Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 28-29

Phiên bản Dịch · 4270 chữ

Chương 28: Tiếng oanh không còn

Thời gian trôi qua như nước chảy, chẳng mấy chốc mà một năm học đã kết thúc.

Cực chính thức bước vào lớp mười hai, anh ta thường gọi điện thoại cho tôi phàn nàn: “Lớp mười hai học vất vả thật! Chẳng khác gì địa ngục!”

Tôi đứng cười ở đầu bên kia điện thoại: “Anh đừng có dọa em! Em mà mắc chứng sợ lớp mười hai thì sẽ đến tìm anh tính sổ đấy!”

Anh ta chỉ cười hề hề.

Nhắc đến Cực, tôi luôn cảm thấy có cái gì đó rất ấm áp, không chỉ đơn thuần vì anh ta là người tốt, mà còn bởi anh ta là người duy nhất mà tôi có thế đối mặt một cách thoải mái, không cần phải nói dối lòng mình. Thỉnh thoảng qua Cực tôi cũng moi được một số thông tin về Dương, biết được một số tình hình của anh.

Vì Dương không bao giờ viết thư cho tôi.

Trong thư gửi cho Cực, anh luôn hỏi tôi có khỏe không? Mọi việc có thuận lợi không? Tôi biết anh vẫn còn quan tâm đến tôi nhưng quan tâm đến đâu thì không ai biết được.

Thỉnh thoảng tôi cũng mơ thấy anh. Anh vẫn đẹp traị rạng ngời, dưới ánh nắng mỉm cười tươi tắn nhìn tôi.

“Dương!” Tôi gọi tên anh, tựa như một cô gái ngây thơ vui vẻ chạy đến.

Tuy nhiên, bất luận tôi cố gắng chạỵ nhanh thế nào, vẫn không thể túm được anh.

Anh cứ mỉm cười ấm áp như vậy, sau đó khuôn mặt mờ dần, cuối cùng lặng lẽ biến mất.

Mỗi lần đến lúc đó, tôi đều bừng tỉnh, sau đó thẫn thờ nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ.

Dương, em sợ biết bao! Sợ một ngày kia không thể nhớ được khuôn mặt, vóc dáng của anh nữa. Sợ khi anh quay về, em sẽ không nhận ra anh nữa.

Vì ngay cả một tấm hình của anh, em cũng không có.

Nếu nhiều năm sau, em kể với người khác rằng mối tình đầu của mình là một chàng trai rất xuất sắc, và họ sẽ hỏi em rằng: “Bằng chứng đâu? Rốt cuộc trông anh ấy thế nào?” Em sẽ trả lời thế nào đây?

Tất cả mọi thứ về anh đểu chỉ tồn tại trong ký ức của em thôi!

Trong khi con người là đối tượng không đáng tin cậy nhất!

Cuối tuần ăn cơm ở nhà, bố mẹ lại nhắc đến chuyện thi đại học.

“Thằng bé nhà bác Lỗ năm nay học lớp mười hai rồi nhỉ?” Mẹ hỏi tôi.

Tôi gật đầu: “Anh ấy hơn con một tuổi.”

“Thảo nào!” Mẹ cười khẽ: “Nhà bác Lỗ và nhà chú Sử cãi nhau ầm ĩ quá!”

“Gì cơ ạ?” Tôi trợn tròn mắt, vô cùng sửng sốt: “Nhà Lỗ A Cực và nhà Sử Vân ạ?”

Mẹ gật đầu: “Còn nhà chú Sử nào nữa? Họ cãi nhau vì chuyện con cái yêu sớm!”

“Yêu… yêu sớm ạ?”Đột nhiên tôi căng thẳng đến nỗi miệng lắp bắp: “... Ai với ai ạ?”

“Con không biết à?” Mẹ sửng sốt nhìn tôi: “Chính là Lỗ A Cực với Sử Vân chứ ai! Hai đứa ấy yêu nhau từ khi còn học lớp mười! Hiện giờ Lỗ A Cực lên lớp mười hai, chắc chắn bố mẹ cậu ta không chịu!”

“Hả… có… bằng chứng gì không ạ?” Tôi hỏi rất khó khăn.

