm rồi, dường như em cũng đã nói câu này với một người nào đó!

Đó là cô bé Tiểu Trác Ưu bốn tuổi bị cậu bé Lục Tây Dương năm tuổi bắt nạt. Trác Ưu ấm ức khóc lớn, tuyên bố sẽ tuyệt giao với cậu bạn họ Lục, rồi còn mách cả bố mẹ và cô giáo. Lục Tây Dương không biết làm thế nào, đành phải hứa hẹn sau này sẽ bảo vệ và chăm sóc cô, không cho ai bắt nạt cô cả. Thế là Tiểu Trác Ưu bật cười, đắc ý nói với cậu rằng: “Trẫm tha tội cho nhà ngươi đấy!”

Lục Tây Dương liền thở phào và bật cười.

Nhưng về đến nhà, Tiểu Trác Ưu đã quên mất câu này, lại còn kể hết chuyện bị Lục Tây Dương bắt nạt ẹ nghe. Kết quả là ngày hôm sau mẹ đã kéo cô đến tìm cô giáo, mắng cho Lục Tây Dương một trận.

Lúc đó, Lục Tây Dương đã khóc vì rất buồn.

Sau đó, cậu vào lớp một, Tiểu Trác Ưu đã quên mất cậu.

Sau đó, hai người trùng phùng trên con đường rợp bóng mát đầu thu, hổi ấy cô gần như không nhận ra cậu.

Tuy nhiên, Dương vẫn còn nhớ cô, cậu đã giữ lời hứa của mình năm xưa, lặng lẽ bảo vệ cô gái ngốc nghếch đó. Cô vừa khóc là cậu lại luống cuống không biết làm thế nào, cô vừa gây sự là câu lại phải ngoan ngoãn xuống nước. Cậu cứ chiều chuộng, nhường nhịn, bảo vệ cô như vậy.

Cho đến tận giây phút chia tay cuối cùng.

Tôi thẫn thờ nhìn đôi bạn nhỏ này làm lành với nhau rồi dắt tay nhau vui vẻ ra về, cảm thây khóe mắt cay cay, cổ họng khô khốc, không thể thốt ra được một lời.

“Chị ấy làm sao thế nhi?” Loáng thoáng nghe thấy giọng rụt rè của cô bé.

“Kệ chị ấy, đổ thần kinh!” Giọng cậu bé bực bội cất lên: “Mình về nhà thôi! Về đến nơi là đúng giờ chiếu Bảy viên ngọc rồng đấy!”

Tiếng bước chân xa dần, tôi lặng lẽ ngồi tựa vảo tường, nhìn theo bóng đôi bạn nhỏ khuất dần, mãi cho đến khi khuất hẳn

Mặt trời khuất núi, bóng tôi đổ dài dưới mái nhà. Tôi lặng lẽ quỳ xuống, hòa mình vào góc nhỏ tối tăm nàỵ. Thỉnh thoảng có người dắt xe đi qua, chuông kêu kính coong, nhìn tôi bằng ánh mắt sửng sốt và thì thầm với nhau: “Con gái nhà ai đây nhỉ?Đang yên đang lanh lại chui vào đây làm gì?”

“Ấy, hóa ra con bé đang khóc!”

Dương, anh có biết không? Kể từ hôm đó trở đi, suốt ba năm trời, nước mắt của em không hề nhỏ xuống giọt nào nữa.

Vì em đã khóc hết nước mắt trong ngày anh đi rồi.

Vừa về đến nhà thì tôi nhận được điện thoại của Cực.

“Em không đi tiễn thật à?” Anh ta phủ đầu tôi một trận mắng te tua. “Bọn anh còn ngớ ngẩn đợi em mãi!”

“Chẳng phải em đã nói là em phải thi rồi đó sao!”Tôi đáp yếu ớt.

“Haizz, em cũng thật là…” Cực làu bàu một lát rồi nói nhỏ: “Nhỡ đây là lần gặp cuối cùng thì sao?”

“Sao có thể thế được?” Tôi bật cười: “Anh đừng có nói xui xẻo, chắc chắn anh Dương sẽ quay về. Dù sống bên đó có ổn thế nào thì ít nhất cũng phải về thăm người thân chứ!”

“Tất nhiên rổi...” Cực ngập ngừng một lát rồi mắng tiếp: “Em lạc quan thật đây! Chỉ tội nghiệp Dương trước khi đi còn một lòng nhờ anh chăm sóc em! Thật đúng là uổng công lo lắng!”

Tôi sững người rồi hỏi nhỏ: “Anh ấy còn nói gì nữa không anh?”

