Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1118 chữ

Sáng nay Ohm vừa uống một ly sữa để cung cấp một ít năng lượng cho cơ thể, nhưng mà sự ngọt ngào của ly sữa đó hiện tại cũng không bằng làn da mịn màng của Fluke nữa. Làn da của cậu trắng một cách tinh tế, giống như chứa cả vitamin, giàu chất khoáng và đường lactose đủ đầy. Một làn da mà khi nhìn vào chỉ khiến người ta nghĩ đến một hương vị - sự ngọt ngào... trong mắt của Ohm.

- Có vẻ Dor rất thích Fluke nhỉ? - Ohm ngồi xuống bên cạnh Fluke trên chiếc sofa mềm mại, hai người đang ở trong phòng khách, tại nhà riêng của Ohm. Hôm nay Fluke đến nơi đây để trả "con" cho chủ nhà.

Fluke vẫn đang nghịch với chú cún con quá đỗi dễ thương này, nghe Ohm hỏi thì Fluke liền ngẩn khuôn mặt lên trả lời:

- Vâng! Dor cũng rất dễ thương nữa!

Ohm lại ngắm nhìn nụ cười của Fluke, đây là lần thứ bao nhiêu rồi anh cũng không rõ. Chỉ biết là anh thích ngắm nụ cười của Fluke ở khoảng cách gần như thế này thôi, bao nhiêu lần cũng được, mà không giới hạn thì càng tốt.

Ohm có vẻ hơi mơ màng, mi mắt anh từ từ khép lại sau đó lại mở ra một cách chậm rãi.

Ngoài kia, bao nhiêu tia nắng chiếu xuống mặt hồ, phản chiếu xuyên qua cánh cửa kính, cuối cùng là đọng lại một chút màu nắng nhạt nhòa trên hàng mi của anh. Một chút màu nắng trên khuôn mặt tô điểm cho một tình yêu được khởi sắc trong tâm hồn, không cần phải quá nắng để đốt cháy hết cả con tim, chỉ cần nhẹ nhàng và giữ ấm một cách bền vững, như thế là đủ rồi.

Thấy Fluke khen bé Dor của mình, Ohm liền đáp lại:

- Anh cũng thích!

- Hả?

Fluke ngớ người ra, cậu đang hoang mang, không biết là Ohm đang nói đến đối tượng... rằng là Dor hay là Fluke nữa.

- Sao vậy? - Ohm hỏi.

- Anh lúc nãy...

- Hửm?

- Không có gì a!

Fluke cười ngượng rồi cúi mặt xuống xoa đầu chú cún. Nhìn thấy cậu lúc này có vẻ lúng túng. Ohm cũng khẽ mỉm cười, anh đang để tâm đến cử chỉ của Fluke.

Nếu lấy lớp lông trắng trên lưng của bé Dor làm nền, thì chắc bàn tay của Fluke sẽ nổi bật lắm. Vì trong nó còn hồng hào, tràn đầy sức sống hơn cả màu trắng trên bộ lông của Dor nữa. Bàn tay Fluke nhẹ nhàng di chuyển từ đầu rồi xuống vùng lưng của Dor, cứ như thế mà lặp lại. Mỗi nơi mà bàn tay ấy đi qua, những sợi lông trắng mềm mại lại uyển chuyển từ trạng thái nghiêng rồi dần thẳng tắp. Cử chỉ này cũng làm nghiêng dần tâm trí của ai kia.

Đột nhiên Dor lại nhảy phóng ra khỏi người của Fluke, theo phản xạ thì Fluke liền tiến về phía trước để bắt lấy nó lại. Nhưng trùng hợp là Ohm và Fluke cùng hướng tới phía trước luôn cho nên hai người dường như là đang phá dần khoảng cách.

Trong phim họ đã gần nhau như thế này rất nhiều lần rồi, nhưng còn đời thực thì đây hẳn là khoảnh khắc đẹp nhất.

Một chút nữa thôi là hai đầu mũi suýt chạm nhau rồi.

Hai đôi mắt ngây nhìn nhau một lúc... trông quen lắm. Giống như mà ánh mắt mà Dean với Pharm dành cho nhau vậy. Ánh mắt hiểu lòng, một tình yêu bền chặt mà họ chất chứa trong từng tia ánh mắt đó.

"Nhìn nhau lâu như vậy liệu có ổn không?"

Ohm và Fluke lập tức tách ra, trở về với khoảng cách bình thường lúc nãy. Hai người ngại ngùng rồi quay sang hai hướng khác, cố để cho đối phương không thấy mặt của bản thân mình.

Ohm đứng dậy và nói ấp úng nói rằng:

- Ờ... Anh đi tìm Dor!

Sau đó Ohm liền đi khỏi phòng khách, chỉ còn Fluke ở đây, một mình với những cảm giác nao nao khó tả.

Cậu mím chặt môi và hai bàn tay cấu chặt đầu gối của mình, như thể đang muốn gào xé lên những nỗi tâm tư mà mình khó nói.

Sau khi Ohm quay lại thì Fluke nói chuyện với anh một chút rồi chào tạm biệt để trở về. Hai người đã hẹn nhau sẽ gặp lại trong những ngày làm việc kế tiếp.

- Cảm ơn em vì đã chăm sóc Dor giùm anh nhé! - Ohm vừa bước đi vừa nói, anh đang tiễn Fluke đi về, níu lại một chút thời gian bên cạnh cậu.

- Không có gì đâu ạ! Tại em cũng thích thú cưng cho nên cũng không khó khăn gì!

- Ừm! - Ohm gật đầu nhẹ.

- Vậy em về nhé! Hẹn gặp lại ạ!

- Hẹn gặp lại!

Sau đó Fluke đi vào chiếc ô tô màu trắng của mình, trước khi lái xe cậu còn quay mặt hướng ra nhìn Ohm và nở một nụ cười vui vẻ nữa. Mặc dù đã bị kính xe ngăn cách nhưng mà Ohm vẫn không thể nào bị dứt ra bởi nụ cười ấy được. Thà không nhìn thấy thì thôi, nhưng khi nhìn thấy rồi thì nó lại trở thành một thói quen, khó mà bỏ ra được.

Anh lại trở vào trong nhà với vẻ mặt niềm nở. Từ lúc Fluke đến nơi đây, những cây hoa lá trong vườn cũng không còn mang màu xanh tái nhạt nữa, mà trở nên sinh động và có sức sống hơn nhiều. Từ một căn biệt thự cô đơn lạnh lẽo giờ lại ấm áp như không khí của mùa xuân.

Phong cảnh đổi mình, con người cũng bồi hồi không kém. Giờ Ohm cũng đã biết cười, cười một cách tự nhiên. Những lúc quay phim thì nụ cười cũng là thật sự, không còn gượng ép.

Bởi vì mỗi khi ở bên cạnh người đó, thì anh lại cảm thấy rất an lòng, rất thoải mái và còn lạc quan hơn rất nhiều. Fluke có mang theo nguồn năng lượng đặc biệt gì không, sao làm anh cảm thấy rất lạ mỗi khi cận kề đến vậy. Tự dưng anh lại cảm thấy lưu luyến, muốn ở bên cạnh người đó nhiều hơn như thế này, cảm giác này khác hoàn toàn với những người mà anh từng gặp, chỉ xảy ra với riêng một người, riêng với Fluke.

"Thích một người là như thế đấy sao?"

Bạn đang đọc Actor's Love [Ohm×Fluke] sáng tác bởi Karen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Karen
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.