“Thì thư tình của hai đứa thôi! Bố thằng Cực đã lôi hết ra!” Mẹ liền cười: “Con còn là bạn thân của hai đứa nó nữa cơ đấy! Chẳng hay biết tí gì, xem ra chúng nó giữ cũng kín đó nhỉ!”

Tôi không cười theo mà chỉ thẫn thờ đáp một câu: “Vâng, hóa ra là như vậy.”

Hóa ra, mọi người đều đang thay đổi. Thậm chí, thay đổi nhanh hơn, xa lạ hơn, giả tạo hơn, vô tình hơn cả tôi.

Giờ đây đúng là chỉ còn lại một mình tôi mà thôi.

Thương Thang và cô bạn gái hoa khôi của hắn cũng đã lên lớp mười hai. Đáng lý ra thì bọn họ đều phải bận tối mắt tối mũi, nhưng tôi vẫn thường xuyên thấy họ cặp kè hạnh phúc bên nhau đi trong sân trường, khiến không biết bao nhiêu cô gái phải đau lòng.

Haizz, những mối tình quá huênh hoang phách lối, chẳng khác gì đang đóng kịch.

Ấn tượng duy nhất của tôi về bọn họ cũng chỉ là như vậy mà thôi.

Một ngày nọ, mẹ thông báo với tôi rằng bác tôi đã qua đời vì bệnh tim.

Không phải tôi chưa bao giờ trải qua sinh ly tử biệt, nhưng hồi đó vẫn còn rất nhỏ, không biết thế nào là buồn, chỉ biết khóc theo người lớn.

Lần này lại khác, người qua đời là người bác luôn yêu thương tôi, bế tôi hổi nhỏ. Tôi còn nhớ năm mình năm tuổi, tôi nằm cuộn tròn trên chiếc ghế mây mà bác rất thích và lắc lư, đang đắc ý thì “oạch” một tiếng, cả người và ghế đều chổng kềnh ra đất.

Tôi liền kêu la ầm ĩ, bác lại cười ha ha, bước ngay đến bế bổng tôi lên cao.

“Để bác xem Ưu Ưu có bị xước xát ở mặt không nào?” Giọng bác sang sảng, còn đưa tay ra véo mạnh tôi một cái: “Ha ha, con nhỏ xinh quá nhỉ!”

Tôi ngừng khóc, mắt trợn tròn tò mò nhìn bác.

Bác liền xoa đầu tôi với vẻ trìu mến, quay lại nói với mẹ: “Em à, con bé nhà em tiểu thư quá, sau này sẽ phải chịu khổ đây!”

Mẹ đứng bên cạnh mỉm cười mà không nói gì.

Cảnh tượng ấm áp biết bao! Sau đó nó đã trở thành những chuỗi ngày lịch sử, bị tôi lặng lẽ niêm phong cất kín, mãi cho đến ngày biết được tin dữ.

Bố mẹ xin nghỉ để về quê lo ma chay cho bác. Vì tôi còn phải đi học nên đành ngoan ngoãn ở nhà.

Tôi vẫn không khóc, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, lồng ngực như bị vật gì chặn lại, vô cùng khó thở, cả ngày lờ đờ như người mất hồn.

Ngay sau đó, cuộc thi tiếng hát hay mỗi năm tổ chức một lần ở trường đã được khai mạc.

Do lần trước làm khá tốt nên lần này tôi vẫn bị giao trọng trách làm MC. Và Thương Thang cũng sẽ đảm nhận vai trò đệm piano lần cuối cùng, trong trường rất nhiều người mong chờ hắn viết nốt dấu chấm trọn vẹn cho chặng đường huy hoàng thời cấp ba của hắn.

Cuối tuần, nhà trường sắp xếp cho chúng tôi luyện tập trong phòng đàn. Tôi vẫn giữ thói quen không đến muộn nên đã có mặt ở tòa nhà màu trắng mang phong cách châu u từ khá sớm.

Đúng vậy, công trình kiến trúc xinh xắn lãng mạn đầy chất thơ đó chính là nơi lần đầu tiên tôi và Thương Thang gặp nhau. Hồi ấy hắn là anh chàng mỹ nam lạnh lùng, cao ngạo, còn tôi là một cô nàng ngờ nghệch, ngây thơ. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã được đổi vai, tôi trở thành kẻ lạnh lùng, còn hắn lại đang quấn quýt mặn nồng bên cô bạn gái.