Cực im lặng một lát rồi mới nói: “Lúc mọi người đợi em, Dương liền cười và nói: “Chắc chắn Trác Ưu không đến đâu, tôi biết tính cô nàng mà.” Nhưng anh cảm thấy hình như cậu ta có điều gì muốn nói với em, vẻ như đang cố gắng kiềm chế nỗi thất vọng!”

Lúc ấy giọng nói hậm hực của Cực truyền qua ống nghe và len sâu vào trái tim tôi.

Dương, anh có trách em không? Anh trách em nhát gan trốn tránh anh ? Hay trách em trốn tránh cuộc chia tay này?

Em xin lỗi; bài thỉ chỉ là một cái cớ, em thực sự không biết phải đối mặt thế nào với một người sắp đi xa như anh.

Thế nên em chỉ có cách duy nhất là né tránh.

Thế nên, người bề ngoài nhìn rất cao ngạo, thanh cao như Trác Ưu, bên trong cũng chỉ là một kẻ hèn nhát nực cười mà thôi.

Chương 27: Mây bay khói tỏa

Dương à, lại bước sang một năm mới rồi, em đã mua pháo hoa và chạy đến nơi năm xưa đứng đốt pháo cùng anh.

Vẫn còn nhớ cái Tết đầu tiên sau khi anh ra nước ngoài, em cũng đã mang một đống pháo đến đây cùng anh Cực! Em còn đích thân châm pháo, nghe chúng nổ đì đoàng, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái.

“Ê, ê! Trước đây em nhát gan lắm mà! Sao giờ lại ham chơi thế?” Cực cau mày, đứng bên cạnh chọc tôi: “Thấy Dương vừa đi là em bộc lộ hết bản chất rồi nhé!”

“Không phải.” Tôi châm cây pháo hoa trên tay, mỉm cười đáp: “Con người phải thay đổi chứ anh Cực!”

Cực sững lại một lát rồi lặng lẽ ngồi xuống bên tôi. Anh ta thẫn thờ nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ trên bầu trời rồi thở dài: "Không biết ở nước Anh xa xôi có được xem đốt pháo hoa trong năm mới không?"

Lúc ấy, pháo hoa đang tỏa ra những chùm sáng sặc sỡ trên bầu trời, sau đó chỉ trong tích tắc lại tắt ngấm vào màn đêm.

Tất cả những gì đẹp nhất đã lặng lẽ biến mất như vậy.

Thế giới này, dù thiếu ai, mọi thứ vẫn hoạt động bình thường. Sau khi Dương đi, tôi tiếp tục sống cuộc sống cấp ba bình lặng của mình.

Tuy nhiên, chỉ có tôi mới biết rằng mình đang ngày càng trầm lặng, lạnh lùng hơn. Tôi bắt đầu học được cách giấu đi suy nghĩ thật của mình, nụ cười luôn đọng trên môi. Tôi cũng bắt đầu học được cách nói dối để tạo dựng cái gọi là mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè trong lớp.

Kết quả thực sự không tồi, lần nào trong đợt bầu cử cán bộ lớp, tôi cũng là người có số phiếu cao nhất. Vì mọi người đểu nghĩ rằng tôi là người tốt, hiền lành, không hay đi mách thầy cô tội của bạn bè.

Còn tôi thì cười khẩy trong lòng, đúng vậy, chắc chắn tôi sẽ không đi mách tội, vì tôi không hề quan tâm đến người khác. Thành tích và tương lai của họ hoàn toàn không liên quan gì đến tôi. Việc gì tôi phải để ý ba cái chuyện tầm phào đó? Tôi không có hứng thú với tất cả mọi người và mọi chuyện xung quanh. Đám con trai muốn lợi dụng quà cáp và thư tình để lầy lòng tôi cũng đều bị tôi từ chối thẳng thừng.

Hổi ấy, Thương Thang thường nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, thăm dò, sau đó thở dài nói: “Sao cậu lại ra nông nỗi này?”

“Không tốt sao?” Tôi ngoái đầu lại nhìn hắn, mỉm cười tươi tắn: “Mọi người đềụ nói tôi chín chắn lên nhiều!”

Hắn chỉ lắc đầu và không nói gì nữa.

Mẹ tỏ ra rất hài lòng vì tôi ngày càng khôn khéo hơn trong việc ứng xử với mọi người. Mẹ nói: “Đây là con đường ắt phải đi qua trong quá trình sinh tồn!” Bố chỉ mỉm cười và nói đầy ẩn ý: “Con còn non nớt lắm!” rồi lắc đầu với tôi.

Quả nhiên, sau đó không lâu đã xảy ra một chuyện.