Có lẽ trong con người tôi có dòng máu lạnh đang tuần hoàn. Chỉ vì trước đây có người sưởi ấm cho tôi, tôi mới có thể vô lo vô nghĩ như thế. Nhưng hiện tại, người ấy đã đi rồi, để bảo vệ chính mình, tôi đành phải thay sang tấm áo lạnh lùng khác.

Và hơi ấm nho nhỏ mà tôi ngày đêm cầu nguyện, mong chờ đó có lẽ đã quên tôi từ lâu, hiện đang mỉm cười ôm ấp một người con gái khác ở bên kia bờ đại dương...

Nghĩ đến đây, tôi liền cười buồn lắc đầu và bước lên cầu thang đi về phía phòng đàn.

Ai đó đã từng nói rằng trò chơi mà số phận thích chơi nhất là đùa cợt với con người.

Bạn càng không muốn gặp thì nó lại càng bắt bạn phải gặp.

Đôi tài tử giai nhân đang ghì siết trao cho nhau nụ hôn đó đã ngăn cản thành công bước chân của tôi.

Không phải chưa bao giờ nhìn thấy người khác hôn, nhưng nếu một trong hai người đó lại đúng là người năm xưa thề thốt rằng sẽ đợi chờ bạn, bạn sẽ có cảm nghĩ gì?

Thương Thang đang hôn Lâm Giác rất say sưa, không hề phát hiện ra rằng bên ngoài đang có người lặng lẽ đứng nhìn. Khuôn mặt hắn vẫn đẹp trai ngời ngời, và mái tóc hơi rối càng khiến hắn trở nên bí ẩn hơn. Lâm Giác thì nhắm mắt lại, vẻ rất thỏa mãn, khuôn mặt rạng ngời tràn đầy sức sống.

Haizz, hoóc môn đúng là tuyệt thật!

Lúc đó, trong lòng tôi tự nhiên nảy ra suy nghĩ này.

Sau đó tôi quay đi, nhẹ nhàng dựa vào lan can trổ hoa, thẫn thờ nhìn giàn hoa xanh mướt phía xa.

Cần phải tôn trọng chuyện riêng tư của người khác, đây là điều mà mẹ tôi đã dạy từ nhỏ.

Tôi thẫn thờ nhìn dải xanh ngất ngây đó, bất giác cảm thấy nhức mắt vô cùng.

Hóa ra, kể cả là mất đi cái không thuộc về mình, con người ta vẫn sẽ cảm thấy đau lòng.

Có lẽ đó chính là bản chất xấu xa của con người.

“Ưu Ưu! Ưu Ưu!” Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, cuối cùng có người đánh thức tôi.

Tôi ngoảnh đầu lại, hóa ra là u Dã Hân – chị bạn tôi mới chỉ gặp một lần trước đây. Chị ấy và Lâm Giác đều là nhân vật chủ chốt trong đội văn nghệ của trường, dường như còn là bạn thân của Thương Thang.

“Em chào chị.” Tôi mỉm cười cất tiếng chào.

u Dã Hân liền gật đầu, sửng sốt hỏi: “Sao em không vào?”

“Dạ...” Tối ngoái đầu lại nhìn, hai người trong phòng đàn không biết đã ngồi rất nghiêm túc bên chiếc đàn piano và nghiên cứu bản nhạc từ lúc nào.

“Dạ, em tưởng bên trong chưa có ai!” Tôi bình thản kiếm cớ rồi cùng u Dã Hân vào phòng.

“Hai người đến sớm thế!” u Dã Hân lên tiếng, chào hai người đang ngồi bên đàn.

“Em chào chị Lâm Giác và anh Thương Thang!”Tôi cũng mỉm cười ngọt ngào chào theo.

Lâm Giác mỉm cười gật đầu, coi như là đáp lời, còn Thương Thang thì ngẩng đầu lên liếc tôi rất nhanh, ánh mắt sắc như dao đó khiến tôi rùng mình: hay là hắn đã biết vừa nãy tôi đứng ngoài nhìn trộm?

Nhưng cuối cùng hắn vẫn cúi đầu xuống, điệu bộ rất uể oải, vẻ như không hề muốn đếm xỉa đến tôi.

Bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo, Lâm Giác vội vàng giải thích nhẹ nhàng với tôi: “Bình thường cậu ấy đã như vậy, em đừng trách nhé!”

Tôi nghe lời an ủi quen quen này mà tự nhiên muốn bật cười.

Trước đây cũng đã từng có người bênh Thương Thang như thế này, chỉ có điều người nói câu này là tôi, còn người đứng nghe là Tô Tịnh.

Chỉ trong một năm ngắn ngủi, mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.

“Không sao đâu chị, em không để ý gì đâu.” Tôi vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn trên môi, khẽ lắc đầu, giọng vô cùng ngây thơ.

Giờ tập sau đó diễn ra rất không thuận lợi. Bản tính thiếu gia cúa Thương Thang phát tác, mấy lần hét lớn với chúng tôi:

“Mấy người đầu óc làm sao vậy?! Đoạn này sao có thế phối với bản nhạc này được?”

“Trình độ mấy người quá tồi! Tôi làm sao có thế phối hợp với mấy người được?”

“Cậu ngớ ngẩn à? Không biết khúc dạo đầu phải hỏi tôi để tôi điều chỉnh sao?”

Lâm Giác không biết làm thế nào, đành phải đứng bên cạnh hết lời an ủi, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề gì. Tôi nhìn mà thầm cười khẩy, lầm bầm: “Ra oai cóc ghẻ gì chứ?”

Không ngờ câu này tôi nói rất nhỏ mà cũng bị hắn nghe thấy.

“Cậu nói gì vậy?” Hắn nhìn tôi chằm chằm, mặt mày sấn sổ, như đang nghiến răng ken két.

“Không… tôi có nói gì đâu…” Đùa gì vậy? Giờ phút này phải bảo toàn tính mạng, tôi quyết định dù có đánh chết cũng không thừa nhận mình vừa nói gì.

“Hừ! Cậu uy phong, cậu giỏi giang, thôi cậu tìm người khác đánh đàn cho đi!” Hắn nhìn tôi chăm chú, miệng cười khẩy.

Sau đó hắn hằm hằm bỏ đi, trước khi đi còn không quên đá cửa “huỳnh” một tiếng.

“Toi rồi!” Nhìn theo bóng hắn, tôi lập tức linh cảm thấy điều chẳng lành sắp giáng xuống đầu.

“Trác Ưu, xem việc tốt mà em gây ra kìa!”

Tiếng trách móc của Lâm Giác vọng lại, ngay sau đó là tiếng bước chân chị ta chạy đuổì theo Thương Thang.

Haizz, đúng là có người nổi cơn điên rồi.

“Em xin lỗi…” Tôi nhìn mọi người xung quanh, lí nhí nói.

Một điều bất ngờ là mọi người đều không trách tôi mà chỉ cười bất lực. u Dã Hân bước đến vỗ vai tôi rồi thở dài một tiếng: “Gã này hôm nay quá đáng quá!”

Một lúc lâu sau, Lâm Giác quay lại. Chị ta mang theo lời nhắn của Thương Thang: Muốn cậu ta chơi đàn tiếp cũng được, nhưng Trác Ưu phải xin lỗi cậu ta trước mặt mọi người.

u Dã Hân nhìn tôi bằng ánh mắt khó xử, tôi bình thản mỉm cười: “Vâng, không vấn đề gì đâu ạ.”

Và thế là trước mặt mọi người, tôi cúi rạp đầu rất cung kính với Thương Thang và nói lớn: “Em xin lỗi sư huynh!”

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi chạm ngay phải ánh mắt sửng sốt, không dám tin của Thương Thang.

Hơ hơ, nếu tôi vẫn còn là cô bé hiếu thắng ngày trước, giờ phút này có lẽ tôi đã bưng mặt và chạy đi rồi. Chỉ tiếc rằng Trác Ưu bây giờ đã tu luyện thành kẻ mình đồng da sắt, và rèn được cả bản lĩnh “đội mũ phớt” trước mọi vấn đề.