Đợt ấy trong lớp có một đám nữ sinh rất ngưỡng mộ tài năng nghệ thuật của Thương Thang. Đối với bọn họ, Thương Thang tựa như thiên thần, đại diện cho tất cả.

Đối với những đối tượng ấy, dĩ nhiên là tôi biết cần phải giấu nhẹm mối quan hệ giữa tôi và lão tiên sinh – ông ngoại Thương Thang. Thế nên ngay từ đầu, bọn họ chỉ coi tôi là một học sinh chăm ngoan bình thường, không gây khó dễ gì cho tôi. Cho đến một hôm, họ giới thiệu tôi làm MC của chương trình liên hoan chào năm mới do trường tổ chức.

Đợt ấy, hội học sinh rất muốn Thương Thang xuất đầu lộ diện chơi piano, bọn họ cho rằng nếu được như vậy thì buổi biểu diễn sẽ có tiếng vang hơn, và cũng thu hút được đông khán giả hơn. Nhưng Thương Thang lại lấy cớ bận học hành, nhiều lần từ chối đề nghị của họ, mọi người đều phải bó tay. Thấy bọn họ rầu rĩ như vậy, tôi liền chủ động nói rằng mình có thể thử thuyết phục Thương Thang xem sao.

Kết quả không nằm ngoài dự đoán, gã Thương Thang vừa nghe nói tôi là MC liền đổng ý ngay, lại còn bám riết hỏi tôi hôm đó sẽ mặc váy màu gì, hắn định sánh đôi cùng tôi.

Tôi liền mắng hắn rồi chạy về báo cáo tình hình.

Dĩ nhiên là đám nữ sinh đó đều rất phấn khởi, lại còn ôm thơm tôi một cái. Tôi mỉm cười, hóa ra gã Thương Thang đó lại có sức cuốn hút vậy ư? Đám nữ sinh mồm năm miệng mười đáp; “Dĩ nhiên rồi! Còn có rất nhiều em gái khối dưới tìm cậu ta xin chữ ký nữa đấy!”

Trời ạ! Tôi trợn mắt, gã nhóc này là Idol của thiên hạ ư?

Đến buổi liên hoan hôm đó, để cặp đôi với MC nam, tôi đã chọn một chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, trông rất trang nhã, duyên dáng, nhưng đứng trong gió lạnh, tôi thấy rét căm căm. Mẹ sợ tôi cảm lạnh, liền chuẩn bị trước cho tôi chiếc áo khoác nhung của bố.

Trước khi mở màn, tôi ngồi cuộn tròn trong chiếc áo khoác xem lãnh đạo phát biểu khai mạc, Thương Thang liền cười giả lả bước đến.

“Cậu có lạnh không?” Hắn vỗ vào áo tôi hỏi.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn trong bộ lễ phục màu xanh rêu rất hợp với dáng người, khiến hắn càng thêm khôi ngô, nổi bật và mang nét gì đó của các ngôi sao điện ảnh. Tự nhiên cảm thấy trong lòng có điều gì đó không được cân bằng, tôi liền hậm hực mắng: “Cậụ bảo thời tiết nàỵ có lạnh không chứ? Cậu thì cuộn mình trong chiếc áo ấm đánh đàn, còn tôi thì phải mặc phong phanh chịu lạnh!”

Hắn sững người một lát, rồi cảm thán, với vẻ rất xót xa: “Không đâu, không đâu, chắc chắn tôi sẽ không để cậu phải chịu lạnh!”

Quả nhiên, trong các tiết mục tiếp theo,chỉ cần không phải ra biểu diễn, hắn đều đứng sau cánh gà cầm áo khoác đợi tôi. Tôi vừa ra là hắn liền khoác ngay áo lên người cho tôi.Tất cả mọi người đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ và thi nhau thăm dò: “Hai người có quan hệ thế nào vậy?”

Tội liền mỉm cười, rụt rè đáp: "Bố mẹ bọn tớ quen nhau thôi, không có quan hệ gì khác nữa.”

Nghe thấy vậy, Thương Thang liền lặng lẽ quay mặt đi, vẻ như đang bị tổn thương.

Tôi liền nhìn hắn với vẻ biết lỗi, nhưng cũng không có cách nào khác. Sự lạnh lùng đã ăn sâu vào trái tim tôi, và đứng trước Thương Thang, tôi không cần phải ngụy trang mình.

Buổi liên hoan đã kết thúc tốt đẹp, tôi cũng nhận được rất nhiều lời khen, thậm chí còn nổi trội hơn cả Thương Thang. Có một số em khóa dưới bắt đầu bàn luận về tôi và Thương Thang, nói tôi xinh xắn, đi với Thương Thang rất đẹp đôi. Sau đó, tất cả những điều này đều lọt vào tai đám con gái lớp tôi.