Tôi duyên dáng mỉm cười và nói nhỏ với đám đông còn đang sững sờ: “Ấy, mọi người còn không bắt đầu đi ạ?”

Lúc ấy, trong đầu tôi đột nhiên nhớ đến một câu nói rất hay:

Tôi đứng dưới gốc lan tím, ngắm hoa nở rộ, rực rỡ vô cùng.

Gió thổi tới, cánh hoa lan tím bay lả tả và rơi xuống đất.

Chương 29:Ai gửi cánh thư vào trong mây

Trên đường về nhà, tôi bất ngờ gặp lại Kỳ Duy. Cậu ta đã cao hơn trước rất nhiều, biến thành một chàng mỹ nam nhẹ nhàng, nho nhã.

“Chậc chậc, đúng là mỗi năm một khác, đến năm mười tám như được lột xác!” Tôi đi vòng quanh cậu ta: “Chắc lừa được không ít cô ẹm ngây thơ rồi nhỉ?”"

Kỳ Duy trợn mắt nhìn tôị: “Làm gì có em nào thích tớ đâu?”

“Chẳng lẽ các ông vịt đực thích sao? Oh my God!” Tôi há hốc mồm tạo thành hình chữ “O” tuyệt mỹ.

“Đồ thần kinh!” Cậu ta bật cười: “Cậu thế nào? Đám bạn lông bông của cậu, kẻ thì chuyển trường, người thì đi du học, hiện tại thế nào rồi?”

Tôi sững lại, cười gượng đáp: “Thì vẫn thế thôi.”

Kỳ Duy im lặng một lát rồi chuyển sang chủ đề khác: “Sau này cậu định thi trường ở đâu?”

“Thành phố S thôi! Mẹ tớ từng làm việc ở đó, bà nói ở đó khá có tương lai.” Tôi đáp khẽ.

“Haizz, có lẽ tớ cũng đăng ký thi trường ở đó! Cậu quên là trước đây mẹ tớ và mẹ cậu làm cùng nhau à? Mẹ tớ cũng thích thành phố đó lắm!” Cậu ta mỉm cười, nói.

“Tốt quá!” Tôi nhìn cậu ta, cười rất thoải mái: “Đến lúc đó đi học, nghỉ hè đều có phu khuân vác rồi!”

“Cậu đúng là đồ ích kỷ!” Cậu ta trợn mắt lườm tôi.

Tôi cười lớn, lần này đúng là nụ cười xuất phát từ đáy lòng.

“Này, nghe nói bác cậu mất rồi hả?” Cậu ta thò đầu sang, rụt rè hỏi.

“Ừ.” Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, giọng buồn buồn: “Bố tớ về lo đám tang cho bác rồi.”

“Thế cuối tuần cậu ở đâu? Ở nhà một mình à?” Kỳ Duy quan tâm hòi.

Tôi gật đầu, bà nội không quý tôi, tội gì phải ở nhà bà?

“Vậy hả...” Kỳ Duy cau mày, nghĩ một lát rồi đột nhiên nói: “Đến nhà tớ ở đi! Đằng nào thì bố mẹ tớ đều ở nhà, lâu lắm rồi họ cũng không gặp cậu, thường xuyên hỏi thăm cậu đấy!”

“Làm thế sao được!” Tôi vội vàng xua tay: “Tớ ngại làm phiền mọi người lắm!”

“Có gì mà không được?” Cậu ta bĩu môi tỏ vẻ không quan tâm: “Quan hệ giữa nhà cậu và nhà tớ từ xưa đến nay thế nào mà cậu còn làm khách thế?”

Tôi nhìn ánh mắt khẩn thiết, nhiệt tình của Kỳ Duy, đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.

“OK!” Tôi cười cười đáp: “Đúng vậy, nhà bọn mình thân thiết lắm mà!”

“Nói lời phải giữ lấy lời đó nhé! Cuối tuần tan học tớ sẽ đến đón cậu!” Kỳ Duy cười ngoác miệng, để lộ hàm răng trắng muốt, áp lòng bàn tay vào lòng bàn tay tôi.

“Bốp!” Tôi vỗ nhẹ vào lòng bàn tay cậu ta: “Quân tử nhất ngôn!”