Bọn họ bắt đầu ghét tôi, cho rằng tôi cướp đi chàng hoàng tử của bọn họ. Thế là dù ở đâu hay khi nào, họ đều tìm mọi cách để đối đầu với tôi, ra sức mỉa mai, châm chọc tôi.

Ví dụ như hôm ấy, cả lớp đang bàn luận về bộ phim Titanic, ai cũng bảo mình khóc rất nhiều, dường như người sau khóc thảm hơn người trước. Tôi liền buông ngay một câu: “Đâu có đến mức cảm động như vậy? Tớ chẳng rơi giọt nước mắt nào cả!” Câu nói này lập tức khiến tôi trở thành đối tượng bị cả đám con gái công kích, nói tôi là kẻ bụng dạ thâm hiểm, là đứa con gái máu lạnh gì gì đó.

Lại có một hôm khác, nhà trường tổ chức cho chúng tôi xem buổi biểu diễn của đoàn nghệ thuật gồm các phạm nhân đang được cải tạo trong trại tạm giam. Họ ngồi trên sân khâu và hối hận vì hồi trước đã có những hành động nông nổi, thiếu suy nghĩ, nước mắt tuôn trào, thế là ở dưới, rất nhiều cô bạn cũng khóc không thành tiếng. Còn tôi thì xem tiết mục với nét mặt vô cảm, mắt không đỏ phút nào. Những câu nói như tôi là kẻ giả tạọ, máu lạnh lập tức xuất hiện vào ngày hôm sau.

Tôi vẫn bình tĩnh đối mặt với những lời đồn thổi, không đưa ra bất kỳ lời giải thích hay thanh minh nào. Không hiểu tại sao, bọn họ chửi càng hăng, tôi lại càng muốn cười.

Các cậu chẳng là gì hết, những điều các cậu nói ra làm sao có thể làm tổn thương tôi được?

Thực ra hồi ấy tôi rất muốn nói với bọn họ như vậy.

Cuối cùng, Thương Thang đã nghe thấy những lời đồn thổi đó và đến tìm tôi.

“Vì tôi mà bọn họ đối xử với cậu như vậy, tôi rất xin lỗi!” Hắn tỏ ra rất sốt sắng, luôn miệng xin lỗi.

“Tại sao phải xin lỗi?” Tôi uể oải nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng buồn nhìn hắn một cái.

“… Không phải con gái các cậu rất coi trọng lời đánh giá của người khác sao?” Dường như hắn rất sửng sốt trước câu trả lời của tôi.

“Đúng vậy, nhưng tại sao phải coi trọng những lời bình phẩm cửa bọn họ?” Tôi khẽ mỉm cười: “Tôi và bọn họ học cùng nhau được bao lâu? Bọn họ đem lại lợi ích gì cho tương lai của tôi chứ?”

Nghe thấy giọng nói khinh miệt của tôi, sắc mặt hắn lập tức biến đổi: “Ý cậu nói rằng cậu chỉ chơi với người có lợi cho tương lai của cậu ư?”

Tôi hiểu ngay ra rằng hắn đã hiểu nhầm ý tôi, nhưng trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu: “Cứ để cho hắn hiểu nhầm đi!” Thế là tôi liền im lặng, không thanh minh gì thêm.

Thương Thang sầm mặt, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng hỏi lại: “Có phải từ trước đền nay cậu vẫn đang lợi dụng tôi không?"

Tôi há miệng, không thốt ra được lời nào.

Cuối cùng, hắn không thể chịu được nữa, bực bội bỏ đi.

Sau chuyện đo không lâu, tin đồn công tử Thương Thang trường Nhất Trung đã tán đổ hoa khôi Lâm Giác bắt đầu lan rộng.

Kể từ đó trở đi, tôi thường nhìn thấy bóng họ cặp kè bên nhau ở trường cả ngày, Thương Thang nhìn rất rạng rỡ, còn chị Lâm Giác thì càng xinh xắn, duyên dáng hơn.

Một cặp đôi tuyệt vời biết bao, đúng là trai tài gái sắc, tiên đồng ngọc nữ.

Tôi cười thầm sau lưng họ.

Trên thế giới này, đã là con người thì đều sẽ thay đổi . Tôi có thể lạnh lùng, Thương Thang cũng có thể thay lòng đổi dạ.

Nói là sẽ đợi tôi? Hơ hơ, đó cũng chỉ là lời hứa xốc nổi nhất thời mà thôi.

Tôi quay đi, mỉm cười duyên dáng, bước đi trong gió.

Bạn đang đọc Ai gửi cánh thư vào trong mây của Ảnh Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.