Kỳ Duy còn có việc bận nên vội vã cáo từ. Tôi nhìn theo bóng cậu ta, bất giác nhớ đến hình ảnh cậu bạn đạp xe trong trường mầm non năm xưa, và cả sự cố kinh điển ngày ấy nữa. Sau khi bất giác cười cười một lát, tôi chuẩn bị rảo bước ra về.

Sau đó, tôi nhìn thấy Thương Thang đang đứng cách đó không xa. Hắn đang lặng lẽ nhìn tôi chăm chú, dĩ nhiên là bên cạnh hắn còn có cô ban họa khôi kia nữa.

Gió thổi kéo theo lá rụng lả tả.

Tôi gạt mấy sợi tóc rối sang một bên và mỉm cười hiền lành với họ.

Sau đó bình thản rảo bước qua họ.

Thế giới này, có ai mãi mãi là bảo bối của ai đâu? Khoảng cách giữa yêu và hận chỉ là một đường kẻ mà thôi.

Lại đến thứ tư, đến nhà họ Thang ăn cơm như kế hoạch.

Trên tràng kỷ đặt trong thư phòng có bày mấy cuốn sổ tay đăng ký nguyện vọng thi đại học. Hóa ra đã đến thời khắc quan trọng điền nguyện vọng rồi.

Tôi không có việc gì làm, liền cầm một cuốn lên xem.

“Cháu định thi đại học ở thành phố S à?” Đột nhiên có tiếng lão tiên sinh vọng lại từ phía sau lưng.

Tôi giật nẩy mình, tay đỡ ngực, miệng trách: “Ông làm cháu sợ hết hồn!”

Lão tiên sinh liền cười, hỏi tiếp: “Cháu định thi trường nào ở thành phố S?”

Tôi nghiêng đầu nhìn sang, Thương Thang đang đứng ở cửa nhìn tôi chằm chằm. Thế là tôỉ liền đẩy ngay câu hỏi này sang cho hắn: “Ông nên hỏi cậu cháu ngoại vàng của ông định thi trường nào thì hơn!”

“Ta không cần phải lo cho nó! Nhưng nếu cháu muốn thi trường ở thành phố S thì cháu phải biết rằng nơi đó cách nhà rất xa!” Không ngờ gừng càng già càng cay, lão tiên sinh hỏa nhãn kim tình, nhận ngay ra trò mèo của tôi!

Không biết làm thế nào, tôi đành phải thành thật khai báo: “Đúng là cháu định thi trường ở thành phố S, nhưng cụ thể là trường nào thì cháu vẫn chưa quyết định, chắc là, cháu sẽ học ngành Kinh tế hoặc Quản lý gì đó!”

Lãọ tiên sinh liền lắc đầu: “Lũ trẻ các cháu đứa nào cũng chạy đi thi những ngành hiện đang được gọi là “hot”, chẳng có tầm nhìn xa trông rộng gì cả!” Cuối cùng, lão tiên sinh lại vỗ vỗ đầu tôi: “Ở đó nhà cháu có họ hàng không? Một mình đi học xa sẽ rất vất vả đấy!”

“Dạ, không vất vả đâu ông!” Tôi cười: “Cháu có bạn học rất thân cũng sẽ học ở đó, có thể giúp đỡ lẫn nhau ông ạ!”

Vừa nói dứt lời, tôi lập tức có cảm giác ánh mắt sắc lạnh của Thương Thang xoáỵ thẳng vào tôi.

“Sao vậy? Bất luận ở đâu, lúc nào, tiểu thư Trác Ưu của chúng ta cũng đều có người tranh nhau chăm sóc sao?” Giọng hắn lộ rõ vẻ khó chịu, khiêu khích, trông hắn như một cây cung đã giương tên sẵn sàng phóng đi bất cứ lúc nào.

“Sao lại thế được?" Tôi nhìn xuống dưới, cười rất dịu dàng: “Chỉ là bạn thân thuở thanh mai trúc mã thôi mà.”

“Thanh mai trúc mã” đã từng là hình ảnh đẹp nhất trong cuộc đời tôi, nhưng cũng là cụm từ khiến tôi đau khổ nhất.

Cuộc thi tiếng hát hay trôi qua chưa được bao lâu thì trong trường lại có tin đồn Thương Thang và Lâm Giác đã chia tay nhau.

Theo sự tiết lộ của người nắm chắc nguồn tin, lý do khiến công tử Thương Thang chia tay là để không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học và tương lai của cả hai người.

Lý do quang minh chính đại biết bao! Thế là hoa khôi đành phải đồng ý mặc dù rất đau khổ, sau đó tìm nơi khóc thầm một mình.

“Em thấy thế nào?” Người thông báo cho tôi tin giật gân này chính là chị u Dã Hân. Lúc này đây chị đang nhìn tôi chằm chằm, chắc chỉ mong móc được gì đó trong lòng tôi.

“Dạ?” Tôi sững người, sao người ta chia tay mà lại chạy đến hỏi ý kiến tôi? Trác Ưu tôi đã trở thành nhân vật VIP từ bao giờ vậy?

“Em nghĩ là...” Tôi liền nhìn bậc tiền bối, mỉm cười trả lời: “Tình yêu tựa như tia chớp vậy!”

“Thế là thế nào?” Tiền bối sốt sắng giục.

“Thế nào ư?” Tôi cười to hơn: “Đến nhanh, đi cũng chóng!”

Tiền bối trợn tròn mắt, nhìn vẻ hơn hớn của tôi, đành chấp nhận bại trận.

Trước khi đi, chị vỗ vai tôi than thở: “Sau này những anh chàng thích em chắc sẽ rất khổ đây!”

Tôi biết chứ, vì cánh cửa trái tim tôi đã bị khóa trái lâu rồi.

Trong khi người duy nhất có chìa khóa lại mãi không chịu quay về.

Sau đó không lậu, tháng Bảy đen tối đã đến. Thương Thang và Cực bị cuốn vào cơn bão thi đại học ngột ngạt.

Sau đó, kết quả được thông háo.

Với số điểm khá xuất sắc, Thương Thang đỗ vào trường đại học nổi tiếng nhất của thành phố S.

Còn Cực thì lại “trượt vỏ chuối”, thực sự không thể ngờ.

Thi đại học đúng là cuộc chiến kẻ khóc người cười!

Nghỉ hè, tôi đến nhà Cực chơi cho anh ta đỡ buồn, anh ta bảo sẽ ôn thi lại để năm sau thi tiếp, cố gắng đỗ vào trường tốt.

Lúc đầu tôi định hỏi anh ta lần này thất thế có phải liên quan đến Sử Vân không, nhưng nghĩ một lát, cuối cùng tôi lại không hỏi.

Có một số chuyện, biết càng ít thì có lẽ sự tổn thương mà mình phải gánh chịu sẽ càng ít.

Giả câm giả điếc thực ra cũng là cái hay.

Cho đến một ngày kia, Cực hào hứng chạy hùng hục đến tìm tôi.

“Ưu Ưu, em biết không? Tây Dương thi đỗ đại học của Anh rồi đấy!”

“Vậy hả?” Tôi cũng phấn chấn hẳn lên: “Trường nào vậy anh? Chuyên ngành gì thế?”

Cực liền đáp với vẻ dương dương tự đắc.

“Trường Manchester! Học viện Y khoa nổi tiếng của University of Manchester! Sau này cậu ta sẽ trở thành bác sĩ.”

Tôi sững người, thẫn thờ đứng như trời trồng.

Cuối cùng những kỷ niệm của tuổi thơ lại một lần nữa ùa về.

“Dương!”

“Sau này anh đi làm bác sĩ đi!”

“Tại sao?” Anh cười khẽ.

“Chăm sóc chúa rắc rối như em!” Tôi tranh thủ gây sự.

“OK!”

Dương! Anh đã từng nghe người ta nói câu này chưa?

“Cảnh đẹp, sầu dâng biết tỏ cùng ai?

Lòng thiếp nhớ chàng chỉ chim trờỉ mới biết.”[1]

[1] Trích trong bài thơ “Sương thiên hiểu giác” của Phạm Thành Đại – thi nhân đời Nam Tống.

Bạn đang đọc Ai gửi cánh thư vào trong mây của Ảnh Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.